Phần 64
Sáng hôm nay, tôi bắt đầu ngày mới bằng cách pha cho mình một tách espresso theo phong cách “không cần máy”, kết quả là sau đó phải uống Nescafe. Tôi mở máy tính lên để kiểm tra mấy cái bản vẽ, thói quen trước khi làm việc là thế này: Facebook (từ cái ngày hôm ấy…) – “không có tin nhắn, một vài lời mời like trang quảng cáo, bạn bè đăng những status nhảm nhí và không thể nhịn cười”, vnexpress – “Trung Đông đang đánh nhau, Châu Phi vẫn đói, Triều Tiên chuẩn bị thử vũ khí hạt nhân… tai nạn giao thông tại abc, một vụ hiếp dâm nào đó ở xyz… bla… bla”. Xem một hồi chán chê cuối cùng tôi dừng lại ở dòng tip – “đám cưới của hoàng tử William và tân công nương Kate Middleton”…
Đọc xong bài báo, bạn biết tôi nghĩ gì không?
Suy nghĩ thứ nhất: “Thật không công bằng, tại sao anh ta vừa sinh ra đã có giang sơn trải dài khắp năm châu, khoác lên mình tước hiệu hoàng tử, được bao nhiêu em chân dài vây quanh và giờ chàng ta sắp kết hôn với một cô gái xinh đẹp như Kate, trong khi trên quả đất này có bao nhiêu đứa trẻ sinh ra đã là trẻ mồ côi, lo đói ăn hằng ngày? Ý tôi là thế giới ở thế kỷ 21 vẫn đầy rẫy bất công, phân biệt chủng tộc, giai cấp và giàu nghèo, nhưng thôi… ý kiến cho lắm cũng chẳng thay đổi được gì, tôi đâu phải tổng thống Mỹ để có thể bảo Isareal ngừng xâm lược Palestine, cũng không phải Bill Gate để có tiền đi làm từ thiện khắp thế giới”.
Suy nghĩ thứ hai: “Dù sao cũng chúc mừng William, tôi nghĩ anh ấy sẽ hạnh phúc với Kate, và đàn ông Anh Quốc cũng sẽ hạnh phúc vì bớt được một đối thủ đáng gờm, xin thay họ cảm ơn Kate Middleton (giá như tôi biết email của cô ấy). Nếu tôi là William chắc chắn tôi sẽ đi tìm một em trong nhóm SNSD, thật là tiếc cho Yoona”.
Suy nghĩ thứ ba: “Thật là một câu chuyện lọ lem thời hiện đại, nhưng khoan… nếu đổi vai thì sao? Nếu Kate là công chúa và William là một anh chàng ất ơ nào đó, ở một cái xó xỉnh nào đó, liệu họ có gặp nhau? Họ có yêu nhau? Với kinh nghiệm hai mươi mấy năm, tôi tin chắc sẽ không có chuyện cổ tích nào ở đây cả. Nếu tôi là một anh chàng giàu có và đẹp trai thì tôi… đương nhiên sẽ thích một em, miễn là cô ấy xinh đẹp, ý tôi chỉ là thích thôi nhé còn yêu thì đợi hồi sau sẽ rõ. Còn một cô gái thì sao… theo ý kiến của tôi, không nhất thiết cô ấy phải xinh đẹp và giàu có, ngay cả một cô nàng bình thường cũng muốn làm lọ lem… từ nhỏ nàng đã được mẹ kể những câu chuyện cổ tích thế nên khi lớn lên nàng mơ đến một ngày sẽ có chàng hoàng tử cưỡi bạch mã đến cầu hôn. Ở Sài Gòn thì không kiếm đâu ra bạch mã (thật ghen tị với William, có lẽ anh ta có cả đàn) nhưng một em Audi cũng tạm chấp nhận được.”
Sau khi đọc xong câu chuyện tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang cho bản thân, thực tế thì tôi đang đóng vai chàng lọ lem và Tiểu Quỳnh là công chúa, nàng ở một lâu đài quá cao, và vì tóc nàng ngắn nên chỉ có đi bằng trực thăng thì may ra tôi mới lên đến chỗ nàng… tình hình thật là tệ làm sao. Nghĩ vớ vẩn hết một tiếng, tôi quay lại làm đồ án với hy vọng trong tương lai tươi sáng, sẽ mua một chiếc trực thăng.
Tối hôm ấy, nhóc Huy đi học võ với bố Nhân (Phần 1), cậu nhóc lon ton chạy trên thảm thì vấp phải chân tôi té cái uỵch, tôi vội cúi xuống bế cu cậu đi về mép thảm ngồi với Thảo.
– Có đau không? – Tôi hỏi.
– Dạ không đau. – Nhóc nói nhỏ, tôi nhìn sang bên anh Nhân, anh cười.
– Hi… dễ thương quá… đưa cho em bế đi anh – Thảo đề nghị.
– Ừ… đây… nặng lắm đó – tôi nhấc thằng nhóc lên bỏ vào lòng Thảo.
Chơi với chúng tôi được vài phút, nhóc Huy bắt đầu thấy chán Thảo, cứ lắc đầu quầy quậy. Bên kia Bảo lại mon men định ngồi cạnh Tiểu Quỳnh. Một ý tưởng lóe lên trong đầu, tôi vội đề nghị Thảo.
– Cho anh mượn thằng nhóc.
– Hả… mượn? – Thảo ngạc nhiên.
– Ừ… nhanh nào – không đợi Thảo đồng ý, tôi đã bế nhóc Huy lên và đi về chỗ Tiểu Quỳnh trước Bảo. Tôi ngồi xuống cạnh nàng trước sợ ngỡ ngàng của anh chàng. Bảo tỏ vẻ không hài lòng nhưng đành ngậm bồ hòn ngồi sang một bên.
– Ôi… dễ thương quá… Huy, ba con đâu? – Tiểu Quỳnh nựng má thằng nhóc.
– Dạ… ba kia kìa – Huy chỉ anh Nhân, anh đang tập cùng một người khác.
– Huy… con nói xem cô Quỳnh đẹp không? – Tôi hỏi thằng bé, Tiểu Quỳnh chau mày nhìn tôi.
– Dạ… đẹp… nhưng không bằng bé Heo.
– Bé Heo nào vậy? – Nàng hỏi.
– Dạ… em gái con, bé Heo mập như heo ý, dễ thương lắm. – Thằng bé vừa nói vừa lúc lắc cái đầu.
– Vậy cô Quỳnh mà muốn đẹp bằng bé Heo thì phải làm sao? – Tôi hỏi.
– Dạ… cô cũng phải mập như heo ý – nhóc Huy hồn nhiên nói.
– Gì… hả… lợi dụng thằng bé chọc Quỳnh à – nàng mím môi.
– Hơ… oan uổng quá… Huy… cô Quỳnh trách nhầm chú phải không con?
– Dạ. – Nhóc gãi gãi đầu.
– Hứ. – Nàng chẳng thèm nói với tôi quay sang chơi với Huy.
Lúc đi về, tôi vội chạy theo Tiểu Quỳnh ra bãi xe.
– Đi theo làm gì vậy? – Nàng hờ hững hỏi.
– Đi cùng cho vui – tôi cười.
– Có thấy vui gì đâu.
Trước mặt chúng tôi lúc đó là một đám nhóc chừng 12 – 13 tuổi đang chơi bóng rổ, một nhóc ném bóng đập vào bảng dội ra, lăn đến chân Tiểu Quỳnh, nàng cúi xuống cầm trái bóng lên.
– Cho em xin lại ạ – thằng nhóc lễ phép.
– Đây… chụp nhé – nàng tung trái bóng về thằng bé với vẻ thích thú.
– Quỳnh biết chơi không?
– Quỳnh không biết.
– Hai chị em thật là khác nhau… Trúc Quỳnh chơi bóng giỏi lắm – tôi cười.
– Giỏi thì đi chơi với Trúc Quỳnh ý. – Nàng vờ giận, bỏ đi.
– Ơ… gì mà… này… hay Minh tập cho Quỳnh chơi bóng nhé. – Tôi chạy lên cản nàng.
– Không thèm… tránh ra. – Nàng cố lách qua hai cánh tay giang rộng của tôi nhưng không được.
– Tập đi mà… bóng rổ vui lắm. – Tôi cười.
– Vui gì mà vui… Mà ai nhờ Minh dạy chứ? – Nàng nheo mắt hỏi.
– Chơi mới biết vui chứ… cái này coi như Minh trả công Quỳnh dạy Minh pha cà phê.
– Hừ… vậy được rồi, tập thế nào – nàng khẽ cười.
– Cho chú mượn trái bóng nhé – tôi chạy lại mượn bọn trẻ trái bóng không dùng đến và cùng Tiểu Quỳnh đi về chiếc rổ ở cuối sân.
Dạy Tiểu Quỳnh bóng rổ thật là mệt nhưng cũng rất vui. Nàng hầu như không có khiếu trong việc nhồi bóng.
– “Bịch… bịch”… ôi lại văng đi rồi… nhặt giúp Quỳnh đi.
– Trời… lần thứ 1000 rồi đấy.
– Nói quá à… mới dạy người ta được 15 phút.
– Được rồi… nhìn nè… nhồi bóng từ từ thôi… khi bóng nẩy lên thì hãm lại một chút rồi đẩy nhẹ xuống, thật nhịp nhàng.
– Biết rồi… biết rồi… đưa bóng đây. – Nàng giành lấy trái bóng và tiếp tục nhồi bóng.
Lần này vẫn vậy, quả bóng không chịu nằm yên trong tay nàng.
– Hu… khó quá à… không học nữa đâu. – Nàng phụng phịu.
– Gì vậy… y như con nít… thôi được rồi… học ném bóng nhé.
– Ừ… được đó… ném bóng vô rổ đi. – Nàng thích thú.
– Quỳnh nhìn nhé… mắt nhìn thẳng về phía rổ, thu tay lại, đặt dưới quả bóng… búng bóng lên vừa đủ lực… đó… ‘bụp’ – bóng vào rổ.
– Dễ mà… để Quỳnh thể hiện nè.
– Không dễ đâu… cái này khó lắm đấy.
Nàng thu tay ném, trái bóng không hiểu có phải được phù phép gì hay không mà rơi tõm vào rổ. Tiểu Quỳnh nhảy cẫng lên sung sướng, hai chị em nhà này thiệt có cách ăn mừng giống y hệt nhau.
– Oh… yeah.
– Wao… hên vậy – tôi trố mắt.
– Hên gì chứ… Quỳnh có khiếu mà.
– Hờ… thôi thôi leo hơi cao rồi đấy.
Những lần sau, nàng ném chẳng vô trái nào, mỗi lần ném trật Tiểu Quỳnh lại tự mình đi nhặt bóng về ném lại, nàng thực sự quyết tâm và không có chút dấu hiệu sẽ bỏ cuộc.
– Ơ… cái rổ như vậy mà ném hoài không vô… thật là ghét quá đi. – Nàng dậm chân.
– Đã bảo là không dễ mà… cầm bóng lên… Minh hướng dẫn lại cho – tôi tiến sát lại chỗ nàng, đứng ngay sau lưng, nhẹ nhàng chỉnh tay nàng trên trái bóng. Tiểu Quỳnh vẻ ngượng ngùng, nàng hơi cúi đầu, tôi khẽ nói.
– Đứng yên nào… mắt nhìn thẳng về rổ… nâng bóng lên một chút – tôi đặt bàn tay mình dưới tay nàng sau đó rời ra – Quỳnh ném đi. – Nàng bỗng dừng lại vài giây, ngoái đầu ra sau nhìn tôi, tôi hấp háy mắt như muốn hỏi – “gì vậy?”, Nàng khẽ cười và ném trái bóng về rổ, lần này bóng đã vào.
– Bravo… Quỳnh giỏi lắm.
– Hên thôi mà – nàng mỉm cười.
– Hôm nay tập đến đây thôi. – Tôi nhặt trái bóng, nhảy lên bỏ vào rổ một cách nhẹ nhàng.
– Sao Minh làm hay vậy – nàng trầm trồ.
– Hay Quỳnh thử lấy bóng từ tay Minh xem – tôi nhồi bóng.
– Lấy thế nào?
– Bằng cách nào cũng được miễn là lấy được bóng, giống như trong bóng đá ấy… nào bắt đầu – tôi nhồi bóng giữa hai chân mình.
– Để xem… Quỳnh sẽ lấy được – nàng tiến lại, đưa tay chụp trái bóng nhưng tôi đã chuyển nó sang tay khác.
Tôi vờn Tiểu Quỳnh như vậy hết mấy phút, nàng dùng đủ mọi thủ đoạn để tranh bóng thậm chí, ôm người, kéo áo, kéo tay, đẩy… lấn nhưng vẫn không sao lấy được, phút cuối khi đang giành bóng, Tiểu Quỳnh mất đà suýt ngã, tôi vội nhào tới tóm lấy vai nàng giữ lại. Nàng nhìn tôi trân trân, mặt lấm tấm mồ hôi, mắt không chớp, tôi khẽ cười, đưa đầu tiến sát lại… chầm chậm… nhưng nàng vội đẩy ra, bước lùi lại, má ửng đỏ.
– Minh… chơi xấu… có trái bóng mà cũng không nhường Quỳnh. – Nàng làm bộ tức tối.
– Ơ… – tôi há hốc mồm trước phản ứng kỳ lạ của nàng.
– Minh giỏi bóng rổ nên bắt nạt Quỳnh – nàng mím môi đi lại lấy ba lô rồi bước ngang qua tôi, cố tình lấn một cái cho bõ tức.
– Hơ hơ – tôi cười và rượt theo – biết lỗi rồi… cho xin đi.
– Không cho… hứ.
– Thật là… – tôi cười.
– Sáng mai Minh rảnh không?
– Ừ rảnh… chi vậy?
– Đến nhà văn hóa chơi cầu lông… Quỳnh phải phục thù – nàng vỗ hai tay vào nhau cười đắc ý.
– Phục thù á… thôi không chơi đâu. – Tôi lắc đầu.
– Gì hả… Sợ thua chứ gì – nàng gãi ngay vào sĩ diện của tôi.
– Ai sợ thua… chỉ lo Quỳnh trúng uất ức thần chưởng của Minh thì khổ.
– Hứ… vậy sáng mai 6h. – Nàng nói xong bước thẳng lại chỗ xe.
– Okê. – Tôi cũng quay đi.
Sáng hôm sau, tiếng piano bản Romance đánh thức tôi, với tay lấy điện thoại, tôi thì thào.
– Mới sáng ai phá đám vậy? Để cho bố ngủ.
– Tiểu Quỳnh nè.
– Tiểu với Đại gì ở đây.
– Quỳnh nè… mau dậy đi, giờ còn ngủ nữa… 15 phút phải có mặt ở nhà văn hóa đấy.
– Quỳnh… nào – tôi ném điện thoại đi, chui vào chăn ngủ tiếp… 5 giây sau… tôi bật dậy chạy vào phòng vệ sinh để đánh răng.
Bên trong nhà văn hóa có một sân thi đấu cầu lông với sáu sân nhỏ, được vẽ vạch và có lưới đàng hoàng. Tiểu Quỳnh mặc một đồ thể thao màu trắng, chiếc quần thun ngắn để lộ đôi chân dài… “miên man”.
– Nhìn gì vậy… Vợt của Minh nè.
– Ừ… À… chơi thế nào đây? – Tôi gãi đầu.
– Không phải chơi mà là thi đấu.
– Hở… nghiêm trọng vậy. – Tôi nhăn mặt.
– Đánh ba ván, mỗi ván 21 điểm, ai thắng hai ván trước thì win.
– Cái này Minh biết mà. – Tôi cười.