Phần 5
Từ trong quầy bar, một em phục vụ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, mang tập dề hướng về phía bàn chúng tôi. Đến khi ánh mắt của tôi nhìn lên khuôn mặt em ấy thì tim như muốn ngừng đập, vô cùng sửng sốt, đó là Tiểu Quỳnh. Nhìn thấy bộ dạng thẫn thờ của tôi, thằng Ngọc cười đắc ý.
– Đẹp đúng không? Thiệt tao chưa thấy em nào ngon như em này mày ạ.
Tôi vẫn không biết nói gì với nó, so với vẻ non nớt của thằng bạn thì tôi đã có kha kha kỷ niệm với cô nàng, lúc này Tiểu Quỳnh đã đến bàn, mấy thằng bạn chuyển hết ánh mắt về phía Tiểu Quỳnh. Nàng cầm theo cuốn order nhỏ. Đứng ở đầu bàn, nàng hỏi.
– Mấy anh chị uống gì ạ?
Mấy thằng háo sắc chúng tôi vẫn chưa có vẻ gì là nghe thấy lời em ấy nói, vẫn đần mặt ra, mắt mở to.
– Anh Minh uống gì? – Tiểu Vy hỏi tôi.
– À… hả… nước lọc. – Tôi đáp không cần suy nghĩ, cả bọn cười ầm lên khi thấy bộ dạng của tôi.
– … – Tiểu Vy chau mày, chắc em ấy đang khó chịu vì Tiểu Quỳnh đã hút hết hồn vía mấy gã con trai.
– À cho anh ly cocktail, Blue Spring – tôi tự chữa ngượng, mắt cụp xuống cuốn menu.
Tiểu Quỳnh đã nhận ra tôi, nàng khẽ nhíu mày làm bộ ngạc nhiên nhưng vẫn không mở lời nhận mặt. Tôi đoán là nàng không muốn, thật kỳ lạ. Bọn bạn tôi tranh nhau kêu nước, y như chúng chưa từng được uống nước trên trái đất không bằng.
– Cho anh ly café đá nhé.
– 2 Café đá nhé em.
…
– Em đẹp quá à. – Một thằng chêm vào, “loại nước uống không có có trong menu”, Tiểu Quỳnh đỏ mặt.
– Mấy ông kỳ quá. – Tiểu Vy nạt nó.
– Đẹp thì khen chứ sao.
Tiểu Quỳnh hí hoáy ghi ghi chép chép. Order xong, nàng chào chúng tôi rồi đi nhanh về quầy bar, tôi nhấp ly trà đá để làm tâm tư ổn định trở lại. Sao lại có thể tình cờ đến thế, thật là quả đất tròn, hôm qua ở võ đường, hôm nay lại ở đây. Nhưng điều bất ngờ hơn, hôm qua Tiểu Quỳnh còn rất vui vẻ, niềm nở, hôm nay lại trông lạnh lùng, xa lạ, chẳng có lấy một câu chào. Đang trầm tư suy nghĩ thì thằng Ngọc nói vào tai tôi.
– Thấy sao mày?
– Ừ… đẹp, mà sao mày biết? – Tôi quay ra nó thắc mắc.
– Hôm trước mấy thằng bạn tao rủ đến đây uống, tình cờ phát hiện em ấy, không biết có người yêu chưa?
– Tao không biết – tôi trả lời.
– Cái thằng, tất nhiên là mày không biết, khù khờ như mày biết khi nào mới quen được mấy em ngon như vậy. – Nó bơm đểu.
– Ừ… để rồi coi. – Tôi gằn giọng. Trong đầu rủa nó không thương tiếc – “đệch… có mày khù khờ thì có”.
Lát sau, một cô phục vụ mang nước uống ra cho chúng tôi. Gác sang những suy nghĩ về Tiểu Quỳnh, âu cũng là trùng hợp mà thôi, nghĩ nhiều chi cho mệt. Tôi quay ra bắt đầu chém gió với mấy thằng bạn, lâu lâu quay sang Tiểu Vy và mấy đứa con gái khác hóng chuyện rồi chêm mấy câu hỏi thăm. Thằng Ngọc thì không ngừng huyên thuyên sự nghiệp tán gái hoành tráng của nó nhưng bị mấy đứa con gái kê tủ đứng vô họng mấy lần – “vậy mà vẫn F. A hen”, nó phải gắng gượng lắm mới sống sót qua cơn bão tố – “ế không phải nhan sắc hạn chế mà vì mình quá tử tế”.
Lúc này, quán mở những bản nhạc cổ điển rất nhẹ nhàng, tôi thích nhạc không lời đặc biệt là piano và violon. Bỗng nhạc tạm dừng vài giây sau tiếng nhạc lại cất lên nhưng không phải là từ loa mà vang lên từ phía biệt thự. Mọi người đều hướng ánh mắt về khung cửa sổ màu trắng đang phát ra tiếng piano ngọt ngào, trong trẻo, “giai điệu nhẹ nhàng như đang khẽ nói điều gì chăng?” – Tôi thầm nghĩ. Bên dưới khung của sổ, nhờ ánh đèn từ trong phòng, có thể thấy những bông hoa màu đỏ, tôi không biết là hoa gì, chỉ thấy chúng đưa mình trong gió qua từng nốt nhạc. Quả thực là một khung cảnh tuyệt đẹp và tôi dám cá rằng người chơi bản nhạc ấy phải là một thiếu nữ tuyệt trần, chí ít cũng phải được như Tiểu Vy hay Tiểu Quỳnh. Tiểu Vy xuýt xoa – “ôi hay quá”.
Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên, có mấy thằng còn đứng cả lên mà vỗ, không biết là tụi nó nhiệt tình hay là cố dòm vô trong để xem nghệ sĩ kia. Nhưng không như mọi người chờ đợi, nghệ sĩ bí mật kia chẳng muốn bật mí danh phận của mình. Hết háo hức và chờ đợi, không khí quán trở lại như cũ và những bản nhạc từ loa lại được phát lên.
Khoảng 9h, chúng tôi quyết định đi tăng hai. Tôi xung phong gom tiền từ mấy thằng bạn, lần nào đi chơi anh em cũng rất galang bao hết chị em phụ nữ. Lấy tiền xong không đợi phục vụ ra tính tiền, tôi lò dò đến quầy bar, định bụng tìm gặp Tiểu Quỳnh, nàng ngồi trong góc, trên một chiếc ghế cao, bên cạnh là sổ sách và máy tính.
– Cho mình tính tiền nhé Quỳnh. – Tôi tươi cười.
– Bàn anh số mấy? – Nàng hỏi lại giọng hờ hững.
– Số 7 – tôi hụt hẫng trả lời.
– Của anh hết 370 nghìn.
– Mà tình cờ quá, Quỳnh lại làm việc ở đây?
Tôi vừa nói vừa đưa tiền cho Tiểu Quỳnh thối, lòng hy vọng một chút biến chuyển về cảm xúc nơi nàng.
– Đây là quán café của gia đình tui mà.
– Thiệt hả? – Tôi trố mắt, ngạc nhiên.
– Uh, kia là nhà tui.
Tôi bất ngờ, nàng gõ máy tính và in hóa đơn, vẻ vô tâm trước sự hiện diện của tôi nơi góc bàn, thái độ đó khiến tôi khó chịu, buộc miệng nói một câu.
– Quỳnh khách sáo quá, mình học chung lớp võ mà sao hôm nay lạ quá vậy.
– Lạ là sao? – Tiểu Quỳnh nhíu mày làm bộ không hiểu.
– Thì lạnh lùng, sao coi như không quen biết vậy? – Tôi cố giải thích.
– Thì mình học chung lớp võ, mình là bạn chứ sao. – Tiểu Quỳnh đáp tỉnh queo, chẳng có lấy chút áy náy hay băn khoăn.
– Ừ, là bạn… nhưng mà. – Tôi đâm bối rối, “cô nàng băng giá” không vẻ gì muốn tan chảy.
– Tiền của anh nè. – Tiểu Quỳnh ngắt lời, làm vẻ khó chịu, tôi chưng hửng nhận lấy cuốn sổ có kẹp tiền thối.
Tôi để lại 30k tiền boa rồi chào nàng.
– Chào Quỳnh nhé. – Mất hết cảm xúc, tôi quay đi, lòng buồn bã.
– Uhm… – nàng chẳng thèm nhìn theo, mặt cúi xuống cuốn sổ xem gì đó. Lững thững đi về bàn, trong đầu tôi lại hiện lên muôn vàn câu hỏi.
Tối hôm đó chúng tôi đi karaoke, thằng Ngọc cố ý chọn bài cho tôi và Tiểu Vy hát song ca, trước giờ đi hát tôi thường không hứng thú trong việc chọn bài, ai cho hát ké thì hát, không thì chỉ ngồi nghe và uống bia. Đến bài thằng Ngọc chọn, cả hội phải lôi đầu tôi dậy, đẩy về phía Tiểu Vy. Gãi đầu vẻ bối rối tôi cầm lấy mic nhìn qua Tiểu Vy, em ấy tủm tỉm cười thẹn thùng. Bài hát “cô bé mùa đông”.
“Từng cơn gió khẽ vô tình… Chiếc lá lìa cành buông xuống lòng đường… Ngồi nhặt chiếc lá tôi nhớ về… Cô bé đáng yêu của tôi” – Tôi nhìn Tiểu Vy, em ấy đỏ mặt hướng đôi mắt thơ ngây về tôi.
“Mùa đông đến em vẫn cười… Em ước mình là bông tuyết ngoài trời… Để được bay mãi lên thiên đường… Một thiên đường, tuyết rơi”. Tiểu Vy có mái tóc dài, đen bóng, làn da trắng, em mang vẻ đẹp của một cô thôn nữ, rất trang nhã, dễ thương, không cao sang đài cát như Tiểu Quỳnh nhưng cũng đủ khiến tim tôi xao xuyến, chiếc lúm đồng tiền cười lên xinh quá thể.
Cảm thấy lòng mình như có làn gió nhẹ khẽ thổi, tôi cất lời ca – “Tuyết chẳng có đâu em ơi… Chỉ có tôi bên cạnh em thôi”. Tôi đưa tay mình về phía Tiểu Vy, em ngượng ngập đưa tay cầm lấy, quay đôi má ửng đỏ đi hướng khác, tiếng vỗ tay của bọn bạn vang lên rào rào. “Mùa đông đến dẫu khiến em se lạnh”, “Đừng lo vì còn tôi đây”, “Bước cùng với nhau dưới cơn mưa phùn rất lâu… Tôi nhìn em, em đỏ mặt… Em không nói khiến cho lòng tôi bồi hồi”. “Trong ngần mắt em thấy long lanh muôn ngàn tuyết rơi… Một mùa đông em đứng đó… Một mùa đông êm đềm”
Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay của bọn bạn, nhưng tôi dường như chẳng nghe thấy gì, trong giây lát tôi nhìn Tiểu Vy, em ấy nhìn tôi. Cái nhìn này, ánh mắt này… ôi, quen quá.
Sau giây phút tình cảm mặn nồng hơn mức quy định ấy, tôi và Tiểu Vy đâm ra ngượng ngùng khi nhìn nhau. Tôi ngồi chiếc ghế cạnh thằng Ngọc, xem cách nó sàn tới sàn lui cái quyển danh sách bài hát mà muốn phát điên. Bên này Tiểu Vy lấy con dao nhỏ, gọt trái cây cho mọi người, trông em ấy đầy nữ tính, tôi tự dưng thấy lòng xao động, đành phải quay đi.
Lát sau, Tiểu Vy thể hiện một bài hát khác, bài “Mơ một hạnh phúc”. Giọng em ấy ấm áp, nhẹ nhàng, nhập tâm vào từng lời ca.
‘… Mơ một hạnh phúc.
Ấm áp nơi con tim anh.
Có quá lớn lao không anh.
Hãy nói em nghe đi anh.
Để em được sống mãi với tiếng yêu đầu.
Chất ngất khi ta gặp nhau.
Không được sao anh…’
Tôi có thể nhận thấy nét mặt Tiểu Vy lộ rõ vẻ buồn, những lời ca cũng buồn. Tôi đoán hình như nơi mắt em đang long lanh. Tiểu Vy không khóc, em ấy đã không còn bé nữa rồi. Nhưng vì sao Tiểu Vy nhập tâm đến thế? Câu hỏi ấy lay động tôi. Tiểu Vy về lại chỗ ngồi nhường mic cho mấy thằng bạn đang xông xáo chạy lên. Chúng nó ôm nhau rống lên đến điếc lỗ tai bài “tôi là ai em là ai”, vừa hát vừa nhảy, bọn con gái thì ôm bụng cười. Tiểu Vy đưa dĩa trái cây về phía tôi và thằng Ngọc.
– Mấy anh ăn đi – em mỉm cười.
– He he… cảm ơn người đẹp nha. – Thằng Ngọc chồm người qua tôi lấy ngay miếng to nhất. “Cái thằng mất hết hình tượng bảo sao vẫn F. A.” – Tôi nghĩ thầm.
– Cảm ơn em. – Tôi khẽ cười, thấy Tiểu Vy vén tóc mai rồi đôi tay nhỏ xinh xắn đan vào nhau.
Nốc được khoảng bốn lon tiger thì tôi quyết định chuồn ra ngoài cùng thằng Nhân. Tôi úp mặt vào làn nước, nhìn mình trong gương, vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo, thằng Nhân lúc này đang đứng bên cạnh, tôi quay qua hỏi nó chuyện Tiểu Vy.
– Nhân.
– Gì mày?
– Tao thấy Tiểu Vy buồn buồn sao ấy.
– Uh… – nó thở dài.
– Có chuyện gì à?
– Mày thiệt không biết à? – Nó ngơ ngác nhìn tôi.
– Kể nghe coi.
– Tao tưởng mày biết rồi chứ… Tiểu Vy chia tay thằng Tuấn rồi.
– Lâu chưa?
– Được 4 tháng.
– Sao mà chia tay?
– Mẹ… cái thằng sở khanh ấy, nhắc đến nó là tao ứa gan. – Thằng Nhân nghiến răng, đấm tay vào tường.
– … – tôi yên lặng, đợi phản ứng tiếp theo của nó.
– Nó quen một con nhỏ hot girl cấp 3 nào đó hơn một năm trước, nó lừa Tiểu Vy suốt một năm, đến khi nó làm con nhỏ kia có thai, thì gia đình con nhỏ bắt nó cưới. Nó lặng lẽ bỏ Tiểu Vy mà cưới vợ, vậy mà em tao vẫn đợi điện thoại nó suốt một tháng ròng, đến khi biết chuyện Tiểu Vy nó khóc ngất luôn, khóc suốt một tháng trời. Tết vừa rồi Tiểu Vy cố ý về Huế là để tránh mặt bạn bè đấy. Nhìn nó lúc ấy trông tội lắm. – Nói rồi thằng Nhân thở dài.
Tôi nổi máu xung thiên khi nghe hết câu chuyện, đập tay vào cửa nghe cái ‘rầm’, cánh cửa rung lên. Tôi gằn giọng hỏi thằng Nhân.
– Giờ thằng đó giờ ở đâu?
– Tao biết mày nghĩ gì, tao với thằng Ngọc tính đập nó rồi nhưng chẳng có cơ hội đâu. Thằng đó cưới xong thì hai bên gia đình cho nó và con nhỏ kia đi du học luôn, rồi nghe nói con nhỏ sinh đẻ bên Mỹ luôn cho khỏi mang tiếng.
Nỗi bực tức không được giải tỏa tôi giật mạnh cái cửa, để lại thằng Nhân phía sau nhìn theo. Dừng lại trước cửa phòng karaoke. Định bước vào nhưng với bộ dạng này thì không ổn, lúc này, tôi như muốn đánh nhau ngay tức thì. Nhân ở sau lưng, nó vẫy tay kêu tôi theo nó. Hai thằng ra đứng bên cửa sổ nhìn ra đường. Gió thổi nhẹ vào trong, nó châm điếu thuốc rồi đưa tôi một điếu. Mặt dù bỏ thuốc đã lâu nhưng tôi vẫn nhận lấy, châm lửa từ cái zippo của nó. Hai thằng cứ thế hút hết nửa điếu thuốc mà không nói gì, tôi ném nửa điếu còn lại ra ngoài cửa sổ, phả một hơi thuốc rồi hỏi nó.
– Tiểu Vy còn nhớ thằng đó à?
– Không, tao nghĩ nó chỉ buồn thôi. Chứ loại người như thằng đó thì không đáng để nhớ. Chia tay thì nói thẳng một câu, làm cái trò mèo ấy, đáng khinh quá.
– Uhm.
Chúng tôi yên lặng, đầu óc tôi bị cơn giận khi nãy làm cho lú lẫn, tôi nghĩ về Tiểu Vy, chợt nghe lòng thắt lại, đau nhói. Và thằng sở khanh kia lại hiện lên trong đầu, dùng tâm trí mình tôi cố xóa đi hình ảnh nó và Tiểu Vy bên nhau khỏi ký ức.
– Vào thôi. – Tôi kêu thằng Nhân.
Khi tôi và thằng Nhân đi vào không khí trong phòng đã bớt huyên náo, lát sau tiệc tàn. Chúng tôi tính tiền rồi để bọn con gái về trước, bọn tôi quyết định đi tăng ba. Lúc về Tiểu Vy nhìn tôi mỉm cười một cái, nhưng hình như thấy bộ dạng lạnh lùng của tôi mà em ấy hơi buồn. Tôi nhìn Tiểu Vy, chẳng biết phải nói gì.
Bọn con trai tìm một quán lẩu rồi nhậu đến 1h sáng. Tối đó cả bọn say bí tỉ, tôi say đến mức, khi đặt mình xuống chiếc nệm phòng trọ của thằng Nhân thì ngủ ngay tức thì, để nguyên bộ đồ xốc xếch. Cả thảy sáu thằng nằm la liệt trong phòng. Nhân thuê nguyên tầng 3 của một cái nhà phố cho bạn bè vào ở chung. Nhà nó rộng, phía trước hướng ra ngoài đường có ban công đủ để phơi đồ.