Phần 9
Tôi đưa Quỳnh Chi về đến nhà nàng thì đã gần 10h, nàng lả đi vì mệt, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy eo tôi, tôi phải lái một tay, tay còn lại giữ lấy nàng. Đến nhà, tôi đưa chùm chìa khóa của mình cố gắng mở cổng, nhưng hình như nhà trọ thay khóa rồi thì phải, không mở được. Quay qua Quỳnh Chi tôi cố hỏi nàng chìa khóa.
– Quỳnh Chi ơi… chìa khóa đâu, Quỳnh Chi? – Tối cố nói để nàng tỉnh táo.
– Trong bóp. – Nàng nói một cách mệt mỏi.
Tôi lấy chiếc bóp nhỏ, chùm chìa khóa có đến mấy chiếc, “chiếc nào ta?” – Tôi cố nhớ xem chiếc nào lạ nhất. Lấy một chiếc có vẻ còn mới, luồn tay vào trong, ‘cách’ – được rồi. Tôi dìu nàng vào, cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống trên bậc cửa, để đầu nàng tựa vào tường, tôi quay ra dắt chiếc xe vào sân, khóa cổng. Khi quay lại thì Quỳnh Chi đã lả đi và xuýt nằm luôn xuống thềm gạch, tôi vội đỡ lấy.
Vòng tay qua vai và chân, tôi bế nàng lên cầu thang. Phòng nàng ở tầng hai, chiếc cầu thang tưởng như dài đến vô tận, đôi chân nặng như đeo chì, mồ hôi túa ra như tắm, thật là lần đầu tiên trong đời bé gái như thế này. Nàng tựa đầu vào vai tôi, từng bước của tôi vất vả và nặng nề, cố gắng bước thêm bước nữa là đến phòng nàng. Các phòng trọ xung quanh đang mở nhạc, ngoài hành lang chẳng có ai, không ai biết sự có mặt của tôi. Đỡ lấy Quỳnh Chi, tôi lấy chìa khóa mở cửa phòng. Cố tìm cái công tắc trong bóng tối, ‘tách’ – căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt, tôi vội đưa Quỳnh Chi đến chiếc nệm bên cạnh bàn học, để nàng nằm xuống thật nhẹ nhàng.
Nằm vật ra sàn, thở hổn hển, tưởng chừng mình vừa nâng tạ xong vậy. Quay qua Quỳnh Chi, chợt nhận ra trên trán nàng lấm tấm mồ hôi. Nàng đang sốt, mà không… có khi trúng gió? Tôi vội lấy tay sờ trán nàng, quả là nóng thật. Chắc trúng gió rồi. Quay qua cái bàn học, cố lục tìm chai dầu, à đây rồi. Tôi đỡ đầu Quỳnh Chi vào đùi mình, xoa dầu lên hai thái dương, hơi thở nàng nặng nề, mệt mỏi.
Để nàng nằm xuống gối, tôi vào nhà vệ sinh làm ướt chiếc khăn mặt, lau mặt cho Quỳnh Chi, một lần rồi lại một lần nữa, cuối cùng gấp chiếc khăn đã vắt hơi khô lại, đặt lên trán nàng. Nhưng thế này vẫn không ổn, nàng đang bị sốt. Tôi chạy ra khỏi phòng, mở cổng, vội vã đến tiệm thuốc tây gần nhất mua một viên hạ sốt dạng sủi, đến tiệm tạp hóa mua một ít đá bi, rồi hớt ha hớt hải chạy về, mệt bở hơi tai.
Rót ly nước đang định pha thuốc thì nàng có dấu hiệu chuẩn bị nôn (ôi tía má ơi), tôi lại chạy vô nhà vệ sinh lấy chiếc thau, may vừa kịp. Ôi… “uống chi cho mà khổ tôi thế này”. Lấy chiếc khăn mặt lau cho nàng, vào phòng vệ sinh giặt khăn lần nữa rồi mới quay lại pha thuốc.
– Quỳnh Chi ơi, dậy đi… – tôi cố lay nàng dậy.
– …
– Quỳnh Chi. – Tôi gọi lớn hơn.
– …
– Dậy nào, Quỳnh Chi. – Tôi vừa mệt vừa nản, nhưng càng nhìn tôi càng thương Quỳnh Chi, hình ảnh nàng trước mắt khiến tôi đau đớn.
– …
– Quỳnh Chi – tôi lấy tay vỗ nhẹ vào má nàng.
– … – đôi mắt nàng hé mở.
– Uống thuốc này. – Tôi cẩn thận đưa ly nước đến môi nàng.
– Ực… ặc. – Nàng bị sặc.
– Không sao chứ… từ từ thôi. – Tôi lấy tay vuốt lưng nàng.
– Cảm ơn. – Nàng thở mệt mỏi.
Tôi đặt nàng nằm xuống nệm, lấy chiếc khăn lạnh để lên trán. 5 phút – 10 phút – 15 phút, người nàng vẫn nóng, mồ hôi làm ướt cả cái sơ mi trắng. Tôi lo toát cả mồ hôi, vừa lấy khăn lau người nàng sau đó bóp dầu. Không ổn… tôi vội đến tủ quần áo lấy chiếc áo ngủ khá mỏng sau đó quay lại nhẹ nhàng mở cúc áo Quỳnh Chi, từng chiếc cúc được mở, chiếc áo lót màu trắng dần hiện ra, bất ngờ cánh tay tôi bị nàng tóm lấy. “Chết rồi” – tôi nghĩ và đưa mắt nhìn nàng, mặt cắt không còn giọt máu, toát cả mồ hôi. Đôi mắt Quỳnh Chi khẽ hé mở.
– Minh… minh không làm gì đâu. – Tôi lúng búng nói, sợ hãi cực độ.
– … – nàng không nói gì.
– Thật đấy… Minh sẽ không làm gì. – Tôi thở gấp.
Tôi nghĩ nàng đã biết tôi sẽ làm gì. Nàng thả tay tôi ra, quay mặt sang một bên. Tôi lấy tay chỉnh lại chiếc khăn lạnh trên trán nàng. Tiếp tục mở hết mấy chiếc cúc, nhẹ nhàng cởi áo Quỳnh Chi, trước mắt tôi chỉ còn là chiếc áo lót – một nghĩ đen tối vừa bùng lên đã bị tôi dập tắt, lấy khăn ướt lau người cho nàng, nàng tựa vào ngực tôi. Dùng một tay đẩy nàng lên, tay còn lại chuyển qua lau lưng, bất ngờ chiếc áo ngực kêu ‘bực’ – rất khẽ, mà tim tôi như muốn ngừng đập. “Đúng là chạy trời không khỏi nắng… bây giờ… phải làm sao?” – Tôi đâm hoảng, hóa ra chiếc áo lót có khóa phía trước. Quỳnh Chi bỗng cựa mình, tim tôi lại một lần nữa muốn tắt lịm. Nhẹ nhàng… nhẹ nhàng, tôi với tay đến chiếc áo lót, cầm hai bên khóa áo, nối chúng lại. “Hờ…” – tôi tưởng mình như vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong gang tấc.
Lấy chiếc khăn ướt lau lên trán Quỳnh Chi, vén mấy sợi tóc “Ngốc ơi… sao em làm anh khổ thế này” – tôi khẽ cười nhìn gương mặt nhợt nhạt của nàng, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán, sau đó mặc áo ngủ vào cho Quỳnh Chi, nàng lại cựa mình. Để Quỳnh Chi nằm xuống nệm, chiếc cổ và đôi vai trắng nõn hiện ra đầy khêu gợi. Để chiếc khăn lạnh lại trên trán, tôi thở phào nhẹ nhõm vì mình vừa thực hiện một nhiệm vụ tưởng chừng “bất khả thi”, thập phần nguy hiểm.
Ngồi bên, xoa dầu cho nàng được 20 phút, thì nàng không toát mồ hôi nữa, nhịp thở đều hơn. Nhìn bộ dạng của tôi lúc này quả là thảm vô cùng, tôi vào phòng tắm, ném chiếc áo sơ mi vào thau, thay quần móc lên dây, mở nước, từng dòng lăn dài trên mặt, qua lưng rồi xuống chân, cảm giác thật thoải mái. Sau đó, tôi giặt chiếc sơ mi và treo lên giá, mặt cái quần jean lại và ra ngoài, tôi mở cửa sổ, chỉ vừa đủ cho không khí vào phòng. Chậm rãi ngồi xuống cạnh Quỳnh Chi, tôi lấy bóp, điện thoại, chùm chìa khóa và đồng hồ ra, để hết lên bàn. Tựa lưng vào tường, nhìn khuôn mặt xinh xắn của Quỳnh Chi lúc ngủ mới hiền lành làm sao, tim tôi chợt xao xuyến. Lúc này, tôi mới có thể thảnh thơi nhìn căn phòng. À, phải gọi cho Huyền.
– Alo, Huyền.
– Huyền nghe nè Minh.
– Minh đưa Quỳnh Chi về đến nhà rồi.
– Quỳnh Chi có sao không, hôm nay tự nhiên nó uống chi nhiều dữ không biết, thật không hiểu nổi. – Huyền nói vẻ bực bội.
– Quỳnh Chi không sao. – Tôi đưa mắt về Quỳnh Chi, nói dối để Huyền không lo lắng.
– Cảm ơn Minh nha.
– Có gì đâu, đừng khách sáo thế mà, mọi người về hết chưa?
– Nhân vừa chở mình về nè, hôm nay vui lắm, tiếc là không có Minh và Quỳnh Chi.
– Không sao, bữa khác lại gặp mà.
– Vậy chào nhé… ngủ ngon, bye.
– Goodnight.
Cũng như tôi, Quỳnh Chi ở một mình. Căn phòng nhỏ của nàng khá xinh xắn và gọn gàng. Trên chiếc bàn cạnh cửa sổ là chậu cá bằng thủy tinh, trong chậu chỉ còn một con phượng hoàng. Tôi quay ra nhìn chiếc bàn học, trên đó vẫn còn cái mô hình nhỏ, mô hình một căn nhà xinh xắn, có xích đu, cái cổng và hàng rào màu trằng, bên trong có hai con Danbo, một nam, một nữ. Nhưng nó không phải của tôi, đôi mắt tôi đang cố tìm một thứ khác.
Tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh, kéo cái ngăn kéo dưới bàn, à đây rồi. Chiếc hộp nhỏ của tôi, chiếc hộp màu đỏ, bên trong là một cái móc khóa nhỏ hình trái tim màu đỏ, được treo bằng một sợi dây. Một bên mặt có ghi “M&C forever” bên kia là “chăm sóc, yêu thương, thủy chung, chở che, cảm thông…”. Cầm chiếc móc khóa trên tay, chiếc móc hình trái tim xoay vòng, từng vòng, từng vòng… bao kỷ ức lại hiện về.
Tình yêu thật kỳ lạ…
Chuyện giữa tôi và Quỳnh Chi bắt đầu từ một năm trước. Một buổi chiều sau cơn mưa, ánh nắng trở lại, những cơn gió mát thổi khắp con đường, tôi và thằng Nhân ghé qua Đại Học Sư Phạm. Nhân định mời Huyền đi xem phim vào dịp 8/3, nó mua theo một bó hoa hồng, tôi đếm có 21 bông. Chúng tôi dừng xe trên lối đi vào trường, tôi ở ngoài đời, Nhân hăm hở cầm bó hoa hồng vẫn còn lấm tấm những hạt nước mưa, nụ cười rạng rỡ tiến về phía dãy nhà phòng Huyền đang học.
Một lát sau, Nhân và Huyền sóng bước bên nhau đi về phía tôi, lập tức đôi mắt tôi không thể rời bọn họ, không phải vì đôi tình nhân đang tíu tít bên nhau kia, cũng không phải bó hồng, tôi thấy Quỳnh Chi. Nàng trong bộ áo dài trắng có điểm hoa văn màu hồng, khuôn mặt xinh xắn dễ thương, mái tóc buông dài với chiếc kẹp tóc màu trắng ngà, đôi môi hồng chúm chím, Quỳnh Chi nhảy chân sáo qua những vũng nước nhỏ, chiếc ba lô nhỏ màu nâu lúc lắc sau lưng nàng, nắng chiều chiếu xuyên qua tán cây, từng hạt nắng nhảy nhót trên đôi vai nhỏ xinh. Và tôi nghĩ có mũi tên nào đó đã bắn trúng tim tôi.
– Này… Minh… Minh. – Thằng Nhân lấy tay nó quơ quơ trước mắt tôi.
– Hả. – Tôi giật mình.
– Làm gì như người mất hồn vậy mày?
– Tao… tao nhìn.
– Hi… hi… nhìn gì? – Huyền vừa cười vừa hỏi.
– Hi… hi. – Quỳnh Chi cười khúc khích.
– Minh… nhìn bó hoa. – Tôi lúng túng đáp.
– Xạo mày, nhìn người đẹp thì có, đây là Quỳnh Chi, bạn của Huyền, làm quen đi. – Nhân cười và giới thiệu.
– Chào Quỳnh Chi. – Tôi đưa tay ra định bắt tay nàng.
Nói thật, tôi chẳng hiểu vì sao lúc đó tôi lại làm quen nàng bằng cách ấy, bắt tay giống như chào một đối tác vậy. Quỳnh Chi hơi bất ngờ trước hành động của tôi, nhưng nàng lại tươi cười đưa bàn tay nhỏ ra.
– Chào anh Minh.
Sau đó chúng tôi đi café, tôi chở Quỳnh Chi. Mái tóc nàng bay bay, mùi hương nhẹ nhàng rất dịu êm.
– Em dùng nước hoa à?
– Dạ không.
– Anh nghe thơm lắm.
– Hi… anh chọc em đó à. – Quỳnh Chi tủm tỉm cười.
– Chắc vì có một đóa hoa đâu đây.
– Hoa nào?
– Là em đấy… một đóa Quỳnh. – Tôi cười.
– Hay quá ha… nhưng mà em thích. – Nàng cười.
– Chúc mừng 8/3 nhé.
Hôm sau tôi kết bạn với Quỳnh Chi trên facebook.
– Hôm trước anh nhìn em đúng hông?
– Không có… anh nhìn bó hoa mà.
– Hứ… lúc trong quán café kìa?
– À, thì có… ngồi đối diện mà.
– Nhưng ai cho mà nhìn?
– Đôi mắt si tình, nó cứ nhìn thôi… đâu phải anh muốn thế… hì.
– Hả… anh đó nha, đồ háo sắc.
– Sặc… nhìn em thôi mà cũng gọi là háo sắc, thế cuộc thi hoa hậu thế giới được truyền hình trực tiếp toàn cầu phải cấm đàn ông xem à?
– Hứ… không thèm nói với anh. Tất cả đàn ông đều háo sắc.
– Ha ha.
Vào một hôm, đang lúc chat thì Quỳnh Chi đề nghị.
– Tối nay anh rảnh không?
– Anh đang rất rất rảnh… có chuyện chi, người đẹp?
– Chọc em nha… em muốn nhờ anh chở em đi phát cơm.
– Phát cơm… cho ai?
– Cho những người vô gia cư… em tham gia câu lạc bộ tình nguyện, tối nay họ tổ chức đi phát cơm, em đăng ký rồi, nhưng hôm nay xe em bị hỏng, anh giúp em nhé?
– Ok… gì chứ chở em thì đi xuyên màn đêm cũng được.
– Hứ… phải đưa tiểu thư đây đi đến nơi về đến chốn đó nha.
– Yes, Sir.
– Hi Hi… 10h qua đón em, địa chỉ của em là *** số điện thoại của em ***
– Uhm… anh sẽ đến đúng giờ.
Lúc Quỳnh Chi lên xe, nàng cảnh cáo tôi.
– Em nói trước là anh không được thắng gấp đấy.
– Ơ… đi xe mà không thắng thì ‘tèo’ à? – Tôi ngạc nhiên.
– Ứ biết, miễn là không thắng gấp… dám lợi dụng thì biết tay. – Nàng dứ dứ nắm đấm.
– Hở… Hì. – Tôi cười khoái chí.
Nhưng lúc đang đi thì ‘két’.
– A… – nàng kêu lên. Hai tay ôm lấy eo tôi.
– Có sao không? – Tôi vội quay đầu lại.
– Anh cố tình phải không?
– Ớ… em không thấy xe trước phanh gấp sao? – Tôi cãi lại.
– Hứ… không biết đâu, đền đi. – Nàng dỗi.
– Hi Hi… lỡ bể thì anh mới đền nha. – Tôi cười gian xảo.
– Gì? – Nàng giận dữ.
– Á… ui da. – Nàng véo tôi đau thấy ông bà luôn.
Lúc gần về tới nhà, nàng hỏi tôi.
– Anh học bên Kiến Trúc chắc giỏi vẽ nhỉ?
– Cũng tạm… anh chỉ biết vẽ kỹ thuật và một chút về thiết kế cảnh quan.
– Thiết kế cảnh quan, hay quá… nhưng mà là như thế nào?
– Thì thiết kế vườn, bố trí cây xanh, khuôn viên nhà ấy.
– Thích ghê, em cũng muốn có một khu vườn.
– Sau này, anh sẽ làm một khu vườn trên mái nhà.
– Hi, thích nhỉ, nhưng sao mà làm được.
– Giống như sân thượng ấy, nhưng em chống thấm và đổ đất trồng lên, rồi sau đó trồng cây.
– Ôi, em cũng muốn có. – Nàng thích thú.
– Buổi tối, em nằm trong vườn nhìn lên bầu trời ngàn sao và cảm nhận những đóa hoa đang nở. Em nghe thấy chú dế nào trong đám cỏ đang kêu, có chiếc chồi non khẽ thức, cảm nhận từng giọt sương đang làm ướt đôi chân trần, trên cỏ non. – Tôi chậm rãi.
– … – Nàng không nói gì, khẽ với tay ôm lấy eo tôi, cảm nhận hơi ấm lan tỏa nơi lưng mình, trời đã khuya.
– … – chúng tôi yên lặng lúc lâu, xe vẫn chạy.
– Mai anh bận không? – Nàng thì thầm vào tai tôi.
– Sáng hay chiều?
– Chiều.
– Anh rảnh, sao em?
– Anh qua giúp em làm cái đồng đồ nhé, giống như cái đồng hồ Bigben ấy, bên lớp em tổ chức thuyết trình, nhóm phân công em làm đạo cụ.
– Chắc là cắt rồi vẽ chứ gì?
– Uhm… anh giúp em nhé?
– Được mà, anh sẽ qua. – Tôi lấy một tay cầm lấy tay nàng.