Phần 56
Chiều hôm sau tôi ghé nhà Phương Vy. Nhà em bây giờ không còn bán tạp hóa nữa mà mở tiệm may, mẹ Phương Vy đang lấy số đo cho một vị khách nữ.
– Cháu chào Bác.
– À… chào cháu, tìm con Vy nhà bác phải không?
– Dạ.
– Vy ơi… xong chưa con, mặc có cái áo mà lâu quá vậy?
– Mẹ ơi… hic… cái áo hơi chật – Phương Vy phụng phịu từ trong phòng bước ra.
Em mặc chiếc áo dài tím, mái tóc xõa dài thoáng làm tôi thẫn thờ, Phương Vy thẹn thùng.
– Anh mới đến.
– Ừ… chiếc áo đẹp quá. – Tôi khẽ cười.
– Hình như con lên cân thì phải, cảm thấy cái áo hơi chật mẹ ạ.
– Chật chỗ nào lát mẹ nới ra cho… mới có mấy tháng mà mập lên rồi à? – Mẹ Phương Vy mỉm cười với con gái.
– Chỗ… – Phương Vy vẻ xấu hổ – Thôi… để tối về con nói mẹ, bây giờ đi với anh Minh đã.
– Ừ… hai đứa đi đi.
– Anh đợi em chút nhé… em vô thay đồ chút.
– Ừ… – tôi gật đầu và quay sang hỏi thăm mẹ Phương Vy. – Công việc tốt chứ bác?
– Cũng tàm tạm… bây giờ quần áo may sẵn tiện lợi quá nên bác chủ yếu may đồng phục học sinh, áo dài và đầm.
Mẹ Phương Vy là người Huế nên chất giọng rất đặc trưng, mộc mạc và chân phương.
– Đi thôi anh. – Phương Vy gọi.
– Ừ… cháu đi bác ạ. – Tôi chào mẹ Phương Vy.
Trước khi đến nhà cô Hương, chúng tôi ghé qua trường Lương Văn Chánh. Mỗi lần về thăm trường là một lần sống lại tuổi học trò, cảm giác như mình đang đi học và sau lưng là cô nữ sinh trong tà áo dài trắng hồn nhiên cười nói. Trường của tôi có hai khu A và B, khu B nhỏ hơn khu A và cách nhau bởi đường Phan Lưu Thanh. Tôi dừng xe trước cổng chính khu A, đầy nhẹ cánh cổng và dắt xe vào, Phương Vy bước theo sau lưng. Sân trường đầy lá bàng và hoa phượng, bác Hai bảo vệ đang lúi cúi quét, cơn gió thổi qua và vài chiếc lá nữa lại rơi xuống, hai đứa tôi bước lại chào bác.
– Bác Hai – tôi gọi. Bác ngẩng lên nheo mắt lại nhìn chúng tôi.
– Cháu chào bác – Phương Vy gật đầu chào.
– Chà… thằng Minh và con Vy – bác cười. – Hai đứa bây ra trường hết chưa?
– Dạ… Vy ra trường rồi, còn cháu cũng sắp.
– Sao bác nhận ra bọn cháu hay vậy? – Phương Vy khẽ cười.
– Năm nào hè về bọn bây cũng ghé… tao sao quên được.
– Bác vẫn khỏe chứ ạ? – Tôi hỏi.
– Vẫn khỏe… nhưng học sinh nghỉ hè rồi có hơi buồn. – Bác mỉm cười, làn da rám nắng nhăn lại.
– Dạ… Bọn cháu thăm trường một lát nhé bác? – Phương Vy.
– Ừ… hai đứa cứ tự nhiên.
Khoảng sân rộng ngày nào chúng tôi vẫn hay nô đùa, những tà áo dài thướt tha luôn làm bọn con trai phải dòm theo, cây bàng vẫn đứng đó chẳng cao lên chút nào và hàng ghế đá chúng tôi hay ngồi truy bài sao hôm nay buồn thế? Phương Vy cúi người nhặt một bông hoa phượng, khẽ xoay xoay.
– Em vẫn thích hoa Phượng?
– Thích chứ… hoa học trò mà – em khẽ cười.
– Em còn nhớ chiếc ghế đá kia không?
– Nhớ… lần nào giận anh, em cũng ra đó ngồi.
– Vậy cây phượng này?
– Có lần anh trèo lên hái cho em và Thúy Anh, mỗi người một cành, bác Hai bắt được phạt anh phải dọn nhà vệ sinh trường một tuần… hi… hi.
Phía sau trường là sân bóng, tôi chạy đà, tưởng tượng mình có trái bóng nhảy lên đẩy bóng vào rổ, Phương Vy tủm tỉm.
– Anh làm gì vậy?
– Chơi bóng.
– Bóng đâu?
– Tưởng tượng chứ đâu… chơi không?
– Hi… Hi… anh chơi một mình đi… em đi dạo một chút.
– Đợi anh với.
Chúng tôi bước trên hành lang, bên cạnh là những phòng học vắng, tôi dừng lại nhìn vào cửa sổ lớp 12A2. Kỷ niệm lại hiện về.
‘- Mày lật sang trang kia coi… trang nữa.
– Phải trang này không?
– Ừ… đúng rồi.
– Chép lẹ đi… Cô xuống – Nam nói khẽ.
“Soạt… soạt… soạt”
– Minh, Nam đứng lên… quyển sách đâu? – Cô giáo gọi.
– Dạ… Dạ sách đây ạ – thằng Nam cúi đầu đưa cô quyển sách học tốt Văn.
– Hai em đưa bài đây – cô thu bài hai thằng khi thời gian làm bài mới qua phút 15.
– Cũng tại mày cả… chép lộ quá – thắng Nam trách.
– Tao có biết là cô xuống đâu.
– Hai em vừa nói gì đấy? – Cô hỏi.
– Dạ… không có… không có – tôi và Nam lắc đầu quầy quậy.
– Yên lặng cho mấy bạn khác làm bài.
– Hi… Hi… – mấy con nhỏ trong lớp tủm tỉm cười.’
Tôi quay lại với Phương Vy, em gấp một chiếc máy bay giấy và phóng, chiếc máy bay lượn một vòng rồi đáp xuống hành lang. Có lẽ không ở nơi nào lại nhiều kỷ niệm như dưới mái trường này. Thời gian dẫu có trôi đi bao lâu cũng không thể xóa mờ. Đâu thể quên những giờ ra chơi, bài kiểm tra một tiết hay những mùa thi đến gần. Sẽ nhớ mãi tiếng giảng bài, tiếng trống tan trường và những buổi văn nghệ cuối năm. Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh những đứa bạn ôm nhau khóc trong ngày chia tay, những dòng lưu bút ướt nhòa, chúc nhau luôn thành công trên đường đời. Bạn bè tôi bây giờ mỗi đứa một nơi, có thằng học Y ở Huế, có đứa định cư ở Thụy Điển, cũng có đứa ‘ra đi’ khi tuổi còn đôi mươi.
– Mình đi thôi anh – Phương Vy gọi.
– Ừ…
Chúng tôi chào bác Hai, một lần nữa bước qua cánh cổng trường, tôi dừng lại dưới một tán cây phượng trước cổng. Chính nơi này, những chiều tan học tôi đứng đợi Thúy Anh cùng về. Để có “chiều mưa tan trường, hai đứa chung đường, sao nghe vấn vương” và những hôm nàng nghỉ học, tôi buồn vu vơ trên đường về.
Rời trường, tôi và Phương Vy sang nhà cô Hương. Cô trước đây là chủ nhiệm lớp tôi và là giáo viên tiếng Anh lớp Phương Vy. Tôi bấm chuông, từ trong nhà một cô bé chừng 12 – 13 tuổi chạy ra hỏi.
– Chú tìm ai đấy?
– Có mẹ ở nhà không?
– Dạ… có… Mẹ ơi, có chú gì tìm mẹ nè – Cô bé gật đầu rồi gọi vào trong.
– Phải bé Ly không? Lớn quá, chị nhận không ra – Phương Vy nựng má cô bé.
– Dạ – bé Ly mỉm cười.
– Minh và Phương Vy… bất ngờ quá, hai đứa vào đi – Cô niềm nở đón chúng tôi.
– Em định gọi cô trước nhưng anh Minh bảo để cô bất ngờ. – Phương Vy khẽ cười.
– Bé Ly lớn quá cô nhỉ?
– Ừ… cũng 5 năm rồi còn gì.
Cô Hương rót nước mời chúng tôi và câu chuyện ngày xưa giữa các cô trò lại rộn ràng, cô mang cho chúng tôi xem cuốn lưu bút của lớp. Tôi thích nhất là lưu bút của bí thư Trang Mập vì bên cạnh những con chữ là một bông hoa phượng được kẹp ngay ngắn. Cô kể cho chúng tôi nghe về lớp cô đang dạy về không quên nhắc đến tôi.
– Cô nhớ nhất thằng Minh nè… Suốt ba năm cô chủ nhiệm, chưa dò bài nó lần nào – cô cười.
– Thiệt hả cô… sao anh may quá vậy? – Phương Vy mỉm cười.
– Anh đâu có biết… lần nào đến buổi học của cô là anh lại thấp thỏm lo sợ đến lượt mình lên bảng, vậy mà có thấy kêu tên đâu… hê… hê… lâu rồi anh đinh ninh là trong sổ không tên mình nữa kìa.
Cả ba cô trò cùng nhìn nhau cười sau đó cô hỏi.
– À… hai em có gặp Thúy Anh chưa? Mấy hôm trước bạn có ghé qua chỗ cô.
– Dạ chưa… em cũng mới biết Thúy Anh về Việt Nam gần đây nhưng chưa liên lạc được.
– Em có số điện thoại của bạn không?
– Dạ không ạ.
– Ừ… vậy hai em lưu số này vào… Thúy Anh hôm trước cho cô đấy.
Chúng tôi chơi nhà cô thêm một lát sau đó xin phép về, tối đó tôi sang nhà Phương Vy và gọi cho Thúy Anh. Chẳng biết hai nàng ấy nói chuyện gì mà lâu ơi là lâu đến khi Phương Vy nhường điện thoại thì tôi đã ngáp đến cái thứ mười mấy rồi.
– Alo… Thúy Anh à.
– Minh… nay sao rồi.
– Vẫn tốt, Thúy Anh vẫn còn ở Phú Yên chứ?
– Ừ… nhưng vài bữa nữa mình sẽ vào Sài Gòn để bay sang Úc.
– Vậy ngày mai bọn mình có thể đi café được không?
– Ừm… được mà.
Cuộc điện thoại ngắn kết thúc, dù thực lòng muốn nói rất nhiều nhưng lại không biết phải mở đầu từ đâu, giữa chúng tôi là mối tình tuổi 18, trong sáng và vô tư, chưa có một nụ hôn nào mà chỉ là cái nắm tay của những rung động đầu đời. Sau bao năm xa cách tình cảm ấy cũng đã nhạt nhòa.