Phần 70
Tôi nghe tiếng quát thì hoảng lắm, nhưng khi trấn tĩnh trở lại. Tôi chợt nghĩ từ khi đến đây, ngoài con mụ Thiên Hậu và hai cái “bình thuốc độc di động” này, thì tôi chưa hề gặp ai khác. Ngay cả lúc dẫn tôi đi trốn, chạy qua dãy hành lang lằng nhằng đó, thì tôi cũng chưa gặp một ai khác nữa. Nên tôi nắm chặt tay Bạch Tỷ trấn an em ấy rằng:
– Chắc chỉ là tiểu Hắc Hắc kia dọa người thôi, ở đây cũng là mặt đất rồi, em về đi cảm ơn em…
Bạch Tỷ thì có vẻ lo lắng hơn, em ấy nhìn ngược xuôi, quên cả che đi cặp vú trắng ngần rung rinh trước mắt tôi. Tôi cũng bớt sợ hơn rồi, nên ngắm cặp vú ấy không chớp mắt, thôi thì đói không có gì ăn, ngắm tạm “trái vú sữa” này vậy. Cùng lúc ấy tiếng cười khanh khách vang lên, quả tôi dự đoán không sai. Là cái ” bình thuốc độc di động bé” nó từ bóng tối đi ra…
Nó bận đồ đen lại bịt mặt đen, thảo nào nhìn không có ra, nhưng tôi đã nghe khá quen giọng nó. Nhất là nó thấy mặt là nó mở miệng rồi, nó giễu cợt nói:
– Hi hi quả nhiên Bạch Tỷ chị vì tình, mà phản bội cả Thiên Hậu, người biết chắc sẽ giận lắm. Chị thả nó đi như vậy thì tính ăn nói sao với Thiên Hậu, mà thôi áo của chị đây mặc vào đi. Tên bệnh hoạn ấy nhìn sắp cháy ngực chị rồi đó…
– Oái…
Bạch Tỷ dường như giờ nhận ra sự hớ hênh của bản thân, một tay che ngực mặt đỏ rực e thẹn, một tay em ấy với lấy đám váy áo Hắc Muội tung sang mặc vào vội. Rồi quay sang lườm tôi nói:
– Nhìn gì mà nhìn…
Tôi không nói gì chỉ im lặng, vì cơn đói vẫn sôi sục trong bụng, mà cái “bình thuốc độc di động bé” này nó có ý đồ gì? Liệu tôi có thoát khỏi đây không? Tôi còn đang đăm chiêu nghĩ ngợi, thì Bạch Tỷ nói:
– Cho anh ấy đi đi em, tội đâu chị chịu…
Tôi thực sự không muốn liên lụy em ấy quá thể như vậy, chí nam nhi há rúc váy đàn bà mãi sao, nên tôi đang định cất lời. Thì cái “bình thuốc độc di động bé” nó gào lên:
– Còn không mau cút đi, để Thiên Hậu cùng đám hộ về về chắc, hay muốn chị tôi chết mới hài lòng… cút… bà ấy mà về là giết anh, bà ấy không bao giờ nói hai lời… biến…
Tôi tuy không thuộc dạng thấy sang bắt quàng làm họ, nhưng trong lòng có chút trắc ẩn, khi tham lam nghĩ rằng có thể Thiên Hậu là mẹ ruột của tôi. Đại Kiều Thu Giang ấy, nhưng cái việc ra lệnh giết tôi thế này. Thì tôi chắc bà ta không phải rồi. Hổ dữ mấy cũng không ăn thịt con mà…
Tình thế thật nguy hiểm, bụng thì lại đói mà ở lâu con liên lụy Bạch Tỷ nhiều, tôi giờ đây không thể nhờ đàn bà, hay làm phiền họ nữa. Còn rừng xanh lo gì củi đốt, giờ bỏ đi còn có cơ quay lại chiến tay đôi với con mụ này. Ở lại chỉ có chết trùm cả đống, tôi đang loay hoay nghĩ vậy thì Bạch Tỷ cũng nói:
– Anh còn không mau đi, nếu không đi tất cả cùng bị Thiên Hậu xử tội đó… mau đi đi…
Tôi không còn cách nào, hơn nữa cũng lên đi thật, nên tôi nhắc nhở hai chị em bảo trọng, rồi chạy vụt vào bóng tối vô định phía trước. Tôi chạy được một đoạn khá xa, thì nghe tiếng Bạch Tỷ hét lên đau đớn, tiếng “á ái…” ấy như là bị chém giết vậy. Tuy nhiên đây là đời thực không phải phim, tôi vừa đói vừa mệt, không có đệ quay lại khác nào tự sát thêm… Đám người Thiên Hậu ấy mạnh yếu ra tôi cũng lại còn không biết, nên cứ chạy là thượng sách, sau này trả thù cho em ấy sau…
Nên tôi chạy thục mạng trong bóng tối, chân tôi đạp lá khô xào xạo. Đây hình như là rừng cây Keo người ta trồng lấy gỗ, vì ánh mập mờ khiến tôi nhận ra các thân cây, chỗ này là nghĩa địa. Nhưng nó là chỗ chết tiệt nào thì tôi không rõ, nên tôi cứ cắm mặt chạy bừa, nếu đụng đám người Thiên Hậu, thì số tôi quá nhọ rồi… nhưng thôi kệ…
Tôi vừa chạy vừa lẩm bẩm:
– Bạch Tỷ! Em sống khôn thác thiêng phù hộ cho anh trở về nhé, khi anh trở lại thì nhất định sẽ trả thù cho em…
Tôi đang lảm nhảm thế thì có bàn tay con gái lạnh toát, túm lấy cổ tôi từ phía sau, tôi hơi hoảng… chả lẽ Bạch Tỷ thiêng vậy sao? Thậm chí không cần hương nhang gì đã hiện rồi, chắc sau này cúng em ấy, đốt tạm tí nhang muỗi chắc cũng hiện luôn thật… Tôi thấy lạnh gáy quá ú ớ nói:
– Bạch Tỷ! Em đừng lôi anh đi sớm vậy chứ… để anh còn trả thù giùm em…
– Hừ… hừ… thằng cờ hó vô ơn, chị tôi chưa chết mà anh đã nói nhảm rồi, uổng công chị tôi hy sinh cho anh nhiều thế…
Cùng câu nói ấy và theo đà chạy, cặp vú mềm mại của cái “bình thuốc độc di động bé”, nó đập mạnh vào lưng tôi. Con bé thở hổn hển bảo tôi:
– Ăn cái mếu gì mà chạy nhanh thế, đuổi theo đứt cả hơi…
– Này cái “bình thuốc độc di động bé” kia, cô theo tôi làm gì hả. Làm gì thì làm nhé, riêng cái thẻo chym tôi không khoái đâu à nha… tôi đánh lại đó. Mà Bạch Tỷ sao rồi… khi đó có chuyện gì thế?
– Hừ… ừ… tưởng không biết hỏi thăm… chị ấy!
Cái “bình thuốc độc di động bé” ấy nói và nguýt tôi rõ dài, rồi mới nói tiếp rằng:
– Chị ấy chẳng sao cả, chị là tự lấy dao đâm vào bụng mấy nhát, tự thương để có cớ cho anh chạy trốn đó, mà tôi đi theo để dẫn đường cho anh, là chị tôi nhờ đó… Còn cỡ anh á… tôi méo quan tâm nhé, mà xẻo của anh làm gì, sau chị tôi mất cái dùng à… Thôi chạy mau ông tướng, người Thiên Hậu cử đi đuổi bắt sắp tới rồi… đi thôi…
Mẹ kiếp! Đâm vào bụng mấy phát, mà cái “bình thuốc độc di động bé” này, nó nói nhẹ nhàng như cắt ngón tay mấy vệt nhỏ vậy. Nhưng thôi giờ cứ thoát đã rồi tính, nên tôi để cho Hắc Muội nắm tay tôi, dắt tôi chạy lắt léo hình chữ chi (kiểu như chữ Z đó). Chúng tôi chạy lòng vòng qua các gốc cây, tôi thấy lạ liền hỏi Hắc Muội rằng:
– Sao phải chạy kiểu giật cục như vậy? Chạy thẳng chẳng nhanh hơn à…
– Im mồm… biết gì mà tri trô, cứ cầm đèn chạy trước xe tăng là sao? Đó là phần rìa lãnh địa rồi, có bẫy độc ở đó. Không có tôi dẫn anh ra… thì anh trở về cũng độc mà chết thôi…
Tôi ớn lạnh con mẹ nó người, đúng là giang hồ hiểm ác, con mụ Thiên Hậu này trò gì cũng làm ra được… Chúng tôi cứ chạy như vậy rõ lâu thì xuống đến vệ một con đường nhỏ, Hắc Muội bảo tôi đứng đó. Rồi cái “bình thuốc độc di động bé” ấy chạy ra lùm cây đối diện lôi ra một cái xe máy 67 giấu ở đó, nổ máy xe rồi bảo tôi ngồi lên phía sau…
Hai chúng tôi cứ theo đường đó mà chạy, sương đêm nhạt nhòa tiếng cú rúc chập chờn, trong bụi cây dưới thung lũng, chìm lẫn trong tiếng động cơ xe chạy, tôi cứ có cảm giác như đang đi xuống địa ngục vậy. Vì tóc của Hắc Muội theo gió, cứ quật vào mặt tôi rát rạt, làm tôi chỉ nhìn ngang không nhìn được thẳng… Nên khi cái “bình thuốc độc di động bé” ấy đột ngột dừng xe, thì tôi ngơ ngác hỏi:
– Tại sao lại dừng xe thế?
– Phía trước có người chặn rồi, chắc phải đánh nhau… anh lên chén chúng nó đi…
Á đù! Tôi đã ăn cái mẹ gì đâu mà đánh với đấm, mà tôi nghĩ hai con này nó dùng hương độc hại người kia mà. Nên tôi bảo nó rằng:
– Cô lên đi chứ… tôi đã được ăn gì đâu mà đánh với đấm, cái “bình thuốc độc di động bé” cô chẳng phải là độc nguyên cả bình sao, cho chúng nó ngộ độc chết hết đi…
– Hừ! Tôi mà giết được thì tôi đã giết rồi còn bảo anh lên, tôi mà lò mò lên đó, nó lại chẳng đè tôi ra chén… chứ chén nó kiểu gì? Chúng tôi tuy mạnh nhưng phải đi cả đôi, chị tôi Bạch Tỷ tuy là con sâu kịch độc, còn tôi chỉ một tác nhân để phát độc thôi đồ ngu. Nhưng chị tôi đi một mình cũng vô dụng, chỉ khi hai chúng tôi đi cùng nhau, thì độc tố mới hợp thành khí độc thần kinh, cho nên khi chúng tôi tách ra. Thì máy móc hiện đại đến đâu, cũng không biết chúng tôi là vũ khí hóa học, giờ không có chị tôi ở đây mà chúng nó lại đông… dễ đến chục thằng ấy… của anh tất đó…
Tôi không ngờ bí mật của Hắc Bạch Vô Thường là thế, nhưng lạ một nỗi là phía trước là khúc ngoặt, không nhìn được sao Hắc Muội nó có thể biết được nhỉ? Nên tôi tò mò hỏi thêm rằng:
– Thế làm sao mà cô biết được phía trước có người? Tối tăm thế này thì có nhìn thấy gì đâu, nó lại là góc khuất chứ?
– Là dùng máy móc kết nối vệ tinh dò ra, rồi chị tôi thông báo cho tôi bằng tín hiệu… mà mấy thứ này là của quân đội Hoa Kỳ, đầu đất nhà quê như anh không biết đâu…
Giờ tôi mới thấy tai con Hắc Muội này, đeo một cái cục gì dây dợ lòng thòng thật, tôi lại thêm một sự choáng váng. Vì con mụ Thiên Hậu này nó không ảo chó như tôi nghĩ, nó có kỹ thuật tối tân hỗ trợ… cái “Đinh Công Mạnh” nó chứ, thế này thì chiến lại bọn nó sao đây? Nhưng tôi vẫn tò mò lắm liền hỏi:
– Thế do đâu mà các cô có thiết bị vậy, hay các cô là gián điệp của bọn Mẽo sang đây phá hoại hả…
– Đồ đần! Có tiền thì mua tiên cũng được hiểu không? Chính vì thế Thiên Địa Hội mới cần công thức Thanh Tử, chế được siêu bạch phiến, thì Thiên Hậu sẽ có nhiều tiền hơn… Nhất định sẽ có ngày Thiên Hậu sẽ làm bá chủ địa cầu này, tất cả thế giới ngầm sẽ thuộc về chúng tôi… ha ha… Mà thôi anh mau đi đi… đồ con rùa rụt cổ…
– Ừ đi thì đi…
Tôi miễn cưỡng đáp lời tiến lên, thì Hắc Muội giúi vào tay tôi một vật nhỏ nói:
– Đây là bình xịt hơi cay, nhưng chỉ dùng được năm lần, số còn lại thì anh phải xem anh có phúc lớn mạng lớn không… ha ha… Nếu anh chết tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ chị tôi giao phó rồi… Vĩnh biệt nhé…
Lịt mịa! Đúng là nhiệm vụ bất khả thi, chục thằng xịt được năm thằng, còn năm thằng nó lại chẳng xơi tái tôi thôi, mà tôi cả ngày đã được ăn gì đâu… Nhưng không thịt chúng nó thì cũng khó mà về, nên tôi cứ liều mà tiến lên phía trước, quả nhiên sau đoạn đường ngoặt đó, lố nhố một đám đứng giữa đường. Tay dao, tay phóng lợn, chỉ chực ở đó chắc chờ tụi tôi qua để chém. Tôi hơi thắc mắc một cái là, sao Thiên Hậu trang bị tận răng cho hai cái “bình thuốc độc di động” kia. Thì sao lại có đám quân lom dom như vậy nhỉ?
Hay chúng là người của phe khác chứ? Nhưng tóm lại chúng chặn ở đây thì thù nhiều hơn là bạn rồi, tôi lại không thể chạy xuống mà ngó được. Tôi nấp ở bụi lau rậm rạp mé đường quan sát, cũng may là khúc ngoặt nên tui nó không nhìn ra tôi, không nó nhào lên băm tôi ra cám, chỉ có tôi là soi được bọn nó. Nên tôi đếm kỹ quả thật có chín thằng, ngót chục mạng mà tôi chỉ hạ được năm…
Thật sự là ” khoai cả luống ” thật, nhưng với thiên phú là ” thông minh đột xuất, ngu bất thình lình”. Tôi chợt nghĩ ra một kế giả tiếng mèo kêu, mà riêng vụ này tôi làm tốt, chẳng là hồi còn lang thang trộm cắp ở Hà Thành ban đêm. Tôi đã học được cái mánh này, và kêu khá là giống… vì vậy có thể dụ được bọn nó lên đây tỉa dần…
Tôi bắt đầu giả tiếng Mèo kêu để dụ chúng nó, nhưng gào mấy tiếng mà bọn nó không chịu lên, có thể chúng nghe tiếng xe máy văng vẳng, lên đã có ý phòng bị nên không rời điểm chốt chăng, nhưng không nản… tôi cố giả giọng kêu tiếp một tràng…
Lần này quả nhiên bọn nó ngứa đèn, liền cử một thằng lên chỗ tôi dò la. Nên tôi chị việc từ chỗ nấp đợi nó khuất tầm nhìn bọn đưới dốc, là tôi lao ra xịt hơi cay. Tôi cứ thế cách đó mà hạ gục được bốn thằng, thì lục được trong người chúng nó có dao găm và phi tiêu. Có thêm vũ khi tôi tự hơn hẳn… vì thế khi chúng mất kiên nhẫn, mấy thằng còn lại sốt ruột mò lên, thì tôi chỉ việc từ bụi rậm đối diện phi đao vào chúng nó…
Một thằng gục xuống, thì cả đám chúng nó nhao nhao lao về phía bụi cây tôi nấp. Mà sau lưng tôi là mép vực, lợi dụng đêm tôi chúng không rõ tôi. Tôi liền bò ra khỏi đó, chỉ chờ bọn đó lao vào sục sạo. Thì tôi rút cái con dao lượm được của mấy thằng trước đó nhào ra chém từ sau lừng, chúng khá bất ngờ nên theo bản năng sinh tồn, không biết sau lưng đông hai ít, chạy nhào nhau về phía trước, lên ngã lăn hết xuống dưới thung lũng sâu…
Chiến thắng tôi vênh vang trở lại khoe với cái “bình thuốc độc bé” kia rằng:
– Ha… ha… tôi giỏi không ha hết loạt rồi… chúng ta đi thôi…
Nhưng cái “bình thuốc độc bé” ấy nó chỉ cười nhạt bảo tôi:
– Chúc mừng anh qua ải chặn thứ nhất của Thiên Hậu, nhưng Bạch Tỷ vừa báo còn năm điểm chặn như vậy nữa… anh ráng đi ha… ha…
Mọe! Đau vãi cặc… đói thế này mà còn năm chốt ư… đường về của tôi trắc trở thế…
Sao???