Phần 43
NGOẠI TRUYỆN 1: HỌC VÕ.
Thực ra môn võ đầu tiên tôi biết là Judo. Đó là một câu chuyện vui thời còn đi học.
Năm tôi vào lớp Sáu. Lúc đó võ thuật với tôi như là một kỳ quan của thế giới, cứ mỗi lần xem phim kiếm hiệp xong là lại chạy ra sân múa máy mấy đường, rồi vận công, nhảy lên nhảy xuống cái thềm gạch y như khinh công. Một lần tôi đi xuống thành phố Tuy Hòa mua sách cùng thằng Ngọc, thằng Nhân, tôi đã mê mẩn ngay cái hàng sách võ. Nhưng học võ gì bây giờ, tôi quay sang hỏi hai thằng nó:
– Học gì tụi bây, tao thấy quá trời bí kíp nè? – Tôi hồ hởi.
– Te… wo… du… được không – thằng Nhân chìa cuốn sách nhỏ ra hồ hởi, khi nó đọc chẳng đúng tên môn võ Teakwoodo.
– Thằng khùng… Teawoo… du – thằng Ngọc phán ngay.
– Ơ…
– Tao với mày đang học Teawoo… du ở trường rồi, cần gì bí kíp nữa, tao thấy cái này được nè – thằng Ngọc nói với thằng Nhân xong, nó chìa cuốn sách võ Judo ra.
– Judo lợi hại không mày? – Tôi hỏi nó.
– Mày không biết Judo được thi đấu ở Olympic à! – Thằng Ngọc giảng giải.
– Olympic là cái gì mày? – Tôi và thằng Nhân đồng thanh hỏi nó.
– Là… kiểu như đại hội võ lâm ấy, lớn nhất thế giới, hiểu không? – Thằng Ngọc bá láp.
– Ngon đó mày! – Thằng Nhân nghe đến võ lâm, võ đang là nó mê tít.
– Uh… vậy học cái này đi – tôi hùa theo.
Cầm trong tay cuốn bí kíp võ công Judo nhập môn chúng tôi hớn hở về nhà, trong lòng phơi phới nghĩ rằng chẳng mấy chốc sẽ trở thành cao thủ.
Đọc mấy trang đầu của cuốn sách xong, tôi bắt đầu phân công cho hai thằng:
– Đầu tiên là trang phục tao thấy môn này cũng mặc áo võ giống của tụi bây, nên mỗi thằng mang theo bộ đồ Teawoo… du để luyện được không?
– Đồng ý – thằng Nhân búng tay cái chóc.
– Sao mày? – Tôi hỏi thằng Ngọc.
– Được… nhưng học ở đâu? Môn này vật nhau kinh quá không tập ở trên sân được đâu. – Thằng Ngọc phân tích.
– Uh… học ở đâu mày? – Thằng Nhân quay sang tôi.
Vắt chân lên trán nghĩ ngợi một hồi bỗng một tia sáng léo lên:
– Tao biết chỗ nào rồi! – Tôi hớn hở.
– … – hai thằng nó cùng nhìn sang tôi.
– Gần nhà thằng Ngọc có một bãi cát đúng không? Bọn mình sẽ tập ở đó.
– Đúng rồi vậy mà tao không nghĩ ra – thằng Ngọc hớn hở.
– Vậy thì chiến thôi – thằng Nhân phấn khởi.
Như vậy là ba huynh đệ chúng tôi bắt đầu luyện võ. Nơi chúng tôi luyện tập là một bãi bồi ven sông Ba, nơi người ta tập trung cát xât dụng để xe công nông và cộ bò chở đi. Vào buổi chiều hàng tá trẻ con trong làng đưa bò ra những bãi bồi để chăn, số khác thì câu cá hay thả diều. Buổi chiều khi bóng của hàng tre ngả xuống, ba thằng bọn tôi lăn lộn, vật nhau inh ỏi, đứa nào cũng hí hửng tới lượt mình để vật thằng kia xuống cát và bộ đồ võ của hai thằng bạn lấm lem.
Những buổi luyện võ xong, chúng tôi nằm lăn ra cát, gương mặt thằng nào cũng lấm tấm cát, những hạt cát len vào tóc. Chúng tôi nhìn bầu trời xanh thẳm và những đám mây với đủ hình thù kỳ lạ, cơn gió mát rượi từ dòng sông êm đềm đưa những cánh diều bay lên cao ngất, đến khi chân trời ửng hồng và đàn cò trắng trên nền trời đã chuyển sang màu đen thì ba thằng mới chịu đi về.
Buổi chiều nào cũng thế, vui vẻ và hạnh phúc. Cho đến một hôm Tiểu Vy xuất hiện. Ngày ấy Phương Vy vẫn là một cô bé, Vy là em họ của thằng Nhân và ba chúng tôi đều nhất trí gọi là Tiểu Vy để giống với nhân vật Tiểu Yếu Tử trong phim “hoàn châu cách cách”.
Hôm ấy thằng Nhân chở Tiểu Vy đi cùng để xem nó thi triển võ nghệ. Thấy nó đèo theo con bé, hai thằng tôi đều ngạc nhiên:
– Đi luyện võ mà chở theo con gái chi mày? – Tôi thắc mắc với thằng Nhân.
– Con bé qua nhà tao chơi, mà ba má tao đi vắng nên tao chở nó ra đây.
– Tiểu Vy… có kẹo không? – Thằng Ngọc chạy lại hớn hở.
– Có ạ… cho em xem mấy anh luyện võ nhen? – Tiểu Vy mỉm cười đưa cây kẹo về phía thằng Ngọc.
– Mau mau luyện đi tụi bây, chiều rồi – tôi la tụi nó.
– Từ… từ mày… – thằng Ngọc vẫn đang chóp chép cái kẹo trong miệng.
Có lẽ từ khi còn rất bé, tôi đã không thích bọn con trai lại gần Tiểu Vy. Ngoại trừ tôi ra. Lý do vì sao thì phải mãi sau này tôi mới hiểu.
Tập được một lúc, tôi nhường lại chiếc áo võ cho thằng Nhân rồi thủng thẳng chạy lại ngồi cạnh Tiểu Vy.
– Cho anh nè! – Tiểu Vy đưa cái kẹo ra cho tôi.
– Ừ… ngoan! – Tôi ra vẻ người lớn.
– Hi hi… – Tiểu Vy nhìn tôi cười.
– Cười gì ạ? – Tôi vừa bỏ viên kẹo vào miệng vừa thắc mắc.
– Mặt anh dính cát kìa! – Tiểu Vy tủm tỉm cười, đưa bàn tay nhỏ nhắn phủi mất hạt cát trên mặt tôi.
Đôi mắt Tiểu Vy hấp háy, long lanh. Cái mũi nhỏ, chiếc lún đồng tiền và đôi môi hồng hồng luôn khiến tôi ngất ngây một cách kỳ lạ, tôi luôn nghĩ chúng hay hay, mà hay vì điều gì thì tôi không biết. Tiểu Vy đưa tay vén tóc mai và mỉm cười:
– Anh nhìn gì ạ… mặt em cũng dính cát à?
– Ơ… không!
– Hi hi…
– … Hì! – Tôi tự nhiên thấy bối rối.
“Ầm” thằng Nhân bị vật xuống đất, la lên bài hãi:
– Á… tay tao!
– Tao… tao xin lỗi. – Thằng Ngọc quấn quýt.
– Gì vậy tụi bay? – Tôi và Tiểu Vy chạy lại chỗ 2 thằng.
Thằng Nhân đang nằm dưới đất cầm cổ tay phải ra vẻ vô cùng đau đớn. Tui và thằng Ngọc vội đỡ nó dậy.
– Tay mày sao? – Tôi hỏi.
– Chắc tao… trật trớp bay ơi – thằng Nhân nức nở.
– Tao… tao không cố ý! – Thằng Ngọc tái mét, mặt cắt không còn giọt máu.
– Giờ sao… hic! – Tiểu Vy tự nhiên cũng sụt sịt.
– Yên nào, chở nó qua nhà ông Hai Thọ, thằng Ngọc lấy xe mau! – Tôi quát thằng Ngọc lúc này đang đơ mặt ra.
– Đi đi mau… mấy anh! – Tiểu Vy lúc này đã khóc lên.
Nhà ông Hai Thọ chăn vịt, nhưng ông có nghề bốc thuốc và trị trật khớp nổi tiếng trong làng. Buổi chiều hôm ấy bốn đứa chúng tôi ở nhà ông Hai đến tối. Thằng Nhân thì không ngừng kêu la mỗi lần ông Hai vặn cổ tay nó, Tiểu Vy thì sụt sịt không ngừng, thằng Ngọc nhìn thằng bạn đau đớn thì gãi đầu gãi tai liên hồi, ngồi bên cạnh ông Hai sai nó làm gì là chạy đi ngay.
Hôm ấy, thằng Nhân phải quấn quanh tay nó một mớ lá thuốc, Tiểu Vy mắt đỏ hoe mang về một chai rượu thuốc để bôi cho anh nó. Sau khi nhận án là một trận roi nhừ xương, thằng Nhân bị cấm đi luyện võ với bọn tôi. Vậy là từ hôm ấy môn phái của chúng tôi cũng tự tan rã. Ba thằng chúng tôi buồn lắm, Tiểu Vy cũng buồn. Ôi… buồn ơi là sầu.
Dù đã bao nhiêu năm nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ, cuốn sách Judo năm nào Tiểu Vy vẫn giữ.