Phần 78
Đang từ một người trong lòng, mà thành kẻ thù thật là đau biết bao. Nhưng mà tôi cũng chỉ biết trách tôi quá trọng tình trọng nghĩa, tuy nhiên nói một cách phũ hơn là tôi đã ” sướng con con cu, thì mù con mắt”. Một người đàn bà có thể lật đổ cả một triều đại như Võ Tắc Thiên, hay khống chế đại cục kiểu Từ Hy Thái Hậu. Thì đàn bà khủng khiếp đến thế nào. Có trách nên trách tôi quá ngây thơ, cứ nghĩ rằng một ” một đêm nằm, bằng một năm ở “, đã là người của tôi sẽ sống chết vì tôi.
Độc chiêu “càm tỉnh” (tình cảm) mà trước tôi nghĩ rằng ngon lành, thì giờ tôi nhận ra là dở tệ. Chẳng trách mà các Lão Đại kia vẫn chơi nhau bằng chiêu dùng người thân khống chế. Đéo mẹ họ ra đời từ lúc tóc ba chỏm đen đầu, đến lúc giờ bạc cả tóc, lẫn lông dái, đi trước tôi bao năm, bao đời. Họ đâu có ngu chứ, chẳng đợi đến thằng ranh con như tôi nghĩ ra, tôi đúng là trứng đòi khôn hơn vịt. Đắng thật đấy… giờ tôi hiểu đàn bà là một giống khó tin nhất…
Nhưng có bao gồm Ly, mẹ tôi… Tiểu Linh Linh… và những cô gái khác? Tuy nhiên để mà nói Ly vẫn chân thành nhất, chứ mỗi cô gái khác đều chứa chất bí ẩn riêng, Mẹ tôi thì vô cùng khó đoán, cũng y như sự mất tích của mẹ vậy, nên giờ tôi thực sự không còn hiểu, đó có phải mẹ tôi hay không? Càng ngày tôi càng linh cảm mẹ tôi và con mụ Thiên Hậu là một, như vậy mẹ tôi là vô cùng độc ác…
Nên để nói đàn bà nguy hiểm, thì mẹ tôi là hạng nguy hiểm nhất rồi, tuy nhiên theo như Khưu Chính Giang anh ấy nói, thì mẹ tôi cũng chỉ là một trong ba người chị em trong nhà. Ba nàng Kiều này để mà nói thì mẹ của anh Chính Giang là an phận bình yên nhất. Nhưng còn hai nàng Kiều còn lại, thì mẹ tôi là con hổ cái chăng? Còn nàng út Tiểu Kiều trong mật thất kia, có vẻ tội nghiệp và hiền hòa nhất, cũng là số phận bi đát nhất. Nhưng tại sao họ không tìm về với nhau? Nhất là mẹ tôi, nếu là Thiên Hậu, thì sao nể vì chú Bạch – Lý Đình kia đến vậy?
Như thế chắc hẳn trong tay Lý Đình có cái gì đó, khiến cho toàn cõi giang hồ này ngại. Nó là cái gì… và tại sao tất cả đều tìm cách dí tôi vào, như vậy tôi nhất định là điểm yếu của chú Bạch chắc rồi. Tôi chợt nghĩ đến câu: “Hổ dữ còn không ăn thịt con”, thì chẳng lẽ tôi là con trai chú ấy??? Tôi có thể là quá hoang tưởng, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy chú Bạch này quả thực luôn vì tôi, dù tôi có thế nào, chú ấy đều bao dung bỏ qua, lo lắng cho tôi cả…
– Giờ đến lúc phải đi giết rồi!
Câu nói của Hắc Muội vang lên thì thầm bên tôi, làm tôi tỉnh mộng hẳn, thoát khỏi suy nghĩ miên man. Tôi thì thầm khẽ hỏi:
– Thế nhưng bọn em định giết ai?
– Thiên Hậu có lệnh giết con chó cái người Hàn kia…
Bạch Tỷ lạnh lùng đáp lời tôi, tôi thật sự có chút bàng hoàng nên buột miệng hỏi:
– Cái gì??? Tại sao là em ấy… không được…
– Ha… ha… anh đúng là “Cà Cuống chết đến đít còn cay” (*), có phải nếm mùi người đẹp rồi thì không nỡ đúng không? Vậy cho anh xem tiếp kịch hay đã, giết người với chúng em là chuyện nhỏ… Cho anh mở mang tầm mắt thêm chút…
Hắc muội cười ha ha nói vào tai tôi như vậy, tôi nín nặng vì bên dưới có tiếng trao đổi tiếp, nên tôi phải vểnh tai nên nghe. Tôi vô cùng hiếu kỳ về mọi chuyện bên dưới đó:
– Hàng đây tổng cộng năm thùng, đầy đủ không thiếu dù một viên đạn, ông kiểm đi…
Lukas Podolski nói bằng cái giọng lớ lớ, tuy ngọng nghịu nhưng tôi vẫn hiểu ra được. Hạo Thiên hắn và đám đệ cẩn thận kiểm định từng hòm, bọn hắn kiểm đếm xong thì có vẻ không hài lòng. Hạo Thiên trầm ngâm nói:
– Mỹ Mỹ Đại Tiểu Thư! Cô phải chăng quá keo kiệt rồi, xưa kia tôi cũng từng làm cho Đại Tiểu Thư cô không ít chuyện, thế mà cô lại keo kiệt đến vậy. Cô từng nói xong việc sẽ hậu tạ lại lão Thiên này chút đỉnh kia mà. Hay là nói trước quên sau, nói đâu quên đấy, là phong cách của đám Kang Fe Hàn Quốc mấy người!
– Hừ hừ… xem chừng lão già ông chưa lú lẫn thật, tôi vốn chuyện nào ra chuyện ấy, nhưng một khi ông muốn đòi. Tôi đây không hề ngại ngần mà trả một gấp đôi, khỏi mang tiếng dân tộc Đại Hàn Dân Quốc chúng tôi, nhưng ông hãy nhớ khi ơn đã hết, nghĩa đã tuyệt, thì chỉ có thể nói chuyện bằng súng đạn. Tôi vốn muốn để ông chút ân tình cho ông còn giữ cái mạng chó của mình và đám anh em thôi… Được bây giờ Lukas Podolski anh hãy cho họ thêm mười thùng nữa tổng cộng là mười năm thùng đi…
– Thôi thôi Mỹ Mỹ Đại Tiểu Thư! Tôi biết Hoa Cát Bạch Hổ của cô là cái kho vũ khí, buôn bán súng đạn là nghề của cô. Mấy thùng súng đạn có nghĩa lý gì với cô. Chẳng qua anh em tôi đang thế cô, lực mỏng cần thêm chút trang bị mà thôi. Năm thùng quả nhiên hơi hẻo, nhưng chỉ cần thêm một hai thùng mà thôi, thật ra tôi mới là kẻ thiệt thòi. Lần đó người thế thân cô đi cùng Tiểu Linh Linh kìa, và cô gái ngủ với tên Tú Tổng Tài ngu dốt đó, con bé là cháu gái tôi. Chỉ vì nó giống cô lại còn trinh tiết, cho nên tôi đành phải vì đại cuộc, mà tay không dâng xôi oản nên cho thằng ngu ấy. Quả thực là có chút chịu ủy khuất cho con bé, nên Đại Tiểu Thư cô có chăng cũng nên có lòng chút đỉnh cho tôi… nhưng đừng ơn đoạn nghĩa tuyệt vậy chứ!
Hạo Thiên nói xong mà tôi thấy nghẹn đắng, thì ra tôi đúng là sướng con cu mà mù con mắt thật, không sớm nhật ra là Mỹ Mỹ ngủ với tôi lần đầu, và Mỹ Mỹ của sau này quả thực có chút khác biệt. Tôi bị dắt mũi như một con lừa đần độn, bây giờ mới biết giang hồ đúng là hiểm ác. Xem chừng một Chị Đại của giới giang hồ Hàn, thì là vô cùng xảo quyệt, hơn nữa chắc chắn cô ta đâu còn trinh trắng gì. Nên dùng hình nhân thế mạng để lừa tôi đây, thật là đắng lòng cho tôi…
Đúng lúc đó thì Hắc Muội nói thì thầm bảo:
– Anh sáng mắt ra chưa, bây giờ thì còn gì nuối tiếc nữa nhé. Để bọn em đi tiễn con chó cái này về trời… Anh nằm im đây nhé chớ manh động…
– Đừng ừngggg…
Cổ họng tôi khản đặc, cố nói nói ra câu ấy, tôi tuy đã thấy sự thực phũ phàng. Nhưng vẫn không muốn Mỹ Mỹ chết, mặc dù tôi lúc không hiểu lý do vì đâu. Ngay lập tức Bạch Tỷ nhỏ nhẹ nói:
– Nếu anh còn thương tiếc nó, để cho nó sống thêm ít thời gian, nhưng luật đã định, một khi Hắc Bạch Vô Thường đi giết người, nhất định phải có người chết, nên anh không muốn nó chết, thì sẽ có người khác phải chết hôm nay…
– Thế là ai?
Tôi buột miệng hỏi luôn vì sốt ruột, thì Hắc Muội lại cười hi ha bảo tôi:
– Anh chứ ai! Anh không muốn nó chết, thì anh chết thay cho nó đi, anh hôm nay và mấy lần trước, đều ở bên cạnh hai đứa em. Giờ anh nhiễm độc cũng nặng lắm rồi, anh không chết thay nó bây giờ, thì sau anh cũng tự lăn ra chết thôi, chết sớm lại cứu được mỹ nhân đáng mà. Chỉ là cô ta có biết để mà cảm động hay không thôi…
Á đù! Tôi đúng là chưa hết ngu mà, nằm kẹp bên cạnh hai cái “bình thuốc độc di động” này. Không trúng độc hơi phí, quả thật là tôi vẫn chưa đặt cao cảnh giác, tôi vẫn là một con gà mà. Tôi thẫn thờ thở dài thườn thượt, thì Bạch Tỷ cười hì hì bảo tôi rằng:
– Thấy chết là mặt đần thối ra, quả tim anh xem ra nhỏ nhỉ… hi… hi… Đúng là anh trúng độc rồi, nhưng chưa chết ngay đâu, khi nào anh gần chết bọn em sẽ đến, anh ngủ với cả hai đứa tự nhiên khác hết độc, lo gì chứ hai chị em nhà em tình nguyện mà… đúng là anh quá nhát gan… hi hi…
– Thôi Bạch Tỷ! Vẫn có người phải chết, chị em mình giết lão già đó cho vui đi, cũng là dẹp đi một cái gai trong mắt cho Thiên Hậu, chỉ có điều giết mỗi lão, hay là giết cả bầy đây?
– Giết cả đám đi! Chỉ có người chết là giữ im lặng tốt nhất, để cho đám người của con chó cái Hàn Quốc kia đi khỏi, chúng ta lập tức hành động…
Vãi cả đái! Tôi nghe hai chị em nhà em ấy nói, mà cứ như là giết một đám gián hay kiến không bằng, đúng là tàn độc vô cùng tận. Nhưng vô độc bất trượng phu, không đủ ác để làm việc ác, lại chẳng đủ thiện để làm việc thiện. Thi nó còn là tội ác lớn hơn, và hại bản thân mình khốn đốn, sống trong mặt trái thì nhân đạo là tự sát, tôi cũng chính là thằng lằng nhằng giữa hai ranh giới đó… buồn.
Tôi cũng không dám lên tiếng can gián nữa, vì sợ kẻ chết lại đổi sang tôi. Tuy rằng lão Thiên có toạch, một số bí mật sẽ mãi đi vào im lặng. Nhưng mà lão chết đi tôi cũng lợi nhiều hơn hại, tôi không muốn Mỹ Mỹ chết vì còn nhiều chuyện khúc mắc, hơn nữa liên quan đến chị em Uyển Di Di. Cô ta có qua nhiều thứ tôi cần tìm hiểu… nên tôi đành chọn im lặng là vàng.
Một lát sau đám người của Mỹ Mỹ cũng rời đi, Mỹ Mỹ cũng rộng lượng cho lão Thiên thêm hai hòm vũ khí nữa, khi đó hai em ấy bảo tôi nằm im tại chỗ, rồi di chuyển sang vị trí mới và bảo nhỏ nhau rằng:
– Hành động thôi!
Nhưng tôi để ý trước khi phi thân từ trên cao xuống, hai em ấy đã nuốt mỗi người một viên thuốc gì đó, và khi nhảy xuống xòe ô ra, tôi ở gần nên thấy từ ô tỏa ra một thứ khói mờ mờ tan vào không khí. Tôi biết đây chẳng thần bí gì cho cam, đó là chơi vũ khí sinh học, dùng chất độc mà giết người, nhưng kẻ không rõ thì tưởng là phép màu nhiệm vô biên.
Nên khi hai em ấy rơi từ trên phía nóc nhà xuống, thì đám người của Hạo Thiên bị bất ngờ không kịp hành động, chúng há hốc mồm ra vì thấy hai cô gái đang rơi xuống, cái váy đồng phục học sinh bị tốc ngược. Khoe ra những thứ cần khoe nhất, những cặp chân thon thả trắng ngần. Cái quần lót nhỏ mỏng manh, nổi vồng nên cái mu đầy quyến rũ.
Tuy nhiên tôi biết khoảnh khắc thiên thai đó của chúng, cũng đồng thời khoảnh khắc thấy con gái cuối cùng, vì thần chết sẽ gõ cửa mau thôi. Khi hai em ấy hạ xuống đất, gần nơi đám đệ của lão Thiên còn chưa hết ngây người ra. Nếu đối thủ là tôi nhảy xuống, thì chắc nát xác với chúng thôi. Vì bọn chúng đã có vài thằng tay lăm lăm súng rồi, tuy nhiên là hai đứa con gái, trông như học sinh lại chỉ cầm ô. Rơi từ trên nóc nhà xuống quả thật có chút kỳ ảo và khó hiểu…
– Hắc Bạch Vô Thường!
Lão Thiên thẫn thờ thốt lên, còn đám đệ phía sau vẫn chưa hết ngỡ ngàng, mắt tròn mắt dẹt ngắm hai cô bé xinh xinh trước mặt. Hơn chúng chắc chưa đủ tuổi để hiểu Hắc Bạch Vô Thường là cái giống quái vật gì cả. Bạch Tỷ cầm cái khăn mùi xoa che lên miệng nói:
– Thiên Hậu có lệnh cho ông phải chết… chúng tôi đến tiễn ông đi…
– Cái gì…
Lão Thiên chỉ nói được hai từ đó, thì lăn ra đất sùi bọt mép giãy giụa một chút rồi nằm im, đằng sau đám đệ cũng không may mắn hơn. Chúng cũng đã lăn ra chết hết, quả thật giết người kiểu này không đỡ nổi. Quá nhanh và quá nguy hiểm, tôi chắc phải cắp sách mà học con mụ Thiên Hậu về khoản hạ độc này. Nhanh hơn cả súng đạn, chẳng trách mà bọn chúng nó sợ Hắc Bạch Vô Thường như thế… Tôi đang nghĩ ngợi thì Hắc Muội vẫy tôi xuống, dĩ nhiên tôi không đủ trình mà nhảy liều như hai em ấy…
Nên lọ mọ một lúc tôi cùng lò dò xuống được, trong tiếng cười khúc khích của hai con bé. Bạch Tỷ nhìn tôi cười nhăn nhở bảo:
– Nhìn anh trèo xuống trông chẳng khác gì con khỉ đu cây… ha ha…
– Hừ! Thì thà làm khỉ đu cây, còn hơn nhảy xuống vô phúc gãy con mẹ giò, anh không giỏi được như hai em đâu… xin kiếu vụ đó…
– Chẳng giỏi mấy đâu, là do tập luyện với cả váy xòe ra, và có ô cản bớt trọng lực thôi anh, không biết thì cứ leo cho cho chắc hì hì…
Hắc Muội tự nhiên lên tiếng bênh tôi, tôi cũng thấy đỡ quê hơn, chẳng gì tôi cũng là đàn ông, hành vi vừa rồi có chút lom dom thật. Tuy nhiên tôi mừng hú khi Bạch Tỷ nói:
– Bảy thùng đồ này là của anh, sai đệ đến mà mang về, đây là quà tặng của Thiên Hậu cho anh mừng anh qua ải bốn… Thôi bọn em đi đây, việc dọn dẹp khác có người làm… thế nhé!
Tôi đến giây phút này thì quá bất ngờ, ải bốn là thứ chết tiệt gì nhỉ? Tôi cảm thấy có vẻ những thử thách này là để rèn tôi thì đúng hơn. Rõ ràng Thiên Hậu bà ta đang muốn tôi mạnh mẽ hơn, chẳng lẽ bà ta là mẹ tôi thật sao? Chẳng phải mẹ tôi từng nói chào mừng tôi ra nhập Thiên Địa Hội còn gì? Càng ngày tôi thấy càng khó hiểu, nhưng bây giờ không phải khai thác chỗ mụ Thiên Hậu. Dẫu mụ ta là mẹ tôi hay không, mà tôi nên tìm Khưu Chính Giang, chẳng phải anh ấy biết nhiều ra phết còn gì.
Nhưng thứ tôi ngại chính là Keo Nita tình nhân của anh ấy, tôi dù gì cũng đã làm điều không nên làm rồi. Hơn nữa tôi thấy chú Bạch kêu tôi đi Tam Giác Vàng hẳn có chủ ý, vì chắc chú không tiện nói ra chăng? Màn bí mật trong tay bọn họ quả thật là nhiều, tôi chỉ còn cách từ từ mà tháo bỏ thôi…
Mấy ngày sau…
Tôi đã chuẩn bị khá ổn mọi thứ để đi Tam Giác Vàng, với đám súng ống của bọn Hạo Thiên mà tôi vớ được, cũng đủ trang bị cho đám anh em. Với sự bố trí khéo léo của chú Bạch chúng tôi sẽ đi tiểu ngạch sang Campuchia, rồi qua Thái Lan mới đến Tam Giác Vàng. Hành trình cũng sắp sửa khởi hành, bệnh tình của Rurouni Kenshin vẫn chưa thuyên giảm, hắn hôn mê ly bì trong trạng thái thực vật. Cũng vì phải mang hắn theo, thành ra hành trình sắp tới sẽ vô cùng gian nan…
Tôi bây giờ để mà nói sự thiện cảm dành cho Mỹ Mỹ giảm đi khá nhiều, khi biết cô ta lừa tôi trắng trợn như vậy. Nhưng mỗi người một chí hướng, và còn có giá trị để lợi dụng nhau, nhưng chỉ tiếc Hạo Thiên ra đi quá sớm, không tôi sẽ tìm ra con bé giống Mỹ Mỹ kia thì tốt, có nó thì sẽ có lúc giả làm đại tiểu thư xứ Hàn ấy. Rồi sẽ có ngày nợ cũ, nợ mới tôi sẽ trả một thể…
Nên tôi giao việc này cho Thà Béo, dẫu gì hắn cũng khá am hiểu chốn giang hồ này. Việc phải tìm ra thế thân của Mỹ Mỹ là một việc không thể chậm trễ. Tôi đã dần trưởng thành hơn và cũng đã mưu lược hơn chút rồi. Nhưng mà thực sự giờ tôi vẫn chưa đoán ra quan hệ giữa tôi và Chú Bạch là kiểu gì, và liệu Thiên Hậu có phải mẹ tôi? Nếu tôi là Thiên Hoàng thì phải chẳng tôi chẳng khó khăn gì để có mọi thứ? Nhưng đời chắc chắn chẳng như mơ rồi, tôi chỉ còn biết đến hy vọng mà thôi…
Chú giải:
Cà cuống là một trong những nhóm côn trùng có kích thước lớn nhất hiện nay, có cơ thể dẹt, hình lá, màu vàng xỉn hoặc nâu đất, dài trung bình từ 7 – 8 cm, có con lên đến 10 – 12 cm.
Khi còn non cà cuống giống như con gián, mình dài khoảng 7 – 8 cm, rộng 3cm, màu nâu xám, có nhiều vạch đen, đầu nhỏ với hai mắt tròn và to, miệng là một ngòi nhọn hút thức ăn. Ngực dài bằng 1/3 thân, có 6 chân dài, khỏe. Bụng vàng nhạt có lông mịn, ở phía trên có một bộ cánh mỏng nửa mềm nửa cứng…
Cà cuống có một bộ máy tiêu hóa dài khoảng 4 – 5 cm, gồm có một ống đầu trên nhỏ là cuống họng, đầu dưới phình to chứa một thứ nước có mùi hôi. Sát ngay bầu chứa nước này là hai ngòi nhọn mà con cà cuống có thể thò ra thụt vào được. Ở dưới ngực, ngay gần phía lưng, có hai ống nhỏ gọi là bọng cà cuống. Mỗi bọng dài khoảng 2 – 3 mm, rộng 2 – 3 mm, màu trắng, trong chứa một chất thơm, đó là tinh dầu cà cuống. Ở con đực tuyến này phát triển mạnh hơn con cái. Tinh dầu cà cuống nhẹ hơn nước, cho thoảng ra một mùi đặc biệt gần giống như mùi quế.
Con cà cuống vốn có bọng cay nên chết đít nó cũng vẫn còn cay như thường. Người ta dùng câu này để nói người liều lĩnh, bướng bỉnh, táo bạo, đến lúc sắp chết cũng vẫn cứ liều lĩnh, bướng bỉnh, táo bạo, không sợ…