Phần 51
Tôi ngồi lại một mình, trong căn phòng sang trọng dát đầy vàng này, và nghĩ ngợi về những gì đã qua. Tôi thực sự thấy rằng mọi thứ nó không ngẫu nhiên bắt đầu, mẹ Giang của tôi mới là người thực sự không đơn giản. Mẹ tôi được lòng các lão Đại này, hay nói đúng hơn đã từng là người tình, hoặc người tình trong mộng của họ. Thì chắc hẳn có thể mẹ đã bước qua sự xa hoa này, thế vì đâu mà mẹ tôi cam tâm, từ một nàng Kiều của chốn giang hồ, lại chấp nhận mai danh ẩn tích ở quê, làm vợ một nông phu nghèo như cha tôi?
Vậy ẩn tình gì ở trong đó, mẹ tôi đã có duyên nợ gì với Lý Đình? Bởi vì chú ấy hiện tại chưa có thực sự làm gì ác cho tôi, còn người tự xưng là cha tôi đây, tức là lão Trùm thì đã ép tôi phải đập gãy chân. Hổ dữ còn không ăn thịt con, thế mà nếu tôi là con lão, tại sao lão nhẫn tâm đến như vậy với con trai của mình. Lại nghĩ về cái công thức Thanh Tử chết tiệt đó, nó là cái thứ quái quỷ gì? Thề là với tôi hiện tại nó chỉ là mớ giấy vụn, nếu tôi có nó thì cũng làm gì có xưởng chế xuất để làm. Cũng càng không thể mang bán được, vì kẻ muốn công thức Thanh Tử này rất nhiều…
Họ chắc gì để tôi sống mà cầm tiền, chứ đừng nói gì hưởng thụ chỗ tiền đó. Nên để mà nói thì lão Trùm có đủ cơ sở để tin, cho dù tôi có được Thanh Tử, mà không đưa cho lão thì cũng không làm được gì, đôi khi còn vong mạng vì thứ chết tiệt đó. Nên không cần lôi mẹ tôi vào, thì lão cũng dư biết tôi không có khả chiếm làm của riêng rồi. Nhưng rõ ràng việc lão nhắc đến mẹ tôi, thậm chí một cách trìu mến. Thì tôi tin mẹ tôi, đã là người con gái từng bước qua đời lão, thậm chí để lại ấn tượng rất đậm sâu là khác…
Giờ chỉ có Vân Anh là biết mẹ tôi ở đâu, chỉ có mẹ mới giúp tôi giải mã bí ẩn này. Nên tôi hết sức mong Vân Anh trở lại như lời lão trùm đã nói, tuy nhiên thời gian cứ chậm chạp trôi, khi nắng chiều tắt cuối vườn. Mà Anh vẫn không đến bên tôi, đám vệ sĩ đưa tôi lại căn phòng sập xệ góc vườn và bỏ mặc tôi ở đó. Bé Thủy đã bị giết chết, nên giờ không có ai hỗ trợ tôi, từ chuyện vệ sinh tắm giặt, đến cơm nước, bọn chúng vứt tôi ở đó rồi hình như quên hẳn tôi. Hay là chúng nghĩ tôi không còn đang sống nữa, tôi lủi thủi một mình trong căn nhà kho tối om, điện cũng bị cắt nốt thật là tệ hại…
Tôi không hiểu tôi đang đối diện, với trò quái quỷ gì của lão Trùm nữa. Có thể lão đúng ở chỗ là ” vui thôi, chứ đừng vui quá…”, giờ tôi sắp “vui” rồi đấy. Vui vì chết đói trong xó nhà với cái chân què này, đến bảy giờ ba mươi tối tôi lặng lẽ tự chỉnh xe lăn ra ngoài, nhưng giờ tôi mới nhận ra. Mọi thứ đều tối om tối xòm cả, bọn vệ sĩ cũng biến mất, cả căn biệt thự chìm trong màn tối mông mênh. Hình như mọi người đã bỏ đi hết rồi sao? Tôi cảm thấy bàng hoàng vì trò đùa ác độc này của lão Trùm, lão định bỏ đói tôi ở đây sao?
Đột nhiên có một bóng trắng ở phía xa, trồi lên từ sau khóm hồng, nó có mái tóc dài xõa ra tha thướt, địt con mẹ nó chứ… Đã đói lại còn thấy ma nữa thật vãi loằn, hay là hồn con bé Thủy hiện về oán tôi nhỉ… Nhưng không phải chỉ một cái bóng trắng ấy, mà hàng chục cái luôn, chúng nó trồi lên sau những luống hoa hồng, tôi cảm thấy khá khiếp đảm vì cái cảnh này, thiếu nước tè con mẹ nó ra quần ấy chứ. May mà tôi từng chém giết nên có chút can đảm, tôi cố gắng bình tĩnh đẩy xe về phía đó xem là người hay ma…
Khi tôi đến gần, thì nhất loạt đám con gái mặc áo trắng, xòe cái tay giấu sau lưng ra, bọn nó đều cầm những đài hoa, bên trong có nến sáng rực và đồng thanh hát:
‘Happy birthday to you…
Happy birthday to you…’
Khi ấy tôi mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật tôi, nhưng ngày sinh của tôi chắc chỉ có mẹ với Ly biết thôi. Còn nơi đây chắc hẳn không có hai người họ rồi, còn nếu là Vân Anh em ấy sao thể biết được nhỉ… Tôi đang ngơ ngác thì đám con gái đó rẽ hai bên, nhường lối cho một người con gái đi vào… Nhìn dáng người đó thật quen thuộc, tôi không nghĩ đó là Vân Anh được…
Khi cô gái mặc váy trắng đó, tiến sát gần tôi… thì trong ánh sáng hư ảo của ánh nến. Tôi mới nhận ra là mẹ của tôi, mẹ xinh đẹp trong chiếc váy đầm kiêu kỳ, mẹ của tôi lột xác hoàn toàn khỏi vẻ quê mùa. Tôi nhìn thấy mẹ thật sự quý phái, chắc đây mới là con người thật của mẹ tôi. Thu Giang của ngày xưa đó, đã làm loạn nhịp bao trái tim trong giang hồ này, mẹ tiến đến hôn lên trên trán tôi và nói:
– Chúc mừng sinh nhật con trai của mẹ…
Đám con gái vỗ tay ầm ĩ, và pháo bắn vụt sáng lên lung linh, lúc đó Vân Anh mới đẩy một cái xe nhỏ, trên có bánh sinh nhật và hoa đi vào. Mẹ tôi biết điều đó lên mẹ hôn lên má tôi, rồi ghé tai tôi nói nhỏ:
– Sinh nhật vui vẻ nhé chồng yêu thứ hai của Giang, người chồng tuyệt vời mà Giang đã sinh ra hi… hi… Giang phải đi rồi…
Mẹ thì thầm xong đứng dậy nói to, cố ý cho Vân Anh nghe thấy, mẹ nói:
– Chào mừng con trai mẹ chính thức gia nhập Thiên Địa Hội… chúc con thành đạt…
Mẹ nói nói xong thì đi ra hướng sân, nơi có cái xe Mẹc trắng đỗ đó, có một tên vệ sĩ cúi gập người chào mẹ, mẹ tự vào xe và lái chiếc Mẹc mui trần đó rời đi. Tôi ngỡ ngàng luôn, mẹ Giang của tôi đấy ư? Người con gái quê mùa lam lũ bên chồng đấy ư? Vậy thì mẹ tôi đâu có bị bắt đi? Có mà mẹ tôi tự đi thì có… thế dì Lan và em gái Ly của tôi đâu?
Tôi đi khó hiểu này sang khó hiểu khác, nhưng tôi không nghĩ được lâu, vì Vân Anh và đám con gái đã xúm lại quanh tôi, phải nói đám đệ của Vân Anh em ấy rất xinh, hình đều được chọn lọc kỹ, và nhất là tất cả đều mặc váy trong suốt. Bên trong không hề có đồ lót, nên nhưng vưu vật thiếu nữ cứ ẩn hiện mập dưới lớp vải. Mà trong ánh nến lung linh càng khiêu khích tợn, thời gian chị Hương đi khỏi. Thì thời gian đó tôi cũng không còn biết đến mùi vị đàn bà rồi…
Nên tôi nứng cặc dã man luôn quên cả đói, tôi nhìn mấy con bé ấy chỉ muốn đè ra mà địt, chỉ tiếc là đôi chân tôi đã què rồi. Đám con gái hình như nhận ra điều đó, chúng nó khúc khích cười bảo Vân Anh rằng:
– Chị à! Cậu chủ đòi qua sinh nhật rồi đó hi hi…
– Các em của chị xinh thế sao lại không muốn cho được, hi… hi… thôi các em đưa anh ấy đi tắm đi đã…
Nghe Vân Anh nói thì đám đệ của em ấy “Dạ!” Một tiếng rõ ngoan, rồi đẩy xe cho tôi vào trong biệt thự, điện đã bật trở lại hết… Tôi mới nhận ra đám vệ sĩ nam đã cút hết, khắp nơi toàn đám con gái trẻ măng đến thay thế. Tuy nhiên bọn nó vẫn súng ống đầy người, nên nhìn không cảm tình mấy, trừ mấy con bé đang đẩy xe cho tôi. Chúng nó đưa tôi vào một cái phòng tắm, cái phòng có duy nhất một bể tắm to giữa nhà, khói bốc lên nghi ngút…
Vân Anh cũng có mặt ở đó luôn, tất cả các em lần lượt cởi trần truồng hết ra, rồi đến bên xe lăn của tôi, đỡ tôi vào trong bể tắm, đứa nâng chân đứa đỡ tay, thân thể mềm mại của các em ấy áp vào tôi phê lòi. Giờ tôi mới hiểu nhất dạ đế vương sướng như thế nào, tôi lâu ngày không được địt lên thấy gái như vậy tôi nứng cặc vô cùng luôn. Vân Anh thấy vậy cười hì hì bảo tôi:
– Hôm nay sinh nhật anh, em tặng quà cho anh đấy, chục đứa em này của em hôm nay, đều là quà tặng hết… Anh thích địt đứa nào trước thì địt, em không ghen đâu thật đấy. Từ hôm ở trong hầm, em thấy cảnh anh với chị Hương và các em ấy… em cũng bị thích kiểu đó rồi… Mấy đứa em của em, đứa nào cũng còn trinh hết đấy, nên mỗi đứa chỉ chiều anh được một chút thôi… vì bọn nó đau mà…
Tôi thì thèm địt lắm rồi, mà “lồn lạ, cá tươi” bảo sao không thèm được, chắc thấy tôi nứng cặc quá, nên Vân Anh hiểu ý liển bảo con bé gần tôi nhất rằng:
– Trang em lên trước đi… cho anh ấy đi…
– Dạ!
Trang ngoan ngoãn đáp rồi tiến lại bên tôi, trong khi mấy cô bé khác kéo dịch tôi ngồi vào bậc lên xuống của bể tắm. Ở tư thế này tuy chân tôi không đứng trụ được, nhưng vị trí ngồi khá vững… Nên khi Trang trèo lên bụng tôi, em cầm con cu to bự tôi tự nhét vào lồn em ấy, thì tôi chũng có thể chống tay và khẽ nhích mông lên một chút được, khi hai chân tôi đã có hai cô bé khác đỡ hộ…
– Phụp…
– Hự… ự… Ái… ái… ui…
Trang rên lên khi cu tôi đâm ngược vào lồn em ấy, theo thế mà em hạ mông xuống, cu tôi nằm gọn trong cái lồn bót chặt của Trang, máu trinh em ấy loang đỏ ra nước, chắc đau lắm Trang đổ gục lên người tôi mà thở… Một lát em mới đứng dậy rút ra khỏi tôi, lại cô bé khác leo lên thực hiện… chỉ một lát tôi đã phá trinh cả chục con bé ấy, nhưng vệt máu nhờ nhờ loang hồng chỗ nước quanh tôi…
Tôi thấy sướng vô cùng, lần đầu tôi được thưởng thức cái cảm giác làm vương đế. Nên trong tôi bắt đầu nảy sinh cái tham vọng bá quyền, khi mà đêm đó tôi không chỉ được chơi Vân Anh, mà tất cả các em ấy luôn… cho đến khi mệt lả mới thôi. Chỉ là tôi không được sướng lắm, bởi hai chân gãy lên chỉ để các em ấy cưỡi ngựa… Nhưng tôi không biết thường thì bả độc sẽ rất hấp dẫn, vụ này lão trùm là kẻ đạo diễn để tôi nảy sinh tham vọng…
Trong khi chơi Vân Anh tôi cũng đã tranh thủ khai thác được thông tin, rằng hôm đó Vân Anh với tư cách đại diện Kiều Thị đến bàn bạc với Hoa Cát Bạch Hổ, thì tình cờ em ấy nghe được thông tin từ Lý Đình rằng, chú Hạo Thiên cho người về quê bắt người nhà của tôi, nên bí mật về trước tất để đón người nhà tôi. Cũng là lúc tôi đụng em ấy và đám đệ, nhưng trong quá trình đi sang nhà bà ngoại. Mẹ tôi bị trật chân ngã nên em cùng đoàn người ở lại, trong khi Thoa, Ly và Dì Lan đi sang trước. Chỉ khi Vân Anh nghe tiếng hét thì mới chạy sang, khi đó thì Ly và Dì Lan đã mất tích, Thoa thì ngất sỉu nằm ở đó, cùng ba tôi và bà ngoại bị sát hại…
Lo có biến nên Vân Anh quay lại chỗ mẹ tôi, dù gì em cũng không muốn họ bắt nốt mẹ tôi. Em lo đám Lý Đình hoặc Hạo Thiên ra tay nên đưa mẹ tôi tắt qua bờ rào ra đường, khi em đưa về đây thì mới biết cha em ấy và mẹ tôi quen nhau… Tôi tin những lời Vân Anh nói là thật, theo như tôi phỏng đoán thì chú Hạo Thiên đã bắt Ly và Dì Lan, còn bên chú Bạch thì bắt Thoa, tạm thời các suy luận đó là khớp với sự việc…
Còn sự thật ra sao sau này khỏi chân mới tính được, nhưng trong suốt quá trình còn lại mẹ không hề đến thăm tôi, có thể họ không cho mẹ đến chăng? Nhưng việc mẹ biết lái xe ô tô, và ra dáng một chị Đại thì tôi cảm thấy mẹ tôi không đơn giản rồi. Suốt thời gian mà tôi ở căn biệt thự đó, tha hồ chơi gái và hưởng thụ. Nhưng lão trùm không hề cho không tôi sự đãi ngộ đó. Lão Trùm vẫn cứ là Trùm mà thôi, khi lão ép tôi phải học về hóa học, và rất nhiều thứ khác nữa…
Tôi tuy đầu đất thật, nhưng tôi hiểu việc lão bắt tôi học chính là để biết về công thức Thanh Tử và nhận dạng nó, ngoài ra lão còn nâng cấp tôi thành một tên gián điệp thực sự. Với sự hướng dẫn của giáo viên người Tây đàng hoàng, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội để thay đổi bản thân, nên cũng miệt mài học tập hết mình. Bởi đây là cơ hội trời cho để tôi mạnh lên…
Mấy tháng sau khi tháo bột, tôi đi lại bình thường, thì lão ta lại đào tạo tôi thêm về võ học, coi như mất đi nửa năm trời để tu luyện. Cuối cùng cũng đến ngày tôi “xuống núi” thật, và tôi không còn là tôi ngày trước nữa. Có một việc tôi không làm như lão dặn, đó là khiến cho Vân Anh ôm cái bụng to, em ấy có đã có thai được ba tháng, dù có phải là em gái tôi hay không đi nữa. Nhưng chắc chắn đứa con trong bụng em ấy là con của tôi rồi, còn Vân Anh cực hạnh phúc vì có thai luôn, ngày tôi trở lại Hoa Cát Bạch Hổ em khóc sướt mướt suốt…
Gần một năm trời tôi mới trở về, mọi thứ vẫn bình ổn cả. Không có gì thay đổi mấy, chỉ có một sự đổi khác là Tiểu Yến là trợ lý cho Mỹ Mỹ. Em ấy giờ thành thư ký riêng của Song Hea Kyo trên danh nghĩa, chứ tôi thừa hiểu rằng em ấy cũng là gián điệp như tôi hiện tại. Lão Trùm dựng chuyện tôi đi tu nghiệp ở nước ngoài về, không biết có qua mặt được chú Bạch không? Nhưng tôi không thấy chú nghi ngờ gì ra mặt. Chú còn mở tiệc khoản đãi cho tôi, và trả lại vị trí Tổng Tài cho tôi. Chú lại trở về thưởng trà ngắm tranh như cũ…
Nhưng cái tôi đau đầu nhất, chính là Thoa đã ra sao rồi? Còn Ly và Dì Lan có được bình yên hay không, suốt nửa năm trời qua họ đã sống ra sao? Sau khi tàn tiệc tôi đánh xe tự trở về nhà của mình, tức là cái phòng của Tiểu Linh khi trước tại nhà chú Bạch. Trong yến tiệc ngày tôi trở lại cũng vắng mặt Tiểu Linh tôi nghiệp của tôi, em ấy ra sao đây… Nên tôi nóng ruột lắm, nổ máy xe tính đi luôn, thì từ ghế sau một thằng ôn trồi lên chĩa súng vào đầu tôi nói:
– Lái xe đi theo sự chỉ định của tao không mày chết nha con!
Tôi đã không còn là tôi ngày xưa nữa, để tôi có thể ăn cắp được Thanh Tử về cho lão Trùm. Tôi đã được đào tạo rất kỹ càng, nên tên này không làm khó được tôi. Nhưng tôi muốn xem nó dẫn tôi đi gặp ai, hay là người của chú Bạch mang tôi ra chỗ vắng khử đi chăng? Vì không thì dễ gì nó chui được vào xe tôi mà núp lùm phục kích như vậy, tôi giả tảng sợ sệt lái xe đi theo sự chỉ dẫn của nó…
Xe đi lòng vòng linh tinh cả, hình như còn để cắt đuôi ai đó nữa thì phải. Cuối dùng nó cũng điều tôi đến chỗ cần đến, đó là một cái ngõ nhỏ trong làng Lệ Mật ở Gia Lâm. Xe tôi dừng ở bãi đất trống cạnh một cái ao bèo hoang phế, nó kêu tôi ra khỏi xe, khi tôi xuống xe thì đã nhìn thấy một người cao lớn đứng đó. Tôi suy đoán ra ngay là chú Hạo Thiên, mà quả thật đúng là chú ấy thật. Chú quay lại nhìn tôi nheo mắt nói:
– Cậu lặn hơi bị kỹ đấy nhỉ, còn nhớ giao ước của chúng ta chứ?
Thật sự từ lúc biết về bí mật Thanh Tử, thì chú Hạo Thiên này trong mắt tôi cũng chỉ là kẻ ngụy quân tử như Nhạc Bất Quần (*), trong truyện kiếm hiệp tôi từng đọc mà thôi. Nên tôi nhếch mép cười nhạt bảo:
– Chú có cần cho một thằng cầm hàng nóng ốp tôi đến như vậy không? Thế Dì tôi và em gái tôi vẫn bình yên chứ?
– Họ vẫn sống khỏe và sống tốt cậu yên tâm, họ là những người phụ nữ tuyệt vời đấy!
Địt mẹ! Nghe câu đó tôi cay vãi đái, không lẽ nửa năm qua thì chú Hạo Thiên này đã “ăn” cả Dì Lan và em gái của tôi. Sống mũi tôi cay xè tôi nghiến răng nói:
– Không lẽ ông “thịt” cả em gái tôi sao?
– Cậu thật quá đáng, nghĩ ai cũng thể táng tận lương tâm như vậy sao? Chỉ Lý Đình mới là kẻ đốn mạt như vậy, hàng ngày hắn ta vẫn hãm hiếp Tiểu Linh bé nhỏ của tôi, dù đó là cháu gái của của hắn thực sự đó… Tôi không có làm như vậy cậu yên tâm, nên cứ hoàn thành việc tôi nhờ hiểu không?
Tôi giờ dư biết Hạo Thiên này, cũng vì công thức Thanh Tử mà cam tâm để con gái cho Lý Đình đầy đọa, và tôi cũng đã xác định ra kẻ hành hạ Tiểu Linh của tôi là Lý Đình. Nhưng mà không có lý nào, bởi tôi vẫn thấy ít nhiều Lý Đình là bậc quân tử. Bởi vì theo như lão Trùm nói ông ấy rất sùng bái mẹ tôi, tức là hận mẹ tôi nhưng lại không thể giết, thì con người vì tình như vậy, sao nỡ làm việc thú tính như thế…
Nhưng tạm thời không thể truy xét, tôi đành vờ hỏi dò chú Hạo Thiên rằng:
– Giờ muốn tôi lấy thứ đó, thì ít ra cũng phải cho tôi biết nó là thứ gì đã chứ… không tôi biết lấy cái gì?
– Đây! Cậu có thể xem qua, đó một vài tài liệu giấy tờ Tiếng Trung và những ký tự, nó là giấy tờ của tôi, cậu hiểu không?
Tôi đã được lão Trùm cho xem qua các tài liệu liên quan tới Thanh Tử, nên chẳng khó khăn gì, tôi cũng dư biết nó là công thức chế tạo Thanh Tử. Tuy nhiên đó chỉ là bản chụp lại một phần, mà cái sống còn của công thức Thanh Tử, nó không ở trong giấy tờ, nó nằm trong máy tính. Những thứ Hạo Thiên yêu cầu tôi tìm lại, dĩ nhiên cả cái ổ cứng máy tính đó. Tôi vờ gật gù như không biết gì và chấp nhận, nhưng tôi cũng không quên bảo Hạo Thiên rằng:
– Ok! Tôi nhận lời nhưng tối cũng muốn gặp lại người nhà của tôi chút, chú không phản đối chứ?
– Ồ dĩ nhiên tôi biết cậu sẽ yêu cầu như vậy mà, hãy đi theo tôi ngay bây giờ, cậu sẽ được gặp lại họ…
Tôi đồng ý ngay và theo Hạo Thiên lên ô tô của ông ấy, như có chủ ý tôi bị xếp ra ghế sau, ngồi cạnh hai thằng ôn đeo kính đen xì. Mà xe thì dán kính đen bít bùng bên cửa, chúng còn bố trí tôi ngồi khuất sau ghế lái. Bởi vậy xe đi lòng vòng mà tôi cũng không rõ tôi bị điều đi đâu, càng làm như vậy thì tôi càng cảm thấy chú Hạo Thiên này không có đàng hoàng…
Xe đi khoảng nửa giờ thì dừng lại trước một xóm nhỏ ngoại thành hoang vu, tôi cũng không rõ là chỗ nào, bởi xung quanh chỉ toàn là ruộng lúa cả. Chú dẫn tôi vào căn nhà hai tầng trước mặt, khi cửa mở ra tôi thấy Ly và Dì Lan đang ngồi trên giường. Thây tôi thì Ly nhào đến ôm tôi khóc nức nở, còn Dì Lan thì chỉ ngồi im thẫn thờ nhìn tôi. Chú Hạo Thiên thì không nói gì chỉ im lặng quan sát, tôi nhìn quanh cảm thấy nó không có vẻ gì là để “sống tốt” cả. Đúng lúc đó ở ngoài có tiếng súng vang lên, nhưng tôi biết nó là tiếng súng đạn thể thao, chắc ai đó đi săn bắn gần đó…
Có thể Hạo Thiên chú ấy cũng biết, nhưng mà chú vẫn cách giác nảy bổ ra ngoài ngó nghiêng. Khi ấy Ly mới ghé tai tôi nói gấp gáp:
– Dì Lan bị họ hiếp cho nhiều quá hóa điên rồi, em thì chưa bị sao, họ nói nếu anh không làm tốt sẽ xử em sau… mau cứu em đi em sợ lắm anh ơi…
Tôi vô cùng sốc vì tin đó, thảo nào Dì Lan cứ thất thần ngơ ngác như vậy, xem ra Hạo Thiên này: “Miệng nam mô, nhưng bụng một bồ dao găm rồi”… giờ phải tính làm sao đây???