Phần 74
Tối thứ Sáu, tôi ngồi trên sân thượng nghĩ đối sách, nói hoa mỹ vậy thôi chứ kỳ thực chẳng nghĩ ra cái gì ra hồn, nói chung trước mắt có ba ải cần vượt qua, đầu tiên là Huy, kế đến là bố mẹ Tiểu Quỳnh và cuối cùng là nàng. “Nhưng Tiểu Quỳnh đang giận mình… phải tìm cách xin lỗi nàng trước đã” – tôi lại gọi điện cho nàng với một hy vọng mong manh Tiểu Quỳnh sẽ nghe máy. Nhạc chuông từ điện thoại của nàng làm phút giây chờ đợi cứ dài mãi.
‘Em, hoạ mi yêu dấu hay mộng mơ.
Hay e ấp như ngày còn thơ.
Em, tình yêu đến như còn ngủ mơ.
Nên em vẫn là người bơ vơ.’
Nàng nhấc máy, tôi dừng lại vài giây rồi lên tiếng.
– Tiểu Quỳnh.
– … – không có tiếng trả lời.
– Chuyện hôm trước ở quán, Minh xin lỗi… Quỳnh… Quỳnh đừng giận nhé.
– “Hi… Hi” – có tiếng cười khe khẽ trong điện thoại. Tôi ngạc nhiên hỏi nhỏ.
– Quỳnh cười gì vậy?
– … – lại im ắng.
– Ngày mai, Quỳnh đến lớp võ chứ? – Tôi dè dặt hỏi.
– … – vẫn im lặng.
– “Em đã bảo là chàng sẽ gọi mà…”
– “Ai bảo em nhấc máy hả?” – Có tiếng hai chị em trong điện thoại.
– “Hi… hi… người ta đã xin lỗi rồi, tha được thì tha đi.”
– “A… chị quên tắt máy” – cuộc gọi kết thúc.
Hai chị em nhà này khiến tôi chẳng thể nhịn cười, cũng may Trúc Quỳnh giúp đỡ nên mới thay chuyển được cục diện. “Hê… hê… có bà mai Trúc Quỳnh lo gì không thắng Huy” – tôi mừng thầm.
Hôm sau, tôi đứng đợi Tiểu Quỳnh ngoài hành lang trước võ đường. Khi mọi người vào lớp cả… tôi vẫn đợi. Khi mọi người bắt đầu khởi động… tôi vẫn đợi. Khi cơn mưa trút xuống ngoài trời… tôi vẫn đợi. Không hiểu sao, tôi có một niềm tin rằng hôm nay Tiểu Quỳnh sẽ đi học, tôi sẽ gặp nàng và nói câu xin lỗi. Từ dưới cầu thang, có bước chân vội vã chạy lên, tôi quay đầu lại và đó đúng là Tiểu Quỳnh, nàng giũ mái tóc ướt làm áo võ lấm tấm những hạt mưa, trong chiếc váy hakama màu xanh, nàng nhẹ bước qua, tôi vội giơ tay cản lại.
– Tiểu Quỳnh.
– … – nàng chẳng thèm trả lời, tóm lấy tay tôi thực hiện một đòn khóa nikyo, bẻ tréo tới trước.
– Ah… – tôi nhăn nhó.
– Hứ – nàng thả tay ra, thủng thẳng bước vào lớp.
– Hì… này… đợi với – tôi gọi theo.
Sau đó, trong buổi tập tôi tìm đủ mọi chiêu trò để gây sự chú ý của Tiểu Quỳnh. Từ ngã bên chân nàng, vờ đau đớn.
– Ah… Thảo… sao em mạnh tay thế.
– Em chưa ra hết đòn sao anh đã ngã rồi – Thảo ngạc nhiên.
– Hứ – Tiểu Quỳnh quay mặt đi.
Rồi đến nhờ nhóc Huy làm sứ giả hòa bình.
– Huy… con gọi cô Quỳnh giúp chú đi.
– Cô Quỳnh… cô Quỳnh. – Nhóc Huy lay tay nàng.
– A Huy lại đây chơi với cô nào. – Nàng vẩy tay rồi liếc xéo tôi – “Hừ”. Nhóc Huy thấy thế thì chạy tới. Nhìn nó vui vẻ chơi với nàng mà vội quên mất nhiệm vụ tôi vừa giao, “đúng là trẻ con, chả nhờ được cái gì”.
Cuối buổi, khi tập hiệp khí, tôi quỳ seiza trước nàng nhưng Tiểu Quỳnh quay sang bên trái, tôi đi shikko (di chuyển bằng đầu gối) về bên trái, nàng quay sang phải, tôi shikko về bên phải. Cái sự “khó hiểu” của hai đứa làm mấy bạn bên cạnh chú ý, Thảo thì tủm tỉm cười. Tiểu Quỳnh chẳng thèm quan tâm, nàng khoanh tay lại ngồi một chỗ chẳng nói chẳng rằng. Tôi vẫn quỳ trước nàng, mắt nhìn thẳng, môi mỉm cười, đối diện với khuôn mặt thân thiện của tôi là vẻ mặt lạnh lùng. Hai đứa cứ như thế mà nhìn nhau, từng phút, từng phút trôi qua như thử thách sự kiên nhẫn và quyết tâm của chúng tôi, và hình như cuối cùng ánh mắt kiên định của Tiểu Quỳnh cũng bị lay chuyển khi tôi thấy trên môi nàng một nụ cười thật khẽ. Tôi mừng thầm định đưa tay nắm lấy tay nàng để tập hiệp khí thì thầy hô kết thúc buổi tập, “sao mà xui thế không biết” – tôi lủi thủi mò về chỗ ngồi.
Lúc tan lớp, anh Long và anh Hùng gọi chúng tôi ra quán nước bàn công chuyện ở mái ấm, Tiểu Quỳnh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với tôi, cả anh Long và Hùng đều nhận ra, nhưng không ai dám can thiệp, tôi đoán họ sợ ‘vạ lây’. Nói chuyện một lúc thì Huy xuất hiện.
– Chào mọi người… mọi người đợi có lâu không?
– Mới chút thôi… thật ngại quá, ai đời lại hẹn Mạnh Thường Quân ở quán nước thế này. – Anh Long bắt tay với Huy.
– Có gì đâu… tiện đường nên em ghé qua ấy mà. – Huy mỉm cười với Tiểu Quỳnh, nàng gật đầu chào.
– Mình vào việc luôn nhé, ngày mai bên anh sẽ sơn sửa phòng học, nhưng bàn ghế trong lớp đều cũ và hư hỏng nên anh hy vọng bên công ty Huy sẽ hỗ trợ. – Anh Long dừng lại.
– Vâng… anh cứ nói đi. – Huy gật đầu.
– Đây là số lượng bàn ghế, bảng đen, sách vở mới cần mua, anh gửi em để công ty dự toán ngân sách hỗ trợ cụ thể.
– Dạ được ạ… phần bàn ghế em sẽ cho xe chở qua mái ấm, còn sách vở, bút thước nhiều thế này có lẽ phải nhờ mọi người trong câu lạc bộ hôm đó cùng đi mua chứ bên công ty không có người. – Huy cười.
– Tất nhiên là được… anh thay mặt câu lạc bộ cảm ơn Huy và công ty, như vậy là chủ nhật tuần sau chúng ta có thể khai giảng được rồi. – Anh Long bắt tay Huy lần nữa.
Lát sau khi mọi người ra về, tôi gọi Huy lại.
– Anh Huy.
– Sao thế Minh?
– Em xin lỗi vì hôm trước đã đánh trúng anh.
– Có gì đâu… mà cậu đánh cũng mạnh thật – Huy vỗ vai tôi.
– Cảm ơn anh vì hôm đó đã giúp. – Tôi đưa tay ra, Huy hơi ngạc nhiên nhưng ngay sau đó anh ta mỉm cười rồi bắt tay tôi.
– Tôi chỉ giúp Tiểu Quỳnh thôi. – Anh nở nụ cười ranh mãnh.
Chủ nhật, các thành viên trong câu lạc bộ bắt tay vào sửa phòng học. Dãy phòng học không cần phải lợp mái mà chỉ lợp la – phông và sơn tường nên công việc diễn ra khá nhanh. Gần trưa, đám con trai đã làm đến phần sơn tường, tôi tháo găng tay ra ngoài uống ly nước thì gặp Trúc Quỳnh từ dưới bếp đi lên.
– Không nấu cơm với mọi người à? – Tôi hỏi.
– Không, tui đâu có biết nấu – nàng nhe răng cười.
– Thiệt hay giỡn vậy… con gái mà không biết nấu. – Tôi ngạc nhiên.
– Thì sáng giờ nhặt rau… chứ bộ chơi không à? – Nàng vờ giận bỏ đi vào phòng học.
Tôi phì cười nhìn theo rồi mon men xuống bếp xem tình hình cơm nước thế nào. Các chị em mỗi người một việc, người thì nấu canh, người thì múc thức ăn ra đĩa, người thì xới cơm, làm nước chấm, người dọn cơm lên phòng sinh hoạt. Tiểu Quỳnh đang nếm món gì đó, hơi bay nghi ngút, mồ hôi lấm tấm trên gáy nàng. Cô Nguyệt trông thấy tôi, liền hỏi.
– Ủa… đói rồi hả?
– Dạ… chưa, cháu đến xem mọi người làm việc thôi. – Tôi vừa nói vừa nhìn Tiểu Quỳnh, nàng quay lại.
– “Bạn ý xuống bếp vì nhớ ai đó đấy cô ạ” – một cô bạn chọc. Tiểu Quỳnh vội quay đi.
Trò chuyện với mọi người một lát, tôi quay lại phòng học thì thấy Trúc Quỳnh đang đứng trên chiếc bàn gỗ để sơn tường, bên cạnh là anh Hùng đang hướng dẫn nàng.
– Chắc năng khiếu của bà đặt nhầm chỗ phải không? – Tôi cười.
– Hi… ông thấy tui sơn đẹp không? – Nàng quay lại.
– Sơn lem kia kìa.
– Cái đồ… Chẳng khen lấy một câu – nàng quay lại với anh Hùng, hai người họ vừa làm vừa cười nói, tôi đoán anh Hùng đã chiếm được thiện cảm của nàng rồi. Đang định đi thì tôi nghe tiếng – “ọt” từ phía Trúc Quỳnh, nàng thì thào – “đói bụng quá à”.
– Mọi người ơi… nghỉ tay ăn cơm nào – giọng nói thánh thót của Tiểu Quỳnh vang lên từ phía cửa.
– Có cơm rồi – Trúc Quỳnh reo lên, nàng quay người lại, thình lình hụt chân khỏi cạnh bàn và ngã xuống. Tôi ở ngay sau lưng nàng nên vội giang tay bế được. Trúc Quỳnh nằm gọn trên hai tay tôi, nàng tròn xoe mắt ngạc nhiên, tôi thì nhìn nàng chằm chằm, tưởng như đang bế Tiểu Quỳnh, Trúc Quỳnh đưa cây cọ nhỏ vẹt lên má tôi.
– Mau thả tui xuống.
– À… ừ. – Tôi buông ra, suýt nữa làm cô nàng dập mông.
– Bảo thả mà thả thế à – Trúc Quỳnh nhăn mặt hăm dọa.
– “Ha… ha” – mấy đứa bạn nhìn chúng tôi cười phá lên, nhưng chỉ có Tiểu Quỳnh và anh Hùng là không cười lấy một cái, tự nhiên tôi cảm thấy nhột nhọt như vừa phạm lỗi gì tày đình vậy. Tôi nhìn Tiểu Quỳnh cố cười một cái, nàng chẳng thèm quan tâm, quay phắt đi.
Bữa cơm trưa với tôi thật là nặng nề, trong khi mọi người và bọn trẻ tíu tít nói cười thì tôi và Tiểu Quỳnh trông như hai con ‘lợn’ chỉ biết ăn và ăn.
– Món này ngon nè Quỳnh – tôi định gắp cho nàng, nhưng Tiểu Quỳnh quay chén đi.
– Không… cảm ơn.
– Giận chuyện gì à? – Tôi hỏi.
– Cớ gì phải giận – nàng lắc đầu.
“Bị làm sao vậy… hay vẫn chưa tha chuyện hôm trước” – tôi nghĩ ngợi, rồi bỏ miếng thịt nướng vào miệng, nhai ngấu nghiến, hy vọng lấp đầy khoảng trống do Tiểu Quỳnh tạo ra – “Sầu ơi là Quỳnh”.