Phần 32
Việc mà Mỹ Mỹ lôi qủa lựu đan bật lửa ra, là ngoài dự tính của tôi, vì tôi đâu có biết em ấy lén mang theo từ khi nào. Vì lúc ở nhà em, tôi cởi đồ ra thì không biết nó đã văng đi đâu cả, sau rồi tôi cũng quên hẳn sự tồn tại của nó. Cho nên khi em lôi trái lựu đạn ra, tôi phải khống chế ngay thằng Phong Gió, để phòng bất trắc bọn chúng phát hiện ra là lựu đạn giả.
Bởi vì phút đầu thấy chúng có vẻ hoảng loạn không phát hiện ra, nhưng một là chúng tấn công liều mạng uy hiếp chúng tôi, thì có giật chốt nó cũng đâu có nổ được, hoặc biết đâu có thằng nào sành về dòng đó nó soi ra thì sao? Khi tôi kề mảnh chai vào cổ hắn ta, ban đầu hắn có chút hoảng sợ, nhưng lợi dụng tôi mải nhìn sang phía Mỹ Mỹ, mà chỉ có vài giây thôi, nhưng hắn đã nhanh như chớp, vung tay lên đập vào cườm tay tôi, khiến cái mảnh chai văng ra đất kêu tiếng “cạch” một cái…
Tôi đang ôm cái cổ tay tê rần, vì cú chặt bất ngờ của hắn, hắn quả thực không hổ danh với tên Phong gió của mình, hắn còn nhanh hơn nữa, khi hất đổ cái bàn cho tôi ngã, và hắn vùng đứng dậy định tiến tới bem tôi… Nhưng ngay lúc đó Mỹ Mỹ em ấy còn nhanh hơn cả hắn, em nhún người song phi lên, dùng đôi chân nhỏ trắng ngần của em, tạo ra cú đá ” cắt kéo” bất ngờ quặp cổ, vật Phong Gió xuống đất. Sau đó em nhét luôn quả lựu đạn vào mồm hắn, trong lúc hắn vừa há miệng ra vì ngạt thở cú quặp chân bất thần từ em… Em hét lên lanh lảnh, trong lúc đám đệ của hắn, còn đang ngẩn ra vì diễn quá nhanh đó. Và vì đánh ” giáp lá cà” nên chúng không dám bắn ai cả, tận em ấy hét lên rằng:
– Chúng mày cút hết ra xa chút! Không thằng này sẽ nổ banh xác cùng tụi tao, không muốn đại ca chúng mày chết, biết điều hạ vũ khí xuống đất lùi xa ra năm bước, cho hết tay lên đầu ngồi xuống nhanh…
Thằng Phong Gió bị em kẹp cổ đang cố vùng vẫy, nó khỏe hơn nên khả năng thoát thân là khá dễ, nhưng em đã lớn tiếng đe hắn luôn rằng:
– Còn động đậy tao giật chốt đó nha…
Hắn nghe vậy vội ngoan ngoãn nằm im thít, giờ thì tôi hiểu ra Hea Kyo em ấy không phải loại hổ giấy, tôi cũng thực chiến nhiều rồi, nên không dến nỗi quá ngu. Tôi nhận thấy khẩu súng ngắn của thằng Phong Gió bị rơi ra, tôi liền nhặt lên ngay và lên đạn rồi chĩa súng vào đầu hắn, rồi giật trái lựu đạn ra khỏi miệng hắn quẳng ra xa góc cho an toàn, dùng hàng giả tiếp có lúc vỡ mõm. Thằng Phong Gió lúc này mới nói được, hắn hét to bảo hội đàn em rằng:
– Chúng mày lùi hết ra cho tao, mấy thằng ngu chúng mày chần chừ cái gì…
Định để tao nổ banh xác con mẹ nó ra à… hạ vũ khí lùi ra mau… nhanh…
Đám đàn em lúc này mới vứt vũ khí xuống, và lùi ra năm bước cho tay lên đầu rồi ngồi cả xuống. Tình thế lại đã đảo ngược về phe tôi và em ấy, tôi điên tiết nghiến răng, dí súng vào mồm thằng Phong Gió, và quát bọn đàn em hắn ta rằng:
– Mau mang hàng ra đây trả nhanh… bằng không tao xử nó biết không?
Đám đàm em của hắn đang lao xao bàn tán, thì từ sau lưng tôi có cái giọng trầm khàn của thằng già Huyền Vũ vang lên:
– Hàng quả thực là chúng tôi không lấy, có chút hiểu nhầm mong Hoa Cát tiểu thư bỏ qua cho, anh em cùng nhà cả… không nên quá căng thẳng thưa tiểu thư. Việc tôi dạy đàn em không nghiêm, đều là do lỗi của lão Vũ tôi đây… vậy để thân già tôi chịu thây vậy…
Sự xuất hiện của lão khọm già này thì lành ít dữ nhiều, không phải từ lần ở Bạch Hổ Đường tôi ác cảm với lão ta, mà tôi cảm nhận thấy lão ta không thực sự đàng hoàng. Nhưng dù gì thì Mỹ Mỹ em ấy cũng hiểu cục diện hơn tôi, nên tôi im lặng để cho em quyết đinh sự việc. Cả Phong Gió lẫn bọn đệ, khi nghe cái tên Hoa Cát thì có vẻ hoảng hẳn, mặt chúng tái dại đi trong lo sợ… Chứng tỏ Mỹ Mỹ em ấy có uy với đám giang hồ ở đây thật, cái sự thông minh và nguy hiểm của em càng về sau tôi càng thấy rõ.
Bởi vì em là mafia quốc tế, tầm hiểu biết và quan hệ cũng rộng hơn bọn tôi. Chúng tôi đây dù cũng chỉ kiểu như mấy gã côn đồ xóm, ác ôn ở nông thôn, nếu mang so với em ấy mà thôi. Nếu cứ sống trong cái ao làng, thì đúng là khó mà phát triển hơn được, nên tôi sau đó đã cố gắng giao lưu với những người kiểu như em ấy, để mở mang thêm tầm nhìn xã hội… Còn khi ấy thì em thấy lão ta có lời như vậy, em liền bảo tôi:
– Anh thả nó ra đi dù gì ông ấy cũng là trưởng bối, nếu ông ấy có lời thì nên tha cho hắn ta… Không có thì thôi chúng ta đi về…
Rồi em quay lại bảo lão già Huyền Vũ rằng:
– Nếu như Huyền Vũ ông đã có lời như vậy thì thôi, nể ông là bậc trưởng bối lớn tuổi, mọi việc coi như không có… chúng tôi đi về… cáo từ…
Tôi mười phần thì không tin ông ta đến chín rồi, nhưng em nói vậy tôi cứ tạm nghe theo, bởi theo tôi suy luận, thì lão ta không phải mới có mặt ở đây, mà ắt hẳn đã đến từ sớm chỉ là chưa ra mặt mà thôi. Tôi đéo tin thằng khọm già này, liền vừa ra cửa vừa liếc xéo lại lão, đã thấy lão ta khẽ hất hàm ra hiệu cho đám đệ, lập tức chúng chặn cửa lại, và vây lấy tôi cùng Mỹ Mỹ vào giữa.
Tôi toan rút súng ra chơi đến cùng, vì tôi đã nghi con mẹ lão ta là loại đéo ra gì rồi, nhưng em cầm tay tôi khẽ bấm nhẹ ra hiệu, khiến tôi im lặng không động thủ. Tôi chả hiểu cơ sự này là cái đéo gì nữa, cầm chắc sẽ bị ngu người thôi… nhưng thôi đành nghe theo ý em, hay là vì em cảm thấy nếu chống lại cũng chết cả chăng? Tôi và em bị áp giải đến trước mặt lão già Huyền Vũ ấy, lão nhìn chúng tôi và cười khùng khục bảo:
– Biết là cướp hàng của Bạch Hổ, thì là chơi không đẹp hà hà… Nhưng lão Vũ ta đây không động thủ, thì làm sao dụ được bọn mày dẫn xác tới đây, chỗ hàng nhỏ nhoi ấy đáng gì so với cô Song tiểu thư, có cô ở trong tay tôi đây muốn giao dịch gì với Song Wol – hyang chẳng dễ dàng. Tôi dám cá rằng lão Song Tea – Hwan cha cô sẽ phải ngoan như chó cún thôi, nếu tôi yêu cầu gì lão cũng phải đáp ứng hết. Cần súng có súng, cần hàng có hàng ha… ha… chưa kể còn thằng oắt con kia nữa, nó dám bẻ cổ thằng đệ yêu Ba Duy của tôi đây, lần tôi sẽ lấy máu nó tế vong hồn cho Ba Duy, để linh hồn nó được an ủi nơi suối vàng… ha… ha… Cô yên tâm lão Vũ ta đây đã khổ tâm suy tính, dùng kế “điệu hổ ly sơn (*)” cho cô và nó đến đây, bằng cách cho người giả giọng Lão Bạch, để khiến cô đi với hắn ta… tôi cũng sớm biết hai người phải lòng nhau rồi. Nên cô không đi theo thằng ôn này mới lạ, bản tính cô lại ỷ tài kiêu ngạo ắt sẽ chỉ đi hai người, còn phục bệnh của cô ém đi sau hết… Cái đó tôi hiểu… khà… khà… khà… Nên mấy thằng Kang Fe Hàn Xẻng đểu của cô, tôi cũng lừa được chúng vào bẫy rồi, và bắt gọn chúng nó cả rồi, nên cô đừng hy vọng có cứu viện nữa. Lão Bạch thì tôi cũng lừa cho lão đi du hí, cũng lão Long bên Thanh Long xuống tận Cát Bà hóng gió rồi… Lão không hề hay biết gì đâu ha ha… ha… Bởi thằng cướp hàng thực sự là thằng Thức Chuột, tôi đã chặt đầu nó và cho mang số hàng lởm, tráo vào để đến xin lỗi lão Bạch rồi. Sự chu toàn của kế hoạch này, lão Bạch sao mà đoán ra nổi, cứ nghĩ tôi lòng thành hướng Phật… ngoan ngoãn nghe lời ha ha… Mất một thằng đệ có sao đâu, vì nó đã cũng cam tâm hy sinh, giúp cho tôi thành đại nghiệp, nên lão Bạch sớm nghĩ chuyện đã cho qua rồi… lão ta không nghĩ ra mà cứu hai người đâu… ha… ha…
Lão ta nói xong thì rung đùi đắc chí cười ha hả, còn tôi khi ấy mới thấy đúng là chốn giang hồ thật hiểm ác, hóa ra đây là một cái bẫy sao? Sự cạnh tranh triệt hạ nhau thật là khủng khiếp, tôi lại không sớm nghĩ ra mà đề phòng. Còn Mỹ Mỹ em vênh mặt lên nhìn lão, em không hề sợ sệt gì cả dù bị bắt rồi. Em nhổ thẳng bãi nước bọt vào mặt lão ta và nói:
– Tôi không ngờ những chuyện mưu kế hèn hạ, bỉ ổi như vậy, mà bậc trưởng bối như ông cũng dám làm ra, thật uổng công tôi đã có chút đặt lòng tin về ông. Tôi khinh… và ông yên tâm đi… cha tôi không bao giờ thích làm ăn với bọn tiểu nhân bỉ ổi như ông đâu… ngồi đấy mà mơ…
Lão lấy cái tay trong túi áo ra lau mặt, và lại cười híp mắt lên khiến những thớ mỡ trên mặt lão rung bần bật, lão khề khà bảo lại em rằng:
– Song Tiểu thư! Cô đang khen lão già này đấy à… Cô đừng có nóng giận cuồng lên như vậy trông xấu lắm, lại tổn hại dung nhan của mình. Hãy giữ sức một chút đi ha ha… tí nữa còn phục vụ tôi mấy hiệp. Lẽ ra cô không láo toét như này, thì tôi sẽ chỉ để cô phục vụ riêng tôi thôi, nhưng mà cô dám phỉ nhổ vào mặt lão Vũ này. Thì sau khi chơi chán cô, tôi vứt cô sẽ cho đám đàn em thưởng thức, cũng nên cho bọn nó nếm chút hương vị gái Hàn chứ nhỉ. Tôi sẽ cho mỗi tiếng độ năm, sáu thằng liền thay nhau chơi cô, để xem cô còn sức cứng cỏi, láo toét như này nữa không… hà… hà… hà…
– Ông dám… không… thằng già bệnh hoạn kia!
Em rít lên chửi lão ta như vậy, nào ngờ lão đứng hẳn dậy nhìn tôi, và em đầy vẻ chế giễu, rồi lão tiến sát lại bên Mỹ Mỹ cười khùng khục, tay lão vuốt nhẹ vào đùi em hất cái vạt áo Xường Xám lên… Khiến vạt áo tốc cao làm lộ cả quần lót ra, làm đám đệ của lão, chúng mắt sắng rực nhìn vào em. Mà đùi em trắng lắm, cái quần lót lại mỏng tanh màu xanh nhạt, khoe ra đám lông lồn đen đen ẩn hiện mờ mờ, rất khiêu khích… rồi lão cứ thế vuốt vào trong bẹn em, để sờ vào lồn em, thì tôi cay lắm… Nhưng chỉ bất lực mà nhìn, bởi khi bắt chúng tôi lại, thì tôi và em đều bị kẹp hai bên, là những thằng đệ to con của lão. Nên có muốn cục cựa giãy giụa còn khó, tôi chỉ còn biết trừng mắt lên nhìn lão căm thù mà thôi. Lão biết điều đó lên cười gằn bảo Mỹ Mỹ rằng:
– Cô khôn hồn thì ngoan ngoãn nghe lời, thì biết đâu tôi thấy vui còn tha cho nó, chỉ cần cô thêm một lần chống đối, là tôi sẽ cho đàn em chặt một đốt ngón tay của thằng này, cứ thế cô càng bật nhiều, thì tôi sẽ chặt hết ngón tay, rồi chuyển xuống ngón chân của nó ha ha… Cho nó sống không được, mà chết cũng không yên, hiểu không con chó cái Hàn Quốc này…
Lão nói xong rồi, bất thần lão mím môi, thục tay thật mạnh vào háng của Mỹ Mỹ, làm em đau đớn hét “… Á aa…” một cái vì đau, trong khi tôi máu sôi lên vì hận và uất ức. Con mẹ thằng già này chứ… tôi mà ra được thì… nhưng tôi càng tỏ vẻ cay thì lão càng thích. Lão ngoáy ngón tay mạnh trong lồn em, làm Mỹ Mỹ đau rúm cả người lại. Em ứa cả nước mắt ra, và không dám nhìn sang phía tôi, chắc em đau nhưng cố cắn chặt môi lại. Hình như em không muốn rên lên nữa, vì sợ tôi đau lòng, trong khi lãovũ vẫn thục ngoáy vào trong lồn em, rồi lão ta khoái chí cười khành khạch bảo:
– Song Tiểu thư! Không ngờ cái lồn cô bé và bót thật đấy, lỗ lồn cô cũng ngắn có một đoạn… Chơi vào chắc sướng lắm, mà tôi địt vào lồn cô, thì tôi đảm bảo cô rên ăng ẳng lên ngay… hà hà… hà… vì con cặc tôi còn gắn bi nữa cô gái Hàn bé nhỏ ạ… cô sẽ được rên rỉ quằn quại sớm thôi… Không lâu đâu chút nữa tôi sẽ lột truồng cô ra tại đây, chơi cô trước mắt thằng đó và bọn đàn em cho tui nó xem… ha ha…
Lão sờ mó như vậy hình đã đã tay rồi liền rút tay ra, ngón tay lão đỏ lòe những máu, đám đàn em bịt miệng không dám cười. Còn lão ngượng chín mặt vì nghĩ là máu kinh nguyệt của em, lão vung tay kia tát bốp vào mặt Mỹ Mỹ cái và chửi em:
– Đù mẹ con ranh nay này! Mày đang đến ngày hay sao hả… mà không há cái miêng chó của mày ra nói một tiếng…
– Ha… ha… thế thằng già như mày nghĩ nó là máu gì nữa không? Nhưng may cho mày phúc tổ bảy mươi đời nhà mày, chưa đụng vào máu tháng của tao, nó chỉ máu trinh của tao thôi… Anh ấy vừa phá trinh tao lúc trước đó, mày thèm không con chó già kia… chỉ anh ấy mới xứng được chơi tao thôi… chứ mày tuổi gì ha… ha… ha… mày đi chết đi!
Em nói cứng thế vì chắc em như tôi, đều nhận rằng thấy khắp nơi trong nhà kho, có hàng lớp người, đang thi nhau trồi lên từ chỗ mai phục, nhưng đều là bọn Tây cao to lừng lững cả. Chúng đông hơn cả kiến cỏ, súng ống trang bị tận răng, tôi đoán đây là quân của Lukas Podolski, nhưng giờ tôi rất không hiểu, hắn ta thuộc phe nào mà giờ mới mò ra, thằng Lukas Podolski này cao lớn độ mét chín hai là ít. Khoảng bốn mươi tuổi rồi, râu quai nón xồm xoàm, ngực đầy lông lá như con vượn, hắn cởi trần vác trên vai khẩu súng máy, đạn thì đeo vòng quanh người tận mấy vòng, hắn đang tiến sát lại bọn tôi, trong lúc lão già Huyền Vũ định vung tay tát em cái nữa và chửi:
– Đù má con đĩ này mày láo quá…
Nhưng tay lão vừa giơ lên cao, thì thằng Lukas Podolski quát lớn bằng thứ tiếng Việt lơ lớ lẫn tiếng Anh:
– Fuck you! Giỡn đủ rồi… thôi ngay… stop here…
Lão Huyền Vũ có vẻ khiếp thằng Lukas Podolski này, nên lão hạ tay xuống cười khà khà bảo rằng:
– Anh Podolski! Tôi hơi nóng nảy chút thôi hợp đồng của chúng ta vẫn vậy chứ? Tôi sẽ đáp ứng đầy đủ mọi thứ anh cần như đã giao hẹn… ok… Nếu anh có nhã hứng với con bé Hàn Quốc này, tôi cũng sẵn lòng chia sẻ hy vọng chúng ta hợp tác tốt…
Tôi bắt đầu nản hẳn, lúc trước Mỹ Mỹ nói thằng này là bạn cha em, tôi nghĩ nó cùng hội cùng thuyền, nhưng giờ nó mới mò ra thì đủ hiểu rồi. Nó tiến lại sát chỗ chúng tôi và xua một tay lên trời nói rằng:
– No never… tôi đây rất kính trọng ngài Song – Tea hwan, nên tôi không làm điều đó với quý cô Song đây… No… no…
Rồi bất thần hắn dí khẩu nòng súng máy, vào trong mồm thằng già Huyền Vũ, khi thằng già này đang định gáy gở gì thêm nữa. Hắn cất cái giọng ôm ồm lơ lớ của người Tây nói ro to rằng:
– Nhân danh Nhà Wettin (**) với sự vĩ đại của August Mocny đệ nhị, tôi Lukas Podolski đệ tứ thừa kế dòng tộc Albertine vinh quang. Với danh phận hiệp sĩ xin thề rằng, tôi chưa bao giờ phản bội lại tình bằng hữu thân tộc, thưa quý cô Song Hye Kyo! Xin thề với Chúa rằng! Nếu cô không bốn năm lần nháy mắt ra hiệu, buộc Lukas tôi phải án binh bất động… thì tôi đã ra bắn nát sọ con Rùa già này rồi thưa cô… để cho cô phải tổn thất. Tôi thực áy với với quý ngài Song Tea – Hwan vô cùng…
Lúc ấy đám đàn em của lão Vũ, có thằng chắc là đệ trung thành của lão, toan giương súng lên, thì bị Lukas giằn mặt rằng:
– Chúng mày đừng manh động! Súng là Lukas Podolski này cung cấp, nên đạn trong đó đã bị thay lại toàn đạn thối, thằng nào manh động siết cò là… vỡ sọ ngay đó các con trai…
Sự việc thay đổi trong chớp mắt, quả thực tôi không nghĩ ra nổi. Đúng là “vỏ quýt dày, thì ắt có móng tay nhọn”, tiếc cho lão Huyền Vũ mưu toan già đầu mà vẫn hớ… Lúc Lukas Podolski mới hỏi Mỹ Mỹ rằng:
– Quý cô Song? Hẳn đây là vị hôn phu của cô, mà Tea Yeon cô ấy đã đề cập đế chăng?
Mỹ Mỹ em gật đầu xác nhận, và hỏi thêm Lukas Podolski rằng:
– Vâng! Chính là anh ấy… Mà Lukas! Anh thấy chị Tea Yeon sau khi sinh em bé thế nào rồi…
– Nhờ ơn Chúa! Mọi sự đều rất tốt đẹp, gia đình của tôi ổn… cảm ơn Song tiểu thư… hàng chúng giấu đi, thì Lukas tôi đây cũng đã lấy lại được rồi!
Điều này tôi giờ mới đến, còn sau này tôi tìm hiểu thêm thì biết rằng, thì ra Song Tea Yoen là chị họ của Mỹ Mỹ, và hôn phu của Lukas tức là em ấy và Lukas này là người một nhà, chả trách em đặt niềm tin hắn ta. Mà không sợ ván bài này thua lão Rùa già đó… Thế là mọi việc coi như xong, hàng cũng đã được tìm lại, chỉ mỗi việc thằng đó mạo phạm em là tôi hơi cay. Đang định xử lý thì Lukas nói với Mỹ Mỹ rằng:
– Việc hắn xúc phạm cô thì xử thế nào đây?
– Tay nào của lão ta động chạm tôi… thì đập nát tay ấy của lão cho thành phế nhân đi… tôi xin phép đi về… hẹn gặp anh khi khac Lukas thân mến…
– Ok! Còn đây va li hàng của cô… Song Tiểu thư… Tạm biệt… Cầu chúa cho hai người được mãi hạnh phúc…
Lukas nói xong thì đưa cho bọn tôi cái va li hàng, tôi và em rảo bước đi ra ngoài, thì tiện tôi nhặt quả lựu đạn lúc trước, vì thấy nó lăn lóc ở xó mấy thùng hàng gần đó mang theo, ra đến cửa tôi nghe thấy phía trong, có tiếng người la hét chửi thề, và đấm đá nhau. Rồi một tiếng hét khàn khàn la to lên đau đớn, thì ra chính Lukas đã chặt tay của lão Vũ, nhưng mà sai lầm là khi đó không giết luôn lão ta. Để mà sau này lão âm thầm trả thù lại chúng tôi, đúng là với kẻ tiểu nhân thì phải diệt tận gốc, không có ngày nó cắn lại cho thì mệt… đấy chính là bài học cay đắng sau vụ đó tôi mới ngộ ra…
Ra đến ngoài cửa xe tôi lấy quả lựu đạn, loay lần chốt mở ra tính châm lửa hút thuốc. Thì Mỹ Mỹ em nhào đến, em ngay giật nó từ tay tôi, em hoảng hồn bảo tôi rằng:
– Trời ơi! Anh điên à… nổ chết cả hai đứa mình bây giờ, nó hàng thật em mang theo đó. Cái bật lửa của anh vẫn ở nhà mà, em mới được anh địt có mỗi lần, em chưa biết sướng là gì mấy, em không thích đi chết đâu hì hì… em muốn anh địt em nữa cơ… mười lần… à không trăm lần nữa… là ít có chết còn cam tâm… cất đi… về nhanh… đi… em muốn… hị… hị…
Đúng là tai qua nạn khỏi rồi lại xém chết vì ngu, tôi cầm nó nặng tay hơn mà đéo nghĩ ra, lúc nghịch cái chốt cũng chủ quan nữa… Híc xém chút nữa tôi thành hồn ma con mẹ nó thật rồi… hức…
Người ta nói mỗi lần vấp ngã là một lần nên khôn, sau vụ này tôi đúng là tỉnh hơn, thông minh hơn hẳn… Khi xe về đến cửa công ty trời cũng cuối chiều, đã thấy Linh Linh em chờ sẵn ở sảnh rồi, em đi đi lại liên tục trong bộ dạng lo lắng khôn cùng, thấy tôi và Mỹ Mỹ quay về, em nhào ra ôm lấy cả hai mà reo lên vui sướng, em sau đó có nói lại với tôi rằng, cha em và chú Long đã đi Cát Bà. Thế là em muốn bảo tôi, mời cả Mỹ Mỹ về nhà cùng luôn, nhưng Mỹ Mỹ em giả bộ ngại ngùng, kéo Linh Linh ra góc một gần đó bảo:
– Linh Linh! Tú mới phá trinh chị một lúc trước đây thôi, giờ chị vẫn đau bím lắm… không dám về đó đâu, nếu Tú thích lên đòi nữa thì chết chị mất…
– Hi… hi… không sao mà… hôm nọ em còn đau hơn… thế rồi được bao lâu đâu, không sao đâu… Về đi chúng mình mở tiệc nào… nha… chị yêu…
Hai em đứng góc thì thào thật, nhưng do cách tôi không xa nên tôi nghe cả, mà chắc là chủ ý của Linh Linh để tôi nghe được như vậy, nhưng lát sau hai em gọi nhau ra xa hơn, thì thào cái gì đó thì bí mật hẳn, tôi không nghe rõ nữa… hai em cứ liếc tôi liên tục rồi, chọc nhau cười rúc rích cả. Nhưng đó là bí mật tuyệt vời đầy bất ngờ cho tôi, khi mà đêm ấy tôi đồng loạt được hai em hầu hạ… Tôi cảm thấy sướng như một ông hoàng vậy.
Mà sự tuyệt vời ấy bắt đầu từ lúc lên xe ô tô về nhà, tôi lái xe còn Mỹ Mỹ thì ngồi cạnh, riêng Linh Linh em lại ra tận ghế sau để ngồi. Thi thoảng em liếc lên, nhìn hai đứa tôi cười đầy ý nhị. Xe đi qua hết đoạn phố đông gần về đến nh, mà đoạn Hồ Tây thời đó đường vắng vẻ lắm. Nên thay vì lấy tay nghịch cu tôi như lúc mới lên xe, thì Mỹ Mỹ bắt đầu cúi xuống, em ngậm cu tôi mà mút chùn chụt, còn ghế sau Linh Linh cũng đã tự cởi áo ra, em tự tay xoa nắn cặp vú mình, để cho tôi thị dâm qua kính chiếu hậu… Lúc này trời đã tối ánh đèn trong xe mờ ảo, nên nhìn Linh linh phía sau em thật xinh và ma mị quyến rũ… Nên tôi thấy thật vi diệu, khi mắt thì ngắm thấy Linh Linh… còn cái cu lại đang được chăm sóc, bởi cái miệng ngọt ngào ấp áp của Mỹ Mỹ. Sướng quá nên để an toàn tôi dừng hẳn xe lại, kéo ngửa ghế xe, rồi nằm cho thỏa mái, thì Linh Linh nhào lên, em áp hai trái tiên nhỏ xinh ấy của em, vô miệng cho tôi nút vú em… thực là khi đó không gì tuyệt hơn nổi… vì có hai mỹ nhân như các em hầu hạ nữa… Thật quá tuyệt…
Chú giải:
(*) Kế điệu hổ ly sơn:
“Điệu hổ ly sơn” – dụ cọp ra khỏi núi – là kế thứ hai trong 36 kế của Tôn Tử.
Có câu “cọp xuống đồng bằng bị chó khi”, “điệu hổ ly sơn” là kế xử lý đối phương bằng cách khiến đối phương ra khỏi khu vực quen thuộc. Khu vực quen thuộc không chỉ là cứ địa, địa điểm cư trú mà còn là lĩnh vực sở trường hay công cụ sở trường. Ra khỏi phạm vi sở trường, “cọp” trở nên thiếu tự tin. Điều này giống như một người cận thị, nếu thiếu mắt kính sẽ rất bối rối.
Một số phương pháp để “điệu hổ” là:
1. Tạo tình huống hư thực để làm đối phương rối trí, phán đoán sai và tự họ ra khỏi “lãnh địa” của họ.
2. Dùng mưu trí kích thích đối phương, để đối phương mất đi lý trí, hành động thiếu suy nghĩ chín chắn.
3. Tạo ra điều bất lợi cho đối phương khiến đối phương phải rời khỏi khu vực của mình.
(**) Nhà Wettin:
August II Mạnh mẽ (tiếng Đức: August II. Der Starke, tiếng Ba Lan: August II Mocny, tiếng Litva: Augustas II, 12 tháng 5 năm 1670 – 1 tháng 2 năm 1733) của dòng dõi Albertine của Nhà Wettin là Tuyển Hầu tước Sachsen (Frederick Augustus I), Imperial Vicar và trở thành Vua của Ba Lan (August II) và Đại Công tước Litva (Augustas II). Là vua của Ba Lan (August II) và Đại Công tước Litva, đồng thời là tuyển hầu xứ Sachsen, August II bảo trợ khoa học và nghệ thuật. Ông đã thành lập thủ đô Saxon của Dresden như một trung tâm văn hóa lớn, thu hút các nghệ sĩ từ khắp châu Âu đến triều đình của ông. Augustus cũng tích lũy một bộ sưu tập nghệ thuật ấn tượng và xây dựng các cung điện baroque xa hoa ở Dresden và Warsaw. August II lên ngôi khi tình hình đất nước gặp nhiều khó khăn. Ông lãnh đạo Khối thịnh vượng chung Ba Lan – Litva tham gia Đại chiến Bắc Âu, dẫn đến việc Đế quốc Nga tăng cường ảnh hưởng của nó ở châu Âu, đặc biệt là ở Ba Lan. Ông lên ngôi vua Ba Lan hai lần, trị vì cho đến khi bị Nghị viện truất phế và qua đời.