Phần 39
Tôi bị làm sao vậy? Đêm qua lại mơ thấy Tiểu Quỳnh. Chỉ có một cách lý giải hợp lý mà thôi…
Tối thứ 7, tôi quyết định gặp Quỳnh Chi.
– Mặt anh bị làm sao vậy? – Quỳnh Chi lo lắng, sờ lên chiếc băng cá nhân dán trên mặt tôi.
– Anh đánh nhau với Sơn.
– Anh ta đánh anh à?
– Không… bọn anh hẹn nhau giải quyết. Em yên tâm từ nay hắn không làm phiền em nữa đâu. – Tôi khẽ cười.
– Vì em mà anh – mắt nàng long lanh.
– Có gì đâu… anh vẫn khỏe đó thôi.
– Còn bị thương chỗ nào nữa không?
– Hết rồi – tôi lắc đầu, chứ thực ra còn tùm lum chỗ.
– Hôm trước em có hơi nặng lời… anh đừng để bụng nhé – nàng âu yếm nói.
– Mình kiếm chỗ nào nói chuyện đi, đứng trước cổng nhà em nãy giờ anh mỏi chân quá. – Tôi khẽ cười.
Thế nên chúng tôi ghé ra quán café gần đó, nhạc nền vừa chuyển, ca khúc rất trữ tình do Bằng Kiều và một nữ ca sĩ thể hiện – “Trái tim không ngủ yên”. Tôi như kẻ mất hồn, chìm đắm trong những ca từ êm ái.
‘Nếu anh nói anh vẫn chưa yêu.
Là thật ra anh đang dối mình.
Còn anh nói đã trót yêu em rồi.
Là hình như anh đang dối em…
Rồi một ngày vắng em, bước chân buồn tênh.
Rồi từng ngày nhớ em, trái tim không ngủ yên…’
Mới quen biết Tiểu Quỳnh một thời gian ngắn, lúc đầu tôi nghĩ rằng những xao động dành cho nàng chỉ là sự thích thú bình thường, nàng rất khác, cá tính, dịu dàng, xinh đẹp… ai mà chẳng thích, nhưng hôm nay tôi hiểu trong tim mình đã có một ngăn nào đó dành cho nàng.
Với Quỳnh Chi, tôi thừa nhận quay lại với nàng là vì thương hại, đôi lúc tôi cũng huyễn hoặc rằng có thể vun đắp tình cảm và làm lại từ đầu, nhưng đã quá muộn rồi, tình yêu sẽ không bao giờ trở lại. Quyết định quay lại với nàng là một sai lầm khó sửa chữa, tôi đã tự buộc mình vào thế khó, giá như sau chuyện ở bệnh viện tôi chỉ cần xin lỗi nàng, mà không… đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên trả thù nàng bằng cách hạ lưu ấy thì mọi chuyện có thể chẳng khó xử thế này. “Còn em… Quỳnh Chi… tại sao em lại yêu anh đến vậy?”
Nhưng dù thế nào, cũng phải thoát ra khỏi mớ bòng bong do mình gây ra. Tôi cần phải tìm hạnh phúc của mình, Quỳnh Chi cũng vậy, ở bên tôi, nàng sẽ không thể nhận được tình yêu mà chỉ là đau khổ. Thằng Cường nói đúng, đôi lúc trong tình yêu cần phải ‘phũ’, nhưng ‘phũ’ thế nào đây? Tôi không thể cứ thế mà nói chia tay, ngộ nhỡ nàng lại làm chuyện dại dột lần nữa thì…
– Anh có nghe em nói không đấy… Anh – Quỳnh Chi gọi.
– Sao – tôi giật mình.
– Nãy giờ anh để hồn trên mây à, em nói gì anh có nghe không đấy? – Quỳnh Chi nhíu mày.
– À bài hát hay quá, mà em vừa nói gì? – Tôi bối rối.
– Anh thật là… cuối tháng sau, em được nghỉ hè, em sẽ về Đà Nẵng, còn anh? Anh có về nhà không?
– Ừ… có chứ, đầu tháng Sáu khi đồ án gần xong, anh sẽ về.
– Vậy là mình chỉ còn một tháng rưỡi bên nhau nữa thôi – Quỳnh Chi phụng phịu, nàng nắm lấy tay tôi.
– Khi nào em vào lại Sài Gòn?
– Chắc khoảng tháng Chín.
– Ừ… ở nhà, mọi người nhớ em lắm đấy.
– Em cũng nhớ nhà nữa.
– Sau khi ra trường, em định làm ở đâu?
– Bố nói sẽ xin cho em vào dạy ở một trường gần nhà. Anh thì sao?
– Anh… – tôi định nói thì Quỳnh Chi ngắt lời.
– Hay tốt nghiệp rồi, anh ra Đà Nẵng làm việc nhé… nghề của anh làm đâu chẳng được.
– Ừ để anh suy nghĩ – tôi nhấp ly coffee.
– Có gì mà suy nghĩ… chẳng lẽ anh muốn hai đứa xa nhau. – Quỳnh Chi làm bộ dỗi.
– … – tôi chưa nghĩ ra câu trả lời, hai bên im lặng nhìn nhau.
– …
– Có chuyện này anh muốn nói với em. – Tôi chậm rãi.
– Em không muốn nghe. – Nàng quay mặt đi.
– … – tôi cúi đầu nhìn ly café, dường như có vị đắng.
– Ngày mai bọn anh đá banh phải không?
– Ừ…
– Mai, em và Huyền sẽ đi cổ vũ… cố gắng lên nhé – Quỳnh Chi mỉm cười.
Chiều chủ nhật… Giải bóng đá, hội đồng hương Phú Yên có tất cả 16 đội, đá bốn vòng. Hôm nay đá vòng loại.
Mới chập tối, cả bọn đã tập trung tại sân Chảo Lửa gần sân bay TSN, đội chúng tôi chọn áo đấu của đội Real Madrid. Chị em cổ động viên cũng đến rất đầu đủ, lúc đầu là Huyền Quỳnh Chi, Minh An, rồi lát sau là Phương Vy và Minh Huệ. Mới thấy dáng Minh Huệ, thằng Ngọc đã đon đả hỏi thăm.
– Huệ xách cái gì vậy?
– Revive đó.
– Cảm ơn nhé.
– Cảm ơn xuông thôi à… phải đá cho thắng đấy.
Khi Phương Vy bước lại gần tôi thì từ phía sau Quỳnh Chi đã choàng tay, nũng nịu.
– Anh… áo đẹp quá, cố lên nhé. – Nàng bất ngờ hôn lên má tôi một cái. Tôi quay sang Phương Vy. Em ấy dừng chân lại, nét mặt xầm đi nhanh chóng, rồi quay bước sang chỗ Nhân.
– Em làm cái gì vậy, không thấy người ta đang nhìn à? – Tôi gắt.
– Kệ chứ… ai muốn nhìn thì kệ họ – Quỳnh Chi cố ý nói hơi lớn.
Phía đội bạn, mấy thằng con trai cứ láo liên nhìn sang, có thằng còn cố ý đi ngang chỗ Phương Vy mấy lần. Thì cũng phải thôi, đội hình cổ vũ của chúng tôi, toàn hoa khôi mà. Đại và Nguyên tranh nhau giới thiệu về mình với Minh An, còn Nam đang nói gì đó với Phương Vy, em ấy tủm tỉm cười. Tôi đi lại chỗ họ, nụ cười trên môi Phương Vy chợt tắt.
– Phương Vy.
– Anh… cố lên nhé – em ấy cười, nhưng thiếu tự nhiên.
– Ừ… sẽ cố hết sức mà.
– Được rồi, mọi người ra sân thôi – Nam gọi cả đội.
– Cố lên… cố lên… – chị em đổng thanh hô lớn.
– Em yêu anh – Huyền vẫy tay với Nhân.
– Sướng nhất rồi nha ku – tôi vỗ vai thằng Nhân.
– Mày cũng đâu có kém – nó cười.
Thằng Nam tập trung cả đội lại, nó bắt đầu giao nhiệm vụ.
– Nguyên sẽ giữ khung gỗ, Đại và Ngọc lo tuyến dưới, tao và Minh sẽ tấn công phía trên, Nhân có thể đá được hai tuyến nên khi nào mọi người mệt thì mày sẽ vào thay. Như vậy nhất trí không?
– Nhất trí – chúng tôi hô lớn.
– Mọi người chú ý, nghe nói bên kia toàn là dân cứng cựa, nên anh em cố gắng giữ chân. Nếu có thẳng thì còn đá trận sau, thua thì còn lết về nhà – Nhân giảng giải.
– Cái thằng… Chưa vào trận đã trù ẻo – thằng Ngọc đá vô mông Nhân cái ‘phạch’.
– Okê… cố lên nhé… chiến chẳng – tôi đưa tay ra.
– Chiến thắng… chiến thắng… chiến thắng – cả hội hô lớn.
Sau khi cho chúng tôi chọn sân, trọng tài nổi còi bắt đầu trận. Đội của tôi lấy bóng trước. Ngay trong đợt lên bóng đầu tiên, tôi, Đại và Nam đã phối hợp tấn công vào giữa trung lộ, thằng Nam chọc khe cho tôi, bằng một cú đảo bóng, tôi để rớt lại một hậu vệ, rồi rê bóng về phía khung thành, thủ môn đội bạn lao lên, ‘Sút’… ‘Bịch’ – trái bóng bay qua đầu thủ môn, nhưng thằng này giơ tay đẩy được. Đại từ dưới chạy lên, đá bồi vào khung thành, nhưng một hậu vệ đã băng lên kịp đá bóng ra ngoài sân.
Những đợt lên bóng tiếp theo chúng tôi liên tục gây sức ép, đội bạn bắt đầu chơi rắn. Trong một tình huống, Nam đang đảo người để thoát ra thì từ sau lưng, một thằng nhào tới cướp bóng, cú soạt chân khiến Nam ngã nhoài. Nhưng trọng tài chỉ cho chúng tôi hưởng quả phạt. Đến lượt tôi, khi đang đẫn bóng bên cánh thì thằng số 8 lao ra soạt chân thẳng vào chân tôi, cũng may là tôi phản xạ kịp, nhảy lên tránh, biết là thằng này cố ý chơi xấu, tôi cự lại.
– Chơi thế à.
– … – nó đứng ngay trước mặt tôi.
Trọng tài và mấy thằng bạn chạy lại can chúng tôi ra.
15 phút trôi qua, trong tình thế giằng co, bọn tôi bắt đầu chùn chân với lối đá rắn của bọn này. Nhân thay Đại. Ngay lần cầm bóng đầu tiên thằng Nhân đã bị một thằng cao to cố ý đẩy ngã. Tôi bắt đầu nóng máu.
Trong một tình huống lên bóng nhanh của đội bạn bên cánh phải, Ngọc chạy theo truy cản thì bị một thằng khác từ phía sau đẩy ngã, chúng tôi chạy về không kịp. Nguyên lao ra nhưng đã quá muộn, cú sút căng vào góc phải khung thành. 1 – 0.
Chúng tôi thở hôn hển đi về cánh chị em xin nước.
– Nước nè anh – Quỳnh Chi đưa tôi chai nước.
– Ừ… anh cảm ơn – tôi tung một ngụm. Liếc sang Phương Vy thấy em ấy đang lén nhìn mình.
– Cố lên… cố lên – chị em lại hô lớn.
Như được tiếp thêm tinh thần, chúng tôi không nhụt chí mà bàn cách khắc chế lối đá của bọn kia. Nam chỉ đạo.
– Bây giờ hạn chế dẫn bóng, chuyển sang chuyền nhanh, bật ngắn, cố gắng không để bọn nó tiếp cận chơi xấu. Mọi người rõ chưa?
– Rõ.