Phần 2
Nói chuyện với nhau thì tôi cũng đưa cho Ngọc mấy quyển tiểu thuyết rồi cùng với giáo án mà tôi soạn sẵn. Ngọc đỡ lấy tập giáo án của tôi rồi mỉm cười mà bảo:
– Đưa cho em để em xem à?
– Ừ! Em xem giáo án anh soạn thế này đã được chưa, phù hợp với học sinh ở đây không, em đứng lớp chắc em biết.
Lật mấy trang giáo án thì Ngọc mỉm cười mà ngẩng lên bảo tôi:
– Chữ của nah cũng đẹp thật đấy, giáo viên nam mà có chữ đẹp thế này em cũng thấy hiểm có đấy anh ạ!
– Chữ của anh bình thường mà, nói chung là mọi người dễ đọc thôi chứ có gì mà đẹp đâu em. Phụ nữ các em thì chữ phải đẹp hơn chứ, làm sao mà có thể xấu hơn được.
Tôi mỉm cười mà vẫn thỉnh thoảng để ý cái cặp vú trong cái áo sơ mi trắng đang phập phồng. Phải nói là vú của Ngọc cũng tương đối là to chứ cũng chẳng phải bé gì cả, cứ để Ngọc chăm chú nhìn cái giáo án của tôi còn tôi thì chăm chăm nhìn vào ngực cáo.
Một lúc thì Ngọc gập cuốn giáo án lại, mỉm cười rồi chào tôi về phòng của mình. Bình thường ở dưới thành phố thì tôi cũng đi chơi chứ chẳng bao giờ phải một mình ở đêm tối tĩnh mịch thế này, ánh đèn hắt ra từ cửa tạo một khoảng trắng trước sân. Vòng quanh phòng đọc mấy cuốn tiểu thuyết xong thì cũng thấy chán.
Ra ngoài hiên đứng thì thấy phòng của Ngọc đã đóng cửa rồi, chỉ còn ánh đèn bàn hắt ra ngoài cửa sổ. Đứng nhìn ngó nghiêng vào thì tôi thấy Nga đang soạn bài. Khuôn mặt bầu bĩnh làm tôi thích lắm. Nhất là ánh sáng hắt lên khuôn mặt rạng ngời.
Ngắm nhìn Nga một lúc thì tôi ra phòng bảo vệ nói chuyện với bác Học rồi về phòng của mình ngả lưng trên chiếc giường một mà thiếp đi.
Sáng hôm sau dậy tôi lên lớp. Tôi được phân công dạy lớp chuyên văn luôn. Lớp này là ít sĩ số nhất và cũng là ít học sinh nhất nhưng toàn là nữ.
Vừa vào lớp tôi giới thiệu tên mình rồi mời ban cán sự lớp lên giới thiệu và tình hình học tập của lớp. Lớp khá ngoan vì toàn con gái mà thôi. Tôi thầm nghĩ “như thế này mà ở trên dưới thành phố thì khối em nữ sinh chết với mình”.
Em lớp trưởng nói:
– Em là Lan, lớp trưởng, còn đây là Hồng bí thư, Trinh lớp phó văn thể mỹ và Lam là lớp phó học tập.
– Ừ thầy biết rồi. Giờ chúng ta làm quen với nhau nhé. Các em có thể đặt mọi câu hỏi thầy trả lời.
Những tiếng cười khúc khích cũng khẽ vang lên. Lớp trưởng đại diện cho các bạn đứng lên hỏi tôi:
– Thầy… thầy đã có vợ chưa ạ?
Tôi mỉm cười mà nói:
– Thầy chưa, hãy còn là lính phòng không. Các em có chị nào thì giới thiệu cho thầy, thầy sẽ hậu tạ.
Cả lớp cười ồ mà nói:
– Được thế thì còn gì bằng.
Tiếng cười giòn tan trong lớp vang lên. Nhưng rồi cũng trôi qua đi rồi chúng tôi bắt đầu vào tiết học. Tôi giảng về những nét đẹp trong thơ của Xuân Quỳnh. Một nhà thơ nữ đầy tài hoa của thi ca Việt Nam. Giảng rồi tôi thêm dẫn chứng nữa khiến cho em nào em đấy đều say mê, tôi cũng cuốn hút vào bài giảng của mình.
Giờ ra chơi, tôi xem sơ đồ lớp và sổ đầu bài. Những tiết học khác lớp khá ngoan, hầu như không có điểm xấu. Dạy xong hai tiết thì tôi xuống phòng họp của giáo viên. Nga với Ngọc cùng mấy giáo viên khác cũng ngồi đó rồi. Vừa thấy tôi xuống thì Nga đã hỏi:
– Tiết đầu tiên đứng lớp thế nào anh? Có thấy ổn không?
– Cũng được em ạ! Nói chung lớp này khá là ngoan, toàn nữ thôi, mà toàn hỏi thầy là có người yêu chưa với có vợ chưa!
Nghe tôi nói như vậy thì cả phòng cũng cười ầm lên rồi bảo:
– Nhìn thầy đẹp trai thế này thì em học sinh nào mà chẳng hỏi.
Tôi cũng mỉm cười mà nói lại.
– Mấy em đấy thì em cũng trêu lại là có cô chọi nào thì làm mối cho em.
Vừa nói xong như vậy thì Nga ngồi cạnh tôi cũng ngẩng lên mà bảo luôn:
– Có em nào làm mối chưa?
– Rất tiếc là chưa có ai cả. Thế mới đau.
Có một cô giáo bên tổ toán thấy tôi nói thì hất hàm mà bảo:
– Đấy có hai cô bên cạnh đấy, cả hai đều xinh xắn đáng yêu, chọn một trong hai người đều được đấy.
Lúc này thì tôi chỉ mỉm cười mà không nói gì cả. Đến tiết sau thì tôi cũng xuống dạy mấy lớp thường. Nói chung học sinh trường này cũng ngoan không quậy nhiều lắm. Thấm thoát đã trôi qua một tuần. Sáng thứ hai đầu tuần thì cả trường chào cờ. Tôi thấy học sinh cũng không đông lắm. Chào cờ xong thì tôi lại dạy lớp chuyên. Lan lớp trưởng chạy lại cạnh tôi mà nói:
– Hết giờ thầy ở lại mới lớp chúng em một chút được không hả thầy?
– Có chuyện gì vậy em?
– Lớp em muốn có một sự bất ngờ dành cho thầy.
Tôi mỉm cười rồi cùng vào lớp với Lan. Hôm nay dạy về tình yêu nước và tinh thần thanh niên trong thơ của Tố Hữu. Cả lớp cũng chăm chỉ mà nghe giảng lắm. Tôi để ý thì thấy một em gái khá xinh ngồi bàn thứ ba, đang ngồi mà ngắm ra cửa sổ.
Mỉm cười tôi đến bên cạnh cùng ngắm ra ngoài và nói khẽ:
– Cảnh đẹp thật em nhỉ?
Cả lớp nghe tôi nói như vậy thì cười ầm lên. Còn cô bé học trò thì mặt đỏ nựng lên mà không nói câu nào nữa cả. Khẽ quay lại, miệng chúm chím mà nói:
– Em… xin lỗi thầy!
Tôi đứng dậy, đi lên bục giảng mà nói:
– Học hành phải chú ý đến bài vở chứ em. Ngoài đó cảnh đẹp thật nhưng ra chơi thì hãy ngắm, tâm hồn cứ treo ngược cành cây thế thì làm sao mà học tốt được.
Đang nói như vậy thì Lan lớp trưởng cũng ngồi mà nói:
– Thục nó học giỏi văn lắm đó thầy.
Tôi cũng ra vẻ ngạc nhiên mà nói:
– Vậy hả? Thế để thầy xem học giỏi thế nào.
Nghe tôi nói vậy thì cả lớp cũng sợ tôi sẽ quan tâm đặc biệt. Học xong thì tôi cũng ở lại, hóa ra cả lớp làm liên hoan để chào mừng tôi. Tôi cũng vui vẻ mà liên hoan cùng với các em. Cùng hát hò và chơi mấy trò tập thể khiến cả lớp vui như tết. Liên hoan xong thì tôi về, qua hiệu sách nhỏ, tính kiếm xem có mấy quyển thơ Xuân Diệu về đọc thì cũng có thấy mấy cô học trò nhí nhảnh đang kiếm sách.
Tiến lại gần, tôi mỉm cười mà bảo:
– Mấy em tìm sách gì vậy?
– Mấy em tìm thơ của Xuân Diệu với Nguyễn Bính thầy ạ?
– Vậy hả, ra chỗ này có này.
Nói xong thì tôi chỉ cho mấy em rồi cùng ra đó chọn rồi cùng ra tính tiền, mua luôn mà tặng mấy em. Khẽ mỉm cười tôi bảo Lan:
– Cũng tìm hiểu về thơ văn thế này là tốt, mà các em định thi vào chuyên ngành gì vậy?
– Chúng em thì thi vào báo chí thôi, ước mơ của em là nhà báo mà.
Lan có vẻ hí hửng với ước mơ của mình, còn Thục và Trinh thì vẫn e thẹn không nói gì. Quan trọng nhất là Thục vì Thục bị tôi cảnh cáo trong tiết học sáng nay. Lan nhanh nhảu nói xong thì quay sang Thục và Trinh bảo:
– Ê còn hai đứa mày, thầy hỏi mà không nói gì là sao?
Lúc này thì Trinh mới nói:
– Em thì thích học về truyền thông còn Thục thì muốn làm cô giáo, giống như thầy vậy đó.
Tôi mỉm cười mà bảo Thục.
– Vậy là muốn làm đồng nghiệp với thầy rồi đó hả.
Thục bẽn lẽn mỉm cười mà bảo:
– Vâng ạ!
Tôi chỉ cười rồi ra về. Buổi trưa nấu cơm ăn uống xong đang nghỉ ngơi thì thấy Ngọc phòng bên cạnh xách túi đồ ra ngoài. Thấy có vẻ Ngọc đang chuẩn bị đi đâu nên tôi cũng dậy mà ra hỏi thăm:
– Em có việc à mà tay xách nách mang nhiều đồ vậy?
– À, em chuẩn bị về quê, bây giờ ra bến xe. Ông anh trai của em ở quê cưới nên em xin phép nghỉ mấy ngày.
– Vậy à? Thế mai anh lên sắp xếp lịch rồi anh dạy thay cho!
– Vâng em cảm ơn anh nhiều!
– Có gì đâu mà cảm ơn, đồng nghiệp cùng với nhau mà em.
Ngọc cười, xõa mái tóc dài ngang vai rồi đi ra ngoài khu tập thể của nhà trường mà bắt xe. Nhìn hai cái đùi trong cái quần âu làm tôi cũng thèm lắm. Mỉm cười nghĩ trong lòng là kiểu gì cũng thử ăn một cái xem giáo viên ở quê thế nào.
Chiều lại đến trường dạy thêm ba tiết nữa thì tôi về. Buổi tối thì cũng nấu cơm rồi mời Nga sang ăn, cùng bác Học. Ăn uống xong thì tôi cùng với Nga ngồi nói chuyện, còn bác Học thì ra phòng bảo vệ. Sang phòng Nga chơi hôm nay tôi thấy có mùi hương nhẹ nhẹ của nước xịt phòng.
Cái mùi đó làm tôi thích lắm. Tiến đến bàn thì thấy Nga đang soạn bài Tây Tiến của Quang Dũng. Chữ của Nga thì khá là tròn trịa. Đọc một số đoạn tôi thấy có thể viết hay hơn nên bảo Nga làm.
Nga ngồi xuống rồi cũng nghe những phân tích của tôi mà soạn bài thêm. Công nhận là Nga cũng là một người có tâm hồn nhạy cảm nên đồng điệu được với những suy nghĩ của tôi.