Phần 37
Thực sự để mà nói, mọi việc mỗi ngày thêm một kỳ quái, trong khi mà Linh Linh đã xác nhận là mẹ em ấy đã chết, chú Hạo Thiên cũng nói cô Uyên Uyên đã chết. Vậy thì người đang sống kia là ai? Cô ta là người của phe nào và có mục đích gì… việc cô ta cứu tôi, liệu có phải chỉ là một màn kịch. Dù có thế nào chân tướng sự việc cũng chẳng thể làm rõ được, mà luồng suy nghĩ của tôi cũng bị gián đoạn, bởi bàn tay nhỏ nhắn ướt của con bé con, nó tự lần vào tháo khóa quần tôi ra rồi nghịch cu tôi.
Nó mân mê một chút rồi cúi xuống mút chùn chụt, cái mồm nó nhỏ nhắn quá, nên phải há hết cỡ mới nuốt nuổi cu tôi vào. Nó chưa lớn hẳn, vì thế khi nó trần truồng quỳ cạnh tôi, để bú cú cho tôi thì tôi thấy cái mông của nó, thì vẫn chỉ bé xíu là cặp mông trẻ con, chứ không đầy đặn, tròn căng giống như cô gái trưởng thành… Tuy nhiên nhìn nó non nớt lại gơi dục tệ, thề rằng tôi biết rõ địt trẻ con là một tội ác, nhưng nhìn con bé lúc này, tôi không thể nào cưỡng nổi cảm giác muốn địt nó… Mà nói thực sự ra tôi không đủ ác, để là một kẻ ác cho ra hồn, lại chẳng đủ tốt, để làm một người tốt hoàn toàn.
Nếu tôi đủ tốt như cha tôi, chắc tôi đã không chơi mẹ tôi, cùng em gái của tôi, nên tôi lúc ấy nghĩ rằng, nếu tôi đéo địt con bé, thì rồi cũng có thằng khác nó địt thôi, con bé sống ở cảnh này tránh sao nổi. Nên sau này chắc đéo đã còn cơ hội để tôi đây, có phúc phang được cái lồn non chưa mở mắt thế này đâu, không chén sau này có hối cũng chẳng còn cơ hội…
Tôi vì suy nghĩ ấy mà tiến hành luôn, tôi luồn tay xuống háng sờ vào lồn con bé, cái mu nhẵn nhụi chưa có lông trơn mềm, nên cái tay tôi trượt xuống cái khe lồn nó, chạm vào hai lá thịt nhỏ xếp nếp đó. Thì con bé giật bắn người lên, khiến cu tôi đâm sâu vào họng nó, con bé ho sặc sụa nhỏm dậy tròn mắt nhìn tôi nói:
– Chú… chú làm cái gì đấy… tự nhiên nghịch vào nó làm con khó chịu quá…
– Chú sờ một chút thôi mà hì hì… xem nó to chưa…
Tôi tuy đã có máu liều bốc lên, nhưng thấy thái độ ngây thơ, và đôi mắt xoe tròn của nó thì tôi đâm ngại, lúng túng thanh minh như vậy. Ngờ đâu con bé nói tỉnh khô rằng:
– To bé gì! Người con nhỏ thế này, thì bướm của con nó to sao được, chú nói thật buồn cười… nhưng chú thích nghịch nó, chú cứ nghịch đi có sao đâu, hồi trước con đi bán báo lang thang, có một đợt cũng có chú nghịch của con thế, rồi chú ấy lôi con vào chỗ vắng tụt quần con ra. Thì lúc ấy có người của cô Uyên ở đâu ra í, lôi ông đấy đi đánh cho một trận, còn sau đó không có ai nghịch bướm con nữa… Nhưng chú chắc không bị đánh đâu, vì cô Uyên cưng chú lắm, với cả cô bảo con, nếu chú thích thì cứ thì cứ để im cho chú địt… rồi sau lớn lên theo chú làm vợ không lo thiệt đâu…
Tôi đíu biết cái đứa giả Uyên Uyên ấy là hạng gì, nhưng có vẻ nó mới là đạo diễn tất cả âm mưu, mà xảy ra từ trước đến giờ với tôi chăng, vì con bé Thủy đã mặc xong quấn áo, nó đang đứng cùng hai con bé còn lại. Rồi nó nói lớn rằng:
– Ánh… mày không mặc quần áo đi, rồi đi ăn cơm không cô Uyên đợi lâu cô mắng đó…
Tôi nghe vậy thì biết con nhóc tên không phải là Ly, mà nó tên là Ánh vậy khi nó nói lúc trước chắc là do Uyên Uyên giả dạng kia xúi bẩy. Nhưng tôi đột ngột khôn ra ngẫm rằng, nếu mà đã có ý đồ thâm độc như vậy, hẳn con giả Uyên Uyên đó nó biết rõ về tôi. Nhất định nó có âm mưu cả rồi, nên không biết nó sẽ ” lái” tôi đi đâu… địt biết bản thân tôi sẽ sống chết kiểu gì nữa, chi bằng có cơ hội cứ địt con bé Ánh này phát. Xem là chơi gái non, lồn chưa mở mắt nó ra sao, bởi vì “đằng nào bà cháu chả chết”, nên cứ hưởng lộc lá trời cho đã tội gì… Tôi nghĩ thế liền kéo con bé Ánh vào lòng mà hôn, nó hình như hiểu ý tôi, nên cho tôi hôn xong, nó mới bảo mấy con bé kia rằng:
– Bọn em đi trước đi, chị ở lại đây với chú ấy… cứ ra bảo cô Uyên như vậy là được…
– Hi… hi… hi… vâng! Tui em đi đây đây…
Bọn trẻ ấy láo nháo kéo nhau cả đi, con Thủy có vẻ dạn dĩ hơn cả, nó còn quay lại trêu con bé Ánh rằng:
– Lêu… lêu… có đứa sắp đi địt nhau kìa… làm chuyện người vợ chồng nhé… hi hi…
– Mày í… mày địt… í… mày… cút… đi… không tao tát chết đó… con điên… địt mẹ mày…
Con bé Ánh bật lại luôn kiểu trẻ con, dù gì chín tuổi cũng đâu phải là lớn gì cho cam, con Thủy cũng không vừa, nó không sợ con bé Ánh còn tỏ ra nhờn. Nên nó chống nạnh thè lười nguýt lại bảo:
– Mày í… chứ không phải tao… mày mút chim của chú ấy nhá… Chính mày í… hi hi… tao có mút đâu!
Điệu bộ vẫn con nít với nhau, làm tôi thoáng chạnh lòng, nhưng con bé Ánh này cũng va vấp, lang bạt nên không quá ngượng, nó vênh mặt lên bảo con Thủy rằng:
– Mày biến đi đớp cho nhanh lên, tí chú ấy địt tao xong á… tao bảo chú ý tối cũng địt cho mày chết luôn nhé… nhớ mặt…
– Ý… ẹ… Thôi… thôi… không đâu… kệ mày tao đi đây…
Con Thủy dắt mấy đứa kia chạy vụt đi luôn, chỉ còn tôi và con bé Ánh ở lại, tôi liền hỏi nó rằng:
– Sao con tên Ánh mà là nói dối là Ly vậy?
– Cô Uyên bảo phải nói thế, con tên là Nguyệt Ánh mà chú… thế chú có thấy con xinh không? Con đi bán báo người ta vẫn khen con xinh suốt ý… hi hi…
Con bé nói xong đỏ mặt liếc tôi, chắc nó đang dậy thì, khiến bản năng thiếu nữ của nó xuất hiện, mới quan tâm đến mình xinh hay xấu trong mắt con trai. Tôi thì nhìn nó một lượt từ đầu đến chân, cũng cảm thấy là nó xinh thật, mặt trái xoan môi nhỏ chúm chím hình trái tim, đặc biệt là nước da trắng không bắt nắng. Tôi không hiểu bậc cha mẹ nào, đẻ được đứa con xinh xắn như này, lại nỡ lòng vứt bỏ nó ra ngoài xã hội như vậy nữa.
Cái hớp hớp hồn tôi nhất không phải khuôn mặt con bé, hay cái ngực mới nổi lên hai chúm cau nhòn nhọn kia, mà là cái lồn non nớt đang chớm dậy thì của nó, vì lông không có nên cái khe sâu chẻ đôi ấy thật có ma lực quyến rũ… Địt một cái lồn non như vậy mới là sướng chứ, một cảm giác mà chắc đéo gì đời này tôi có được lại nữa, không biết cái con gỉa dạng Uyên Uyên ấy âm mưu gì kệ mẹ nó đã, nhưng bé Ánh quá ngọt nước tôi phải địt phát cho biết…
Tôi đứng dậy tự tụt quần mình ra, quyết phải tranh thủ ” chén” luôn, không e đêm dài lắm mộng, con Uyên Uyên giả dạng đó nhào vô đây là hết cửa ngay. Kệ mẹ cuộc đời chứ, mấy khi lồn non dâng tận miệng, không “chén” hóa ra thằng ngu hay sao… Nhất là con bé đồng ý cho địt, chứ có phải tôi hiếp nó đâu, cũng vì thế khi tôi lại gần bế bổng nó lên, thì nó không phản đối gì chỉ khẽ bảo tôi rằng:
– Chú… chú ơi! Chú địt Ánh thì làm nhanh nhanh nhé, chứ lâu quá thì đói lắm… Ánh chưa được ăn gì đâu…
Tôi đặt nó xuống cái chiếu dưới chân, thì con bé mặt đỏ lên lấy hai tay che mặt, nhưng chân thì cố tình dạng ra hết cỡ, khiến cái khe nhỏ hẹp đó mở rộng ra. Lộ ra một cái lỗ nhỏ xíu đỏ hồng đang phập phồng, nhìn ngon quá tôi vội nằm đè lên nó. Tay tôi cầm cu cạ vào cái lồn nhỏ xíu mới lớn ấy, con bé run lên bần bật vì sợ nó lắp bắp bảo tôi:
– Của chú nóng thế… cứng nữa… Ánh thấy nó thúc vào hơi đau rồi… chú đừng ấn vào bướm Ánh nữa được không?
Quả thật tôi đang cố nhét cu vào, mà lồn nó bé quá khó lọt vào, nên tôi chống tay nhỏm hẳn dậy nhìn cho rõ. Đầu khấc của tôi to vật vã, gần như lấp kín cái lồn be bé của nó thật, tôi địt gái dậy thì hẳn rồi mười ba, mười bốn như Ly em tôi… Mà em ấy còn đau lồn rên ăng ẳng, huống gì bé Ánh này mới chín tuổi đang chớm dậy thì chứ… Nhưng tôi quyết tâm “thịt” cho đượccon bé, nên cố gắng mài miết, để nhét con cu vào trong lồn nó, khiến cho con bé đau rúm cả háng lại. Cu tôi to đại nên nhét được chút vào lồn nó, thì nó đau quá hai tay bấu chặt cổ tay tôi xiết lại. Hai cái gân cơ háng nó nổi căng lên, trong khi cái lồn nhỏ nhắn rúm lại, mút lấy cu tôi vào trong… Con bé rên hừ hừ vì đau, nó trào nước mắt ra nhìn tôi thổn thức bảo:
– Chú ơi… Ánh đau… đau quá rồi… nhưng sẽ cố… thật ra Ánh cũng thích chú lắm… cô bảo một phần thôi… nhưng Ánh thấy chú đẹp lắm… thật đấy… á… á… chú ơi đau… aaaaa…
Câu cuối nó hét lên lanh lảnh, vì cu tôi đâm vào sâu thêm một đoạn nữa, cái lồn nó bị bành ra hết cỡ, ôm mút thân con cu gân guốc của tôi. Tôi cũng rát đầu dái lắm, vì khe lồn nó nhỏ quá… Nhưng đúng là địt lồn non khác thật, bó chặt từng mi li mét ở trong đó luôn, không còn có thể nào khít hơn được… Quá sướng! Tôi thấy mình quyết định không lầm tí nào, công nhận là lồn trẻ con, nó bót gấp tỉ lần cái lồn gái lớn… Còn con bé đau quá nó khóc hu hu luôn, khuôn ngực bé nhỏ có cái vú nhu nhú của nó, cứ phập phồng lên xuống theo tiếng nấc nghẹn… Nó lần đầu bị địt… mà dính ngay quả buồi cỡ đại như tôi, không đau không thốn mới lạ… Nhưng tôi kinh nghiệm rồi nên cứ để im thế, cho lồn con bé quen đi cảm giác có con cu tôi. Chứ không nhấp thêm cái nào cả, vì thế độ mươi phút nó đỡ đau hẳn thì nó thút thít bảo tôi:
– Thế là xong rồi ạ… hức… hức… đau quá… Chú làm cho Ánh đau quá… giờ nó căng lên vào nóng rực bên trong rồi… hư… hư… có cảm giác như nó xé đôi bướm con ra ấy… đau thế…
Nhưng là vì nó chưa biết phút đau nhất chưa tới mà thôi, tôi thấy nó đỡ đau lên rút ra, đẩy vào cực kỳ nhẹ và rón rén rồi hỏi nó:
– Ánh… thực sự chưa làm với ai thế bao giờ à… Hơi đau… chút thôi… rồi sẽ hết… Ánh xinh lắm… đáng yêu lắm…
Tôi vừa địt khẽ khàng vừa dỗ thế quả thật có tác dụng, con bé vui vẻ nhe răng ra cười thẹn đỏ mặt bảo tôi:
– Ánh… làm với mỗi chú đó… chú… chú thích Ánh là tốt rồi… Con á… con thích chú mà… Chú đẹp trai lắm luôn… hư… ư… lúc cô Uyên nói con hơi sợ… Nhưng nhận ra là chú có vết răng đó, mà chú đẹp thật đấy… con thích luôn… thì con không sợ nữa… nên cô ấy chả bảo, thì con cũng dám cho chú địt… Thật đấy… Ánh thích chú… vì chú đẹp trai lắm… hì hì…
Nó đang chớm dậy thì thích trai, thì cũng chả có gì khó hiểu, việc nó thích tôi nên thảo nào nó dễ dàng để tôi địt là phải… Tôi nhân cái lúc nó không để ý như vậy, thì mắm môi thúc phát quyết định…
– Phạch…
Háng tôi dập vào háng nó kêu rõ to, còn Ánh con bé “hự” lên một cái bật cong cả người lên, nó bấu chặt lấy tôi, cắn mạnh vào vai tôi đau điếng… Còn giờ tôi đã cảm nhận hết trong lồn nó rồi, cái khe nhỏ bót chặt và ấm nóng… Cu tôi không vào hết hẳn mà cong trùng lại, cảm giác như muốn gãy sau cú thúc đó… Còn với Ánh hình như mọi chuyện đã quá sức chịu đựng, con bé ngất lịm luôn sau đó… thấy thế tôi rút cu ra, thì một vệt máu đỏ cũng ào ra loang đổ chiếu…
Hai giờ sau đám trẻ kia quay về mang theo hai hộp cơm, chúng nói rằng của Uyên Uyên gửi cho tôi và Ánh, tôi không ăn để lại cho đám trẻ tính đứng dậy ra về. Thì bàn tay nhỏ nhắn của Nguyệt Ánh níu tôi lại, con bé nhỏm dậy nhìn tôi và nói giọng buồn buồn rằng:
– Chú… chú đi rồi… thì nhất định phải trở lại tìm Ánh nhé, đừng bỏ quên Ánh sau những gì Ánh đã cho cho chú…
Một câu nói khá người lớn từ em ấy, hay là thành đàn bà rồi em ấy đã người lớn hơn… Tôi khẽ gật đầu và hôn nhẹ lên môi Ánh để từ biệt, dù chỉ làm một lần đó thôi sau đó con bé ngất lịm, nên đoạn còn lại tôi chả khác gì đi chơi con búp bê tình dục vô hồn cả. Nhưng vì câu nói đó, mà sau này tôi quay lại đón em ấy, người con gái trẻ nhất trong các cô gái của tôi, và cũng là người dám vì tôi mà hy sinh nhiều nhất… Tôi ra đến cổng thì thấy Uyên Uyên ngồi sẵn trên cái xe 67 ở đó, thấy tôi Uyên Uyên hất hàm nói:
– Còn không mau lên xe… chả lẽ anh còn muốn quay lại làm con bé phát nữa, cho nó mệt chết hẳn mới thôi…
Tôi cứng họng luôn đành im lặng, leo lên xe ngồi sau Uyên Uyên, cô ấy phóng vụt xe đi như gió, lái xe còn lạng lách kinh hồn hơn cả Mỹ Mỹ, tôi chỉ nghe tiếng gió vù vù bên tai mà thôi… Xe đi qua cái cầu Long Biên chật chội, chen chúc rồi sang đến Gia Lâm, một lát sau chuyển hướng sang đến Bắc Ninh. Đến địa phận Chùa giận của Bắc Ninh thì xe dừng lại, tôi vẫn đang ngồi im trên xe, vì tôi chẳng hiểu Uyên Uyên cô ấy đưa tôi sang đây làm gì hết. Thì Uyên Uyên nổi cáu với tôi quát rằng:
– Còn không mau xuống… Đứng thấy thấy em thơm tho mà anh ôm suốt thế, mà dọc đường đi cứ đoạn vắng là anh cho tay bóp vú em, còn thúc cu anh vào mông em nữa… Nhưng giờ em không có hứng, nên anh đừng có mong được chơi em nhé, xuống nhanh để em còn đi về… Hôm nào em muốn em khác tự đến tìm anh, lúc đó anh mà không địt khỏe như lúc ở dưới hầm, em mà không thấy sướng là em giết anh đấy…
Tôi đành xuống xe và đánh bạo hỏi dò cô ta:
– Tại sao phải xuống đây? Mà… mà… em có thực sự phải Uyên Uyên không? Cô ấy được xác nhận đã chết, vậy em thực sự là ai và có mục đích gì với anh…
– Chẳng phải anh đến đó để tìm Hạo Thiên sao? Giờ người anh cần tìm ở trong đó, đi theo con ngõ nhỏ mà vào, nhớ đó là sới bạc va vấp mãi rồi… tự biết cách mà vào làm sao cho khỏi đòn nhé! Còn anh nghĩ gì mà nói trên đời này có hai Uyên Uyên sao… địt người ta thế rồi, mà còn không nhớ… gì đặc biệt trên cơ thể người ta hết à… Nhưng thôi khi nào cần biết, anh sẽ biết thế nhé…
Uyên Uyên trả lời tôi xong lên xe máy phóng vụt đi, tôi đành lóc cóc đi theo chỉ dẫn vào con ngõ đó. Để mà nói về sới bạc ở thì toàn mở chui, nên bọn đàn em canh phòng rất cẩn mật, nếu không có cò mồi dắt lối đưa đường, hoặc quen mặt thì vào đó còn khó hơn lên giời. Tôi bữa còn làm đệ cho Hải Cóc, thì thằng này máu xem phim hơn cả máu bạc, nên để mà nói thì tôi không có cách nào vào cả… tôi quen biết đéo ai đâu. Mặc dù tôi đoán căn nhà trước mặt là sới bạc rồi, nhưng chịu không biết vào kiểu gì, khi tôi đang lơ ngơ như vậy thì có một thằng to béo như con tịnh, mặt mũi bặm trợn đến vỗ vai tôi bảo:
– Ê cu em! Gà mới à… sao không vào đi còn đứng đây làm gì!
– Em… em tìm người quen thôi anh…
Tôi ấp úng đáp với hắn, vì tôi cũng đéo biết nói kiểu gì cho nó tin cả, nhưng hắn có vẻ vồn vã vỗ vai tôi bảo:
– Không sao đâu… anh nhìn đồ mày mặc, biết mày là thằng có tiền mà. Cứ vào đi biết đâu đỏ lắm đó… cờ bạc hay đãi tay mới mà… đi nào!
Tôi méo biết nó là hạng nào, nhưng muốn tìm chú Hạo Thiên thì phải vào, tôi cũng không biết tại sao, Uyên Uyên cô ấy chơi khó tôi như vậy, hoặc có thể thằng này là người của cô ấy ngầm giúp tôi chăng? Nhưng tôi không thể không đề phòng nó, vì có thể nó chính là bọn bảo kê, chúng nó rủ tôi ra chỗ vắng ” úp sọt” vì tội loạng quạng ở đây cũng nên, tôi tuy là đi theo thật nhưng không phải không có sự đề phòng. Quả nhiên là bị nó muốn “úp sọt” tôi thật, qua đoạn rẽ của cái ngõ ấy thì đến đám đất hoang, tôi liếc mắt nhanh nhận ra có ba bốn thằng, chúng nó đang nhoi lên từ bụi cây gần đó. Nên tôi vùng sang bất thần siết cổ thằng đi cạnh tôi, nó không nghĩ ra tôi bật luôn, nên đã bị tôi không chế ngay, mà lúc đi bên nó tôi đã biết nó găm đồ sau lưng, nên tôi vòng tay vào lưng nó rút được con dao găm. Tôi kề vào cổ nó rít lên bảo:
– Bố mày đéo phải sự, càng không phải thằng zích gì hết, thế mà chúng mày tính ăn bố mày sao hả con chó…
Thằng bị tôi dí dao có vẻ hoảng, xua tay cho đám kia lùi lại, nhưng nó cũng không vừa, nhân lúc tôi mải soi động tĩnh bọn kia, thì nó vòng tay thụi được mạng sườn tôi một cú đau nhói, và vùng ra hô lớn rằng:
– Chiến nó cho anh các em…
Bọn kia tay tông, tay phớ lập tức ào về phía tôi. Nhưng đúng lúc ấy một giọng trầm trầm vang lên nói:
– Đô Dậu! Đừng nóng em… thằng cu em này là cháu anh… Bình tĩnh… chỉ là hiểu nhầm thôi mà… lùi cả lại đi…
Tôi ngoái lại sau lưng tôi, thì thấy cái bóng dáng cao lớn của chú Hạo Thiên, hôm nay chú mặc bộ đồ võ phục đen bằng lụa, cũng không cải trang như hôm ở công viên. Nhưng tôi đã thấy mặt chú rồi nên tôi nhận ra ngay, còn đám kia cũng vội lùi lại lễ phép nói:
– Anh Thiện! Chúng em xin lỗi… Tại trông nó có vẻ giống bọn zích đểu đó anh, đi soi mói chỗ chúng ta làm ăn, chứ mấy ông sự bọn em biết mặt, mà hơn nữa làm gì có chuyện, mấy ông đó đi trinh sát kiểu gà mờ thế này… Thôi người nhà thì thôi ạ…
Tôi có chút khó hiểu tại sao là Thiện mà không phải Thiên? Và rốt cuộc các sòng bạc này của chú Hạo Thiên sao? Chú cũng “cứng” ra phết sao lại phải giả dạng khi gặp tôi, và còn phải né hội chú Bạch cũng như lão Trùm? Không lẽ là không cùng phe nhau chẳng? Vậy không hẳn lão Trùm là kẻ thâu tóm cả giang hồ rồi…