Phần 6
Đêm đã về khuya lắm rồi, hầu như giờ này chỉ còn những bệnh nhân đang cận kề cái chết mới thức… họ không ngủ được hay đúng hơn là không đủ sức để ngủ hoặc cũng có người sợ khi nhắm mắt lại thì chẳng thể mở mắt ra lần nữa… Có thể chữa được bệnh, nhưng không thể chữa được mệnh… aizz… tiếng monitor kêu bíp bíp như gần như xa đã quá quen thuộc với cuộc sống của nó…
Reng reng ggggg…
Đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm nó giật mình…
Mịa giờ này mà có điện thoại nữa cơ ah? Nó nhìn lên cái đồng hồ treo tường… 3h rồi…
Uể oải rút cái điện thoại ra… hiện lên trước mắt nó là một dãy số… 0168…
Lòng nó chợt rung lên bần bật… giống như đang đứng trước cơn bão cấp 12 vậy… đã lâu lắm rồi kể từ khi xa em… cái số thân thuộc với nó lại hiện lên trên màn hình điện thoại, dù không bao giờ nó lưu… nhưng vĩnh viễn chẳng thể quên… gạt phím nghe, nó khẽ nói:
– Alo…
Silence…
– Anh…
– Ừh…
Silence…
– Anh đang trực ah? Có nói chuyện với em được không?
– Ưh, được mà…
– Anh không hỏi sao em lại gọi cho anh ah?
– Ừh…
– Anh vẫn lạnh lùng như ngày xưa ấy…
– Ừh… anh vẫn vậy mà! Sao em lại biết anh trực? Nó tò mò…
– Em có vệ tinh do thám bên cạnh anh đấy, anh sợ không?
– Bây giờ còn làm được gì nữa mà anh sợ…
– Đùa anh thôi, em vô tình tìm thấy face của anh, thấy anh vừa cm nên đoán anh trực…
– E vẫn thông minh như ngày nào nhỉ? Nhỡ anh cm ở nhà thì sao…
– Hihi, thì chị ấy sẽ cho anh một trận vì dám onli khuya chứ sao…
– …
– Cv của anh có vất vả không?
– Ừh… cũng bình thường… còn em?
– Em cũng vậy…
Silence…
– Anh không thắc mắc sao em lại gọi cho anh ah?
– Ưh…
– Lại ừ, cũng lâu lắm rồi em mới có thể nói chuyện như thế này với a…
– Sao em ngủ muộn vậy?
– Em không ngủ được nữa, tự nhiên tỉnh giấc…
– Cuối tuần này em xuống Hn…
– Nếu anh không bận thì lên Hn chơi với em…
Trong lòng nó như thổn thức… gặp lại em ư? Liệu nó có đủ can đảm không nhỉ…
– Em xuống lâu không?
– E đi xe đêm thứ 5… đêm chủ nhật em về…
– E xuống có việc gì ah?
– Vâng… con ỉn lớp em lấy chồng, ngày xưa hai đứa chơi rất thân, tiện em xuống mua ít đồ cho ba…
– Ừh… nếu không bận anh sẽ lên… mà em đi vậy mệt lắm…
– Em biết mà, nhưng nó gọi cho cả ba mẹ em xin phép rồi, không xuống cũng ngại lắm… nghĩ đến đoạn đường trên xe đã say ngất ngây rồi…
– Ừh… khổ thân… sau này chú rể đến đón em chắc đi bộ mất… say xe thế này không ngồi được xe hoa…
– Hihi… em đi xe ngựa… không đi xe con đâu…
– Ừm… thế nhé… anh đang bận chút…
– Vâng… có gì anh điện cho em nhé…
Nó cúp điện thoại… ngồi thần người ra… bao nhiêu ký ức về em tràn về trong tâm trí nó… hạnh phúc… đau khổ… tiếng cười của em… những giọt nước mắt… phù… tất cả đã là quá khứ rồi mà… nó đứng dậy rửa mặt cho tỉnh táo…
Đêm trực rồi cũng qua đi trong bình an… nó về nhà trong tâm trạng mệt mỏi… bình thường nó cũng chợp mắt được đôi tiếng… nhưng sau khi nói chuyện với E, nó không tài nào nhắm mắt lại được nữa… quá khứ cứ hiện ra trước mắt nó như một cuốn phim vậy dù lòng nó chẳng muốn xem… dek… chẳng lẽ lúc ấy dậy làm dăm ống Midazolam cho nó xong con mịa nó đời đi… đỡ phải suy… phải nghĩ… đau hết cả… chym…
Hôm nay thứ 5 rồi… nó đang ở cơ quan, hết rút điện thoại ra lại đút vào túi… cuối cùng nó cũng bấm số của em… 0168… “lần đầu ta gặp nhỏ… trong nắng chiều bay bay…” tiếng nhạc chờ của E vang lên…
– Anh gọi em ah?
– Ừ… em có xuống Hn không?
– Em có… em chuẩn bị xong đồ rồi, tối nay 9h xe mới chạy mà…
– Em mua thuốc say xe chưa?
– Em mua rồi anh ạ… thế mai ai có lên được không?
– A trực rồi… nếu anh nhờ được thì anh sẽ điện cho em… em đi cẩn thận nhé…
– Vâng…
– Ah thế sáng t6 mấy giờ xe tới?
– Xe xuống bến MĐ chắc khoang 5h sáng anh ạ…
– Thế bạn em có đón không?
– Không anh ạ, em bảo tụi nó sáng t7 mới xuống…
– Thế làm sao được… nó nói như quát lên… em đứng một mình ở bến xe sớm vậy làm sao được…
– Thế… anh lên đón em…
– Sáng anh không nhờ được người làm thay… nếu có đi thì trưa anh mới lên được… xuống xe em bắt taxi ra nhà nghỉ vậy… cho đỡ mệt…
– Vâng… đành thế thôi…
– E xuống rồi… em đang ở nn… đường Cầu giấy…
– Ừ… chờ anh nhé… anh đang đi…
– Vâng… anh đi cẩn thận…
Vù vù… gió quạt thốc vào mặt nó từng cơn… mịa… đúng là đi trở lại với tình xưa nghĩa cũ… đen vãi lúa… đang phóng trên con Exciter hướng về Hn thì trời mưa… giảm tốc độ xuống 90km cho nó lành… chẳng may… nó nghĩ luẩn quẩn…
Quyết định lên quyết định xuống… đi hay không đi… có nên gặp lại em nữa hay không? Làm như vậy có lỗi với gấu quá… cuối cùng nó đành dùng phương pháp biểu quyết… giơ tay với chân xem đi hay không đi…
Hai tay phản đối… không nên đi…
Hai chân đồng ý… đi đi mà…
Chẳng lẽ hòa… thì đột nhiên cái chân phụ giơ lên… như khẳng định… điiiii…
Nhà nghỉ… đây rồi… nó đứng ngoài… rút điện thoại bấm số em…
– Anh tới đâu rồi…
– Anh đang dưới cửa đây rồi… em xuống đi…
– Gì… anh đi nhanh vậy… đã bảo cẩn thận rồi mà… anh chờ em… em xuống bây giờ đây…
Quay xe phi vào bên trong sân… một cô em tóc vàng hoe ra hỏi…
– Thuê p hả anh zai? Tiếng hay ngày đây?
Chưa kịp trả lời thì em bước xuống từ cầu thang…
– Bạn anh thuê hộ rồi… chỉ vào em nó vừa nói vừa cười… ngường ngượng…
– À… vậy thôi… rồi cô em nguẩy mông đi vào quầy lễ tân…
Cài cái mũ vào xe, nó vừa nhìn em… em vẫn vậy… 3 năm rồi… không hề thay đổi…
– Em…
– Anh lên đây, em ở tầng 3…
Lẽo đẽo theo em… nó cũng không hiểu cái cảm giác lúc này như thế nào nữa… mịa hiểu được chắc nó chẳng còn sống giờ này…
Lên đến p, em cúi xuống mở khóa… mái tóc dài đen nhánh xõa xuống…
Ngày xưa khi đón em từ bến xe trên quê xuống trường… cũng cái cảm giác này… xao xuyến… bồi hồi là lạ…
– Anh vào đi…
Nó bước vào phòng… lần đầu tiên nó và em ở trong một căn phòng nhà nghỉ… trước kia chỉ ở phòng trọ của em hoặc của nó… em đi sau đóng cửa… cạch… nó nghe cả tiếng em chốt của lại… ngồi xuống cái giường trải ga trắng… quay ra nhìn em…
– E mệt không?
Em rót nước từ cái chai lavie ra cốc đưa nó rồi ngồi xuống cái ghế uống nước…
– Cũng hơi mệt anh ạ, nhưng may em không say xe…
– Không say là tốt rồi… nó nhìn em chăm chú… em cũng đang nhìn nó… chăm chú chẳng kém…
– Sao… – Sao… cả hai cùng không hẹn lên tiếng… rồi căn phòng chìm vào yên lặng…
Nó mỉm cười… – Nhìn anh lạ lắm ah?
– Không… anh vẫn thế…
– Em cũng vậy… chẳng thay đổi gì…
– Eo anh không thấy em già đi nhiều ah…
– Già? Anh còn chưa nói già… nữa là em… em vẫn xinh vậy…
Cả căn phòng lại lặng lẽ… chỉ có tiếng thở của hai đứa…
– À anh đứng dậy cởi áo ra nào?
Nó giật mình… tim đập thình thịch… lắp bắp… – Sao lại cởi áo anh ra…
– Anh đừng có nghĩ linh tinh… em chợt đỏ mặt lên… em mua một cái áo sơ mi cho đứa em họ đang học ĐH ở dưới này… nhờ anh ướm thử xem có vừa không?
Dek… cứ tưởng… hóa ra chỉ là thử hộ… nó cũng không ý kiến gì… cởi chiếc áo sơ mi ra… em lúc túi đồ đưa nó cái áo… – Anh mặc thì vừa… không biết em em như thế nào…
– Người nó cũng dạng dạng như anh… vừa là ok rồi… để em cởi ra…
Em tiến sát lại đứng sau giúp nó cởi chiếc áo ra… chiếc áo vừa cởi ra… chưa kịp quay lại thì em đã ôm lấy nó từ phía sau…
Giật mình… nó định gỡ tay em ra nhưng dường như có một mãnh lực vô hình nào đó đang cản nó lại… không cho nó làm thế…
– Em nhớ anh lắm… hai tay em khẽ xoa ngực nó…
– Anh cũng vậy… mặc dù…
Em đưa một tay lên không cho nó nói tiếp…
– Em không quan tâm anh như thế nào… chỉ cần những giây phút ở bên anh… dù là trong mơ em cũng hạnh phúc… hạnh phúc trong đớn đau… vì yêu anh…
– Anh… là một thằng tồi phải không?
– Anh ngố lắm… anh không có lỗi…
Nó im lặng… lưng nó chợt ươn ướt… em đang khóc… những giọt nước mắt chảy dọc theo sống lưng…
3 năm trước… nó cũng từng khóc như em…
– Em nhớ anh đến cồn cào… anh biết không… em đã cố gắng quên anh… quên những tháng ngày ngọt ngào đó để bắt đầu một cuộc sống mới… như anh bây giờ ấy… nhưng sao khó quá anh ạ…
Nó chỉ biết im lặng… xót xa quá…
– Em…
– Em sao cơ?
– Em nhớ nó lắm… Anh để em vuốt ve nó như ngày xưa nhé…
– Ừm… em làm gì nó cũng được… vì… nó… cũng nhớ em nhiều lắm…
Em đưa tay khỏi ngực nó… lần xuống bụng… cởi cái thắt lưng… cái cúc… rồi em tụt luôn cả cái quần nó xuống… nó nhấc hai chân đá cái quần sang một bên… Em vẫn ôm nó từ phía đằng sau… hai tay em giờ đang nắm chặt con chym nó… vuốt ve nhè nhẹ…
– Để em xem nó có thay đổi gì không nào…
– Thay đổi gì cơ… nó không hiểu hỏi lại em…
– Thì anh với chị ngày nào mà chẳng… hư… em xem nó có mòn đi không… hihi…
Ôi cái từ “Hư”… nghe em nói làm người nó căng cứng… con chym trong tay em như to thêm… giật giật nhẹ… ngày xưa…
– Sao em biết anh chị ngày nào cũng hư? Nó hỏi lại em…
– Thì ngày xưa… mình ở bên nhau ngày nào anh chẳng hư…
Một tay em vuốt nhẹ con chym… một tay thì mân mê hai hòn bi… người nó nóng ran lên… nó quay lại đặt lên môi em một nụ hôn nồng nàn hương vị q… ú… a… k… h… ứ…
– Cái gì mà nhảy sông? Em nói linh tinh gì đấy? Tôi giật mình hỏi em dồn dập?
– Thế anh không nhớ chúng ta đã làm gì ah? Em nheo mắt hỏi tôi…
– Anh nhớ chứ, chẳng lẽ… em có… tôi lắp bắp, mặt tái như đít nhái, cảm giác như sàn bê tông tầng 3 nơi tôi đang đứng như đang rung lên dữ dội… ôi mịa ơi…
Quả này thì chết chắc con mẹ nó rồi, em có em bé sao? Mới một lần đầu tiên mà? Tôi vừa băn khoăn, vừa lo lắng… vừa run sợ với bao ý nghĩ nổi lên…
– Thế anh định sao đây? Nói cho em để em còn tính… tùng tùng… tùng… đúng lúc đó thì tiếng trống vào lớp vang lên… hai chúng tôi nhìn nhau… tôi cố nhìn vào mắt em để hy vọng tìm ra điều gì đấy… nhưng không, mắt em đen lánh… ươn ướt… thậm chí buồn buồn nữa…
– Mình vào lớp đi đã, lát về phòng Y nói chuyện…
– Vâng…
Thú thực cả tiết học sau đó tôi như người câm mù điếc… không nghe, không thấy những gì thầy giáo giảng trên lớp… ngồi như… ngỗng ỉa cả tiết học… Lòng nóng như lửa đốt, chỉ mong tiếng trống một lần nữa nổi lên thôi…
Cuối cùng thì tiết học cũng xong, tôi lê bước chân ra nhà xe… từ ngày yêu nhau, thằng bạn chí cốt cũng biết điều tôi hay ở lại trưa với em nên ít khi chờ tôi đi học về cùng như hai năm trước… không biết nó có hụt hẫng không nhỉ… phải tôi mà bị “phản bội” như thế thì tôi chửi cha nó lên rồi… đi sớm nên xe tôi tận trong cùng, cũng hay, đằng nào thì cũng chờ em đi bộ về trước… tôi vẫn chưa dám đưa em về nhà trọ… sợ chúng nó lại nói ra nói vào…
Đau đầu lắm, cái khổ của tôi là em khá xinh. Anh chàng hay đưa đón em hai năm trước giờ thì không theo em nữa nhưng cũng gây cho tôi một cơ số phiền toái… rồi mới thôi…
Từ trường vào xóm em trọ không xa, nên tôi không đạp xe mà… dắt bộ… vừa lững thững vừa suy tính… nhưng cái đầu của một thằng lớp 12 nhà quê như tôi lúc ấy thì nghĩ gì đến cách giải quyết mạnh mẽ như bây giờ… là đi phòng khám… đến khổ… bỏ học… Cưới vợ… đầu óc tôi ngổn ngang như muốn nổ tung…
Cuối cùng thì cũng đến nhà trọ, em không khóa cổng, chắc đợi tôi… dắt cái xe vào dựng góc sân, tôi quay ra đóng cổng thì bạn N đã lên tiếng:
– T ah? Cậu cứ để cổng đấy hộ mình, lát mình chạy ra ngoài quán photo ít tài liệu cho lớp mình đã…
– Ừ… tôi đi vào nhà nhìn quanh nhưng không thấy em đâu… Y đâu N ơi?
– Nó đang nấu cơm dưới bếp ấy…
– N photo gì vậy? Để mình đi hộ cho? Tôi đề nghị… tính tôi vốn hay giúp người… trưa cũng nắng mà…
– Thôi, T cứ ở nhà với Y đi, mình chạy ra một lát thôi mà…
– Ừ vậy thôi… tôi đặt cái cặp xuống ghế rồi đi xuống bếp…
Em đang xào rau bí, thơm phức mùi tỏi… bụng đói nhưng chẳng còn tâm trạng… tôi lấy cái ghế gỗ con ngồi cạnh em… im lặng…
– T sao thế? Vừa đổ rau ra cái đĩa, em vừa nhìn tôi hỏi…
– Mình… thế chuyện kia là thế nào? Mình cũng lo…
– Là thế nào? Y cũng lo, T có bỏ Y không đây?
Bỏ em lúc này, thú thực là tôi không có cái can đảm ấy, cũng có thể lúc bấy giờ tôi còn ngây và thơ… yêu bằng cả trái tim và con chym nên không có cái ý nghĩ hơi bỉ ấy… đi phòng khám thì lại càng chẳng bao giờ…
– E nghĩ gì khi hỏi anh câu đó?
– E không nghĩ gì cả, chỉ là muốn… Y không nói nữa mà nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ… và im lặng…
Cái bếp hồng rực lửa như làm khu bếp nóng hơn rất nhiều cùng câu chuyện của tôi và em…
– Dù anh chưa thực sự sẵn sàng cho việc này… tôi nhìn vào mắt em nói chầm chậm… nhưng anh là người có trách nhiệm… anh yêu em thực lòng… hai đứa mình nói chuyện với bố mẹ nhé?/?
– Nói chuyện này với bố mẹ? Để bố mẹ giết em và anh ah? Anh suy nghĩ kỹ chưa đấy?
– Anh nghĩ đi nghĩ lại rồi… có em bé thì phải cưới thôi… cầm cái cời bếp, tôi chọc chọc vào cái bếp đang cháy cho khỏi bối rối…
Im lặng… tiếng than nổ lách tách trên cái bếp khò… mãi không thấy em đáp lại, tôi nhìn sang em… thấy em cũng đang nhìn tôi với ánh mắt long lanh… em khóc hay sao ấy…
Tôi đưa tay lên xoa khuôn mặt bầu bĩnh của em…
– Ngố… sao lại thế, không trả lời anh…
Em vẫn không nói gì… hai tay em nắm chặt lấy tay tôi… em cười… một nụ cười thật rạng ngời… hạnh phúc nữa chứ…
– Nếu có thật, anh sẽ cưới em?
– Ừm… yêu thì cưới thôi… mà sao em lại nói có thật… tôi giật mình nhìn em chằm chằm…
– Hihi…
– Em cười? Em có nói rõ không nào? Tôi kéo em đứng dậy…
– Anh… từ từ nào… để em nói…
Hai tay em giữ khuôn mặt tôi, em đặt lên môi tôi một nụ hôn… nhưng lúc đó còn tâm trạng éo gì mà hôn mới hít… tôi chăm chú nhìn em bằng ánh mắt khó hiểu…
– Em muốn biết trong tình trạng như thế anh sẽ xử sự như thế nào… nên em đã… nói giả vờ anh là em có… em bé…
AAAAA… tôi siết chặt lấy em…
– Anh để em giải thích… anh thả em ra… chặt quá…
– Cho em chít điiiii… Lòng tôi như trút bỏ được trái bom nguyên tử đang đeo bên trong…
– Hihi… anh biết không? Trước khi nói với anh, em đã rất lo lắng… chỉ sợ anh sẽ bỏ rơi em thôi… khi nghe câu trả lời của anh… em thực sự hạnh phúc… em biết trái tim em đã không trao nhầm người mà…
– Thế… tôi bỏ em ra… ngồi xuống quay mặt vào bếp… không nói gì nữa… trong bụng suy tính phải phạt em thật nặng mới được…
– Người iu giận em ah?? Em cũng ngồi xuống ôm tôi từ phía sau… cả bầu ngực căng tràn của em ép vào lưng tôi sao êm ái lạ… hết căng thẳng vì lo sợ chuyện em bé… em ôm tôi làm cảm giác của tôi trở lại thật mãnh liệt… tôi vờ lạnh lùng…
– Giận… dám mang tình cảm của người ta ra thử thách… em không tin anh thì thôi…
– Tin mà… giờ thì tin lắm rồi ấy hihi…
– Không thèm nữa… tôi vờ giận dỗi…
– Thôi mà người iu ơi… đừng giận em nữa mà… em đền…
– Đền gì đây? Tội to thế này cơ mà??
– Một nụ hôn nha??? Em hôn chụt vào má tôi…
– Cái gì… còn lâu nhé… làm người ta lo thót tim, mang người ta ra thử thách… lại chỉ một nụ hôn thôi ah… tôi vẫn ngồi im không thèm quay lại…
– Thôi mà… thế muốn em đền gì nào??
– Ừm để xem nào… anh muốn gì em cũng phải đồng ý nhé???
– Ừm… Anh iu muốn gì cũng được ấy…
Em chưa kịp nói xong thì tôi đã quay lại… hôn lấy bờ môi em… em đón trả cũng mãnh liệt không kém… hai cái lưỡi quấn lấy nhau… tôi dìu em đứng dậy… vừa hôn em vừa luồn tay vào trong cái áo ngủ mà xoa lưng em… cảm nhận làn da mịn màng… không dừng lại ở đó… tôi đưa một tay lại trước ngực em… em vội rút lưỡi ra…
– Đừng anh… nhỡ cái N nó xuống… êm đưa tay định gỡ tay tôi xuống…
– Kệ… em… ai bảo dám lừa anh… tôi lại tham lam cuốn lấy bờ môi đỏ mọng… em cũng không chống lại được nữa… hai tay em ôm chặt lấy tôi…
Thấy cái áo con vướng víu, tôi đẩy nó lên trên… và xoa xoa đôi gò bồng đảo… nó đã căng cứng lại từ khi nào… em ưỡn người lên một khi tôi ve ve đầu ti em… tôi hôn lên cổ em… và thì thầm… – giờ đến lúc anh bắt đền đây…
Cùng với câu nói đó, tôi đẩy em tựa lưng vào sát tường, sát chỗ cửa ra vào và luồn tay xuống quần em, qua luôn quần bé và úp cả bàn tay vào bym em… giật mình… em đưa tay để lôi tay tôi lên…
– Anh… còn có cái N… nó mà xuống bây giờ thì chết…
– Cho em chừa… sao em bảo anh muốn bắt đền cái gì cũng được… vừa nói tôi vừa cho ngón trỏ vào cái khe suối nhỏ miết nhè nhẹ… bím em chảy nước rất nhiều… ướt đẫm cả ngón tay tôi…
– Ư… anh đừng… em hổn hển… để lúc khác… a… n… h…
– Anh không dừng lại được… anh muốn em bắt đền lúc này cơ… lúc này thì tôi cũng ham muốn lắm rồi… cả bàn tay ôm trọn cái bym em mà xoa… mà vuốt… cảm giác thật múp míp… ngón tay trỏ tôi móc nhè nhẹ vào bên trong làm em run lên… tôi rời tay khỏi ngực em… cởi cái thắt lưng của tôi… lúc này em đang nhắm nghiền mắt… khuôn mặt đỏ ửng… khi tôi tụt được hai cái quần xuống đầu gối em vẫn không hay biết gì cả… vòng tay ra sau lưng cầm lấy tay em đưa ra phía trước… và đặt thằng nhỏ vào… em rùng mình… ú ớ… – Anh… không được…
– Em iu cầm nó đi… vuốt ve nó đi…
– Nhưng cái… N…
– Hihi… tôi thì thầm vào tai em… Bạn ấy ra cổng trường photo rồi…
– Aaaa… anh… em không nói được nữa khi ngón tay tôi chọc sâu hơn vào cái bím ướt sũng của em…
– Mình hư em nhé… em khẽ gật đầu… có lẽ em cũng kích thích không chịu được nữa rồi…
– Anh đẩy cái cánh cửa lại đi…
Rút tay ra khỏi byms em… tôi đẩy cái cửa bếp khép hờ… quay lại… vừa hôn em… hai tay tôi nắm quần em kéo xuống… vừa kéo tôi vừa ngồi xuống… hôn từ ngực em… xuống bụng… qua khu rừng rậm rạp… là xuống khe suối giờ đã đỏ hồng lên khi mùa lũ về… em nhấc chân để tôi bỏ quần sang một bên… lúc này tôi đã ngậm bym em mà cắn… mà nhay nhè nhẹ… chợt em cúi xuống kéo tôi lên… vừa hôn vừa cầm thằng nhỏ vuốt ve…
– Sao nó cứng thế anh…
– Nó muốn phạt em vì tội làm nó sợ sáng nay đấy…
– Anh phạt em đi… rồi em khẽ dạng chân ra, tự tay em cầm thằng nhỏ đưa vào khe suối… lần đầu tiên ở tư thế đứng nên khó vào… tôi lại chưa bỏ hết quần nên thằng bé chỉ vào được một ít rồi lại trượt ra ngoài…
– Anh ơi cho sâu vào nữa đi anh…
– Ừm nhưng đứng khó lắm…
Hồi đó cũng chưa biết Doggy như giờ… nhưng đúng là bản năng của con người… thật là giỏi… cái khó luôn ló cái khôn… giờ nghĩ lại vẫn thấy mềnh phục mềnh há há…
– Anh ngồi xuống cái ghế nhé… em ngồi lên anh…
– Vâng…
Thể là tôi vẫn để quần ngang gối… ngồi xuống cái ghế gỗ… và duỗi chân ra… thằng bé đỏ ửng chĩa lên hùng dũng…
Em dạng chân ngồi lên trên tôi và không quên chỉ đường cho thằng em… ọt… cả con chym tôi ngập trong bướm em… nước từ byms em chảy xuống ướt hết cả mu và đùi tôi… em nhấc lên ngồi xuống nhịp nhàng… tôi cũng nhướn người lên mỗi khi em ngồi xuống cùng nhịp với em…
– A aaaa Anh ơi em sướng…
– Em có muốn nữa không? Hừ hừ… mỗi câu “nữa không” là tôi lại rướn lên thật mạnh… phạch… nước từ byms em bắn ướt hết hai bên đùi…
Hơi nóng từ cái bếp cùng với từ hai thân thể đang nhập vào nhau làm căn bếp như ngột ngạt thêm rất nhiều… hai đứa mồ hôi vã ra như tắm… chỉ còn tiếng thở hổn hển… tiếng thằng nhỏ chọc vào bướm em nhóp nhép… tiếng mông em đập vào đùi tôi phành phạch… “em sướng không, có muốn anh phạt nữa không??” “… có anh ơi… ư… nữa đi anh”
– Aaaaa anh ơi em không chịu được nữa rồi… aaa… em khẽ rên lên… hai tay bấu chặt lấy đầu tôi… làm tôi căng cứng người lại… thằng bé giật giật… tôi rướn mạnh chọc thật sâu và không kìm lại… bắn hết vào trong em… từng đợt từng đợt… em ôm chặt đầu tôi vào ngực em thỏa mãn… “em cảm ơn anh…”
“Anh tuyệt lắm…”, Một lúc sau em và tôi đứng dậy mặc đồ…
– Anh có nóng không? Hic, mồ hôi ướt hết người rồi… anh ra nhà tắm lau qua đi… xong em ra… mà anh liều thật đấy… nhỡ cái N nó về thì sao… Em chỉ vào trán tôi…
– Hi… anh thấy bạn ấy cầm một đống tài liệu… còn lâu mới về…
– Khiếp… anh bắn vào nhiều thế… chảy hết xuống đùi em rồi…
– Phạt em mà… hihi… cho chừa…
… Bạn đang đọc truyện Tìm lại bầu trời tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/truyen-sex-tim-lai-bau-troi.html
Nóng… mệt sau pha ngồi chiến trong bếp… vào nhà tắm vã nước lên mặt cho mát… chợt nhìn vào trong gương… tự nhiên đối diện với chính cái bản mặt của mình, tôi chợt nghĩ về tình huống của em… nếu có em bé thật thì liệu mình có dám cưới em không nhỉ? Mịa sao mà lúc nãy hổ báo thế… gì mà về nói chuyện với bố mẹ… giờ thì cái cảm giác lo sợ trong nó không còn nữa nhưng lại nổi lên trong lòng tôi những câu hỏi tự tôi hỏi tôi… Chỉ là thằng học sinh vắt mũi chưa sạch mà đã thành bố trẻ con… tự nhìn mình trong gương và… cười…
Với tay bật cái quạt cho mát, tôi vẫn thấy em loay hoay sắp quần áo trong buồng…
– Em làm gì mà lâu thế? Thay đồ đi chuẩn bị ăn cơm, chắc bạn N cũng sắp về rồi đấy…
– Vâng em xong rồi đây… tại anh ấy… ướt hết cả quần người ta rồi… phải thay bộ mới đây này…
– Tại ai… tại ai nào… tôi tiến lại ôm chặt lấy em… có muốn anh phạt nữa không?
– Thui thui em xin… bỏ em ra để em đi thay đồ nào… nhanh không con N nó về…
Buông em ra… em chạy vù xuống nhà tắm… không có việc gì làm tôi ngồi xuống ghế, lôi quyển sách ra đọc… một lúc sau có tiếng mở cổng lạch cạch… bạn N đã về… không hiểu khi nãy bạn về sớm mà bắt gặp tụi tôi thì ngượng chết…
– Y đâu hả T, xin lỗi hai người nhé! Hai người chờ mình lâu không?
– Không có gì mà… Y nấu xong nóng quá đi tắm rồi…
– Ừm… chờ nó lên rồi ăn cơm nha… chiều lớp hai bạn có phải học không?
– Có chiều tụi mình học Hóa…
– Ui vậy ah, để mình cất chỗ tài liệu này rồi dọn cơm nhé… chiều lớp mình cũng học mà…
N vừa dọn xong mâm cơm thì em cũng đi từ nhà tắm lên… nhìn em lúc đó sao tôi lại nghĩ đến một người vợ hiền thế không biết… bộ đồ ngủ màu xanh dương… mái tóc vấn cao lên đầu…
Bữa cơm của chúng tôi xong trong tiếng nô đùa của ba đứa… thì cũng gần tới giờ lên lớp… chờ bạn N rửa bát xong cả ba chúng tôi cùng đi học…
Chuyện tình của chúng tôi cứ như vậy… gắn liền với những giờ lên lớp… những buổi học thêm… chúng tôi luôn dành những khoảnh khắc riêng tư nhất ở bên nhau… để lại hòa nhập vào làm một với đầy đam mê… sau lần “thử thách” ấy, em dành tất cả những gì thân thương nhất cho tôi… những buổi chiều khi N không có nhà… chúng tôi khóa cổng lại và em chủ động lao vào tôi… không ngại ngần…
Chúng tôi cũng giúp nhau học tập trên lớp… kết quả là các bài kiểm tra điểm thật tốt… cô giáo chủ nhiệm biết chúng tôi iu nhau nhưng thấy tôi và em học hành không ảnh hưởng nên cũng không phản đối tôi… tiện đà tôi chuyển xuống ngồi cạnh em luôn… cho đỡ nhớ…
Những buổi chiều cuối tuần không phải học… chúng tôi lại cùng nhau đạp xe trên triền đê… ngắm dòng sông hiền hòa… cùng hoàng hôn… ráng rực đỏ phía chân trời…
– Anh hát cho em nghe đi…
– Anh hát dở lắm…
– Kệ… dở em vẫn thích nghe…
– Nhưng anh mà hát bây giờ thì khổ những người dân xung quanh lắm…
– Sao lại khổ họ cơ? Có ai ở đây đâu?
– Thì em không thấy họ thả bò kia sao… Anh mà hát bọn nó ***g đi mất họ không tìm được đâu… khổ thân họ ra… em cười khúc khích…
– Hihi anh chỉ điêu…
Tôi nhớ hồi đấy Mỹ Tâm có bài “Hát cùng dòng sông” thì phải… tôi không thích bài hát này lắm…
– Anh thích nhất bài nào?
– Bài nào nhỉ? Anh cũng không biết nữa… Thế còn em?
– Em thích nhất là bài “Điều giản dị”…
– Anh chưa được nghe… em hát cho anh nghe nhé… – Vâng… anh không được chê nhé… Giọng em khe khẽ cất lên…
‘Dịu dàng hạt nắng đùa nhẹ trên áo…
Đôi môi em gọi bao khát khao…
Mắt em vời vợi đăm đắm trời cao…
Em mong manh tựa rừng cây trút rơi lá…
Gió chiều bỗng chợt xao xuyến mãi không nguôi…
Người yêu ơi dù mai này cách xa…
Mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta…
Và ta biết một điều thật giản dị…
Càng xa em ta càng thấy yêu em…
Hội ngộ rồi chia ly cuộc đời vẫn thế…
Dẫu là mặt trời nồng nàn khát khao…
Hay đêm mịt mù đăm đắm trời sao…
Nếu không có người cuộc đời trôi về đâu…
Nếu không có người mặt đất quá hoang vu…
Và ta biết một điều thật giản dị…
Càng xa em ta càng thấy yêu em’…
Lần đầu tiên nghe một tình khúc… từ chính em… tôi như đắm chìm vào bài hát… Hồi ấy chưa biết đến bác Phú Quang như giờ… chỉ biết bài hát đó như gieo vào lòng tôi rất nhiều cảm xúc… giờ khi vô tình trên đường nghe bài hát này… ký ức xưa lại ùa về…
– Hay quá… tôi hun lên má em…
– Chỉ được cái nịnh người ta…
– Em hát hay thật mà… bài hát cũng hay nữa… “mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta…” nhỉ…
Lại một mùa xuân nữa đã về…
Mùa xuân cuối cùng của cái thời mơ mộng… thủa cắp sách tới trường… không biết các bạn thế nào chứ ngày xưa mình đếm từng ngày để mong tới tết… ngày mình bắt đầu đếm bao giờ cũng là ngày mùng 1 hàng năm…
Những phiên chợ tết bao giờ cũng háo hức… cảm giác ấy khó tả thật ấy… ai sinh ra ở we chắc hiểu… giống mềnh…
Tết sắp về làm không khí lớp học như sôi nổi hẳn lên… không phải là sự hăng hái học tập… mà là không khí rạo rực chuẩn bị… nghỉ… Kỳ thi học kì một vừa kết thúc… đúng là dịp để xả hơi mà…
– Ê lớp trưởng… biết lịch tụi mình năm nay nghỉ hôm nào chưa… vừa thấy tôi bước vào của sau khi đi họp các cán sự lớp về, tụi quỷ nhao nhao…
– Vừa đi hóng về xong, chắc học hết ngày 28 mới được nghỉ như mọi năm thôi…
– Không được sớm hơn ngày nào ah… giọng một đứa thất vọng…
Mất gì của các thầy đâu cơ chứ… sao không cho tụi mình nghỉ thêm một ngày nhỉ… có phải là thầy cũng được nghỉ để sắm tết… trò được nghỉ để… chơi không… aizz…
– Nghỉ cái đầu tụi mày ấy… lên mà ý kiến với thầy hiệu trưởng ấy… Tôi trêu tụi nó xong thì bước xuống chỗ ngồi quen thuộc của mình… vứt quyển sổ xuống bàn… tôi mới để ý em không ở trong lớp… thường ngày em chỉ ngồi một chỗ, rất ít ra ngoài chơi…
– Tìm nàng hả… đứa bạn ngồi kế bên nhìn tôi cười nói… vừa nãy thấy nó cầm quyển sách đi ra ban công ấy…
– Thế ah… tôi lững thững đi ra ngoài… Lớp tôi ở cuối hành lang T3 mà… góc đó là độc quyền không có lớp nào ngồi ngoài chúng tôi… giờ gió mùa lành lạnh nên tụi nó ít ra đây… ra đến nơi ngồi cạnh em thấy em đang chăm chú đọc một quyển sách… tôi chọc vào eo em cù cù…
– Anh… buồn… em…
– Hi sao chăm chú thế… anh ngồi cạnh mà không biết…
– Xj… em hơi mệt thôi… mà tại anh ấy… em quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh… đáng yêu thế không biết…
– Hả? Tại anh là sao?
– Hứ… biết rồi còn hỏi người ta… xấu… em quay sang đấm tôi thùm thụp…
Hihi… tôi cũng cười thầm trong lòng… không chỉ em mệt… mà tôi còn mệt hơn em nữa cơ… Chả là mấy hôm rồi, mẹ bạn N bị ốm… thế là bạn ấy phải đi đi về về còn chăm sóc mẹ… khỏi phải nói là chúng tôi thấy tuyệt vời như thế nào… thật tội lỗi nhưng lúc đó thú thực tôi chỉ mong bác ấy lâu lâu khỏi một tí… mong bác tha tội cho con bác nhé…
Cái nhà trọ giờ chỉ còn chúng tôi mỗi buổi chiều…
Thiên đường hạnh phúc thực sự…
Căn buồng giường như trở thành buồng của một đôi vợ chồng mới cưới vậy… sách vở quăng sang một bên… quần áo quăng một nẻo… chúng tôi hoàn toàn nguyên thủy quấn lấy nhau… hòa vào làm một… đam mê… khao khát… có chiều chúng tôi phì phò đến nỗi thằng bé và cô bé đỏ mọng lên…
Sao mà không mệt cho được… há há…
– Tự nhiên cười kìa… vô duyên…
– Anh xin lỗi… anh làm em mệt lắm hả… Tại em tuyệt vời quá…
– Ngố… hơi mệt thôi… người ta cũng muốn mà… Nghe em nói mà thằng bé lại giật giật trong quần… như đồng tình… muốn quay sang ôm hôn em quá mà không dám… thui cố chờ lát nữa đi học về nào…
– Hi… thui ở đây lạnh lắm… mình vào lớp đi…
– Vâng… tôi và em lững thững đi vào lớp… buổi học nhanh chóng qua đi… trong không khí mùa xuân đang tràn về…
Mùa xuân về phơi phới…
Lòng rạo rực tưng bừng…
Xuân đang thay áo mới…
Ta cũng thật vui mừng…
Trèo lên đỉnh núi cao…
Giữa đất trời vời vợi…
Thề với trăng với sao…
Ta cùng xây mộng thắm…
Vừa quang cái cặp sách xuống bàn… chúng tôi lại lao vào nhau…
Từng chiếc áo dần được bỏ ra giường… tôi tham lam hôn lên bầu ngực căng tràn của em… hình như càng ngày nó càng to lên thì phải… nhưng đầu ti của em dù tôi hun… tôi cắn… tôi nhay… nó vẫn đỏ hồng…
– Anh không chán em chứ… em hỏi tôi trong ánh mắt ngây dại…
– Không bao giờ chán em iu à… tôi lại cúi xuống hôn khắp người em…
– Anh ơi hư xong nó ỉu xìu như này ah… hay nhỉ… chẳng bù cho lúc nãy… to và cứng thế…
Em cầm thằng bé đang teo tóp sau trận chiến nhẹ nhàng trong lòng bàn tay khẽ hỏi…
– Uh… nó cũng mệt chứ… hjx…
– Ui thương quá… em hôn chụt lên đầu thằng bé một cái…
Tôi vòng tay ôm em vào lòng nằm xuống nghỉ…
– Ước gì mình mãi mãi như thế này em nhỉ…
Sắp nghỉ tết rồi… xa em mấy ngày liền… nhớ lắm…
– Hi… nhớ cái gì cơ… em nheo mắt nhìn tôi…
– Tất nhiên là nhớ em rồi… thế còn nhớ cái gì nữa…
– Nhìn cái mặt điêu điêu người ta biết thừa…
– Em giỏi wa… nhớ mái tóc em này… nhớ mùi hương của em này… và nhớ cả nó nữa… tôi luồn tay xuống xoa xoa cô bé…
– Thế không giúp bố mẹ à… cứ ngồi mà nhớ…
– Ai bảo anh không giúp bố mẹ… em nên nhớ anh là con cả nhé… năm nào anh chẳng gói bánh… phụ mẹ làm cơm…
– Ui sau này mình sẽ có chồng đảm đang lắm đây… hihi…
– Tết em hay giúp bà lắm nhỉ?
– Vâng… nội bảo không làm… sau này về nhà chồng mà không biết gì thì sẽ bị chồng đuổi về ấy…
– Giao thừa em thường làm gì?
– Giao thừa ah, e sắp mâm cơm để mẹ cúng tổ tiên… sau đó đưa nội lên chùa thắp hương… thế còn anh?
– Anh à… phụ mẹ sắp mâm cơm để thắp hương như em… sau đó hai bố con làm tách café nhâm nhi… thế thôi…
– Năm nay anh xuống nhà nhé… xuống hai đứa mình mừng tuổi nội… em kể với nội về anh rồi ấy…
– Cái gì… lông tóc tôi dựng ngược lên… nội biết chuyện tụi mình yêu nhau???
– Vâng… em chẳng giấu nội chuyện gì cả…
– … Cả chuyện mình hư như thế này? Tôi xanh mặt…
– Hic… anh làm như em ngố lắm ấy… em chỉ nói là chúng mình yêu nhau thôi… nói cả chuyện này thì nội có thương em nhiều đến mấy cũng mang em ra mà đánh chít…
– Phù… em làm anh toát cả mồ hôi… ừ… thế tụi mình hẹn ngày đi… mà lớp mình cũng tập trung đi chơi nữa mà…
– Lớp mình đi hôm nao hả anh?
– Mùng 3 như mọi năm thôi… đến chúc thầy cô xong thì đi một vòng nhà từng đứa…
– Thế trên nhà mình đi tết các cụ có lâu không anh?
– Chắc hết sáng mùng 2 là xong rồi… để chiều mùng 2 anh xuống nhé?
– Vâng…