Phần 80
Lát sau, Huy đến, tôi và anh ta ngồi nói chuyện khá vui vẻ trong lúc đợi hai chị em Quỳnh, tất nhiên tôi là người tạo không khí, chẳng gì cũng là tình địch, cần có phong thái cũng như phong độ. Tiểu Quỳnh và Trúc Quỳnh dù là đi chơi nhưng cách ăn mặc nhìn là biết ngay đâu là chị, đâu là em, Tiểu Quỳnh ăn mặc nhẹ nhàng, thanh nhã còn Trúc Quỳnh vẫn trung thành với street style. Bốn người chúng tôi đi bộ xuống phố thuê hai chiếc xe đạp đôi, Huy bằng một câu nói nhẹ nhàng đã thuyết phục được Tiểu Quỳnh đi cùng anh ta, còn tôi ư, đôi lúc cần phải “lấy nhu thắng cương”, tuy không chen ngang hai người họ nhưng tôi cũng làm bộ không vừa lòng và gọi Trúc Quỳnh.
– Trúc Quỳnh… mình đi thôi.
– Lên đường – Trúc Quỳnh vui vẻ leo lên xe. Huy coi bộ đắt ý và lập tức đề nghị.
– Trúc Quỳnh, em dẫn đường đi.
– Tiến lên – Trúc Quỳnh và tôi cùng đạp.
Không rõ là do tôi cảm nhận hay Đà Lạt vốn là vậy, những con phố yên bình chậm chậm lướt qua, hàng cây đưa mình trong gió, ánh nắng lung linh làm mọi vật dường như được tạo hình từ bàn tay của những nhà điêu khắc. Bốn người, hai chiếc xe đạp nối đuôi nhau, trong tiếng chuông leng keng, chúng tôi đi giữa mùa thu mát lạnh, rộn rã, xôn xao.
Chúng tôi đến Trường Cao Đẳng Sư Phạm Đà Lạt, Dinh III, Ga Đà Lạt, Ngôi Nhà Điên và khi hoàng hôn dần buông, không khí chợt lạnh đi một chút, bốn đứa đạp xe một vòng Hồ Xuân Hương, dừng lại trên bên hàng liễu và ngắm hoàng hôn trên hai chiếc ghế hướng ra hồ. Tiểu Quỳnh và Huy một ghế, tôi và Trúc Quỳnh ngồi cách họ vài mét. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, in màu trời hồng nhạt, bên kia hồ mọi vật dần tối lại, hàng thông như những gã khổng lồ cao to, đứng hiên ngang bên bờ hồ, ánh sáng từ những ngọn đèn bên hồ được bật lên kéo thành hàng dài uốn lượn. Trúc Quỳnh hướng mắt về đám mây ửng hồng trên cao, nàng hỏi tôi.
– Nếu người ta chạy thật nhanh về hướng Tây, liệu có thể mãi mãi nhìn thấy mặt trời không nhỉ?
– Có thể, nhưng chắc sẽ mệt lắm, mà ban đêm cũng có nét đẹp của riêng nó đấy chứ.
– Đẹp thế nào?
– Ban đêm có ánh đèn lung linh này, có những quán café đêm, những hàng ăn vặt, đi dạo trên con phố cùng với bạn gái thì còn gì bằng, à… và cả những góc tối nữa.
– Góc tối, để làm gì? – Nàng ngạc nhiên.
– Để làm một việc rất quan trọng.
– Minh… hi… đồ quỷ xứ – nàng đánh vào vai tôi, bên kia Huy và Tiểu Quỳnh nói gì đó mà cả hai cùng cười, tôi chẳng để tâm mà quay lại với Trúc Quỳnh ngay.
– …
– … – hai đứa yên lặng.
– Quỳnh đang nghĩ gì vậy?
– Đâu có nghĩ gì… ngắm hoàng hôn thôi, đẹp quá Minh nhỉ, lúc còn học cấp Ba, Quỳnh và đám bạn hay mang đồ ăn vặt ra đây ngắm hoàng hôn, bây giờ lớn rồi, bạn bè cũng đi xa hết.
– Cấp Ba ở đây có mặc áo dài chứ?
– Ừm, tất nhiên.
– Tại thời tiết trên này lạnh, mà áo dài mỏng thế thì.
– Hi… thì mặc thêm áo khoác, áo ấm… áo dài đẹp mà, Quỳnh thích mặt áo dài nhất đấy.
– Giá như được thấy Quỳnh mặc áo dài nhỉ – tôi mỉm cười nhìn nàng.
– Hứ… không cho ngắm… nhìn là biết Minh có ý đồ. – Nàng nheo mắt.
– Hơ… ý đồ gì?
– Minh có biết người phương Tây nói về áo dài thế nào không… đó là trang phục sexy đầy kín đáo.
– Nghe cũng… hợp lý… Minh thích từ sexy.
– Thế nên Quỳnh mới bảo Minh có ý đồ khi muốn ngắm Quỳnh mặt áo dài.
– Chỉ là ngắm thôi mờ… làm thấy ghê.
Tôi nhặt một viên sỏi và ném ra hồ, viên sỏi chạm mặt nước hai lần, nẩy lên rồi rơi xuống, Trúc Quỳnh thích thú bảo tôi tìm cho nàng một viên, rồi tự mình ném, nhưng viên sỏi của nàng lao thẳng xuống nước như một mũi tên, nàng vờ dỗi.
– Tại viên sỏi của Minh nhé… Quỳnh ném cái này cũng giỏi lắm ờ.
– Ồ… thế á. – Tôi giả vờ ngạc nhiên.
– Đồ đáng ghét. – Trúc Quỳnh dậm chân.
Lát sau, chúng tôi đi ăn Bún bò ấp Ánh sáng, kế đó đi dạo chợ Âm Phủ, gọi cho oách thế thôi chứ thực ra nó chẳng có gì ghê rợn, ở đây người ta bày hàng hòa ra giữa quảng trường, ngồi bán la liệt, quần áo, vật dụng, trái cây và không thể thiếu những hàng ăn vặt, luôn thơm nức, đỏ rực lửa than. Chúng tôi ngồi trên mấy chiếc ghế con, trong tiết trời se lạnh, mỗi đứa một cây nem nướng, kế bên là bếp than và tiếng trò chuyện vui vẻ của cô bán hàng. Hết nem nướng rồi đến bánh tráng nướng, tôi vốn chẳng phải người hay ăn vặt, nhưng miếng bánh tráng chấm với tương ớt cay nồng, thật khó cưỡng lại, thậm chí nếu không hạn chế về dung tích dạ dày thì tôi sẵn sàng ngồi đây ăn đến sáng.
Lúc đầu Huy vẫn có phần ngạc nhiên về thái độ cũng như biểu hiện của tôi, nhưng lâu dần anh ta lơ đi mà chỉ tập trung vào Tiểu Quỳnh, nàng như một tiểu thư duyên dáng, đoan trang, đôi lúc gượng gạo nhưng vẫn đầy nữ tính, chẳng như Trúc Quỳnh đây, được cơ hội lột xác nàng lập tức trở nên nói nhiều và đặc biệt tham ăn.
Ăn xong, tôi đề nghị Trúc Quỳnh đi dạo phố, Huy lập tức cổ vũ.
– Ừ… hai em đi dạo đi, anh muốn dẫn Tiểu Quỳnh đến chỗ này.
– Vậy, mình gặp lại nhau ở đâu? – Tôi như mở cờ trong bụng.
– Về thẳng nhà luôn… à… đưa Trúc Quỳnh về trước 10h đó nhé.
– Vâng, em biết rồi.
– Đi thôi Tiểu Quỳnh – Huy dắt xe đạp, Tiểu Quỳnh quay đầu lại mỉm cười với chúng tôi.
Được đi riêng với Trúc Quỳnh, lúc đầu hai đứa có phần ngượng ngập, cứ nhìn nhau là lại tủm tỉm cười.
– Cười gì thế? – Tôi hỏi nàng.
– Đâu có… chứ Minh cười gì?
– Có cười gì đâu… đạp xe nhé.
– Ừm.
Hai đứa đạp một vòng, chầm chậm ngắm nhìn phố phường, trên đường, chúng tôi bắt gặp các vị khác tây mặc áo phông đi giữa trời lạnh vẻ khoan khoái, những đôi bạn trẻ tay trong tay rất tình từ, vài cửa hàng bán đồ nướng thơm phức, buổi tối đường vắng hơn, đèn sáng trưng, vàng vọt trên những bức tường trắng. Tôi và Trúc Quỳnh dừng lại bên công viên để nghe một anh chành người nước ngoài thổi saxophone, âm thanh nhẹ nhàng, sâu lắng và ấm áp. Nhiều người hiếu kỳ đứng vây thành vòng tròn, Trúc Quỳnh đứng bên tôi, nàng hà hơi vào hai bàn tay.
– Lạnh à? – Tôi hỏi.
– Không… bình thường mà.
– Cho mượn túi áo nè.
– Quỳnh không sao. – Nàng nói nhỏ.
Lát sau, khi nghệ sĩ đường phố kia thổi bản thứ hai thì tự nhiên trong túi tôi có một bàn tay nhỏ, tôi cứ để yên như thế vờ như không biết. Khi bản nhạc kết thúc, mọi người vỗ tay, anh bạn kia dùng tiếng việt nói “cảm ơn các bạn”, vài cô gái cứ khúc khích nhìn điệu bộ dễ thương của anh chàng. Tôi và Trúc Quỳnh dạo bước trên con phố, những bước chân hai đứa có thể nghe rõ trong đêm.
– Mình chơi trò nói thật nhé Quỳnh?
– Chơi thế nào – nàng mỉm cười.
– Một người hỏi, một người trả lời… phải đảm bảo là trả lời thật lòng.
– Nếu không trả lời được, hay khó trả lời quá thì sao?
– Thì bỏ qua, hỏi câu khác.
– Có người thắng, kẻ thua không… nếu thắng thì được gì?
– Trò này không có người thắng thua, chỉ cho vui thôi.
– Vậy ai hỏi trước đây… Quỳnh hỏi trước nhé? – Nàng mỉm cười.
– Không… oẳn tù tì.
– Xí… nhỏ mọn, được rồi… nào.
“Búa… kéo… bao… búa… bao… kéo… 2… 3”
– Ha ha… thua rồi nhé – tôi hứng chí liền hỏi ngay – nghe nè, hãy nói về rung động đầu đời của Quỳnh?
– Đó đâu phải câu hỏi, nó giống như là bảo Quỳnh diễn tả thì đúng hơn.
– Hì, là Minh ăn gian… Nhưng câu này dễ mà.
– Biết ngay mà… được rồi. Rung động đầu đời… um… Đó là năm Quỳnh học lớp 11, có một anh chàng lớp kế bên thích Quỳnh, lúc đó Quỳnh ngồi gần cửa sổ, mỗi lần chàng đi ngang qua bao giờ cũng lén nhìn trộm Quỳnh, thế rồi có một lần Quỳnh đang ngồi đọc sách ở sân trường, một chiếc xe mô hình chạy đến chân Quỳnh, bên trên có một cành hồng và lá thư.
– Chàng ta tỏ tình.
– Ừm… Quỳnh nhìn quanh xem thử có ai đang điều khiển chiếc xe, nhưng không thấy lúc đi lên lớp thì chiếc xe vẫn leo đẽo theo sau, đến khi lên cầu thang thì nó mới dừng lại. Những ngày sau đó, chiếc xe cứ bám theo Quỳnh, vẫn một đóa hồng, một lá thư, bực lắm.
– Rồi Quỳnh nhận thư chứ?
– Ừ… Quỳnh nhận, nhưng trước đó Su Su mách nước cho Quỳnh mang theo một chiếc tuốc nơ vít tháo rời hết mấy cái bánh xe ra, cho nó khỏi chạy theo nữa.
– Gì… ghê vậy, Quỳnh làm thật?
– Ưm… Hi… đùa đấy, Quỳnh có biết con ốc chỗ nào đâu mà tháo… sau khi nhận thư, trong đó chàng viết lâm ly lắm, đọc không thấy hay mà buồn cười, Su Su vì thế mà chọc cười Quỳnh mấy hôm… nhưng nghĩ lại thì chàng cũng chân thành, Quỳnh đồng ý làm quen, rồi đi chơi, nắm tay.
– Rồi hôn?
– Không… hôn đâu mà hôn, ai cho mà hôn… chỉ nắm tay thôi, lúc đầu cũng hơi sợ… nhưng mà vài… bữa… cũng… quen. – Nàng hơi ngượng.
– Rồi sau đó hai người… có.
– Chuyện sau đó, thực ra, Quỳnh cũng chỉ thinh thích chàng ta thôi… nhưng sau mới biết anh ta cũng đang tán tỉnh một cô ở trường khác, nhưng dùng chiêu máy bay mô hình để chuyển thư… Quỳnh giận, không thèm liên lạc nữa.
– Máy bay thì không lo cầu thang đâu nhỉ, bay vào tận lớp thậm chí tận giường ngủ cũng nên.
– Chọc Quỳnh phải không.
– Hì… thế là rốt cuộc vẫn chưa hôn?
– Làm như hôn được Quỳnh dễ lắm ý… còn khuya nhé… Mà này, nãy giờ Quỳnh thấy Minh đâu chỉ hỏi có một câu.
– Đó là chi tiết phụ mà… Hì – tôi cười.
– Hứ… đến lượt Quỳnh… Minh đã từng yêu chưa?
– Rồi – tôi trả lời ngay – Câu hỏi kế tiếp, Theo Quỳnh thì… – tôi đang nói liền bị nàng ngắt lời.
– Ấy ấy… ăn gian… Sao Minh trả lời có một chữ vậy?
– Ơ… trả lời đầy đủ đó chứ.
– Nhưng… Quỳnh đã kể chuyện tình đầu đời của mình, còn Minh trả lời có một chữ… là sao? Không phải ăn gian à.
– Một chữ cũng là trả lời mà.
– Không chịu đâu. – Nàng giận bỏ đi.
– Này… được rồi, kể… kể. – Tôi chạy theo – Chuyện cách đây hơn một năm, lúc đó Minh yêu cô ấy nhưng nàng chỉ lợi dụng Minh, rồi chia tay… mãi sau này, gặp lại, hàn gắn nhưng không còn tình yêu nữa vì Minh đã đem lòng yêu một người khác và lại chia tay. Yêu không giống như rung động đầu đời, nó là một chuyện dài, không chỉ là nắm tay, hôn mà còn là nỗi đau nữa, thực sự rất phức tạp… chẳng thể kể trong vài câu được.
– Ừm… vậy là Minh đã hôn? – Nàng nhìn tôi.
– Tất nhiên… chuyện đó bình thường mà.
– Ai bảo bình thường – nàng lại bỏ đi, lần này thì vô cớ.
– Ơ… sao thế.
– Chẳng sao.
– Được rồi… chúng ta tiếp tục nhé, Quỳnh nghĩ trong tình yêu cái gì khiến người ta chia tay?
– Quỳnh chưa yêu, sao mà biết.
– Quỳnh cứ nói những gì Quỳnh nghĩ là được.
– Ưm… Quỳnh nghĩ đó là mất lòng tin, không thủy chung, không biết cách sẻ chia và cái chết.
– Minh không thích cái chết… còn mấy cái kia thì đồng ý.
– Quỳnh còn nhớ lúc ông mất, bà của Quỳnh như là một người khác. Bà hay ngồi một mình đan len, bà ít nói, ít cười. Những lần bà ra vườn tưới nước hoa, trông bà thật cô đơn. Phải một thời gian sau, bà mới vui vẻ trở lại, nhưng trong đôi mắt bà, Quỳnh không biết gọi tên điều đó là gì, nỗi buồn bí ẩn, nhớ, tình yêu… Quỳnh biết bà đang đợi để gặp ông… Quỳnh nghĩ tình cảm ấy mới thực sự là một tình yêu đẹp.
– Ừ… cái mà những người trẻ như chúng ta nghĩ là tình yêu, thực ra chỉ là một thứ tình cảm không trọn vẹn. Rung động, say mê đối phương là là một phần phần ba tình yêu, sẻ chia, quan tâm, lắng nghe là một phần ba nữa, có thể hy sinh, chịu đựng, chờ đợi, dù là đợi trong vô vọng là một phần ba còn lại. Minh nghĩ… yêu cũng cần phải học, một bài học nhóm của hai người, học mãi.
– Hi… Minh như ông cụ non ấy hay đang nghiên cứu về tình yêu vậy.
– Hì… Minh đâu đủ trình để làm chuyên gia… Nói thì dễ nhưng làm mới khó, cần trưởng thành, từng trải thì mới hiểu sâu sắc… Minh nói như con vẹt thôi.
– Hi…
– … – tôi nhìn nàng.
– Minh nghĩ, có thiên đường không?
– Không biết nữa, có lẽ thiên đường nằm trong tim những người có đức tin. Vạn vật tạo nên từ cát bụi rồi lại về với cát bụi.
– Vậy là bà sẽ không gặp ông sao… Thân xác có thể về với cát bụi nhưng còn tâm hồn, tình yêu… chẳng lẽ chỉ là hư không. Quỳnh cũng không biết thiên đường có thực hay không nhưng khi nhìn nụ cười mãn nguyện của ông lúc từ biệt, Quỳnh nghĩ ông không còn điều gì để nuối tiếc, ông đã một cuộc đời trọn vẹn, một tình yêu mỹ mãn, cuộc đời ông, gia đình, bà nội chính là thiên đường. Chúng ta đang sống trong thiên đường.
– Đúng vậy… cuộc sống chính là thiên đường, nếu chúng ta biết sống trọn vẹn, biết yêu thương.
– … – nàng nhìn tôi mỉm cười.
– Để Minh hỏi Quỳnh một câu nhé, câu này khó lắm đấy.
– Không dọa được Quỳnh đâu… hỏi đi.
– Giả sử như một ngày nào đó, tận thế xảy ra, Quỳnh sẽ làm gì?
– Ưm… Quỳnh sẽ cùng Su Su chơi một bản nhạc cho mọi người trong gia đình nghe, một bản nhạc vui, sẽ có tiếng cười.
– Ấn tượng đấy… Minh cứ nghĩ Quỳnh sẽ trả lời là đi tìm một anh chàng mình có cảm tình và cố gắng thuyết phục anh ta trao cho Quỳnh nụ hôn đầu chứ.
– Gì cơ… Đồ quỷ – nàng đá tôi một cái nhẹ hều – Hi… Thực ra, nên làm điều đó trước, Quỳnh cũng không muốn đến ngày tận thế mà chưa hôn ai… nghe còn kinh dị hơn cả cái chết.
– Ha ha. Một câu hỏi nữa.
– Đến lượt Quỳnh hỏi.
– Okê… Quỳnh hỏi đi.
– Nếu sau ngày tận thế, trên trái đất chi còn Minh và một người con gái, nhưng cô ấy xấu xí thì Minh có vì tương lai nhân loại mà làm chuyện ấy không?
– Chỉ xấu trên khuôn mặt thôi phải không?
– Ừ… đại loại vậy.
– À… ừ… miễn là cô ấy không quá mập, ba vòng hoàn hảo thì Minh sẽ nhắm mắt lại và làm chuyện ấy… Minh sẵn sàng hy sinh vì nhân loại… mà như vậy chẳng phải Minh trở thành Adam thứ hai sao, có thể hàng nghìn năm sau đó loài người sẽ nhắc đến tên Minh như là chúa trời, vậy thì chẳng có lý do gì để không hy sinh.
– Thôi thôi… hỏi có một câu, mà Minh đã biến mình thành bậc thần thánh rồi, phim viễn tưởng quá.
– Hơ… là Quỳnh hỏi mà, Minh chỉ giải thích lý do thôi… Đến lượt Minh, nếu như trái đất lúc ấy chỉ còn một người đàn ông và ba phụ nữ, Quỳnh có chấp nhận chia sẻ anh ta với hai người kia.
– Câu hỏi hay đấy… Quỳnh biết là Minh đang có ý đồ… nhưng thực không may, câu trả lời của Quỳnh sẽ là, giết anh ta và loài người tuyệt chủng… Hi… Hi.
– What… kinh dị vậy, sao Quỳnh lại có ý nghĩ đó.
– Minh thử nghĩ xem, chẳng phải đàn ông gây ra bao nhiêu rắc rối, chiến tranh, bạo hành chị em phụ nữ, vân vân và vân vân… còn loài người nữa, liệu chúng ta có phải là sự lựa chọn đúng đắn của tự nhiên, chúng ta gây ra ô nhiễm, chặt phá rừng, làm trái đất nóng lên.
– Nhưng con người cũng tạo nên những đẹp đẽ, tình yêu chẳng hạn.
– Đừng nhắc đến nụ hôn đầu nữa nhé.
– Okê.
– Quỳnh biết chứ… Nhưng Quỳnh sẽ không bao giờ chia sẻ người đàn ông của mình đâu… mà cũng tại Minh đi hỏi câu khó quá chi… Từ bây giờ không nói chuyện tận thế hay tuyệt chủng nữa nhé.
– Ha ha… Được rồi, bây giờ nói về sở thích.
– Sở thích… Ưm… Quỳnh thích màu trắng, thích hoàng hôn, thích biển. Minh biết không, Quỳnh mơ có một ngày Quỳnh có thể chơi nhạc bằng piano trắng, trên bờ biển lúc hoàng hôn… thật đẹp phải không.
– Ừ… đẹp như thần thoại ấy.
– Quỳnh thích đi dạo, như thế này nè… rồi dừng chân ngắm nhìn cuộc sống, Quỳnh khám phá ra rằng nếu ta chậm lại một chút, để ý một chút thì cuộc sống rất đẹp, như ngắm đàn bồ câu hạ cánh và nhặt những mẩu bánh mỳ, một bông hoa đưa mình trong gió, cách cô bán bún nên gia vị, hay khi những người công nhân vệ sinh nghỉ mệt, lau mồ hồi… cuộc sống giống như một bản nhạc vậy.
– Hì… nghe hay đó chứ, sống gấp gáp quá… ít người có thể chậm lại được như thế.
– Đến lượt Minh.
– Minh thích màu đen, Minh cũng thích biển, đi du lịch, nhất là đi phượt, Minh và bạn từng thiết kế một tour xuyên việt nhưng rồi lại giang dở vì bận công việc. Hì… đôi lúc muốn là một chuyện, nhưng lại không có toàn quyền quyết định thời điểm bắt đầu. Minh rất thích làm mô hình, tự mình thiết kế và làm, dự định khi có thời gian sẽ bắt đầu làm một mô hình nhà… à cũng giống như mô hình nhà mà các kiến trúc sư trình diễn ấy, nhưng tỉ mỉ hơn, Quỳnh có thể thấy dây điện, đường ống kỹ thuật, bàn ghế…
– Con trai thường thích làm mô hình nhỉ.
– Ừ… thực ra dù có trưởng thành đi chăng nữa, đàn ông vẫn là một cậu bé 13 tuổi. Phần nào đó trong họ mãi mãi không lớn lên, vẫn thích nghịch ngợm, làm những trò ngớ ngẩn.
– Hi… nói vậy, Minh là cậu nhóc con phải gọi Quỳnh là chị nhé.
Chúng tôi đi bên nhau một lúc thì quay lại chợ Âm Phủ, hai đứa ngồi trên một bậc thang hướng xuống khu chợ đêm.
– Lúc bé, Quỳnh và Su Su cũng là hai đứa rất nghịch ngợm, mẹ Quỳnh còn than rằng bà đẻ ra ba thằng ngỗng đực… Hi. – Nàng cười thật xinh.
– Có từng làm trò gì điên điên không?
– Lúc bé á.
– Ừ…
– Quỳnh nhớ có một lần Quỳnh đã ăn trộm táo, năm đó 10 tuổi, mẹ dẫn Quỳnh đi chợ, hàng trái cây bán la liệt táo, Quỳnh muốn ăn một quả nhưng mẹ nói ở nhà có trái cây rồi nên không mua, mà lúc đó trông hàng trái cây chỉ có một cô bán hàng, thế là nhân cơ hội khách đông, Quỳnh lẻn vào trộm một quả… Hi… mà ăn trái táo trộm lại thích lắm nhé, chẳng hiểu là Quỳnh bị làm sao nữa.
– Ha ha… thú vị thật, bây giờ còn thích ăn trộm nữa không?
– Nói thật là, đôi lúc nhìn hàng trái cây Quỳnh cũng muốn trộm một quả… Hi… tất nhiên sẽ để lại tiền, nhưng Quỳnh lại chẳng đủ nhanh tay để vừa lấy táo vừa để tiền… nên thôi.
Một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi, hướng mắt ra khu chợ, tôi nhìn thấy một xe trái cây.
– Quỳnh có thấy chiếc xe bán trái cây kia không… Minh sẽ lấy cho Quỳnh một quả táo trộm nhé.
– Thôi… đang đi chơi, lỡ bắt được là tối nay Minh lên đồn công an ngủ đấy.
– Yên tâm đi, Minh nhanh tay lẹ mắt lắm với lại Minh sẽ để lại tiền cho người ta mà, đợi ở đây nhé. – Vừa dứt câu tôi đã đứng dậy, chạy xuống khu chợ.
– Này… làm thật đấy à.
Lát sau tôi quay lại với trái táo trên tay.
– Của Quỳnh nè.
– Đúng là điên thật. – Nàng cười.
– Thế mới vui.
– Có để lại tiền cho người ta không đấy… không là Quỳnh báo công an bắt Minh cho coi.
– Ý tưởng của Quỳnh mà, Quỳnh cũng là đồng phạm… Yên tâm, để lại số tiền nhiều hơn giá một quả táo luôn… này ăn đi.
– Hi… cảm ơn. – Nàng cầm quả táo, xoa xoa giữa hai bàn tay, cắn một miếng rồi đưa tôi. Hai đứa cứ chuyền quả táo như vậy đến khi nó không thể cạp thêm miếng nào nữa, một quả táo, một niềm vui to lớn đến kỳ lạ.
– Sau này Quỳnh sẽ trở thành một nghệ sĩ piano à. – Tôi hỏi và nhìn bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
– Quỳnh chơi piano vì niềm đam mê… có thể… nhưng nghệ sĩ nhiều thị phi lắm, Quỳnh cũng không thích… miễn là được chơi, dù chỉ là chơi trong một phòng trà, dù chỉ có một thính giả, Quỳnh cũng hạnh phúc rồi. Còn Minh sẽ là kỹ sư, xây những ngôi nhà xinh đẹp?
– Hì… thực ra, đó chỉ là giấc mơ, là kỹ sư cũng không thể xây những gì mình thích, cũng như bao người khác… đi làm, nhận lương, làm việc 8 tiếng một ngày, lặp lại suốt năm. Ừ… Minh cũng nghĩ hay là… đến một lúc sẽ kinh doanh riêng, thực hiện ước mơ của mình… như Quỳnh nói đó, xây những ngôi nhà thật đẹp. Dù sao chúng ta chỉ sống một cuộc sống duy nhất, thà một lần chói sáng còn hơn le lói ngàn năm.
– … – nàng khẽ cười, chúng tôi nhìn nhau vài giây.
– Mình đi dạo nhé.
– Ừ… đi thôi.
Chúng tôi lững thững bước, trời dần lạnh hơn.
– Cho Quỳnh mượn túi Minh nhé.
– Ừ… – tôi khẽ gật đầu.
– Sau này, nếu Quỳnh xây nhà, Minh sẽ giúp Quỳnh nhé.
– Rất vui lòng… thế Quỳnh định xây nó như thế nào.
– Một ngôi nhà nhỏ, sẽ có hàng rào gỗ, phủ hoa tigon, có con suối chảy quanh nhà, một khu vườn nhỏ, ở đó Quỳnh sẽ đặt một cái xích đu. Quỳnh muốn tự mình làm những vật dụng nhỏ trong nhà, như bàn ghế nè, những vật trang trí… Gì nữa nhỉ, Quỳnh muốn có một khu vườn trên mái nhà, sẽ trồng toàn hoa.
– Vườn trên mái?
– Ưm… được không, hình như hơi khó.
– Không… tất nhiên là làm được, có điều thật trùng hợp, Minh cũng từng có ý nghĩ đó.
– Thật ư… Hi. – Nàng mỉm cười.
– Ngôi nhà đó thật lãng mạn phải không, giàn hoa tigon, khu vườn trên mái.
– Minh nghĩ thế nào mới là lãng mạn?
– Không biết, khó có thể nói được… nhưng như chúng ta thế này cũng là lãng mạn. – Tôi dừng lại nhìn nàng.
– Thế này – nàng khẽ cười – Khi mà tay Quỳnh và tay Minh đang ở trong một chiếc túi.
– Ưm… thế là lãng mạn… rất ấm có phải không. – Tôi nhìn vào mắt nàng.
– Hi… Minh nhìn kìa, có quán café mình vào đó nhé.
– Ừ.