Phần 58
Tối thứ 3…
Bữa nay đi học võ, tôi lén nhìn Tiểu Quỳnh mà cười một mình mãi đến nỗi mấy lần bị nàng phát hiện, hai đứa cứ ngượng ngượng thế nào ấy. Bảo vẫn rất quyết tâm cưa cẩm Tiểu Quỳnh, lúc cuối buổi tập anh chàng mon men lại chỗ nàng để cùng tập hiệp khí nhưng Tiểu Quỳnh lắc đầu từ chối, Bảo thất thểu đi tập với người khác. “Còn non và xanh lắm… để anh thể hiện cho chú xem nè” – tôi đứng dậy bước về phía nàng, Tiểu Quỳnh mỉm cười, “có thế chứ… hê… hê”. Phải nói bài tập hiệp khí của Aikido là cơ hội trời cho mà bạn có thể nắm tay con gái một cách công khai và tự tin đến vậy… sao mà không tận dụng cho được.
– Tập không Quỳnh? – Tôi quỳ seiza trước nàng.
– Hôm nay Quỳnh hơi mệt… Minh tập với người khác đi. – Nàng khẽ cười.
– Oạch… vậy thôi… mình nói chuyện cũng được – “xấu hổ quá đi mất, nãy còn lên mặt với Bảo” – tôi cười ngượng ngồi cạnh nàng.
– Hôm qua học pha cà phê Minh thấy sao?
– Hơi khó… chắc cần nhiều thời gian để hoàn thiện kỹ năng – tôi cố ý nói vậy để còn có cớ sang gặp nàng, đôi khi là một học sinh giỏi lại không có lợi lắm.
– Ừ… nếu chăm chỉ có khi sau này Minh là chuyên gia về cà phê đấy.
– Nhờ thầy giỏi mà – tôi cười.
– Đừng có nịnh.
– …
– … – hai đứa im lặng vài giây.
– À… hôm qua Trúc Quỳnh ổn chứ… lúc ra về Minh nghe có tiếng ồn.
– Chỉ là tiếng đóng cửa thôi… không sao đâu. – Dù mỉm cười nhưng vẫn không dấu được nét buồn trong mắt nàng.
Lúc ra về anh Hùng gặp chúng tôi.
– Tối thứ Sáu này anh tổ chức sinh nhật, hai em đến chung vui nhé.
– Dạ… em sẽ đến – Tiểu Quỳnh khẽ cười.
– Vâng ạ… – tôi gật đầu.
– 6H30 tập trung ở nhà anh rồi đến nhà hàng A, anh đặt bàn ở đó rồi.
Nói xong anh Hùng bỏ đi với anh Long. “Nhà anh Hùng ở chỗ nào… quên hỏi rồi” – tôi quay sang Tiểu Quỳnh.
– Quỳnh ơi… Minh đâu có biết nhà anh Hùng. – Tôi gãi đầu.
– Hi… hôm đó khoảng 6h qua nhà Quỳnh rồi cùng đi.
– Hì… tốt quá.
Ngay tối đó, sau một hồi suy nghĩ tôi quyết định mượn xe của thằng Nam. Thực ra có ý đồ cả… thử nghĩ mà xem, nếu tôi chở Tiểu Quỳnh bằng mô tô thì sẽ thế nào, tất nhiên là nàng phải ngả người về trước và ôm tôi “bất chiến tự nhiên thành… hê… hê…” – Tôi úp mặt vào gối vừa cười vừa tự khen mình thông minh quá xá.
– Alo Nam hả.
– Gì mày?
– Tối thứ Sáu cho tao mượn con xe được không?
– Ok… khoảng 5h30 tao đi làm về rồi qua lấy.
– Thank you… so much… baby.
– Chở gái phải không?
– Ừ…
– Ngon.
Tối thứ 5…
Bữa sau ở lớp võ, Bảo vẫn lân la bắt chuyện với Trúc Quỳnh, chắc anh chàng này chưa biết hai nàng là chị em sinh đôi, Trúc Quỳnh có vẻ bực và cả anh Hùng cũng vậy.
– Ha… ha… chuyện buồn cười vậy đó – Bảo cười một mình.
– Mình tập tiếp đi Quỳnh – anh Hùng nắm tay Trúc Quỳnh kéo dậy.
– Vâng. – Nàng mỉm cười và đứng dậy cùng tập.
– … – Bảo đần mặt ra trông thật tội nghiệp.
Lúc về, tôi đi cùng anh Hùng, Long ra đến sân đã thấy Trúc Quỳnh đợi, tay nàng cầm trái bóng rổ.
– Hay cùng chơi đi – anh Hùng để nghị.
– Ừ… được đó, chia đội đi – anh Long.
– Anh và… – anh Hùng chưa kịp nói thì đã bị Trúc Quỳnh ngắt lời.
– Em và Minh một đội – nàng búng bóng về phía tôi.
– Ừ… vậy cũng được, chơi thôi – anh Long vỗ tay.
– Chiến thắng nhé – Trúc Quỳnh đưa một bàn tay ra, tôi miễn cưỡng vỗ tay với nàng. – Chiến thắng.
– … – anh Hùng lườm tôi. Thật là ‘rõ khổ’
– Chơi bao nhiêu điểm? – Anh Long hỏi.
– 17 Điểm nhé – Trúc Quỳnh đáp.
Trận đấu bắt đầu, bên tôi lấy bóng trước, anh Hùng kèm tôi còn Trúc Quỳnh đang bị anh Long theo sát. Tôi nhồi bóng giữa hai chân, rồi di chuyển sang phải, bất ngờ chuyển bóng sang trái, anh Hùng mất đà. Trúc Quỳnh di chuyển ra sau lưng tôi và bằng một động tác búng bóng tôi chuyền cho nàng. Trúc Quỳnh bật cao và đẩy bóng vào rổ một cách dễ dàng.
Đội Trúc Quỳnh: 2 – 0: Đội anh Hùng.
Đến lượt đội anh Hùng cầm bóng, Trúc Quỳnh phải rất vất vả chạy theo anh Long, hình như ông anh họ muốn chọc cô em gái thì phải.
– Chuyền cho tao… lẹ lên. – Anh Long gọi.
Anh Hùng nhồi bóng, thực hiện vài động tác di chuyển nhưng chậm chạp và rất sơ hở, tôi đoán anh ít khi chơi bóng rổ. Loạng choạng trái bóng đập vào chân anh và nẩy ra, tôi đưa tay tóm lấy, di chuyển về rổ.
Đội Trúc Quỳnh: 4 – 0: Đội anh Hùng.
– … – Anh Long lắc đầu không hài lòng.
– Oh… yeah – Trúc Quỳnh một lần nữa đập tay với tôi.
Không giống Hùng, anh Long khá điêu luyện, mấy lần vượt qua được Trúc Quỳnh, nhưng khi chuyền cho anh Hùng thì một là anh không chụp được, hai là bị cướp mất, đến lúc anh ném thì lại không vào rổ. Anh Long nhận ra anh bạn của mình không biết chơi nên mấy lần sau đều tự mình làm từ A đến Z. Nhưng như thế là chưa đủ, Trúc Quỳnh và tôi quá vượt trội và điểm số mỗi lúc được nới rộng, 8 – 4 rồi 10 – 4.
Khi tôi đang cầm bóng và chuẩn bị vượt qua, anh Hùng lấn tới quyết tâm cản, tôi loạng choạng xuýt ngã.
– Có sao không? Anh xin lỗi – anh Hùng hỏi.
– Dạ… không sao, chơi tiếp thôi.
– … – Trúc Quỳnh nhìn anh Hùng vẻ không vui.
Về cuối trận, tỷ số đã là 14 – 6, Trúc Quỳnh làm động tác giả và chuyền bóng cho tôi, một lần nữa, anh Hùng chắn ngang hướng di chuyển, lần này tôi chạy nhanh quá không kiểm soát được nên va phải anh ngã xuống.
– Có sao không? – Anh Long và Trúc Quỳnh chạy lại.
– Dạ không sao – tôi nhăn nhó nhìn vết trầy trên cánh tay.
– Minh không sao chứ? – Hùng đưa tay định kéo tôi dậy, Trúc Quỳnh cũng đưa tay ra, tôi nắm lấy tay nàng, quả thực vừa rồi anh Hùng cản phá bất ngờ quá làm tôi không kịp phản ứng.
– Chơi vui thôi mà… anh có cần quyết liệt vậy không? – Trúc Quỳnh lớn tiếng với anh Hùng.
– Anh xin lỗi, cái này anh không cố ý. – Hùng rầu rĩ trả lời.
– Thôi đi… em thấy hết rồi. – Nàng làm mặt giận.
– Được rồi… được rồi… chuyện nhỏ như con thỏ mà. – Anh Long hòa giải.
– Ừ… Minh không sao đâu Quỳnh, chơi tiếp đi – tôi cười với Trúc Quỳnh.
– Không chơi nữa – nàng quay phắt, lấy ba lô rồi đi về bãi xe.
– Cái con bé này… tí khí gì mà – anh Long tặc lưỡi.
Chiều thứ 6, sau một hồi sửa soạn kỹ lưỡng và chu đáo, tôi đứng ngắm mình trước gương, vuốt tóc dựng lên một chút… ổn… à còn thiếu, lấy chai Forboss làm vài phát lên cơ thể. “Đẹp không thua gì Kwon Sang Woo… chắc đi đóng phim quá… Đ*** sắp muộn”.
Vừa đến nhà thằng Nam đã thấy nó đứng cạnh chiếc Honda CBR150 hai màu trắng, đỏ mới cóng.
– Chiếc này được không? – Nam cười.
– Hết sẩy.
– Em này tao mới tậu về cách đây mấy tháng… yên tâm… chạy phê đừng hỏi.
– Cảm ơn mày… mai tao trả nhé.
– Vô tư đi… tao còn hai chiếc khác trong nhà kìa, lúc nào rảnh qua trả cũng được.
– Ghen tị với mày quá.
Con xe thằng Nam lăn bánh trên đường, phải nói là một cảm giác rất “like a boss”, cũng may là đội chiếc mũ bảo hiểm trùm kín đầu nên thoải mái cười một mình. Âm thanh từ động cơ xe thật là phê, có tiền phải mua một “em”để’ôm ấp’ mới được. Tôi dừng xe trước cổng nhà Tiểu Quỳnh và lấy điện thoại gọi cho nàng, ngay sau đó anh Long cũng đến.
– Xe đẹp đấy… của chú à? – Anh Long cười.
– Dạ không… em mượn của thằng bạn. – Tôi khẽ cười, vừa xong thì cổng mở, Tiểu Quỳnh mặc quần short ngắn, áo thun lệch vai màu trắng, nàng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
– Tiểu Quỳnh – tôi mỉm cười.
Nàng không nói gì mà quay đầu vào trong, một Tiểu Quỳnh nữa lại bước ra, lần này nàng mặc chiếc quần ống rộng, sơ mi trắng và đeo một đôi khuyên tai màu lục bảo. “Lại nhầm” – tôi cười khổ.
– Hai người đến lâu chưa? – Tiểu Quỳnh hỏi.
– Mới đến thôi. – Tôi khẽ cười.
– Wa… hôm nay trông kỹ sư điệu nhỉ, xe đẹp nữa. – Tiểu Quỳnh tủm tỉm.
– Hì… mình đi thôi. – Tôi gãi đầu.
– Ông chở tui nhé? – Trúc Quỳnh để nghị.
– Hả… tui… chở… – tôi ú ớ chưa kịp nói thì Trúc Quỳnh đã lấy cái mũ bảo hiểm, ngồi lên xe một cách tỉnh khô.
– Đi thôi em – anh Long gọi Tiểu Quỳnh, nàng nhìn hai đứa tôi không nói gì và đi về phía xe anh Long.
Anh Long và Tiểu Quỳnh đi trước, Trúc Quỳnh lấy bám lấy eo tôi.
– Đi đi chứ.
– Ừ… – tôi nổ máy và chạy theo.
Vậy là kế hoạch tưởng như hoàn hảo bị phá sản nhanh chóng, tôi thầm rủa Trúc Quỳnh tơi tả hoa lá.
– Chạy nhanh lên, anh Long bỏ xa rồi kìa… đi mô tô gì mà – nàng bĩu môi.
– Đường đang đông – tôi cự lại.
Lúc dừng đèn đỏ, tôi chạy lên gần xe anh Long, mở kính chắn gió, nheo mắt cười với Tiểu Quỳnh, nhưng nàng chẳng thèm để ý. Tự nhiên thấy ghét chiếc môtô quá thể.
Khi đến nhà anh Hùng, trước cổng đã có mấy chiếc xe máy xếp thành hàng dài, mấy bạn trong số đó là thành viên câu lạc bộ tình nguyện, còn lại hình như là bạn của anh Hùng hay đồng nghiệp. Anh vỗ tay với anh Long.
– Hơi muộn đó nha.
– Tao bị kẹt xe.
– Trúc Quỳnh, đừng giận anh chuyện hôm bữa nhé – anh cười với Tiểu Quỳnh.
– Hi… Trúc Quỳnh bên kia – Tiểu Quỳnh khẽ cười.
Mọi người chuyển sự chú ý về phía chiếc moto, Trúc Quỳnh tháo mũ bảo hiểm, có vài tiếng xì xào.
– “Hai chị em sinh đôi à… giống nhau quá”
– “Đẹp quá mày ơi”
– “Ai là Trúc Quỳnh”
– Chào anh – tôi gật đầu chào anh Hùng.
– Ừ… – anh Hùng gật đầu với tôi và quay sang hỏi trúc quỳnh – Trúc Quỳnh à.
– Hi… anh – nàng lạnh nhạt.
– Anh xin lỗi chuyện hôm qua. – Hùng khẽ cười.
– Anh đâu có lỗi gì với em. – Trúc Quỳnh lạnh lùng.
– Anh… – Hùng nhìn sang tôi cầu cứu.
– Bữa đó là Minh không cẩn thận, không phải lỗi của anh Hùng đâu. – Thấy thế tôi nhanh miệng trả lời, lần này Trúc Quỳnh không thèm phản ứng. Có lẽ biết tính cô nàng này nên cả đám cũng đành bó tay.
– Được rồi mọi người, có mặt đông đủ hết cả, ta đi thôi. – Anh Hùng gọi.
Nhà hàng cách đó chừng trăm mét, đó là một nhà hàng buffet, chủ yếu phục vụ đồ nướng và lẩu. Anh Hùng bao nguyên một gian lớn ở đây, cuối phòng còn có thêm một chiếc piano nữa, nghe đâu cũng do anh Hùng chuẩn bị sẵn. Nhìn bữa tiệc mà tôi tấm tắc mãi, đúng là “nhà có điều kiện”, từ bé đến giờ sinh nhật với tôi nó cũng bình thường như ngày chủ nhật, ngoài Tiểu Vy ra thì chẳng ai nhớ, thậm chí đôi lúc tôi cũng quên.
Vì là tiệc buffet nên bạn tự phục vụ, mọi người kéo nhau ra bàn thức ăn và tha hồ gắp món mình thích vào đĩa, nào là thịt bò, ốc, tôm… đều được chế biến sẵn, bạn chỉ việc bỏ chúng vào nồi lẩu hay đặt lên giá nướng là xong, ngoài ra thực khách còn có thể chọn thêm trái cây hay kem để tráng miệng.
Một ông bạn của anh Hùng đang tiếp cận Tiểu Quỳnh, tôi cũng không muốn kém cạnh nên lập tức vào “nghênh chiến”.
– Món này ngon nè Quỳnh – tôi gắp vào đĩa nàng.
– Cảm ơn. – Nàng lạnh nhạt.
– Cái này cũng ngon nè em – ông bạn này cũng nhanh tay giúp nàng.
– Hi… được rồi để em tự làm. – Nàng khẽ cười.
– À… Quỳnh ăn kem không? – Tôi lấy cho nàng một ly kem, nhưng lúc quay lại đã thấy hai người họ cười nói đi về một góc. “Thật là… tự nhiên nóng lạnh với mình… này thì kem”, tôi đang định ném ly kem về chỗ cũ thì Trúc Quỳnh gọi.
– Đưa tui ly đó.
– Ly nào.
– Cái ông đang cầm đó.
– Ừ. – Tôi đưa cho nàng.
– Hôm nay sao vậy… không vui à?
– Sao lại không vui… không thấy tui đang cười à – tôi gượng cười.
– Giả tạo – nói xong Trúc Quỳnh cũng bỏ đi.
Khi những nồi lẩu đã sôi, giá nướng đã xì xèo mùi thơm từ thịt bò, buổi sinh nhật hoành tráng bắt đầu. Chiếc bánh sinh nhật được nhà hàng tặng miễn phí, bia được gọi lên, nến đã thắp và bài Happy Birthday vang lên, anh Hùng thổi nến, tôi bỗng thấy buồn cười, ở tuổi 28 mà anh Hùng vẫn có một ngày sinh nhật như lên 8, cánh chị em và mấy ông bạn tặng anh vài món quà, nước hoa dành cho nam, đồng hồ, caravat… Tiểu Quỳnh tặng anh một đôi giày thể thao.
Còn tôi đi sinh nhật tay không, thực ra thì tôi không có khiếu lắm cho việc chọn quà, không biết nước hoa dành cho nam nó bán chỗ nào, cái đồng hồ vượt quá khả năng tài chính, không biết chọn màu caravat và cũng không biết anh mang dày số bao nhiêu… rất là hợp lý khi đi tay không. À… mà không chỉ có tôi, Trúc Quỳnh cũng vậy.
Buổi tiệc khá vui với người khác còn với tôi thì lại tẻ nhạt, bởi lẽ người đầu tiên tui muốn nói chuyện là Tiểu Quỳnh thì nàng đang bị thằng cha lúc nãy chăm sóc rất kỹ, người thứ hai là Trúc Quỳnh thì anh Hùng bao gọn, mặc dù cô nàng không mấy nhiệt tình tiếp chuyện, người thứ ba là anh Long thì đang chém gió với một anh khác về máy móc xe hơi gì đó, nghe không lọt tai. Vậy là tôi chuyển sang phương án B là tán tỉnh một cô em không quen biết, nhìn cũng “ngon phết”, cô nàng lớn tuổi hơn tôi và là đồng nghiệp của anh Hùng, nhưng thôi đừng quan tâm, cái cần quan tâm khi nói chuyện với bà chị này là thái độ của Tiểu Quỳnh. Nhưng đau đớn thay tôi nhận ra mình đã lầm, nàng chả đếm xỉa gì tới tôi cả.
Tiểu Quỳnh đề nghị tặng anh Hùng một bản nhạc để chúc mừng sinh nhật. Nàng bước lại chiếc piano, mọi người im lặng và háo hức. Bản nhạc trong trẻo và vui tươi cất lên, ai cũng ngây người, mấy anh con trai nhiều chuyện thì cũng biết điều mà im lặng, ngay cả nhân viên nhà hàng cũng thích thú theo dõi, chỉ có Trúc Quỳnh là không mấy quan tâm. Tiếng đàn dịu êm làm bản thân tôi cảm thấy như bay bổng, những ngón tay của Tiểu Quỳnh nhẹ nhàng uốn lượn, khuôn mặt thơ ngây đầy mê hoặc. Bản nhạc kết thúc, cả thảy mọi người đều đứng dậy vỗ tay.
– “Hay quá…”
– “Làm bản nữa đi em.”
– “Tuyệt vời”.
– Em cảm ơn ạ. – Nàng mỉm cười mãn nguyện.
Nhiều lần thấy nàng biểu diễn nhưng đây là lần đầu cảm nhận được sức hút của nàng đến đám đông như vậy.
Tiệc càng vui thì bia khui ra càng nhiều, Tiểu Quỳnh nói nhỏ với anh Hùng gì đó.
– Trúc Quỳnh uống ít thôi em – anh Hùng đẩy chai bia cho người khác.
– Đang vui mà – Trúc Quỳnh vẻ lâng lâng.
– Mình chơi gì đó đi mọi người. – Một ông anh đề nghị.
– Hay chơi trò “beer pong” nhé? – Anh Hùng đề nghị.
– Thôi đi mày, trò đó thì mày trùm rồi ai mà dám chơi. – Đám bạn anh Hùng ra vẻ phản đối.
– Hé hé… chơi vui thôi, đồ nghề tao chuẩn bị sẵn hết rồi, với lại lần này tao tìm được đối thủ mới. – Anh Hùng chỉ tay về tôi.
“Hử… thế quái nào lại lôi mình vô” – tôi trố mắt.
– Hôm qua anh thấy chú ném bóng chuẩn xác lắm… chơi trò này cũng tương tự thôi. – Anh Hùng tươi cười, có lẽ anh muốn gỡ lại chút phong quang bản thân.
– Chơi đi… chơi đi… – mọi người nhiệt tình hưởng ứng.
Tôi chần chừ suy nghĩ, bất ngờ Trúc Quỳnh đề nghị.
– Em sẽ chơi với Minh.
– Trúc Quỳnh – Tiểu Quỳnh gọi nàng, tôi cũng ái ngại.
– Không sao đâu. – Trúc Quỳnh khẽ cười rồi đứng lên.
– Vậy chơi thế nào ạ – tôi hỏi.
Sau khi giải thích luật chơi xong, tôi và Trúc Quỳnh một đội, bên kia là anh Hùng và một anh khác. Nhân viên nhà hàng mang lên hai khay bia, mỗi khay 10 ly, hình tam giác đặt ở mỗi đầu bàn với mấy trái bóng bàn. “Thật đúng là trò con nít” – tôi nghĩ bụng, lượt đầu tiên tôi và Trúc Quỳnh ném, trái bóng của tôi đập miệng ly nẩy ra ngoài còn của Trúc Quỳnh thì rơi tõm vào trong, như thế là đội anh Hùng phải uống ly đó. Đến lượt đội anh Hùng cũng chỉ một quả vào, tôi nhận uống. Lượt kế tiếp cả tôi và Trúc Quỳnh đều ném không vào, trong khi bên anh Hùng lại trúng cả hai quả, tôi và Trúc Quỳnh phải uống. Mọi người rất hào hứng, trừ Tiểu Quỳnh ai cũng vỗ tay tán thưởng.
Tình hình các lượt sau khá tệ, tôi hoàn toàn không có năng khiếu trong trò này, Trúc Quỳnh khá hơn một chút những cũng không cải thiện được bao nhiêu, kết quả đôi bên tôi thua trước, trong 10 ly bia, tôi giành uống 7 ly vì không muốn Tiểu Quỳnh thấy cô em say. Khay bia thứ 2 được mang lên, tôi bắt đầu có dấu hiệu buồn nôn, khi mới uống thêm được hai ly, thì tôi xin phép vào nhà vệ sinh.
– Nhanh lên nhé… đang vui mà – anh Hùng gọi theo.
– Để em chơi thay phần của Minh. – Trúc Quỳnh đề nghị.
Tôi nôn sạch, cảm giác mệt rã rời, đầu lâng lâng, bước chân muốn loạng choạng, tôi rửa mặt và vỗ tay vào hai má cho tỉnh. Khi quay lại bàn tiệc thì thấy hai chị em Quỳnh đang lời qua tiếng lại.
– Mặc em… em chưa… say mà – Trúc Quỳnh mặt hồng hồng đỏ.
– Em không được uống nữa – Tiểu Quỳnh giành ly bia từ tay em gái.
– Ừ… Trúc Quỳnh đừng chơi nữa. – Anh Hùng cũng can.
– Em không sao… chị buông ra nào… – Trúc Quỳnh giật ly bia, bất ngờ văng nước vào áo Tiểu Quỳnh.
– Em… ‘chách’ – Tiểu Quỳnh tát vào má em gái, Trúc Quỳnh tay che má.
– Hai đứa thôi đi được không – anh Long chen vào.
– Chị xin lỗi – Tiểu Quỳnh giọng run run, Trúc Quỳnh bỏ đi ra cửa.
Khi đi ngang qua chỗ tôi nàng gọi.
– Ông chở tui về nhé.
– Ờ… ừ. – Tôi ái ngại.
Ai cũng nhìn hai chị em Quỳnh, Tiểu Quỳnh lúc này cũng sắp khóc, tôi bước lại chỗ họ.
– Em xin phép về trước nhé anh Hùng.
– Ừ…
– Quỳnh… – tôi định hỏi thăm Tiểu Quỳnh một câu, nhưng lại thôi.
– Em đưa Trúc Quỳnh về đi Minh – anh Long dặn.
– Dạ. – Tôi gật đầu.