Phần 60
Tôi tính đứng dậy tính đuổi theo Nita để thuyết phục em ấy, khi đi ngang qua A Nhất thì anh nắm tay tôi giữ lại nói:
– Không cần thiết để cô ấy đi! Đi uống rượu thôi…
Tôi gật đầu đi theo A Nhất ra chỗ gốc cây, tôi cũng lăn lộn giang hồ một thời gian rồi, cũng không phải là loại con gà con vịt, để đôi ba lời nói là lừa gạt tôi được. Lần này là tôi tin vào trực giác của tôi, tôi cảm thấy A Nhất anh ấy không có nói dối, hơn nữa bao nhiêu lần A Nhất cũng đã ra tay giúp tôi. Và những gì anh ấy đã đối xử với Nita, thì tôi tin đó là một người đàn ông chính trực…
Tôi ngồi chỗ gốc cây thì A Nhất lại xe của mình, mở cốp lấy ra thêm rượu, và cả thịt gà nữa mang lại chỗ tôi, giờ tôi hiểu ra lần trước A Nhất lấy chúng từ đâu rồi. Có vẻ rượu và thịt gà là hai thứ mà anh ấy ưa thích, chúng tôi ngồi cạnh nhau hai người đàn ông với nhau, lẽ ra tình cảm rất tốt nếu không có một cô gái chen ngang.
Tôi không muốn bị hiểu nhầm trong lúc anh ấy đi vắng, thì tôi đã tranh thủ dụ dỗ Nita vào lưới tình, nhưng tôi thực sự không biết nên bắt đầu thế nào. Tôi chỉ biết im lặng và tu rượu, vì thanh minh có nghĩa thú tội…
Tôi đang khó nghĩ nên bất chợt không kiềm nỏi thở dài, thì A Nhất nắm tay nôi nói:
– Không cần phải nghĩ em trai, tâm ý của em anh hiểu… Nếu là cô ấy thích em anh cũng không ý kiến gì cả?
– Không được… nhất định không được!
Tôi thẳng thừng phản đối, thì A Nhất lại tu một hớp rượi dài rồi nói:
– Yêu một người, không nhất thiết là phải chiếm đoạt, phải sở hữu cô ấy mới là yêu, chỉ cần thấy cô ấy an toàn và hanh phúc là đủ rồi!
– Em không hiểu! Tại sao anh lại như vậy… chẳng phải như thế là rất đau lòng sao?
Tôi hỏi lại A Nhất như vậy, tôi thấy khá lạ lẫm với điều đó. Cũng có lẽ bởi tôi xưa nay đã quá quen cái cảnh yêu chiếm hữu, và tôi có được người con gái tôi yêu quá nhanh, cho nên tôi thực sự không có hiểu cái tình cảm của anh ấy. Duy chỉ có gần đây Ly bị bắt, xa cách em ấy thì tôi rất lo và nhớ, có lẽ vì còn cả tình máu mủ chăng?
Và cái cảm giác khi ở bên Tiểu Tinh Tinh nữa, chăm sóc và lo lắng cho nhau. Rồi chị Hương và Vân Anh mấy người họ… cũng là có chút hương vị tình yêu. Nhưng mà để hiểu một tình yêu lớn lao, thì chắc tôi chưa từng trải qua để biết để đồng cảm…
Tôi đang ngẫm nghĩ như thế, thì A Nhất lại trầm ngâm nói:
– Ngay từ đầu anh đã biết cái tình yêu anh có là sai, cái sai lớn nhất là yêu một người không nên yêu. Cũng như anh đã nói với em, cứu một một cảnh sát, chính là sai lầm lớn nhất của kẻ sống trong mặt trái như anh em mình. Chỉ có điều tình yêu thực sự trong lòng, nó tự đến chứ không phải mình muốn là được…
– Thôi uống đi anh… việc đã như vậy rồi… còn em nhất quyết không động chạm đến Nita, cô ấy là của anh?
Tôi mang chai rượu cạch với A Nhất và nói như vậy, nhưng anh không cạch lại mà thở dài nói tiếp:
– Anh nghĩ là nếu cô ấy yêu em, tự nguyện cho em, thì em có ngủ với cô ấy cũng được, nhưng em nên nhớ Nita không phải món đồ, mà em thích nhường thích đổi là đổi. Em phải tôn trọng cô ấy, và phải xem cảm nhận của cô ấy thế nào, còn anh yêu hay không là việc của anh. Dù anh trở lại Việt Nam đến tám mươi phần trăm là vì Nita cô ấy, anh biết cô ấy sang đây làm nhiệm vụ, trà trộn vào giang hồ này. Là việc quá sức với một cô cảnh sát đặc nhiệm như Nita, hai mươi phần trăm mới là vì công thức Thanh Tử kia. Thì với anh có nó hay không, cũng chẳng còn nhiều ý nghĩa nữa, từ lúc yêu Nita cô ấy đã làm thay đổi trái tim anh… Hơn nữa anh còn muốn trở lại Việt Nam, là theo lời ủy thác của mẹ anh, bà muốn tìm lại con cháu trong nhà… Nên anh đã điều tra và biết về em lâu rồi…
– Như vậy cái câu: “Để thay đổi thế giới không cần là anh hùng hay siêu nhân như phim, một người bình thường cũng có làm được, đơn giản là đừng làm việc xấu, thì xã hội bớt đi được một mối nguy. Thế giới bớt đi một mầm họa, ai cũng làm được thế hết thì thiên hạ sẽ thái bình thôi” là do anh nghĩ ra à…
Tôi có thắc mắc về cái câu nói đó nên hỏi A Nhất, bởi câu nói đó không giống từ mồm anh ấy nói ra, một kẻ tàn nhẫn lạnh lùng có số, có má, để mà nói thô thiển hơn thì như người ta vẫn bảo: “… miệng chó không mọc được ngà voi”… hì… hì. Vì những loại giang hồ cặn bã, chém giết như anh em tôi, lấy đâu ra thứ triết lý đó chứ. Nên nghe nói vậy thì anh ấy cười khà khà bảo tôi:
– Không! Dĩ nhiên là không rồi, anh vốn không có nghĩ ra thứ giáo lý đó, anh quen nói chuyện bằng súng đạn em hiểu không. Câu đó từ Nita mà ra, cô ấy chính là kẻ truyền giáo ngây thơ vô số tội. Và cũng là người lạ duy nhất, cho dù anh muốn bắn cũng không bắn nổi, muốn giết cũng giết không xong…
– Vậy anh kể cho em về chuyện anh đã gặp Nita ra sao đi… em rất tò mò rồi đấy anh trai…
Tôi thực có hứng thú về mối tình của họ, cam tâm mà rửa tai lắng nghe, đó là những thứ mà tôi chưa từng trải qua, còn A Nhất cũng hào hứng lắm. Anh ấy cầm chai rượu cạch với tôi và nói:
– Nào cạch đã… cạn đi rồi anh kể cho em nghe!
– Keng… keng…
Hai chai rượu chạm nhau phát ra tiếng, cả hai anh em tôi cùng tu một hơi cạn đáy, quăng chai đi rồi bắt chặt lấy tay nhau, một cảm giác thân thiện và vui vẻ. Nhưng chỉ là tôi không biết, đó là quãng thời gian hạnh phúc duy nhất, mà anh em tôi có với nhau…
Tôi cũng không biết phía đằng sau lưng chúng tôi, Nita nép sau hiên nhà đã nghe hết tất cả câu chuyện, em ấy nhìn thấy hai bóng người đàn ông bắt tay nhau dưới trăng đêm cười vui vẻ, khoảnh khắc ấy đã khiến Nita sau này thay đổi một số quyết định quan trọng…
Nhưng khi tôi và A Nhất anh ấy, hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của Nita phía sau, chỉ nghĩ là cô ấy dỗi đã xuống hầm và ở lì đó. Bởi bằng chứng là khi anh em tôi xuống, đã thấy Nita em ấy ngủ ngon rồi…
Nhưng duyên kiếp đời người nó là vậy các bạn ạ, một ai đó đến bên đời bạn hẳn không vì một chữ duyên, ắt cũng vì một chữ nợ tiền kiếp đưa về. Nên đến đến trả nợ nhau kiếp này, và sinh ra phận số của kiếp sau nữa với nhau…
Tôi nghĩ là như vậy là khi tôi đã trải đủ mọi thăng trầm này, nhưng lúc đó tôi còn là một thanh niên đầy hào khí, nên uống xong tôi vội giục anh ấy rằng:
– Anh hãy kể về cô ấy đi… em thực sự rất nóng lòng muốn nghe rồi…
– Ừ được… để anh kể cho em biết…
A Nhất nói và lấy một chai rượu khác tu một hơi dài rồi mới nói:
– Ngày đó anh đó sau khi cả nhà anh đi từ Mỹ về, bởi vì chú Khun Thát, không có con trai nên muốn anh kế nghiệp, nên đã bằng mọi cách gửi anh đi học ở trường quân sự ở Đại Lục. Tuy rằng vào các trường đó ở Trung Quốc là rất khó, tuy nhiên ở đời vẫn có câu, “có tiền mua tiên cũng được”, nên anh lột xác thành con nhà lành để đi học trường quân sự. Khi đó mười hai tuổi anh đã gia nhập thiếu sinh quân, đến năm mười tám vào học sĩ quan chuyên nghiệp, chú anh muốn anh trở thành nhà tài phiệt quân sự. Nên đã không tiếc tiền để cho anh ăn học, cũng cưng chiều anh vô cùng, anh hễ muốn gì được đấy… Anh đã trở thành một học viên nhân tài quân sự trong trường, vì anh cố gắng để chú anh được vui. Không phụ lòng ông ấy, với anh khi cha anh mất chú ấy đã như một người cha rồi… Nhưng thường khi có quá nhiều tiền, con người ta không chỉ giỏi mỗi việc học, nói về khoản ăn chơi, thì anh cũng nổi lên như một đại thiếu gia tiêu tiền như nước. Với anh không ai, là không thể chinh phục được, vấn đề chỉ đơn giản với các cô gái là nhiều tiền chưa đủ, thì phải là rất nhiều tiền thế thôi…
A Nhất nói đến đó lại cầm rượu lên, anh ấy uống một hơi dài rồi mới kể tiếp:
– Nhưng mà cuối cùng anh cũng gặp một cô gái không thể mua bằng tiền, đó chính là Keo Nita cô ấy, chỉ có điều là lúc đó cô ấy còn là cô bé nữ sinh phổ thông, cô ấy đang học ở Thái Lan, còn khi đó do anh đạt giải quán quân. Nên được đặc biệt đón nhận giải thưởng là một kỳ nghỉ hè bên Thái Lan, cùng các học viên quân sự đạt thành tích cao khi đó. Sang đến Thái Lan rồi anh không tiếc tiền mời đồng đội, đồng chí, anh đã tổ chức các loại cuộc vui chơi đắt đỏ nhất… Hôm đó anh say, nên cứ đi bộ trên đường từ bãi biển để trở về khách sạn. Thì anh thấy có cô bé đứng bán mấy cái thứ đồ lưu niệm ven đường, cô bé ấy chính là Nita đó. Chắc mới phải đi bán lên rất lớ ngớ, thật ra anh không có biết là khi đó nhà cô ấy rất khó khăn. Cha cô ấy làm cảnh sát, một cảnh sát liêm chính thực sự, ông chỉ một lòng vì tổ quốc, quyết tâm dẹp nạn ma túy. Nhưng mẹ của Nita thì bệnh nặng, vẫn phải chạy chữa ở viện, nhưng vẫn lo cho Nita đi học được. Lần đó cha cô ấy chính là vì liêm khiết, mà bị đồng nghiệp và cấp trên gài bẫy, bị thanh tra và kỷ luật… Mọi khoản thu đã không còn, nên Nita bắt đầu phải phụ gia đình kiếm tiền, anh khi đó thật sự chả hiểu vì sao nữa, nhìn cô ấy tội nghiệp, vì không biết bán hàng. Nên cứ ế ẩm đứng trơ trơ ra đó, chưa kể mấy cái bọn trẻ ranh ma cô hay bán rong ở đó, theo kiểu ma mới bắt nạt ma cũ chèn ép Nita. Buộc cô ấy đứng và cái góc xa nhất… nên ế cũng đúng. Anh không mua của bọn nó chỉ mua của Nita, và cho cô ấy rất nhiều tiền… Nhưng mà Nita cũng không tham, đã đuổi theo anh mà trả lại tiền thừa. Nhưng em trai em thử nghĩ xem, với một kẻ say lại không hề thiếu tiền, mấy đồng bạc lẻ đó anh đâu thèm nhận lại. Anh cứ thế mà bỏ đi thẳng, cô ấy vì thế mà cứ lẽo đẽo theo sau anh suốt chặng đường… Đến cái khi đi qua cái ngõ tối thì bị anh bỏ lại, anh bước một đoạn xa thì nghe tiếng Nita kêu khóc phía sau, hóa ra là có bọn du côn thấy em ấy một mình. Bắt lại đè ra hiếp hội đồng, anh mười hai tuổi đã vào thiếu sinh quân, khi mười tám đã là quân nhân, nên anh lúc đó cương trực khẳng khái. Là một quân nhân anh không thích cái hành vi đồi bại đó, có tiền thì chơi quyết không hiếp dâm chà đạp con gái nhà người ta. Dĩ nhiên anh quay lại và tấn công bọn đó, anh cứu được Nita trở về. Cô ấy dĩ nhiên là không bị hiếp rồi… Nhưng do sợ hãi quá nên Nita ngất xỉu từ trước, anh chẳng biết mang cô ấy đi đâu, nên anh đành mang Nita về phòng mình ở khác sạn. Nhưng mà… nhưng mà… về phòng rồi đặt cô ấy trên giường, nhìn áo váy của Nita rách nát hở hang, trong người lại có rượu thú tính nổi lên… Anh kìm không được, kết cục chính anh lại hiếp cô ấy, trong lúc mà Nita đang ngất xỉu, đó là điều xấu hổ nhất, của một quân nhân chân chính không nên làm. Đáng lẽ ra là anh hùng cứu mỹ nhân, anh lại thành kẻ dâm tặc… Đó cũng là lần đầu tiên trong đời con gái của Nita, nhưng khi ấy anh không hề biết cô ấy là tên là Nita, chỉ nhớ trên ngực trái cô ấy, có một cái bớt màu đỏ thế thôi. Nó khá to và đặc biệt, nên dù trong cơn say anh vẫn nhớ, sau đó dĩ nhiên Nita tỉnh trước bỏ trốn… Rồi cô ấy đi báo án, anh gặp rắc rối với cảnh sát. Việc này chú anh ở Tam Giác Vàng biết được rất giận dữ, ông ấy muốn anh tốt nghiệp trường quân sự, không muốn anh vì thế mà bị đuổi. Nên đã có một cuộc can thiệp đẫm máu sau lưng anh, cả nhà của Nita bị giết bởi những tai nạn cố tình, duy chỉ có Nita lần đó là thoát khỏi đám cháy, vì em ấy đang tắm… nên đã nhảy vào trốn trong thùng phuy chứa nước, ở cái trái nhà lá ọp ẹp đó nên thoát chết… Anh trở về Trung Quốc học tiếp một cách bình thản, mà không biết gì thảm kịch đó, anh chỉ biết là chú của anh đã can thiệp, để anh không bị kiện cáo thế thôi… Mấy năm sau nữa anh tốt nghiệp trở về, anh đã trở thành trợ thủ đắc lực cho chú anh, rồi trong một trận chiến càn quét của chính phủ Thái Lan, trong công cuộc giải trừ ma túy, quân đội chính phủ và quân đội bên anh chiến đấu rất khốc liệt. Lần đó họ cho đặc nhiệm đột kích đánh bom sở chỉ huy, anh cũng trúng bom nhưng khi đó ở ngoài bị thương nhẹ hơn. Anh vì thế mà bỏ trốn vào rừng được, nhưng tới đó thì bị ngất. Khi anh tỉnh dậy thấy được Nita đang chăm sóc cho anh, cô ấy dấu mọi người âm thầm chữa thương cho anh. Thế nên anh có tình cảm với cô ấy, khi đó cô ấy chưa biết anh chỉ huy tối cao của phiến quân thôi. Bởi anh mới ra trường trở về, chỉ ở lì trong Tam Giác Vàng, nên cảnh sát họ chưa cập nhập chính xác được về anh… Ở lâu bên nhau dĩ nhiên là có nảy sinh tình cảm, anh bắt đầu yêu cô ấy, người con gái đã cứu mình… Thế nhưng sau này, một lần vô tình nhìn thấy cô ấy tắm, anh nhận ra cái bớt đó, anh biết Nita là cô bé con anh cưỡng hiếp năm xưa… Ân hận, xấu hổ và nhục nhã… nên anh bỏ trốn, và anh trở lại Tam Giác Vàng trong dằn vặt, rồi anh điều tra ra vụ thảm án năm đó. Anh bắt đầu sinh ra hận, hận những kẻ bên cạnh anh, mỗi ngày đều là hảo bằng hữu… Nhưng không một ai thèm cho anh biết thảm kịch ấy, nên từ đó anh không thân cận với bất kỳ ai. Ai hé miệng đòi làm bạn là anh giết, anh có mệnh danh “Hoàng tử chết” từ đó, nhưng nỗi đau trong tim, thật không thể nguôi ngoai. Anh vì thế mà ngày tháng âm thầm dùng mọi cách, để theo dõi Nita bảo vệ cô ấy giúp đỡ cô ấy mỗi ngày, yêu nhưng không thể yêu… Đó là nỗi đau em hiểu không em trai, anh không có tư cách gì mà yêu cô ấy cả… Nên bây giờ chỉ cần cô ấy hạnh phúc, cô ấy bình yên, là anh đã thấy hạnh phúc lắm rồi…
Tôi nghe mà nghẹn lòng, thật sự không ngờ anh ấy có một oan tình như vậy, đúng là yêu nhưng không thể yêu. Tuy nhiên tôi vẫn cố an ủi anh ấy rằng:
– Thôi anh! Lỗi cũng đâu hẳn do anh chứ, việc chú anh ra tay đâu phải chủ ý của anh chứ, thôi quên chuyện đó đi… Nhưng theo em, anh nên nói rõ cho Nita hiểu anh ạ…
– Anh không thể đâu em, trước sau anh cũng chỉ là người xấu mà thôi, cô ấy là cảnh sát còn anh là tội phạm, không thể mãi mãi không thể…
Chỉ có một điều anh em tôi không biết, là Nita em ấy đã hết mọi chuyện, và bật khóc trở về căn hầm, hai người họ đúng là oan tình. Yêu nhau mà chẳng thể yêu, khiến cho tình thù ngày một sâu sắc ai oán. Nhưng thật sự thì khi đó tôi cũng không thể hiểu hết, nhưng A Nhất anh ấy, chính là một tấm gương dạy cho tôi thành người tử tế, khi đó rất hiếu kỳ nên tôi lại hỏi anh ấy rằng:
– Sau đó thì thế nào nữa anh? Mà Nita luôn hằn học tránh anh như vậy…
– Ừ thì là chuyện sau này, khi tiếng lành đồn xa, nhưng tiếng dữ cũng đồn ba ngày đường, cho nên tiếng tăm của anh cảnh sát cũng biết đến, anh đã có mặt trong sổ đen của họ. Nhưng vì anh vẫn cứ cố gắng, thi thoảng lại rời căn cứ đi thăm Nita, anh chỉ dám đứng từ xa xem cô ấy sống sao mà thôi, chứ anh không dám lại gần cô ấy. Rồi một lần anh phát hiện ra cô ấy, đã yêu một bạn trai cảnh sát cùng đội. Anh thật sự là vô cùng đau đớn, thậm chí anh muốn giết câu ta đi cho rảnh, nhưng cuối cùng thì anh đã chẳng làm gì cả. Một lần cô ấy đi vây bắt tội phạm, bị một nhóm giang hồ vây lại, anh khi đó buộc phải ra tay giúp Nita thoát nạn. Nhưng mà cũng vì đó anh bị bại lộ, nên cảnh sát ráo riết truy bắt anh, làm anh không để trở lại Tam Giác Vàng, lần đó cũng là vì Nita gián tiếp thả anh đi, và cũng là khi cô ấy bắt đầu biết, anh là nhân vật cấp cao của Tam Giác Vàng… Nên từ đấy chính tà lưỡng lập phân tranh, tuy nhiên anh không thể vì thế, mà bỏ rơi cô ấy… Anh vẫn đi theo bảo vệ Nita tới tận bây giờ, cho dù cô ấy có xua đuổi anh, bắt anh đi nữa…
– Anh có tính một ngày nói thật hêt cho Nita biết không? Cô ấy có quyền được biết mà…
Tôi hỏi hỏi A Nhất vậy thì anh im lặng, rồi anh quay sang bảo tôi rằng:
– Thôi ta nói về chuyện khác đi, em cũng nên biết về gia đình mình rồi, anh sẽ kể cho em về mẹ em nhé…