Phần 64
Tôi nhận ra món đồ của Thiên Địa Hội ấy, thì cảm thấy lành ít dữ nhiều, chẳng phải bón chúng đang muốn thịt tôi còn gì. Cho nên tôi cắm mặt bóp dái nghĩ tìm đối sách, tuyệt không thể chết một cách ngu ngốc ở đây được…
Nên khi nghe tiếng bọn đàn em của con Quỳnh nhất loạt chào: “Chị Quỳnh, em chào Chị Quỳnh…” các kiểu con đà điểu, thì tôi biết con ranh đó nó đã có mặt… Nhưng tôi méo thèm nhìn nó luôn, khỏi mât công nó kêu soi đểu nó, rồi nó lại lấy cớ tọi thêm là ngu người…
Tận khi nó hỏi tôi:
– Này thằng nhà quê kia, sao mày chửi đểu tao, còn chê tao là “người không ra người, ngợm không ra ngợm nhìn phát cả tởm” mày muốn chết không hả thằng chó!
Con gái con đứa ăn thô lỗ vãi cả nhồn, mà cái gu thẩm mỹ của nó cũng đéo thể ngửi được, thế mà còn đòi đú danh là tiểu thư. Nên tôi cũng đéo thèm nhìn nó luôn tôi đá đểu lại:
– Mày thì ra cái đéo gì hả con đần tập đú, mang tiếng gái gú Hà Thành, người không ra người vượn không ra vượn. Mặc bộ quần thì cứ như con tắc kè vẽ dở ấy… tao khinh. Tao không nói đểu mà tao nói thật hiểu không?
– Hí hí… hí…
Đám đàn em của con Quỳnh được dịp bụm miệng cười, làm con bé Quỳnh ức tím mặt quát chúng nó:
– Nín hết…
Rồi nó hậm hực bảo tôi rằng:
– Này thằng nhà quê! Mày bị mù màu à, xưa chưa có thằng đàn ông nào chê tao xấu hết nhé, hay mày xem lại giới tính của mày đi… đồ chân đất mắt toét!
Á đù! Chị Đại mà chửi nhau tay đôi với tôi thế này thì chẻ con rồi, nên tôi càng khoái chọc tức nó kéo dài thời để nghĩ cách té, nên tôi nói luôn:
– Cần gì phải nhìn thêm cho bẩn mắt, chỉ có mày là con đần tập đú, nên đéo biết mày xấu, thế mày chưa soi gương bao giờ à… Hay tự kỷ đập hết con mẹ gương đi rồi, để khỏi phải mỗi sáng không nhìn thấy một con vượn trong gương?
Tôi tự nhiên thấy nể dần về chuyện ngoa mồm của mình, chắc có lẽ tôi cũng bắt đầu nên đặt dấu chấm hỏi về giới tính của mình thật. Đúng ra tối nhìn không kỹ lắm, nhưng con bé cũng thuộc diện xinh, chỉ có điều gái xinh giờ tôi đầy. Nên em ấy chỉ là con tép trên mép con cò, tôi có thể tin tin rằng là không bị nó dụ hoặc. Nhưng không ngờ con Quỳnh còn tự tin bá đạo hơn tôi nó nói:
– Thế mày có dám nhìn thẳng mặt tao, rồi chê tao xấu nữa không thằng nhà quê…
– Có gì mà không dám!
Tôi to mồm nhận lời và ngẩng lên, tôi khá sững sờ vì giờ con bé Quỳnh khác hẳn, nó mặc bộ váy ngắn màu thiên thanh, tóc thả ngang vai… đôi mắt tròn đen, dưới cặp mi dày cong vút, bờ môi nhỏ nhắn cong cong đỏ như trái Dâu Tây. Nó xinh lắm… xinh đến mức dịu dàng và đi vào lòng người… Nhưng tôi vẫn muốn chọc tức nó liền nói:
– Xin lỗi…
– Các tiến liên nện sấp mắt lờ cho chị…
Con Quỳnh hét lên đắc thắng nói, tôi thì giật mình nghĩ: “… cái đệt! Chửi đểu nó lắm quá nó ức nên ban mình thật rồi, thôi thì đằng nào bà cháu chẳng chết. Chê nó thì nó muốn nện mình, cũng ra lênh nện rồi, nên chê nốt phát cuối cho nó ức…” Nên tôi gào lên cướp lời bảo:
– Im tao chưa nói xong con đần tập đú này! Tao muốn nói rằng tao xin lỗi con vượn, vì đã so mày với vượn… như vậy làm nhục loài giống của nó đó!
– Ha… ha… hi… hi…
Mấy con đàn em của con Quỳnh nhìn không được, nên lăn ra cười nắc nẻ, làm con Quỳnh càng điên hét lên:
– Nín hết ngay… muốn chết không!
Tất cả im bặt ngay sau câu hét của nó, còn con Quỳnh đưa tay tự xoa ngực nó lẩm bẩm:
– Hừ… hừ… thật tức quá đi…
Rồi nó quay sang đám đàn em bảo:
– Các em thả thằng nhà quê đi… Bao giờ gặp lại mà nó khen chị xinh, hay soi mói chị lâu thì đánh chết nó cho chị…
Ặc… ặc… địt mẹ hóa ra chê nó xấu, là đánh vào lòng tự ái của nó, chắc nó quen đàn ông ai cũng khen nịnh nó rồi mà. Nhưng tôi chớp thời cơ nói luôn bảo:
– Này con đần tập đú kia… mà thả thật chứ… đừng nuốt lời nhé, không lại xấu cả người lẫn nết…
– Tao không nói đùa… cút…
Tôi đứng dậy té ngay trước khi nó kịp đổi ý, đám đàn em của nó cũng dạt cả ra. Nếu đánh nhau tôi chấp hết được lô con gái ấy, nhưng tôi không muốn đánh đàn bà là một chuyện, chuyện quan trong hơn chúng nó có súng…
Ba năm võ tàu, còn không bằng một chầu củ đậu. Huống gì mấy năm tu võ của tôi, sức mấy mà lại được loạt đạn súng tiểu ấy, nên nó cho phắn được phắn ngay và luôn. Nào ngờ ra cửa thì nó gọi giật lại:
– Này thằng nhà quê…
– Con đần tập đú… mày nuốt lời à?
Tôi giật mình hỏi nó, thì nó nhe răng ra cười, hàm răng đều tăm tắp, trắng sáng lung linh… nụ cười xinh đầy ma mị quyến rũ. Thảo nào nó tự tin là nó xinh, con Quỳnh này duyên vãi đái thât, may tôi còn nhớ nó nói nhìn nó lâu, hay khen nó xinh thì nó đánh chết. Nên tôi cụng pha xuóng ngay, dù hơi tiếc nuối khoảnh khắc thiên thần ấy. Còn nó cười xong vứt cho tôi mấy tập tiền của tôi nói:
– Tiền của mày đây! Ở quê lên mà cũng mắt lợn mắt quạ ghê nhỉ, ăn cắp được chừng này tiền cơ đấy… Thôi cầm về mà đi khám mắt lắp, hoặc là kiểm tra giới tính đi, thấy gái xinh mà không biết cảm nhận… đúng là đồ con nhợn…
– Mày mới nên giữ số tiền đó con đần tập đú, rồi đi mông má bản thân mày ấy, đừng xúc phạm gu thẩm mỹ của tao hiểu không… thôi tao té đây khỏi tiễn…
Thế là tôi phắn luôn ra cửa, hết tầm súng phát tôi chạy thục mạng ra con đường phía trước, bạn ngày ban mặt có người đi lại. Thách kẹo nó cũng chẳng dám nổ súng cô khai, hơn nữa tôi thấy con Quỳnh này nó con nít vãi đái…
Về đến nhà tôi mới thở phào vì thoát hiểm, chưa bao giờ tôi nghĩ lại có thể té may mắn như vậy được, nhưng có lẽ cái lớn nhất giữa tôi và con bé Quỳnh là hiện chưa có hận thù, nên nó dễ dàng thả tôi đi là phải…
Với lại cái sĩ diện của chắc quá lớn, nó muốn thả tôi đi báo thù, vì chắc nó tự tin dụ dỗ được tôi chăng? Nhưng đúng là nó duyên ngầm kinh khủng, từ câu nói đến nụ cười, tôi nghĩ mà hoang mang vãi đạn luôn, sợ có ngày bị nó đánh thật…
Nhưng tôi nghĩ nó đúng chỉ là con nhà giàu mới đú, kiểu con cái của một vài tay râu ria buôn hàng trắng, hoặc hàng lậu đường biên, hoặc chạy gỗ mới nổi lên bỏ qua…
Chuyện tôi nặng đầu hơn vẫn là tìm bọn thằng Sủn bàn chuyện tìm kiếm thằng Thà Béo, để gây sóng gió cho Huyền Vũ… không hoàn thành việc chú Bạch giao, thì tôi mất điểm lắm…
Nên mấy hôm nữa, tôi lại ra bar Đại Đồng, rút kinh nghiệm về chuyến “vi hành” max nhọ hôm trước, lần này tôi báo trước hai thằng đệ là tối tốiẽ đến. Và đi ôtô đến hẳn hoi, tất nhiên người ta hơn nhau cái áo, cái quần thật…
Nên khi tôi đến đám đàn em thằng Sủn xun xoe ra tận nơi mở cửa xe, vì tôi đến sớm hơn giờ đã định, nên bọn đệ của nó không biết tôi là Anh Lớn của chúng nó, nó chỉ nghĩ tôi là khách tôi. Mấy thằng tẩn tôi mấy hôm trước, hình như còn nhớ mang máng mặt tôi nên nói:
– Anh à! Anh mới đến đây hay đến lần đâu nhỉ, em nhìn anh có cảm giác quen quen…
Tôi thì cay cú nghĩ bụng rằng: “… mấy thằng oát con, tao còn nhớ cú đấm của chúng mày lắm, chẳng đỡ bầm dập mặt mới mò ra thôi… chứ không lại bảo không quen đi, nhưng thôi là anh Lớn, tao lại chấp chúng mày chắc, hơn nữa không biết không có tội…” Đang ấm ức nghĩ như vậy thì có đứa chạy đến đập bộp vào người tôi nói:
– A hi… hi… thằng nhà quê… mày mới nhảy đâu được cái xe thế, mà hôm nay nhìn đẹp giai phết nhỉ…
– Á… thì con đần tập đú… mày cũng lại đến đây à, hôm nay ăn mặt đỡ ngu người rồi đấy…
Tôi thấy nó chắc bị tôi chê quê độ, nên hôm nay nó ăn mặc váy áo dịu dàng, sành điệu thật. Nhìn nó đáng yêu không tả được, nào ngờ từ mồm chúm chím như Dâu Tây ấy lại quay vào phía trong bar gào lên rằng:
– Các em đâu… nó chịu khen chị rồi… ra đánh bỏ mẹ nó đi cho chị…
Đù! Con Quỳnh ôn vật này nhớ dai vãi cả đái ra luôn, vừa hớ mồm câu nó đã gọi đàn em ra oánh tôi rồi. Có vẻ cái Bar Đại Đồng này không hợp phong thủy với tôi vồi, lúc méo đến cũng có đòn là sao chứ. Tôi tuy nhiên cũng không muốn gây rối ở chỗ thằng em tôi, vì lần này nó biết tôi đến. Bởi vậy tôi nói ngay rằng:
– Này! Con đần như mày không hiểu gì à? Mày khen tao đẹp giai tao khen đểu lại thôi, chớ vội mà vào rừng mơ bắt con tưởng bở hiểu không? Mày không nên sỉ nhục gu thẩm mỹ của tao Quỳnh ạ…
– Xì… ì… Đẹp giai mà thôi hơn cứt, vào uống rượu vậy, mày nhớ mặt nhá thằng nhà quê… Chuyện này chưa xong đâu…
Rồi nó nguýt tôi rõ dài và ngúng nguẩy đi vào trong bar, tôi vào trong thì thằng Sủn và thằng Doanh Thái Tử cũng vừa về đến, thấy xe tôi đã ở đó, chúng vội chạy vào trong quán xun xoe nói:
– Đại Ca… Đại ca! Đi sớm vậy không để các thằng em đây được đón tiếp chứ, anh làm thế mất các em nhỏ tụi em quá rồi…
Nói rồi thằng Sủn quay lại bòn đàn em hét lớn:
– Hôm nay Anh Lớn của chúng ta đến thăm, nên khách khứa buổi nay dẹp hết, tổ chức tiệc lớn mừng anh ấy hiểu không, nghỉ hết không say không về…
– Dạ đại ca! Chúng em đã làm theo lời dặn hết rồi ạ, chứ có một vài khách Vip thì vẫn ở lại thôi…
Một thằng có vẻ ra dáng quản lý bar báo cáo như vậy, trong lúc đó thì thằng Doanh Thái Tử cũng tâng công với tôi, nó hào hứng bẩm báo rằng:
– Anh Tú! Theo lời anh dặn em đã tìm ra thằng Thà Béo, và mời nó đến đây bàn việc rồi… À mà vừa nhắc nó đã đi xe đến kìa anh…
Tôi nhìn ra ngoài bar thấy thằng Thà xuống xe đi vào, nên tôi đi đón nó để tăng độ thân mật dễ bàn chuyện, thì co Quỳnh ở đâu lon ton chạy ra khoác tay tôi nói:
– Này thằng nhà quê! Mày cũng quan hệ rộng nhỉ, chơi cả với hai thằng quản lý bar này cơ đấy… Mà có gì náo nhiệt hả… đi ké được không?
Tôi nghe nó vậy thì cũng nói lại bảo:
– Con đần tập đú này, mày cũng thích hóng nhỉ?
Rồi tôi hất hàm sang hỏi hai thằng đệ:
– Thành phần này thế nào…
Thì thằng Doanh Thái Tử ghé tai tôi thì thầm bảo:
– Em không biết anh ạ… chị Hương gửi bảo nó là tiểu thư của Lão Đại, để cho nó chơi ở đấy…
Tôi chưa kịp hỏi lại thằng Doanh, thì thằng Thà Béo đi đến xởi lởi nói với tôi:
– Tú Tổng Tài! Anh thật đào hoa hết mức rồi tôi bái phục, giờ còn mỗi con gái của Long lão đại, mà anh cũng hốt luôn thế này, thì thử hỏi kim ngân bảo bối, lá ngọc cành vàng ở đây còn ai anh không động tới không… Thật nể anh quá rồi… lâu ngày không gặp thật để tôi mở mang tầm mắt…
Rồi hắn quay sang con bé Quỳnh nói:
– Hồi Vũ lão đại còn sống, ông cũng hết sức cưng chiều cô nhỉ Quỳnh tiểu thư… à quên phải gọi đúng là Thanh Long quận chúa chứ nhỉ? Đệ nhất đao thủ của đất Nam Bộ đây mà…
Hức! Cái đậu xanh! Thì ra đối thủ chính của tôi đây sao? Thanh Long Đường cao thủ ứng thí là con nhóc Quỳnh nhí nhố này à, nó ngáo thật hay ngáo giả vờ nhỉ. Mà nó và Thiên Địa Hội là gì của nhau…
Hình như đây mới chính là kẻ hạ sát ông già tôi cùng bà ngoại, thế con Quỳnh có phải đệ của mẹ tôi hay không, còn chuyện Thanh Long có thể là sân sau của lão Trùm gần như không thể chối cãi. Nhưng con Quỳnh này giả ngu hay ngu thật, nhưng tôi đéo tin lão Long lại cử đứa con gái thuộc dạng “óc chó là có thật” đi thi cả. Suy ra con Quỳnh này xảo quyệt vãi nhồn, không kém gì cha nó…