Phần 80
Người ta hay nói: ” Trong cái khó, ló cái khôn “, nhưng tôi đây suốt thời gian về trước đa phần là ” Trong cái khó, ló cái… ngu “. Nên tận bây giờ tôi mới vẫn chỉ là một thằng lom dom như vậy, tuy nhiên thôi thì muộn còn hơn không các bạn ạ. Nên khi thấy con bé kia lò dò ra can thiệp, tôi đã sớm có kế hoạch phát sinh rồi. Tuy nhiên không kịp nói với ai cả, nên chỉ hy vọng vào may rủi, vì không sợ kẻ thù nguy hiểm, chỉ sợ đồng đội ngu mà thôi. Nên giờ phút này tôi đánh liều một canh bạc vậy, vì tôi biết chắc con bé đó không muốn tụi tôi chết, hay chính xác hơn nó không muốn ai động vào Tiểu Linh…
Bởi giờ tôi bắt đầu nảy số dần thêm, là hóa ra có thể Tiểu Linh không biết đánh nhau. Nhưng em ấy chính là cái kim bài miễn tử bọn tôi mang theo, kiểu vuốt mặt phải nể… trứng cá đó mấy bạn. Tôi liền tranh thủ giả đò nhu nhược bảo người phiên dịch nói rằng, chúng tôi bằng lòng để Tiểu Linh lại. Và cho chúng tất cả tiền, miễn là mấy thằng tôi được sống, khi tôi nói câu đó thì ngay lập tức thằng Cu Sủn vùng lên nói:
– Anh có thể đi… tùy anh! Nhưng em sẽ ở lại cùng chị Linh, chết vinh còn hơn sống nhục… anh đi mà làm kiếp chó đi… Địt mẹ đàn ông mà hèn…
– Bốp bốp…
Ngay lúc đó Doanh Thái Tử, nó tát thằng Sủn nổ đom đóm mắt, rồi chửi:
– Thằng ngu! Đàn bà là biển… mày chết ở đây cũng làm được việc gì… một con đàn bà không đáng hiểu không?
Trong lúc đó đám người Thái kia thì cười hô hố, khi mà có thằng phiên dịch cho chúng nghe. Thấy nội bộ chúng tôi bất hòa, tên thủ lĩnh có vẻ đắc ý ra mặt. Nhìn bọn tôi bằng nửa con mắt. Còn Tiểu Linh em chỉ im lặng nhìn tôi trân trối, tôi hất hàm ra lệnh cho thằng Thà Béo bê va li tiền, và vàng, lên cho bọn người Thái xem. Trong khi đó tôi chạy lên phía Tiểu Linh, bọn Thái vẫn không quên chĩa súng vào tôi. Tôi biết tôi mà manh động, là cả bọn tôi ngủm con mẹ nó ngay, nên tôi cố tình cho chúng biết thiện ý, bằng cách vứt hết súng đạn xuống đất mới phi thân lên. Nếu không đảm bảo cả bọn tôi, sẽ thành cái bia đỡ đạn mà thôi… chúng mà bắn cho thì không trượt phát nào. Tôi đến bên cạnh Tiểu Linh rồi nhanh tay xé nốt cái áo em ấy, và tụt cái váy xuống chân Linh Linh…
Để lộ ra một cơ thể trắng ngần non tơ, dưới lớp đồ lót mong manh. Cái vẻ đẹp nửa kín nửa hở này, khiến cho em ấy còn hấp dẫn kinh khủng hơn bị lột truồng. Thấp thoáng dưới lớp vải mỏng của quần lót, là cái mu cao vồng kiêu hãnh. Cùng đám lông đen mượt mà khiêu khích, Bọn tôi nhìn còn cửng dái muốn địt, huống hồ gì mấy tên thổ phỉ ở núi rừng này, dĩ nhiên hành động đê hèn của tôi, bị Tiểu Linh em tát cho vài cái luôn. Nhưng tôi mặc kệ lùi về bảo người phiên dịch nói:
– Bảo chúng nó là thích chén thì chén đi, miễn là tha cho bọn mình… Tôi đã chấp nhận hết rồi đó…
Khi người phiên dịch nói lại, tên thủ lĩnh có vẻ gật đầu hài lòng. Hắn tiến sát tới Linh Linh hơn, anh hùng mấy ai bước qua nổi ải nữ nhi chứ. Nhất là Linh Linh ngọt ngào, xinh đẹp đến như vậy. Cái đứa con gái chứng kiến thấy thế, thì nó lắc đầu ngán ngẩm nói:
– Đúng là chó thì vẫn hoàn chó mà thôi…
– Mày đúng là thằng hèn, tạo chọn nhầm mày làm đại ca rồi đó… mày đúng là chó mà…
Cu Sủn điên cuồng gào lên, thì Thà Béo lao vào đấm nó chửi:
– Nín ngay cho bố… hỗn với anh Lớn à…
Thà Béo đấm Cu Sủn đến chảy cả máu mồm, làm cho bọn Thái càng sướng cười khả ố, nhưng cũng lúc đó tên thủ lĩnh lảo đảo muốn khụy xuống. Tôi liền nhanh chóng nhào đến, vì tôi vốn gần hắn nhất, tôi giật súng trong bàn tay yếu ớt của hắn. Và dí vào đầu hắn, rồi kêu gào to kêu người phiên dịch nói:
– Nhanh bảo bọn kia hạ vũ khí xuống, không thủ lĩnh của bọn nó chết…
Người phiên dịch nói lại chưa dứt câu, thì bọn thằng Sủn, thằng Thà Béo và Doanh Thái Tử cũng đã nhanh chóng xông lên rút vũ khí thị uy, khiến cho bọn đệ người Thái bất ngờ, đành hạ vũ khí theo lệnh của đại ca chúng, khi hắn còn đang run rẩy trong tay tôi vì sợ… Cục diện thay đổi một trăm tám mươi độ luôn, thế cờ lật sang bên tôi, mà không tốn một viên đạn nào…
Thật ra tôi không có ngu như xưa nữa, trước khi chuẩn bị vượt biên, tôi gọi Tiểu Linh ra nói chuyện riêng, vì em ấy chính là điểm yếu nhất trong bọn. Nếu gặp cướp nhất định khó bề xoay trở, nên tôi cho Tiểu Linh uống thuốc giải độc trước. Để cho em ấy mặc nguyên bộ đồ, nó có đầy hóa chất ngâm tẩm mà tôi đã chuẩn bị. Tôi muốn biến điểm yếu nhất, sẽ cũng là điểm mạnh của bọn tôi, tuy vậy độc tố này nếu phát độc ngay, không đúng lúc thì lại công cốc… Nên nó cần một chất khác để kích độc, gây choáng váng hệ thần kinh những người gần đó, nên để phòng tránh cho cả đội, thì trước khi đi tôi bắt cả đội cùng uống thuốc giải, để kháng lại độc khí kia…
Dĩ nhiên khi ấy, tất cả bọn đều cảm thấy thứ nước tôi mời mùi rất kinh, không thằng nào muốn uống nó vào miệng, nhưng tôi chỉ có thể giải thích ngắn gọn rằng:
– Đi rừng nhiều muỗi anh em ráng uống vào, thì mới tránh được bị muỗi vắt cắn!
– Thuốc hay vậy sao bữa trước vượt biên Việt Nam anh không đưa cho tui em, nhất là chị Linh Linh… để muỗi cắn quá trời luôn đó, anh thật là biết giữ đồ…
Thằng Sủn khi ấy nó cằn nhằn như vậy, nhưng khi tôi bảo:
– Lúc cần thiết mới dùng, muỗi Việt chịu đốt quen rồi, còn muỗi Thái không biết thế nào… cố mà uống vào các em…
– Hiểu… hiểu luôn…
Thằng Sủn khi gãi đầu gãi tai, nhăn mặt vừa uống vừa nói vậy… Nhưng bây giờ thấy nó hợp tác, thì tôi tin nó hiểu dụng ý tôi thật. Khi trước nó chửi tôi nghĩ nó phổi bò, nhưng giờ tôi hiểu tôi đã sai. Trong khi nó khoái chí cười hề hề bảo tôi:
– Đại Ca! Anh thấy em hiểu ý anh nhanh không, em theo anh cũng lâu rồi, nên giờ đầu cũng biết nảy số mà… ha… ha… em nhớ lời bảo khi uống thuốc là anh có ý rồi, lại nhìn cách chị Linh Linh tát anh là em hiểu luôn. Giận dữ phải đánh cho mạnh cho đau chứ, như lão Thà Béo đấm em đó… táng em suýt vỡ con mẹ nó alô, đâu có tát mà mắt rưng rưng xót xa vậy, rõ là hai người có âm mưu… Nhưng anh giai, anh diễn hơi bị sâu đó… làm thằng em này… tý thì tiêu hàng tiền đạo… hức…
– Là anh táng thật tay đó thằng em dại… hà hà… anh đâu nghĩ mày thông minh đột xuất vậy… xin lỗi thằng em nha hề hề…
Thằng Thà Béo nói đế vào, chúng tôi đã thắng một cách ngoạn mục… Nhưng tôi vẫn thấy có một thứ gì đó sai sai… quả nhiên thì…
– Pằng… pằng… chíu chíu…
Một loạt đạn AK từ chỗ bụi cây rít lên phóng về phía tôi, khoảnh khắc quá nhanh đến không thể tưởng tượng. Tôi vẫn nghi còn có mai phục, nhưng không nghĩ chúng manh động đến vậy, tôi không kịp cả xoay người tránh đạn… Chỉ nhìn thấy bóng Tiểu Linh nhào lên phía trước đỡ đạn cho tôi, em ấy thật sự yêu tôi… luôn sẵn sàng chết vì tôi… Sống mũi tôi cay xè, nhưng giờ thà tôi chết, chứ tôi không còn muốn ai chết thay tôi nữa, nên tôi thả thằng thủ lĩnh ra, bởi dù sao hắn cũng ngấm độc khá nặng rồi không đáng lo. Tôi đẩy Tiểu Linh ra không cam tâm để em ấy vì tôi mà chết nữa…
– Ự… hư hư…
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, nhưng người đỡ đạn cho tôi lại chính là cái con bé kia. Cái đứa trong nhóm bọn thổ phỉ, em ấy gục xuống tức thì, điều này làm tôi khó hiểu vô cùng… Trong khi thằng Thà Béo đã hô lớn:
– Có biến! Sủn bảo vệ chị Linh chạy vào bụi cây nhanh, còn Doanh theo đám người kia bảo vệ Rurouni Kenshin đi… Anh yểm hộ đại ca… chiến thôi… ngay và luôn!
Đám người chúng tôi, cũng như bọn thổ phỉ Thái đều chưa lo táng nhau ngay, mà thi nhau lẩn vào các bụi cây, để tìm chỗ nấp trong những tia lửa đạn rát rạt bên tai… Quả thật là khốc liệt khó biết địch ta, phe bên thổ phỉ cũng chưa dám bem chúng tôi. Vì hình như chúng cũng không biết đám kia, nếu chúng biết chắc đã không hành xử thế. Tôi suy luận chưa chắc đã là một bọn, nhưng đâu thể nghĩ thêm… vì những tiếng đạn chát chúa vang lên. Không gian khét lẹt khói súng, bọn bên ngoài đang “nướng chả” tất cả chúng tôi thì phải. Bên thổ phỉ Thái cũng mấy mạng bị oặt, bên tôi chết mất hai người khiêng cáng cho Rurouni Kenshin…
Tình thế thật hiểm nghèo…
Mà trên đời này cái thứ liên kết nhau dễ nhất, là khi đôi bên có kẻ thù chung, khi đó đám người Thái chết cũng không ít. Còn một nhóm co cụm lại gần chỗ bọn tôi, bọn bên ngoài di chuyển rất nhanh, lại mặc đồ rằn ri ngụy trang cực tốt. Nên cuộc đấu súng này, bên chúng tôi và đám thổ phỉ Thái mỗi lúc một gay go…
– Đoàng… đoàng… chiu… chíu…
– Bùm… Ùmmmmm!
Những tiếng nổ lựu đạn lẫn súng tiểu liên, đây là cuộc chiến thực sự luôn… Tôi dùng súng lục nên một tí thì hết đạn… Đang loay hoay thì bên thổ phí Thái, bọn chúng vứt sang hai khẩu Ak, nói câu tiếng Anh lơ lớ:
– Tấn công cùng chúng tôi… (@ Vịt Còi: Việt hóa luôn cho dễ hiểu, dễ đọc… hi hi: P)
Tôi giờ cũng không còn biết, nên xem chúng thiện chí hay không. Mà vơ lấy khẩu AK mà chiến tiếp ngay tắp lự, hỏa lực của nhóm ngoài rất mạnh. May chỗ chúng tôi nấp toàn cây rừng to, bụi cây khá rậm rạp nên đỡ đi thương vong. Nhưng nếu chiến lâu nữa chắc chúng tôi sẽ hẹo cả… Đám người chúng tôi bị hỏa lực ép dần vào, co cụm lại một góc rừng, bên thổ phỉ Thái chết thêm dăm bảy mạng nữa, còn bên tôi cũng chết thêm hai người vận chuyển…
Đúng lúc ấy ngoài bìa rừng, có những tiếng súng dồn dập hơn, đám tấn công bọn tôi bỗng chết như ngả rạ… Tôi không biết người đến là bạn hay thù. Nhưng khi họ hạ hết đám người bao vây bọn tôi, thì tiến lại gần hơn và phát loa tiếng Thái, tên thổ phỉ Thái nằm cạnh tôi nó tiếng Anh rằng:
– Quân đội… quân đội… đầu hàng thôi…
Tôi thấy hắn vứt vũ khí, giơ tay lên đầu đi ra… Thì tôi cũng làm theo hắn, bởi dẫu gì đụng độ với biên phòng là dở rồi, hơn nữa bây giờ lực lượng của bọn tôi cũng mỏng. Đạn dược chẳng còn nhiều, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, dù sao biên phòng vẫn đỡ hơn là thổ phỉ. Nên tôi ra hiệu cho đám anh em hạ vũ khí đi ra bãi đất phía trước, đám người của biên phòng Thái Lan cũng áp sát lại gần. Cỡ độ hai tiểu đoàn trang bị rất đầy đủ, nhưng thật sự tôi có chút thắc mắc. Trong đám hỗn loạn bem nhau như vậy, sao họ biết chúng tôi không phải thổ phí nhỉ, hoặc có thể họ suy luận người bên trong là nạn nhân chăng?
Những binh sĩ ấy họ áp sát, rồi tước vũ khí của chúng tôi và mấy tên thổ phỉ, rồi dẫn giải tất cả đi, khi bọn tôi ra vòng ngoài, để gặp chỉ huy của họ. Thì tôi thấy đó là một nữ sĩ quan, chứ không phải là nam, đã càng làm tôi thêm nghi vấn. Lại gần nhìn kỹ tôi thấy chính là Keo Nita, một người quen cũ, hay nói đúng hơn là người tình cũ. Giờ có thể gọi là “chị dâu” của tôi. Thế là nguy hóa an, và sau một hồi nói chuyện, thì Nita bảo tôi rằng:
– Tất cả mọi việc em giúp anh đến đây là hết, những đi cùng em không phải là người bên quân đội, là người của Chính Giang, anh ấy muốn em giúp anh một lần. May mà em đến kịp lúc không thì anh đã nguy rồi, bây giờ mọi việc đã bình yên. Cũng là việc đầu tiên, và là việc cuối cùng em giúp anh trên đất Thái Lan này. Nếu kể từ giờ phút này trở đi, anh có vi phạm pháp luật Thái Lan, em sẽ là người đầu tiên bắt anh. Chúng ta không cùng chí hướng và con đường đi, chúc anh may mắn và bình an, nhớ là đừng vi phạm pháp luật trên đất Thái này…
Tôi vốn tưởng em ấy và anh Chính Giang sẽ có một kết cục tốt, ai dè lại như vậy. Chấp niệm của em ấy quá cao, tại sao cứ phải là chính tà lưỡng lập như vậy? Trước kia em ấy từng đã tha cho anh Khưu Chính Giang, nay lại giúp tôi cũng là làm trái đi luật pháp Thái Lan. Thật là khó hiểu cho những người phụ nữ kiểu em ấy, nhưng thứ tôi khó hiểu hơn cả là cái cô gái đỡ đạn cho tôi. Tôi gặp ở đâu đó rồi sao tôi không nhớ ra nổi, tôi có quá nhiều cô gái thật. Nhưng mà cũng không đến nỗi quên lãng như vậy, tôi cố lục lại ký ức nhưng vẫn không thể tìm ra em ấy là ai.
Tôi quyết định cùng mọi người quay trở lại nơi xảy ra cuộc chiến, nhưng khi cả nhóm quay lại. Mọi thứ đã sạch bách, chỉ còn những viết đạn găm lại trên cây, và mùi khói súng khét lẹt mà thôi. Có vẻ chuyến đi này thực sự không có đơn giản, và trận phục kích đó là gì? Nhóm bên ngoài chắc chắn đáng sợ hơn, nếu như không có Nita đến kịp thời, chắc bọn tôi đã ra ma… Nên tôi đành cùng cả nhóm rời đi, theo hướng dẫn của mấy người anh Chính Giang phái tới, chúng tôi đã đến Băng Cốc. Và nghỉ ngơi ở một khách sạn lớn, để chờ phía anh Chính Giang sắp xếp các chuyện tiếp theo…
Băng Cốc là chốn ăn chơi, tôi cũng không muốn cấm đoán bọn thằng Doanh, Cu Sủn và Thà Béo đi bar hay vũ trường, nên để mấy anh em chúng nó đi xả stress sau những ngày gian khó vượt biên, còn tôi ở lại khách sạn cùng Tiểu Linh chăm sóc Rurouni Kenshin, giờ đây tôi tuy biết về độc dược, nhưng cụ thể Rurouni Kenshin này, hắn trúng độc gì tôi vẫn không rõ. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn hôn mê thiêm thiếp như vậy, mấy ngày đã qua mọi sự vẫn ổn, do có sự sắp xếp của anh Chính Giang, nhưng kể cả anh ấy lẫn Keo Nita vẫn đều bặt vô âm tín…
Đến giờ phút này, tôi vẫn chỉ là quân cờ giữa mịt mùng bí ẩn. Chỉ khác là tôi đã khôn ra một chút, tỉnh đòn hơn nên tôi cũng bình tĩnh mà xem đối phương định làm gì. Chuyến vượt biên này tôi vẫn đi sai một nước cờ, nếu không có Nita đến kịp chắc tôi và cả nhóm đã ra ma. Nhưng đúng là nói gì thì nói, sự khôn ngoan nó không tự có ngay hết được, phải trải qua thăng trầm, nguy nan mới vỡ ra. Giờ tôi hiểu chú Bạch được như vậy, ắt hẳn trước kia cũng ngậm quả đắng nhiều…
Dấn bước vào giang hồ khi mà dái bằng hạt kê, mà tôi đã vọng tưởng quá nhiều về bản thân, cũng để cho những thú vui nhục dục làm mờ mắt. Tôi nghĩ lại mà cảm thấy rùng mình vì những ngày đã qua, nên tôi cứ châm thuốc đốt liên tục mà nghĩ. Thấy tôi như vậy thì Tiểu Linh bảo rằng:
– Anh cứ ra ngoài chơi cùng đám anh em đi, việc chăm sóc anh ấy đã có em. Hơn nữa em cũng đang thời gian kinh nguyệt, em không có chiều anh được, còn lúc đi rừng vượt biên sang đây. Có nhiều anh em bên cạnh, chúng ta cũng không quan hệ được. “Bỏ đói” anh lâu như vậy em cũng thấy có lỗi, những ngày qua anh không hề đi chơi, em hiểu anh muốn quan tâm em, để em vui… như vậy đủ rồi. Anh hãy đi đi, kể cả anh không tìm đàn bà khác, thì hãy đi uống đôi ba chén rượu cho thoải mái. Papa đôi lúc cũng u sầu như vậy, thường xuyên cầm ảnh một người phụ nữ mà khóc, ông ấy thực ra rất yếu đuối… Anh cũng có kém gì đâu… thôi anh đi đi… đi một lát rồi về cũng được…
– Sao trước đây em chưa từng kể điều đó với anh?
Tôi lập tức hỏi lại ngay, vì đó là thông tin vô cùng quý giá về chú Bạch. Nhưng không ngờ Linh Linh lại cười buồn đáp lại:
– Thôi anh đừng hỏi nữa… em chỉ nói được vậy thôi, em có nỗi khổ riêng em… Anh cứ đi chơi đi, tinh thần thoải mái sẽ nghĩ thông ra hết…
Tôi biết có cạy miệng Tiểu Linh ra, em ấy cũng sẽ không nói thêm gì. Sống cùng nhau bao nhiêu tháng ngày rồi tôi hiểu, nên tôi sau khi cắt đặt mọi việc thì quyết định ra phố chơi, giờ tôi không để tinh trùng lên não nữa. Dù tôi vẫn thèm địt lắm chứ, gần như cái cảm giác muốn bế Linh Linh lên giường, chơi cho thật đã vẫn hiện hữu trong tôi. Nhưng em ấy ngày ngày chăm sóc tôi, lại còn chăm sóc Rurouni Kenshin nữa…
Chưa kể là cô gái duy nhất trong nhóm, nên những ngày đã qua, em ấy chăm sóc bữa ăn đồ uống cho cả bọn, dù là đàn chị của đám Cu Sủn. Nhưng em ấy vẫn quan tâm bọn chúng, như một cô em gái nhỏ với các anh trai. Có những lúc những giọt mồ hôi gạt vội, trong sự âm u khó chịu của rừng già, để tất bật làm việc… Một tiểu thư nhỏ như em, thì đó là cả một sự cố gắng, đổi lại đám đệ của tôi chúng càng tôn trọng em hơn. Nên sự việc thằng Thà Béo mạnh tay với Cu Sủn lúc ở rừng là điều hiểu được. Trong cái mặt trái này, tình nghĩa anh em là quan trọng nhất, tôi vì thế cũng đã tôn trọng Linh Linh hơn nhiều…
Nên khi ra phố tôi không có hứng đi tìm gái nữa, mà tôi đi vào bar một mình uống rượu. Rồi lặng lẽ ra về… Băng Cốc về đêm thật khác với Hà thành, nó có đủ thứ mời gọi, nhưng tôi không quan tâm lắm, cố gắng rảo bước thật nhanh về khách sạn. Khi đi ngang qua một ngõ nhỏ đèn màu tăm tối mờ ảo, tôi thấy góc trong đó đang có tiếng la hét đâm chém. Lại giang hồ thịt nhau đây mà, chỗ này đất Thái nên tốt nhất là kệ mẹ chúng nó vậy… Cứ đi cho lành, tôi nghĩ thế nhưng đi vài bước, tôi lại nghĩ chuyện Nita hồi nhỏ mà anh Chính Giang nói. Thế nếu là giang hồ bắt nạt kẻ cô thế thì sao nhỉ… tôi bỏ đi cũng là kẻ bất nhân… Sau này tôi có thế nào, có thành Lão Đại, hay ông Trùm đi nữa, cũng cảm thấy hành vi này thật hèn hạ…
Nổi máu anh hùng nên tôi quay lại, dù không mang theo súng ống, vì tôi ngại cảnh sát Thái đụng đến. Tôi không muốn gây phiền cho Nita thêm nữa, nhưng tôi giờ khác xưa đâu dễ gì tay không mà ra đường. Chả gì tôi cũng đã là một chuyên gia độc dược rồi, muốn ăn tôi đâu phải dễ nữa. Tôi đã “thẩm du” sẵn vài loại độc công để chiến, nên tôi tự tin quay lại đó mà chẳng ngán gì hết. Tôi đi sâu vào cái ngõ cụt đó nơi cuộc hỗn chiến đang xảy ra… Lúc này phe tấn công đã chiếm thế thượng phong, mấy người nhóm bị tấn công đã chết, hoặc bị thương nặng cả… Chỉ còn một người đàn ông trung niên cũng đang bị thương khá cũng khá nặng…
Nếu tôi không đến, chắc chúng sẽ kết liễu ông ta, bọn này toàn chơi dao, nên tôi không khiếp lắm. Tiếng Thái thì tôi ngu, nên tôi dùng tiếng Anh nói hy vọng chúng hiểu:
– Xin chào các anh em! Có gì náo nhiệt vậy???
Bọn chúng đang hăng say chém giết, không để ý tôi vào, nên khi quay lại thấy tôi đi một mình. Lại không nói tiếng Thái, nên chúng đoán tôi là khách du lịch, một tên gằn nên chửi tiếng Anh rằng:
– Mẹ mày! Khách du lịch à… cút ngay… nếu không muốn chết…
– Xin lỗi… xin lỗi… tôi đi ngay… tôi đi ngay…
Tôi vờ sợ hãi giả quay người đi, vốn có ý để chúng phân tâm một chút. Cúi nhặt con dao rơi trên mặt đất phi luôn vào ngực tên gần tôi nhất. Tôi đã có chút nghề nên phi cực nhanh và không hề trượt, tên ấy gục xuống ngay lập tức. Còn đám còn lại nổi xung lên, bỏ ông già kia lại lao đến chém tôi. Khi tôi trở lại đã có kế hoạch tác chiến rồi, nên dĩ nhiên chúng tấn công là điều tôi mong đợi. Trong bóng tối mập mờ đèn xanh đỏ của con hẻm, là vô cùng thuận tiện để tôi ra tay. Tôi tung gói thuốc bột vào mặt bọn chúng, khiến cho cả bọn lập tức ngã lăn ra ôm mặt lăn lộn dưới đất. Đòn này tôi đã tính từ khi đi, thứ nước hoa tôi xịt vào chính là độc hương, gói bột tôi tung ra là tác nhân kích độc cho hương độc ấy…
Đòn này tôi vốn phòng bị cho bọn nào định ám toán tôi thôi, nhưng tôi không muốn nạn nhân của bọn chúng bị độc, nên mới dùng thủ đoạn kia dụ chúng ra xa chút. Thành công nhanh chóng, và chẳng hề có tốn nhiều công sức, tôi đến chỗ người trung niên kia dìu ông ấy đi. Và hỏi bằng tiếng Anh:
– Nhà ông ở đâu? Ông là ai để tôi đưa về… có cần báo cảnh sát không…
– Không… khôngg… Đi về nhà tôi bị đàn em làm phản… giúp tôi về nhà…
Tôi biết tình hình nguy cấp, nên vội vàng dìu ông ta ra ngoài, vẫy xe taxi rồi đưa ông ấy đi… Chỉ có điều tôi không biết, tôi đã vô tình nhúng tay vào cuộc nội chiến của xã hội đen Thái Lan mà thôi, kẻ tôi cứu là một ông Trùm người Thái. Nạn nhân của một cuộc lật đổ chiếm quyền đầy mưu mô âm hiểm…
…
Còn tiếp…