Phần 58
Tôi cứ thế mà ngồi giữa đêm u tịch, một mình đối diện với trăng sao, với bóng đêm mịt mù chung quanh. Đã rất lâu rồi tôi mới lại đối diện với chính mình, nhất là trong cái hương quê ngào ngạt như này. Cũng có thể đây cũng chính là phút yếu lòng nhất, trong chặng đường còn lại của tôi. Khi mà cô độc giữa đêm đen như vậy tôi mới thấy giá trị nhân sinh của cuộc đời…
– Còn không ngủ đi!
Tiếng của A Nhất làm tôi giật bắn mình, tôi mải nghĩ ngợi nên cũng không biết hắn đã trở lại lúc nào, hắn lại đưa cho tôi thêm chai rượu nữa. Và cùng một nửa con gà luộc, không hắn biết lấy ở đâu ra và bảo:
– Ăn đi… rồi ngủ sớm! Giờ thiếu thuốc kháng sinh, mai tôi phải đi mua cậu ở nhà trông Nita!
– Sao không đưa cô ấy ra viện?
Tôi hỏi như vậy với A Nhất thì hắn trầm tư nói:
– Không được người Thiên Địa Hội đã bắt đầu nghi ngờ cô ấy, nếu vào viện e chừng không an toàn, chưa kể rằng còn vướng mắc với lực lượng an ninh sở tại về lý do cô ấy bị đâm…
– Thiên Địa Hội là cái nhóm quái gở gì? Ở đâu mà ghê gớm đến như vậy?
Tôi hỏi A Nhất như vậy thì không ngờ hắn chỉ nói gọn lỏn:
– Cậu đi hỏi mẹ của cậu ấy! Tôi đi ngủ trước đây… bảo trọng!
Hắn lầm lũi xách chai rượu vào trong nhà, còn tôi ngồi ngoài suy tư mãi, rốt cuộc thì thật sự mẹ tôi là ai trong Thiên Địa Hội, mà sao chẳng ai nới gì cho tôi biết nhỉ. Ngồi mãi hai chân bị vết dao đâm đã vô cùng nhức nhối, nên cũng đi vào nhà để ngủ. Thì tôi thấy A Nhất ngồi bên cạnh chỗ Nita nằm, hắn đang ngủ gật thấy tôi vào lại hé mắt ra nhìn, một tay hắn thủ súng lăm lăm trong thế ngủ, một tay hắn nắm chặt bàn tay xanh xao của Nita ở cạnh giường. Hình như Nita với hắn vô cùng quan trọng, hắn chắc có mặt là để cứu cô ấy là chính cũng lên. Tôi nhìn hắn tự nhiên thấy cảm phục, hắn thật là kẻ trọng tình…
Rồi tôi thiếp đi trong men rượu lúc nào không hay, tôi chỉ tỉnh giấc khi có tiếng Nita thều thào gọi:
– Nước… nước…
Tôi mở choàng mắt ra thì trời đã sáng bạch từ lâu, còn A Nhất hắn đã đi ra ngoài từ lâu, tôi vội loạng choạng đến bên cạnh Nita, thấy tôi đi loạng choạng thì Nita có vẻ áy náy, em ấy yếu ớt nói:
– Em… xin lỗi! Là em… em… đã hại anh! Nhưng sao anh có thể đưa em về đây? Ai cho anh biết chỗ này nhà của em chứ, chẳng có ai biết anh mà có tìm thấy chỗ này… vì sao anh biết?
– Là A Nhất đưa chúng ta về đây!
Tôi đáp như vậy thì không ngờ Nita lại hỏi tôi:
– A Nhất? Em chưa từng nghe đến cái tên này, là con trai hay con gái vậy anh?
Tôi thực sự ngạc nhiên vô cùng, khi mà Nita tỏ ra không quen A Nhất, hay là em ấy cố tình giả vờ, nhưng giả thuyết này không hợp lý. Vì Nita biết sẽ không thể dấu được tôi, vì tôi đã có mặt ở đây thì ắt người đưa tôi và em ấy về đã nói ra rồi. Nên chuyện giả vờ thì khó xảy ra, nên tôi hỏi ngược lại rằng:
– Thế ngoài em ra còn ai biết chỗ này nữa?
– Không không thể có ai biết đâu, chẳng có lý nào cả… mà anh vẫn chưa trả lời em, đó là con trai hay con gái chứ?
Tôi bắt đầu thấy khó hiểu về chuyện này, việc A Nhất thạo từ chỗ cất đồ đến cả rượu để đâu hắn còn biết, tóm lại căn nhà này hắn rất thuộc kia mà. Tôi sau cho Nita uống ít nước, từ cái chai của A Nhất để cạnh giường, thì mới bắt đầu trả lời Nita rằng:
– Là một người con trai, cao to mặt hình trái xoan, trông khá đẹp trai…
– Vậy em lại càng không biết, ai nhỉ… ai lại có thể biết chỗ này mà đưa em và anh về nhỉ…
Tôi thực bắt đầu tin rằng Nita không biết A Nhất hiện tại, nhưng mặt A Nhất trước kia tôi cũng chịu, nói gì đến tên thật của hắn là ai mà nói cho Nita hiểu. Nên sự việc trở nên bế tắc, chỉ có nước chờ cho A Nhất chời về, hai người họ nói gì với nhau thì mới biết được. Nên tôi bảo với Nita rằng:
– Thôi để anh ta về vậy, anh ta đi mua thuốc cho em từ sáng rồi… tới khi về hai người gặp nhau rồi nói…
– Vâng! Thôi đành để người đó về vậy, em mệt rồi em chợp mắt chút anh nhé…
Nita ngủ thật chắc vết thương làm cho em ấy đau đớn, khuôn mặt tái nhợt đi xanh xao. Một lúc thì Nita bắt đầu sốt cao trán nóng hầm hập, hình như con dao đó không bình thường, liệu nó có chứa độc gây ra nhiễm trùng không nhỉ? Mà A Nhất vẫn biệt tăm hơi, khiến cho tôi có dự cảm chẳng lành về hắn. Bởi con đường từ ngoài đường lớn vào đây không quá xa, hắn lại đi ô tô thế thì vì sao mà hắn lại chưa về. Khi hắn biết rõ Nita đang thương thế như này, đến khoảng giữa trưa nắng đã lên cao rồi, còn Nita thì sốt hầm hập đến mức hôn mê. Tôi thì chẳng biết làm gì ngoài đắp khăn ướt cho em ấy…
Tôi không muốn Nita chết phần tôi không ghét em ấy, phần vì A Nhất rất trân trọng Nita, tôi không thể nào để Nita ra đi được. Nhưng chân tôi bị cũng bị thương, mà xe ôtô cũng chẳng có, thử hỏi tôi phải làm như thế nào đây? Đang lúc như vậy thì tôi nghe tiếng động cơ xe ôtô từ ngoài về, tôi cả mừng tính chạy ra mà chửi A Nhất hắn vô tâm, nhưng vừa hé nhìn ra cửa thì thấy tận mấy cái xe, không phải là xe của A Nhất nữa, dự cảm chẳng lành hoàn toàn đúng rồi. Tôi chỉ còn nước khép chặt cửa cố thủ, không có súng vì A Nhất đã mang đi cả rồi, hay là hắn tự tin nơi đây an toàn…
Tôi nhìn qua khe cửa có hai xe ô tô, đang đi men theo con đường nhỏ ghập ghềnh ngoài ngõ tiến vào, hai cái xe này đều dòng xe “Mẹc” loại xe sang, và màu trắng hết loại gầm thấp, nên đi đường như này chậm cũng là phải thôi. Nên chúng chưa vào ngay nhà được, tôi khá hoảng nhìn quanh nhà, cái loại nhà tranh tre nứa lá như vậy, thì biết trốn vào đâu bây giờ.
Kẻ đến chưa biết bạn hay thù, nhưng mà tôi cũng đang bị thương, còn Nita lại trong cơn thập tử nhất sinh, như vậy không có khả năng chống trả, trong ba sáu chước thì chỉ có chước trốn là thượng sách. Nhưng mà căn nhà này biết trốn thế nào, rồi tôi lại chợt nảy số rằng. Họ hay chơi cơ quan hầm ngầm, không lẽ một đại bản doanh của cảnh sát mật, nó lại chỉ đơn sơ vậy sao?
Chắc chắc phải có nơi cất giấu đồ đạc hay trốn tránh chứ? Một ngôi nhà ọp ẹp chỉ để ngụy trang che mắt người thường thôi, chứ muốn giấu cái gì thì nhất định phải có hầm ngầm. Nhưng hầm ngầm ở đâu chắc chỉ A Nhất biết, hay Nita biết nhưng một người thì mất tích, một người thì hôn mê phải làm sao đây?
Trong khi xe không đi được xa nữa, bọn bên ngoài đã phải xuống đi bộ. Tôi ngó qua khe cửa thấp thoáng một bọn như là ninja mặt đồ đen, tay chúng đều có cái nỏ gắn trên tay. Nhưng tôi dám chắc nó không phải là nỏ cơ, dù nhìn ở xa cũng suy luận là súng phóng tiễn rồi…
– Xạ tiễn của Thiên Địa Hội…
Tôi bàng hoàng thốt lên, thôi rồi cuối cùng kẻ không mời đã đến. Mà A Nhất thì từng nói rằng: “Để bọn xạ tiễn đi sau nó đến kịp, e rằng cái mạng cũng không còn giữ nổi đâu… nhanh… Thiên Địa Hội không dễ xơi đâu… đi thôi!”. Như vậy thì cái bọn chó này không ổn rồi, hơn liệu có phải là nó tìm đến để thịt tôi hay không?
Có thể là A Nhất vắn số sáng nay đã gặp chúng nó, nên chúng nó xơi luôn rồi? Giờ cứ đứng trơ trơ đây có khác gì mỡ dâng miệng mèo, bất luận mẹ tôi làm ông thần, bà thánh gì trong Thiên Địa Hội đi nữa, thì chắc gì bọn này nó đã tha cho tôi và Nita chứ, nó chẳng phải là đã muốn giết tôi lúc ở vườn nhà chú Bạch đó sao? Không có A Nhất hôm đó chắc tôi “ẳng chó” con mẹ nó rồi.
Tôi nhìn quanh chẳng thấy có cái gì đáng gọi là miệng hầm, hay cửa cơ quan cả cảm thấy tuyệt vọng vô cùng tận luôn. Thời gian còn lại chỉ tính bằng phút, khi mà bọn sát thủ đang sầm sập chạy lên, tôi lại chỗ giường của Nita nằm mà nhìn em ấy đau xót, bất chợt tôi nhìn lại cái giường có chút không hợp lý…
Vì như quê tôi nghèo cỡ này toàn chơi giưởng dẻ quạt cả, căn nhà này cũng ọp ẹp vãi nhồn, nhưng duy chỉ có giường lại hình như là xây liền khối. Hơn nữa mỗi cái nhà lom dom giữa quả đồi, nhưng vẫn có đường điện kéo vào thì đã là khó hiểu rồi. Nên tôi nhanh trí lật chiếu lên ngó, ngay chỗ đầu Nita nằm có một, phía dưới có một cái dãy số kiểu bảng mã…
– Địt mẹ đắng luôn!
Đang nghĩ ăn mày vớ được chiếu manh, thế là có chỗ núp qua cơn hoạn nạn, thế mà chơi kiểu mã số thế này, cũng đến là bố lạy thầy thôi. Nita thì hôn mê như vậy biết hỏi ai cho ra. Trong dãy số từ không đến chín thực sự nó là quá nhục rồi, tôi chợt nghĩ em Nita này từ Thái Lan đến, nơi đó theo đạo Phật cả, như vậy có phải cõi Niết Bàn chẳng là tín ngưỡng sao?
Thôi thì tù mù vậy cứ gõ cặp số lặp năm bảy xem sao? Hên thì né được mà xui xẻo thì hẹo chứ biết sao bây giờ, tôi gõ bừa luôn vào trong tiếng tim đập thình thịch, may sao mèo mù vớ cá rán, từ cái cái mặt giường tự đẩy ra một cái hốc nhỏ, nơi đó có một nút đỏ và một nút xanh mà thôi…
Nhục hơn con trùng trục, tôi học chưa đến hết cấp ba cô giáo chết thế này, may mà được chỗ lão Trùm bổ xung cho tẹo kiến thức. Không thì mãi mãi là dân ngu cu đen rồi, nhưng mà một nút xanh và một nút đỏ thì hên xui quá. Nếu như mà ấn vào nút đỏ nhỡ “Đoành” phát, kiểu như đánh bom tự sát, hủy hoại chứng cứ như tôi xem trong phim thì nhục…
Bọn sát thủ chưa lên đến nơi thì tôi và Nita đã chết con mẹ nó trước rồi, nhưng nút xanh thì nó ra cái mếu gì chứ? Tóm lại thì xanh hay đỏ… đỏ hay xanh đây? Tôi không còn nhiều lựa chọn nữa, màu đỏ nó làm tôi liên tưởng tới cái đèn xe cấp cứu, nên tôi nhắm mắt ấn bừa… vì bọn nó cũng sắp đến gần rồi…
Tôi nhắm mắt và ấn… “cạch”…
Không có gì động tĩnh cả… nản luôn… Đang tính ấn nút xanh, thì cái giường rung nhẹ từ tụt xuống thấp dần, làm tôi mừng hú… có thế chứ… Không lẽ số tôi lại toạch ở đây, khi cái giường lún xuống đất một sâu, tôi mới nhận tức ra nó dạng như một cái thang máy thật, khi nó hạ xuống hẳn, thì bên trên cũng có cái cửa đậy lại, hy vọng không để lại dấu vết gì bên trên, nếu không thì chắc tôi cũng chết thôi…
Tôi nhìn quanh nơi cái giường hạ xuống, nó đúng là một căn hâm nhỏ thật, nhưng không hề sâu lắm, vẫn nghe được tiếng người nói bên trên. Nên khi bọn nó đạp cửa vào tôi hơi hoảng thật, chỉ sợ nó phát hiện ra nắp hầm mà thôi, nên tim tôi thót lại, may sao hình như chúng không nhận ra nên nói với nhau:
– Không có ai hết! Hình như đây chỉ là căn nhà của dân thôi, không có dấu hiệu gì khả nghi cả…
– Vậy thằng ôn kia mang chúng nó dấu đi nhỉ? Quanh đây chỉ có một căn nhà này, còn lại toàn đồi cây thôi… Hay là bà chủ lên rồi tính…
Tôi thở phào vì ít nhất cũng qua đi thời khắc hiểm nguy, khi có tiếng chân nữa dồn dập đi lên, thì tôi có chút lo lắng trong lòng. Cái người gọi là “bà chủ” ấy liệu có phát hiện ra không? Nếu như mà bị phát hiện thì coi như xong con ong rồi, đến như A Nhất có vũ khí, còn chơi không lại bọn này nữa tôi đang bị thương. Tiếng chân dồn dập lên đến trên nhà còn nhiều hơn… Rồi có tiếng con gái cất lên:
– Mọi việc thế nào rồi?
– Mẹ… là mẹ tôi ư?
Tôi suýt thì thốt ra thành tiếng, nhưng may còn bịt mồm kịp lại. Có thể giọng nói của người khác giống như mẹ tôi thì sao? Tuy nhiên giọng nói của mẹ tôi thì bao nhiêu năm nay tôi nghe rồi, nhầm làm sao được chứ? Nhưng tôi cũng không dám chui lên, mà nói thật sự làm sao để lên tôi còn chưa tìm ra cách. Nếu như lên trên mà không đúng mẹ Giang của tôi, thì tôi cầm chắc cái chết luôn, bơi vậy tôi chỉ còn biết im lặng lắng nghe tình hình. Tôi nghe tiếng bọn kia báo cáo rằng:
– Dạ! Hình như căn nhà này không liên quan gì đến bọn chúng cả, như vậy có nên tìm kiếm tiếp hay không?
– Thôi! Rút ngay đi nơi khác, bằng mọi giá phải bắt được con người Thái đó, để hỏi nó xem những thứ nó lấy được dấu đi đâu hiểu không? Không thể giết chết nó được… phải bắt sống, những đứa còn lại giết không tha!
Tôi nghe giọng người phụ nữ đó thực thân quen, tôi không dám tin là mẹ tôi được. Chuyện mẹ từ một người phụ nữ nông dân, bỗng chốc hóa ra một Chị Đại giang hồ với tôi đã là một đả kích lớn rồi. Hơn nữa mẹ tôi cam tâm lừa dối cha con tôi như vậy? Rồi vụ giết ba tôi, bà ngoại tôi là do mẹ tôi là đạo diễn?
Chẳng phải là bọn xạ tiễn này là đệ của mẹ tôi, thì bon đao tiễn lại không chắc? Rồi tôi lại rùng mình nghĩ đến có khi nào, mẹ tôi không phải con đẻ của ông bà ngoại tôi? Vì Dì Lan xấu xí cục mịch như vậy, còn mẹ tôi thì xinh đẹp yêu kiều đến như vậy? Chẳng lẽ mẹ tôi tàn ác đến như vậy sao? Chúng tôi có phải con đẻ của mẹ không nữa…
Khi mẹ nếu đương nhiên là một chị Đại, sao lại cam chịu cho anh em chúng tôi khổ sở. Tổ chức Thiên Địa Hội là cái tổ chức thế nào? Giờ thì tôi vô cùng hiếu kỳ rồi, chẳng lẽ cái công thức Thanh Tử ấy làm cho mọi người ta mất hết lý trí chăng? Thật sự là vô cùng khó hiểu cho chuyện này, tôi nghe tiếng chân họ đi xa dần rồi, nhưng vẫn thẫn thờ ngòi im bên cạnh Nita, tận mấy phút sau tôi mới thực sự tỉnh mộng, nhớ ra Nita đang sốt mê man bên cạnh.
Tôi liền đứng dậy nhìn quanh căn hầm này, quả nhiên có súng và có cả tủ thuốc nữa. Khá đầy đủ về mọi mặt luôn, trong lúc tôi qua tủ tìm thuốc cho Nita chợt nhìn trên mặt bàn, thấy có một mấy tập giấy tờ, tiếng Thái là chủ đạo trong đám đó. Nhưng cũng có cái tiếng Anh, mà hồi tôi còn què quặt nằm ở cái vườn hoa nhà lão Trùm, tôi cũng đã được học, nên tôi có thể đọc hiểu được tiếng Anh rồi…
Nhưng tôi lo Nita trước nên lại tủ thuốc, lựa những chữ trên đó thì cũng tìm ra vài thứ hạ sốt và kháng sinh, lại được A Nhất dạy cách lấy máu, và nhìn hắn truyền máu cho Nita. Nên sau khi tiêm thuốc hạ sốt, thì tôi lấy bình nước truyền cho em ấy, mọi việc xong xuôi tôi mới lần mò ra chỗ đống giấy tờ. Lúc mới xuống tôi hơi cuống, nên giờ tôi mới nhìn quanh thật kỹ càng…
Hình như đây là chỗ làm việc của Nita, và căn phòng này không thông đi đâu cả. Điện thì bật suốt quanh năm ngày tháng thì phải, nó khá đầy đủ cho một cuộc sống ngầm, ở góc còn có tủ lạnh chứa đồ ăn. Như vậy thịt gà A Nhất lấy cho tôi từ đó mà ra? Nếu như vậy tôi khẳng định trăm phần trăm A Nhất kia hắn cũng là cảnh sát…
Nếu không sao hắn có thể mò được xuống đây mà lấy lương thực? Nhưng lại có chỗ mâu thuẫn là ở đây có thuốc rồi, vậy hắn còn ra ngoài mua thuốc làm gì nhỉ? Hay chỉ là một cái cớ gì đó chứ? Rồi tôi lại nhớ câu khi tôi hỏi về Thiên Địa Hội thì hắn đã nói: “Cậu đi hỏi mẹ của cậu ấy!”. Và giọng nói quen thuộc khi nãy nữa, thì có lẽ nào… có lẽ nào…
Tôi thật sự không muốn nghĩ mẹ tôi cầm đầu tổ chức tội ác đó được. Nếu như không phải thì cũng là kẻ tay to trong nhóm đó rồi, mà A Nhất nói xạ tiễn sức tàn sát rất ghê, mẹ tôi lại chỉ huy cái bọn ôn vật đó, thì mẹ tôi dĩ nhiên không vừa rồi…
– Khôônggggg!!!
Tôi ấm ức gào to cho xả bớt đi nỗi đau trong lòng, vì mẹ tôi lừa dối cha con tôi như vậy, thật quả là quá đả kích trong lòng mà. Tay tôi đấm mạnh xuống bàn chỗ để tập giấy tờ, khiến nó bay tung tóe… và có một tờ giấy có dán ảnh. Nhìn rất giống với Ly, mà nói đúng ra thì phải là mẹ tôi với đúng. Vì em ấy và mẹ tôi gióng nhau mà, ảnh đó mẹ tôi chắc chụp hồi trẻ rồi. Tôi vội vã cầm lên xem xét, thì thấy nó viết bằng tiếng Anh, đó là lệnh truy nã đỏ của Interpol…
– Tội phạm ư?
Mà còn là tội phạm nguy hiểm nữa, như vậy là như thế nào đây? Tôi nhìn kỹ lại cái ảnh, không có thể nhầm lẫn nổi giống Ly lắm… Thực sự là nghiệt ngã… mẹ tôi là tội phạm quốc tế, và lừa gạt chúng tôi, rồi lo thân phận đổ bể thủ tiêu cha tôi? Trong khi ông ấy hiền lành đâu có tội gì? Sao tôi không sớm nghĩ ra cái màn mẹ tôi lừa cho Thoa ngủ với ba tôi nhỉ, mẹ đã xảo quyệt từ khi đó còn gì…