Phần 53
Thứ 5, tôi ôm câu hỏi lớn về Mi Mi đến lớp võ định nhờ Trúc Quỳnh giải giúp, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa biết phải hỏi thế nào. Trong khi đó cả buổi tập anh Hùng cứ kè kè bên nàng, anh chàng hiền lành dùng hết khả năng ăn nói để tán tỉnh nhưng Trúc Quỳnh đáp lại chỉ bằng một cái gật đầu, hay một tiếng ‘ừ’, “thật là lỗ vốn… lỗ vốn quá” – tôi lắc đầu ngao ngán, chị em nhà này thật biết cách trêu người mà.
Lúc về, từ phòng thay đồ đi ra đã thấy Trúc Quỳnh cầm trái bóng đợi ở giữa sân, tôi bước lại gần.
– Đợi tôi à? – Tôi hỏi. Đúng lúc anh Hùng và anh Long đi ngang qua.
– Trúc Quỳnh đi uống nước với bọn anh không? – Anh Hùng tươi cười.
– Không… hai anh đi đi, em ở lại chơi bóng một lát – nàng không để ý đến nụ cười lụi tắt trên gương mặt tội nghiệp của anh Hùng, cứ cho tay nhồi bóng.
– Thôi kệ nó… mình về thôi… Bye Minh nhé. – Anh Long kéo anh Hùng đi.
– Bye hai anh. – Tôi khẽ cười, thoáng thấy anh Hùng quay lại nhìn mình.
– Chơi thôi – Trúc Quỳnh búng trái bóng cho tôi.
– Chơi thế nào đây?
– Như hôm trước, ai thua phải làm cho người kia một việc.
Nghĩ đến việc có thể hỏi Trúc Quỳnh về cô chị Mi Mi, tôi quyết tâm phải thắng. Nhưng thắng Trúc Quỳnh thật không dễ, nàng chơi rất điêu luyện vậy nên phải vất vả lắm tôi mới thắng được.
– Ha ha… “Game over… I win” – tôi cười.
– Ông đừng có nói câu đó được không? – Nàng làm mặt giận.
– Sao vậy… chơi vui thôi mà… nè – tôi chạy theo nàng ra quán nước.
Trúc Quỳnh ngồi ‘uỵch’ xuống ghế rồi nói.
– Ông muốn tôi làm gì đây?
– Từ từ nào… – tôi cười – cho hai chai revive cô ơi.
– Đừng có bảo tôi làm bạn gái ông là được, tôi không có hứng thú đâu.
– Uống nước đi – tôi rót cho Trúc Quỳnh.
– Chu đáo thế… không phải định mua chuộc gì đó chứ? – Trúc Quỳnh khẽ cười.
– Ừ… cũng gần thế.
– Được rồi… tui thua nên tui làm, miễn là trong khả năng.
– Minh định hỏi về Tiểu Quỳnh.
– Chị tui sao?
– Dạo này thấy Tiểu Quỳnh sao sao ấy.
– Sao là sao… nói rõ xem nào – Trúc Quỳnh chau mày.
– Tiểu Quỳnh đối với tôi tỏ ra rất lạnh nhạt, hình như Quỳnh giận tôi chuyện gì đó.
– Sao có thể vậy… tuần trước chị ấy còn hỏi tôi có gặp ông không mà. – Trúc Quỳnh làm bộ khó hiểu.
– Rồi Quỳnh nói sao? – Tôi hồi hộp.
– Thì không chứ sao. – Trúc Quỳnh nói tỉnh khô.
– Ơ… thế còn hỏi gì về tui nữa không.
– Hết rồi. Mà sao ông hỏi chị tui kỹ thế, có ý gì à. – Trúc Quỳnh khẽ cười.
– Ừ… à không… đâu có – tôi gãi đầu.
Bắt đầu lắp ghép các dữ kiện lại xem nào, một tháng trước, tôi cảm nhận được nàng thích mình nhưng sau đó tôi quay về với Quỳnh Chi. Mới đây nàng còn hỏi thăm tôi nhưng đến khi gặp thì lại thấy nàng vui vẻ với Bảo và chả đếm xỉa gì tới mình. Vậy là sao? Là tôi ảo tưởng Tiểu Quỳnh thích mình, hay nàng đang thăm dò tôi. Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định – “mình cần một phép thử”.
Sáng thứ sáu, tôi đến quán café mang theo một bản vẽ, 3 tờ A3, một cây bút chì, một cục tẩy và một dây buộc quà hình chiếc nơ.
Tiểu Quỳnh từ bàn bên cạnh bước lại chỗ tôi, sở dĩ tôi đoán là nàng vì chỉ cần nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của nàng là đã cảm nhận được rồi, chằng cần phải nhìn chằm chằm vào ngực làm gì.
– Minh dùng gì?
– Cho Minh một cappuccino.
– Minh đợi một lát – nàng khẽ liếc qua mấy tờ giấy rồi bước vào quầy bar.
Lát sau Tiểu Quỳnh mang ra tách cappuccino, trên lớp bọt sữa là một dấu hỏi, bên dưới ký tên ‘mi mi’. “Chắc là đang tò mò đó mà” – tôi khẽ cười, nhấp ly cappuccino rồi đưa bản vẽ lên đùi, kẹp tờ giấy vào, giơ bút chì lên về phía quầy bar, nheo một mắt lại và ngắm sau đó đặt bút xuống và bắt đầu vẽ Mi Mi.
Tôi học vẽ chân dung vào năm lớp 12, khi đó còn đang theo đuổi Thúy Anh. Nhớ khi ấy, Thúy Anh mơ ước trở thành kiến trúc sư, nên nàng đi học vẽ để thi vào trường Kiến Trúc, tôi cũng lò mò đi học cùng. Sau khi hết năm lớp 12, Thúy Anh cùng gia đình sang Úc định cư, còn tôi thi vào trường Kiến Trúc nhưng không phải ngành kiến trúc mà lại là xây dựng vì Ngành Kiến Trúc lấy điểm cao, chỉ tiêu thấp nên tôi e không đậu. Lại lan man mất rồi, khi nào rảnh sẽ kể chuyện này sau vậy, quay lại với Tiểu Quỳnh nào.
Vẽ chân dung một người ngồi yên đã khó, thế mà Tiểu Quỳnh cứ đi qua đi lại, lắc đầu bên này, quay người bên kia, hình như nàng biết tôi vẽ mình nên cố tình làm khó. Đang vẽ thì nàng bê khay nước đứng sau lưng tôi, tò mò dòm vào, tôi biết chứ, thấy cái bóng mà, để nàng nhìn vài phút, tôi vươn vai quay lại, Tiểu Quỳnh giật mình quay đi, lúng túng bước về phía quầy bar. Tôi vừa nhìn vừa dùng trí nhớ để vẽ ra những đường cong đẹp nhất trên khuôn mặt Mi Mi.
Khi bức tranh đã hoàn thành và không thể hoàn hảo hơn được nữa, tôi đặt bút ký tên mình dưới chân dung sau đó cuộn lại rồi dùng dây buộc lại rồi đi lên quầy bar.
– Quỳnh ơi, cho Minh gửi tiền.
– Của Minh 30 nghìn – nàng đưa cuốn sổ kẹp bill rồi quay đi tiếp tục pha chế ly cocktail.
Tôi kẹp tiền vào sổ và đặt bức chân dung bên cạnh.
– Minh về nhé.
– Ừ – nàng gật đầu.
Tôi ra về, lòng hạnh phúc khi nghĩ đến việc Mi Mi sẽ vui thế nào khi thấy bức chân dung.
Thứ 7, tập võ đến 8h thì anh Long đi đến hỏi.
– Minh.
– Dạ.
– Tối nay có bận gì không?
– Không bận gì ạ.
– Vậy tốt quá, tối nay câu lạc bộ đi tặng cơm nhưng lại thiếu người nên định kêu em đi cho đủ, vậy được không?
– Vâng, được mà – tôi tươi cười gật đầu.
– Em đi cùng với được không? – Bảo nhanh nhảu hỏi.
– Ừ được, vậy thì càng tốt… mình xin phép thầy về sớm một chút.
Ra đến bãi xe, anh Long chở Tiểu Quỳnh còn Bảo thì cứ nhìn nàng, thấy mà bực. Chúng tôi ghé qua chùa, tôi chở thùng cơm, Bảo chở thùng cháo sau đó đến công viên 23/9. Các tình nguyện viên đã tập trung đông đủ, chủ yếu là nữ, nhiều bạn đi xe đạp. Không khí gần chợ bến thành về buổi tối thật nhộn nhịp, ai cũng góp một tay chia các phần cơm và cháo ra, Bảo chỉ lớ ngớ tìm cách bắt chuyện với Tiểu Quỳnh, nhưng nàng tỏ vẻ không quan tâm, xong đâu đó, anh Long gọi mọi người tập trung lại.
– Mọi người bắt cặp để cùng đi nhé, một bạn nam đi với một bạn nữ, xe đạp các bạn để lại đây bên câu lạc bộ sẽ trông.
Mọi người bắt đầu tìm đối tượng cho mình, anh Long gọi tôi.
– Minh… em đi với ai?
– Em đi với Tiểu Quỳnh ạ.
– Vậy hai đứa lên đường cẩn thận.
– Còn em – Bảo lớ ngớ hỏi.
– Em đi với bạn kia nhé – anh Long chỉ cho Bào một bạn nữ khá mập mạp, Bảo uể oải đi lại xe.
– … – Tiểu Quỳnh tủm tỉm cười đi theo tôi. Đến khi nàng ngồi sau xe, tôi quay lại nói.
– Ngồi cho vững nhé.
– … – Nàng không trả lời.
Xe đi được một đoạn thì Tiểu Quỳnh nói vẻ giận.
– Ai bảo mình muốn đi cùng Minh?
– Ơ… cái này – tôi lúng túng.
– Không hỏi ý kiến Quỳnh mà cứ nói với anh Long thế à? – Nàng tiếp tục truy vấn tôi.
– … – tôi không biết phải trả lời thế nào.
– … – Quỳnh cũng không nói gì.
– Ha ha… Lỡ lên xe Minh rồi không xuống được nữa đâu. – Tôi cười.
– Cái gì hả – Tiểu Quỳnh véo vào hông một cái đau điếng.
– Ui… da.
Từ giây phút ấy, nàng đành ngoan ngoãn ngồi cho tôi muốn chở đi đâu thì đi, không ý kiến nữa. Buổi tặng cơm vẫn như thường lệ. 10h chỉ còn hai phần cháo, đang đi thì chiếc xe bỗng loạng choạng, bánh trước bị thủng.
– Bây giờ sao đây? – Tiểu Quỳnh cắn môi lo lắng.
– Không sao đâu… chắc gần đây có chỗ vá – tôi trấn an.
Tôi nổ máy rồi dắt chiếc xe, Tiểu Quỳnh đi bên cạnh. Hai đứa đi trên con đường nhỏ vắng vẻ. Không gian chỉ có ánh đèn đường từ những cột điện chi chít dây nhợ, tiếng chiếc xe tôi nổ xình xịch, chốc chốc lại có tiếng người bán bánh giò vang lên trong con hẻm nào gần đó.
– Nặng không Minh?
– Không sao… nhẹ òm à. – Tôi gượng cười.
– Hay để Quỳnh đẩy một tay.
– Được rồi… Minh đẩy được.
– Xa nhỉ… đi cả trăm mét rồi mà chưa thấy tiệm sửa xe nào – nàng lo lắng.
– Hơn 10h rồi mà, sợ họ đóng cửa hết rồi.
– Vậy tính sao?
– Chắc là còn mấy tiệm vá xe bên đường, Quỳnh đừng lo.
– …
– …
Hai đứa lặng lẽ đi, Tiểu Quỳnh đi bên cạnh tôi muốn nói thật nhiều, vậy mà chẳng nghĩ được câu nào ra hồn. Bỗng nhiên tôi ước giá như chẳng có tiệm sửa xe nào để tôi được đi bên nàng mãi.
– Cảm ơn Minh về bức tranh nhé – nàng nói nhỏ.
– Ừ… Quỳnh thích không?
– … – nàng chợt im lặng.
– … – tôi vẫn chờ đợi.
– Thích.
– Quỳnh thích là được rồi. – Tôi mỉm cười.
– …
– … – hai đứa lại im lặng đi một đoạn.
– Sao hôm bữa… Minh nhìn gì vậy… – nàng thẹn thùng.
– Ấy không… là… hiểu lầm. – Tôi vội nói.
– Hiểu lầm sao? – Nàng dừng lại, tôi cũng dừng theo.
– Tại… lần nào Minh cũng nhận nhầm hai chị em Quỳnh cả, nên Minh nghĩ phải tìm ra đặc điểm để phân biệt hai người, thế là Minh thấy Quỳnh có cái dây chuyền. – Tôi gãi đầu.
– Hi… Hi… vậy mà không nói sớm. – Tiểu Quỳnh tủm tỉm cười và lại bước tiếp.
– Hai người giống nhau quá mà. Lúc đầu Minh cứ nghĩ Quỳnh đeo khuyên tai hay cái gì đó để dễ nhận dạng vậy mà chẳng thấy.
– Hi… Quỳnh có khuyên tai, nhưng không đeo thôi, chỉ lúc nào lên sân khấu biểu diễn mới đeo, còn Trúc Quỳnh nó không có sỏ khuyên.
– Sao vậy? – Tôi ngạc nhiên.
– Hồi bé, lúc mẹ dẫn hai đứa đi sỏ khuyên, nó sợ quá cứ khóc mãi, mẹ dỗ không được nên đành đưa nó về, hứa là không sỏ khuyên cho nó thì nó mới nín.
– Trông Trúc Quỳnh vậy mà nhát nhỉ – tôi khẽ cười.
– Hồi bé nó dễ thương lắm, chỉ sau này mới thay đổi vậy thôi.
– Sao lại thay đổi?
– Chuyện khó nói lắm, Minh thông cảm… Quỳnh không kể được.
– À… là Minh nhiều chuyện.
– Hi… Ấy… có tiệm sửa xe kìa – Tiểu Quỳnh chỉ tay về căn tiệm phía trước.
Ngay trước cửa, một bác lớn tuổi tựa người vào chiếc ghế nhựa phả hơi thuốc vẻ khoan khoái.
– Bác ơi, vá con cái xe được không ạ? – Tôi hỏi.
– Tiệm đóng cửa rồi, dắt đến đầu đường kìa có chỗ vá đấy – bác ấy lắc đầu.
– Bác ơi, đi đên đầu đường thì xa lắm… bác giúp bọn cháu đi, năn nỉ mà – Tiểu Quỳnh làm bộ năn nỉ.
Ông ngước lên nhìn Tiểu Quỳnh.
– Thôi được rồi… dắt vào đây – ông đứng dậy vào trong lấy đồ nghề.
– Hi… – nàng tủm tỉm cười.
– Đúng là khó qua ải mỹ nhân – tôi khẽ cười.
Chúng tôi ngồi ghế đợi, Tiểu Quỳnh quay sang hỏi.
– Minh đói không?
– Ừ… có hơi đói.
– Còn hai phần cháo… mình ăn đi cho đỡ phí – nàng lấy hai hộp cháo ra.
– Ừ… Minh cảm ơn.
– Hai cái đứa này hẹn hò kiểu gì mà giờ còn đói là sao? Bộ mày không mời con bé ăn à? – Người đàn ông quay sang hỏi.
– Dạ không… bọn cháu đâu có hẹn hò gì.
– … – Tiểu Quỳnh ngượng đỏ mặt.
– Đừng có nói láo… từng tuổi này rồi, không qua nổi mắt bác đâu.
– Đâu có bác ơi – Tôi lắc đầu quầy quậy.
Chúng tôi vừa ăn xong hộp cháo thì bác sửa xe cũng vá xong.
– Của chú mày 10 nghìn.
– Dạ cháu cảm ơn ạ – tôi rút tiền gửi lại bác ấy.
– Cháu cảm ơn bác.
– Ừ… chở con bé về cẩn thận nhé – bác nói theo.
Lòng tôi bỗng vui, hình như đi đến đâu Tiểu Quỳnh cũng được mọi người yêu mến. Tôi đưa nàng về đến nhà thì đã hơn 11h.
– Quỳnh ngủ ngon nhé.
– Minh cũng vậy… mai có qua uống coffee không? – Quỳnh khẽ cười.
– Chắc không được rồi.
– Sao vậy?
– Mai Minh về quê rồi, phải tuần sau mới vào lại Sài Gòn.
– Vậy à… vậy chúc Minh về nhà vui – nàng mỉm cười.
– Minh cảm ơn… Quỳnh vào nhà đi.
– … – nàng vẫy tay bước vào sau cánh cổng.