Phần 67
Trúc Quỳnh vẫn trượt, mái tóc ngắn bay bay nhè nhẹ, nàng phanh lại ngay trước mặt tôi.
– Không tạp nữa à?
– Mệt rồi.
– Mới tí mà đã kêu… xem tui biểu diễn nè. – Nàng trượt một vòng lấy đà rồi quay lại, đôi chân uốn lượn tạo thành một đường zíc zắc làm tôi hoa cả mắt.
– Chậc… tuyệt vậy.
Nàng vừa mới trượt xong thì một nhóm con trai lấy từ ba lô mấy chiếc cốc đặt thành một hàng trên sân, sau đó lần lượt từng người trượt theo dãy cốc ấy, đôi chân họ uyển chuyển, hết lượn bên này lại uốn bên kia, lướt nhẹ nhành vào giữa hàng cốc mà không hề chạm vào chúng, như là có ma thuật vậy. Trúc Quỳnh vẻ thích thú và đến lượt mình nàng cũng biểu diễn mấy lượt, nhiều người dừng lại quan sát và liên tục vỗ tay đầy phấn khích.
Nhưng sự chú ý của họ vào nhóm nam thì ít mà Trúc Quỳnh thì nhiều, không phải nàng trượt giỏi hơn mà có lẽ vì nàng là hot girl, và đôi mắt háo sắc của đám người kia cứ xăm xoi đôi chân dài của nàng một cách công khai. Đến khi nàng thấm mệt và ngồi xuống cạnh tôi thì đám đông mới tản đi, nhiều thằng nhìn tôi với vẻ đầy ghen tị.
– Về chưa – tôi hỏi?
– Ừ… về. – Nàng mỉm cười.
Nhưng chúng tôi chẳng có về ngay, Trúc Quỳnh bảo muốn đi dạo thế là tôi chở nàng đến nhà thờ Đức Bà, để xe xong, tôi và nàng tản bộ một vòng, lúc đi ngang qua một quán café nàng hỏi.
– Ông đang tán chị ba tui phải không?
– Ơ… đâu có.
– Không phải chối đâu… không có ý đồ thì ông đến quán café nhà tui làm gì?
– Sao bà biết?
– Này IQ của ông bao nhiêu vậy… địa bàn của tui, sao tui lại không biết.
– Ừ… nghe cũng có lý.
– Nói thật đi… nếu đúng thế thì tui sẽ ủng hộ ông. – Trúc Quỳnh mỉm cười.
– Thật chứ… có bà ủng hộ thì tốt quá.
– Xem mừng chưa kìa… nhưng nói trước trồng cây si trước nhà tui nhiều lắm đấy… ông nhắm địch lại không?
– Sao không lại… ta đây chưa ngán bố con thằng nào bao giờ.
– Ha ha… ghê ta, nhưng cẩn thận… ông mà làm chị tui tổn thương thì đừng có trách tui. – Nàng đưa nắm đấm ra.
– Yên tâm… em vợ tương lai. – Tôi cười.
– Cái gì hả – nàng đưa chân đá một cái vào mông tui.
– Hung dữ như bà thì ế chắc rồi. – Tui nói xong thì chạy đi.
– Đứng lại đó.
Một lát sau, khi Trúc Quỳnh đã ‘nện’ tôi đến mỏi tay, nàng thì thào ngồi xuống.
– Mỏi chân chết mất.
– Uống gì không tui kêu.
– Sting đi.
– Cho hai sting cô ơi. – Tôi gọi người bán hàng.
Công viên lúc này khá nhộn nhịp, những nhóm bạn tíu tít hàng huyên, chém gió. Chỉ có tôi và Trúc Quỳnh lặng yên đưa ly nước lên miệng hút “soạt… soạt”, ngắm dòng xe cộ lướt nhanh trên đường và tường gạch màu nâu cũ kỹ của nhà thờ Đức Bà. Ánh mắt Trúc Quỳnh đọng lại.
– Sao trông buồn vậy?
– … – nàng quay đầu lại nhìn tôi – mua kem cho tui đi.
– Hở… kem… bà có phải con nít đâu mà ăn kem.
– Người lớn không ăn được kem à?
– Nhưng biết mua ở đâu… gần đây làm gì có tiệm tạp hóa nào.
– Thôi vậy – nàng lại lặng im – Bên kia có người bán kẹo bông kìa, ông chạy sang mua cho tui đi.
– Tuổi nào còn ăn kẹo bông nữa? – Tôi lắc đầu.
– Có đi không hả – nàng đạp vào chân tui.
– Ừ… ừ… đi – tui vội đứng dậy chạy đi.
Vài phút sau tôi quay lại với một cây kẹo bông to tướng màu hồng.
– Nè… ăn cho hết – tôi đưa cho nàng.
– Hì… nhìn to vậy thôi… chứ ăn vào chẳng bõ.
– Tham ăn nó vừa vừa thôi… để cho cái bụng bà nó nghỉ ngơi nữa chứ.
– … – nàng chẳng thèm để ý đến lời mỉa mai cua tôi, lấy tay xé một mảng kẹo to cho vào miệng, mỉm cười hạnh phúc.
Không biết có phải vì sự ngon lành khi Trúc Quỳnh ăn làm tôi thèm hay là kỷ niệm ngày xa xưa ăn kẹo bông cùng Tiểu Vy hiện về mà tôi rón rén đưa tay định xé một miếng, Trúc Quỳnh lườm tôi.
– Cho một miếng nhé – tôi khẽ cười.
– Không cho, tuổi nào còn ăn kẹo bông nữa. – Nàng lạnh lùng đáp rồi nhái lại câu nãy tôi vừa nói.
– Ơ… kệ cứ lấy đấy – tôi nhanh tay xé một miếng cho nhanh vào miệng rồi cười khì khì.
– Dám ăn trộm – nàng vờ đạp vào chân tôi.
– Cho miếng nữa đi – tui năn nỉ.
– Sao bảo lớn rồi không ăn mà.
– Thì tự nhiên thích bé lại.
– Hi – nàng khẽ cười, lần đầu tiên tui thấy Trúc Quỳnh cười dễ thương đến vậy.
Sau đó tui và nàng chia nhau cây kẹo bông, vui vẻ và hạnh phúc. Riêng miếng cuối đó là sự “tranh giành khốc liệt” nhưng Trúc Quỳnh giành phần thắng, nàng cười đắc ý.
– Yeah… vui quá… làm cây nữa đi.
– Thôi… mấy giờ rồi về thôi – tôi đưa tay nhìn đồng hồ – 9h30.
“Cướp… Cướp… bắt nó… Cướp” – có tiếng la thất thanh. ‘Rầm’ – một thằng con trai ngã ngay trước mặt chúng tôi, chân Trúc Quỳnh thì giơ dài ra. Tôi nhìn Trúc Quỳnh chưa kịp ngạc nhiên, cô nàng đã bật dậy một tay túm tóc thằng kia, tay còn lại đánh vào đầu nó túi bụi.
“Chát… chát… chát… giám cướp à” – đánh bằng tay không đã, nàng đưa chân đá vào mông thằng kia mấy cái “phạch… phạch” tay vẫn túm tóc thằng đó.
– Á… Á… thả ra cái con điên này… Á… Á.
Tui cúi xuống nhặt chiếc túi xách lên rồi chạy lại chỗ nàng, thằng kia đưa chân đạp vào bụng Trúc Quỳnh một cái, nàng buông tay ra, nó co chân chạy sang bên đường, nhảy phốc lên chiếc xe máy của đồng bọn rồi vọt mất.
– Có sao không? – Tôi lo lắng.
– Không sao, nó đạp nhẹ à – nàng cười.
– Cảm ơn anh… may quá có anh nếu không thì em mất hết rồi – một cô gái trẻ hớn hở nhận lại chiếc túi xách.
– Đâu có gì… bạn kiểm tra xem có mất gì không? – Tôi hỏi.
– … – cô gái nhìn vào trong túi và vui mừng – không mất gì hết… em cảm ơn anh nhiều lắm.
– Không sao là tốt rồi – tôi tươi cười rồi bước lại chỗ Trúc Quỳnh.
– Hừ hám trai… người cần cảm ơn thì không cảm ơn – nàng vẻ khó chịu.
– Hì… bà ghê thật… đâu đưa tui xem… nó đạp ở đâu?
– Tránh ra… đã bảo không sao mà… chắc ông vui lắm nhỉ – nàng quay đi, mang chiếc violin lên rồi thủng thẳng đi về phía bãi xe, tui lắc đầu, muốn cười mà cười không nổi với cô nàng bá đạo này. Hai bên những cặp trai gái nhìn chúng tôi như anh hùng, nữ hiệp vừa hạ sơn. Riêng tôi thì thấy hơi rùng rợn – “Cô chị mà kiểu vậy, biết đâu có ngày đi nhậu với mấy thằng bạn về rồi bị nàng túm tóc đánh đập như thế, chắc… ẹc ẹc ghê quá không nghĩ nữa”. Ấy thế mà tôi vẫn phải ráng nịnh Trúc Quỳnh vài câu, dù gì thì cũng nhờ vả nàng nhiều nhiều.
– Vừa rồi thằng đó sợ bà muốn tè trong quần luôn.
– Còn phải nói… vào tay tui thì ốm đòn… đứng đó mà bày trò cướp giật. – Nàng cười khoái chí.
– Chậc… bay hơi cao rồi đấy.
Khi tôi và Trúc Quỳnh về nhà anh Long thì hai bố con anh đang lai rai nhậu ngay trong gara.
– Em chào thầy ạ. – Tôi chào Đông sư phụ.
– Ủa… hai đứa tối giờ đi chơi với nhau à? – Sư phụ hỏi.
– Dạ. – Trúc Quỳnh khẽ đáp.
– Minh ngồi xuống uống với thầy vài ly đi con.
– Dạ vâng ạ.
Tôi và Trúc Quỳnh uống đến ly thứ hai thì nàng xin phép dẫn tôi lên phòng xem cái gì đó.
– Cái gì mà quan trọng vậy… muộn rồi tui phải về.
– Chỉ tí thôi mà… đi – nàng kéo tay tôi lên cầu thang.
– Ừ… từ từ.
Thứ mà nàng muốn tôi xem là một mô hình nhà được làm từ que kem, khá công phu, đếm sơ sơ phải đến cả nghìn que kem chứ chẳng ít. Thay vì khen nó đẹp, tôi bàng hoàng.
– Bà ăn nhiều kem thế kia á.
– Không… tui mua lại chúng từ một cửa hàng làm kem.
– Mất bao lâu để làm xong?
– Uhm… khoảng hơn một tháng.
– Nhưng sao không để ở nhà mà lại để ở đây – tui quan sát căn phòng, cách bài trí giống như phòng của con trai.
– Đây là phòng của anh Long mà… tui và anh ấy cùng làm đó.
– Hèn gì… mà đẹp đấy… định sau này xây một căn như thế này à?
– Ừ… sát bờ biển.
– Muốn xây thì alo tui nhé… tui thiết kế cho.
– Đợi đi… chắc còn lâu lắm.
Trúc Quỳnh lấy một chiếc saxophone treo trên tường và thổi, nhưng chỉ được một đoạn thì dừng.
– Sao không thổi nữa? – Tôi hỏi.
– Đuối hơi… chán thế chứ… tui tập hoài mà vẫn không được – nàng lắc đầu.
“Cốc… cốc” – có tiếng gõ cửa, anh Long thò đầu vào.
– Định không về à? – Anh hỏi.
– Tối nay, em ngủ với bác gái cũng được mà.
– Định biến nhà anh thành nhà trọ của mày sao… Nếu muốn ngủ lại thì gọi cho chị ba đi. – Anh Long.
– Dạ… em gọi liền.
Trúc Quỳnh xin phép Tiểu Quỳnh xong thì hớn hở đề nghị với anh Long.
– Tối nay có trận MU với Asenal… anh em mình nhậu và xem đá banh đi.
– Thôi… thôi… tui phải về. – Tôi chen vào.
– Bây giờ về, ông cũng ngủ chứ làm gì. – Nàng cắt ngang. – Ở lại đi sáng về. – Nàng năn nỉ.
– Con bé này… mày cuồng MU thiệt rồi. – Anh Long cười. – Còn Minh có muốn xem không?
“Bây giờ về cũng lết ra quán xem thôi” – mọi lần muốn xem mấy trận kinh điển, tôi toàn phải ra mấy quán café vì xem trên máy tính chán bỏ xừ. Tự nhiên hôm nay lại có thể vừa xem vừa nhậu free, sướng thế còn gì bằng, chẳng phải đắn đó… tôi đồng ý.
– Dạ xem.
– Chiến hữu phải thế chứ – Trúc Quỳnh khoác vai.
– Do bà gài tui cả.
Nhất trí xong, chúng tôi mỗi người một việc. Tôi và anh Long khiêng chiếc ti vi 36 inch từ dưới nhà lên sân thượng, Trúc Quỳnh thì chuẩn bị bia và đồ nhắm. Đó là thời khắc xem bóng đá tuyệt nhất tui từng trải qua từ trước đến giờ, giữa trăng thanh gió mát, chiếc màn hình lớn, bia bọt sẵn sàng, đồ nhắm ngon lành và bạn nhậu nhiệt tình… nói chung là miễn chê. Trúc Quỳnh quả là một người bạn hết sẩy. Anh Long cổ vũ Asenal còn tôi và Trúc Quỳnh đứng về MU.
– “1 – 2 – 3… Dzô…”
– “Sút… sút… chài ơi… đá đấm thế đấy”
– “Bên trái… chuyền… chuyền đi… đê**… thay thằng khác đi”.
Bia vào, cả ba người chúng tôi càng thoải mái trong cách biểu lộ cảm xúc. Cứ mỗi bàn thắng của MU là không khí lại như nổ tung với sự phấn khích của tôi và Trúc Quỳnh còn anh Long vể đầy nuối tiếc. Về cuối trận, Trúc Quỳnh bắt đầu ngà ngà say.
– Vậy là chắc thắng rồi… Asenal thua rồi nhé… anh, mai phải khao em đấy.
– Con bé này… thế mày chẳng phải đang ăn ngủ ở nhà anh sao? Còn muốn khao gì nữa. – Anh Long tựa vào thành ghế.
– Không biết… anh thua mà.
– Ha ha – tôi cười.
– Cười gì hả… ông cũng khao tui đấy. – Nàng chuyển sang tôi.
– Ợ… sao cơ… hờ hờ – tôi cười.
– Con bé này, mày say rồi… xuống nhà ngủ đi. – Anh Long.
– Say đâu mà say… làm lon nữa đi… dzô. – Nàng cầm lấy lon bia.
– Thôi… không uống nữa – tôi can.
– Ngay cả uống bia cũng cấm… sao mấy người độc ác thế – nàng bắt đầu khóc.
– Trúc Quỳnh thôi đi – anh Long.
– Kệ em – nàng ương bướng.
– Xuống nhà ngủ – anh Long hô.
– Hu hu… tại sao vậy chứ… tại sao không thể làm những điều mình thích… tại sao… hic – nàng khóc, nước mắt giàn giụa, anh Long tự nhiên không nói gì nữa. Tôi cũng im lặng.
– Tại sao em yêu một người mà lại không thể đến với anh ấy… tại sao lại cướp mất hạnh phúc của em… em đã làm gì sai sao… hic… hic… Bọn đàn ông thật khốn nạn. – Nàng cầm lon bia hết ném về phía chúng tôi, rồi gục xuống khóc thút thít.
Anh Long dìu Trúc Quỳnh xuống dưới nhà, mặc cho cô nàng giãy giụa một cách yếu ớt. Lát sau anh quay lại, tôi hỏi.
– Trúc Quỳnh có chuyện buồn gì phải không anh?
– … – anh im lặng, gió mát thổi, bên cánh tay hình xăm một con rồng lập lờn trong ánh sáng từ chiếc ti vi.
– Em cảm thấy Trúc Quỳnh đang phải chịu đựng điều gì đó không thể nói ra.
– Tốt nhất là em không nên biết chuyện này, rồi vết thương cũng sẽ lành, nó sẽ vượt qua thôi. – Anh Long châm lửa hút thuốc – em hút không?
– Vâng… cho em một điếu.
– Trúc Quỳnh nó cứng cỏi lắm… dù trời có sập xuống thì nó vẫn sẽ đứng dậy được.
– Nhưng trái tim sẽ tan nát.
– Anh biết… Em làm bạn với Trúc Quỳnh, cố gắng giúp nó vui, để nó quên chuyện cũ nhé.
– Nhưng rốt cuộc là chuyện gì?
– Anh không thể nói… chuyện này nó không muốn ai biết cả nên em đừng hỏi.
– Dạ.
– Em thích ai? Trúc Quỳnh hay Tiểu Quỳnh?
– Dạ em… em thích Tiểu Quỳnh – tôi lúng túng.
– Ừm… anh cũng đoán ra, mặc dù anh muốn em với Trúc Quỳnh hơn, con bé nó cũng cần tình yêu nữa.
Chúng tôi hàn huyên đến quá nửa đêm sau đó nai lưng ra dọn dẹp bãi chiến trường và bê chiếc tivi xuống trở lại. Tối đó tôi ngủ trên sopha nhà anh Long.