Phần 34
Hôm thứ Năm, sau buổi duyệt bài trên trường, lúc sắp về thì có điện thoại của Quỳnh Chi.
– Anh nghe nè.
– Anh ơi… bây giờ có thể qua trường đón em không?
– Ừ… lát nữa anh qua.
Khi đến nơi, ngay trước cổng Quỳnh Chi đang bị hai tên nào đó vây lại. Tôi vội tấp xe vào, chạy lên chắn ngang trước mặt hai tên đó, đẩy Quỳnh Chi ra sau lưng mình, nàng có vẻ đang rất sợ. Một tên chính là thằng bồ cũ của nàng.
– Tụi mày muốn gì – tôi hét thẳng vào mặt thằng khốn đó. Phía sau Quỳnh Chi bấu chặt vào cánh tay tôi.
– Mày ở đâu ra vậy, tránh ra để tao nói chuyện với bạn gái. – Nó vừa nói vừa nhếch mép cười khinh khỉnh.
– Anh Sơn… anh khốn nạn cũng vừa vừa thôi, chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa. – Quỳnh Chi lớn tiếng, hóa ra thằng chó này tên Sơn.
– Cái gì… dám chửi tao à, lần trước ăn đòn chưa tởn hả.
– Mày… – tôi nắm chặt tay định nhào lên thì phía sau Quỳnh Chi níu lại.
– Đừng anh – nàng lắc đầu.
– Ha ha… Mày thấy không bạn gái đang bảo vệ tao đấy – nó quay ra cười với thằng bên cạnh.
– Quỳnh Chi bây giờ là bạn gái tao. – Tôi gằn giọng.
– Cái gì… cái gì… nói lại xem nào – nó đưa tay lên tai giả điếc, tiến tới khiêu khích.
Bất ngờ nó tung một đấm thẳng về phía tôi, nhanh như chớt tôi lách người né và đẩy Quỳnh Chi ra phía sau. Ngay khi Sơn sơ hở, tôi thu chân tung một đá vào ngay đầu nó, cú đá kêu cái ‘bốp’ nó loạng choạng rồi té cái uỵch. Thằng bên cạnh thấy thế liền nhào vào vô đạp tôi một cái, nhưng tôi đã chủ động đá triệt đòn đó rồi ngay lúc nó mất đà tôi đấm ngay vào mặt thằng này, nó ôm mặt lùi ra phía sau. Thằng Sơn lòm còm bò dậy, nó nhào tới tung một đá, nhưng có lẽ vì vẫn còn choáng mà cú đá không chính xác, nó loạng choạng và bị tôi tát một cái vào mặt, Sơn bật ngửa ra.
Đúng lúc này, từ phía trong cổng hai người bảo vệ xồng xộc chạy ra. Thằng bạn của Sơn vội chạy lại đỡ nó dậy.
– Rút thôi.
– Thằng chó… mày đợi đấy, chưa xong với tao đâu. – Thằng Sơn một tay ôm mặt, một tay chỉ chỏ về phía tôi. Đang nóng trong người định nhào vô đá nó cú nữa thì Quỳnh Chi cầm tay kéo tôi lại.
– Đừng anh… đừng đánh nữa.
– Chuyện gì mà lộn xộn ở đây – một người bảo vệ quát lớn, hai thằng kia đã nhanh chóng phóng chiếc SH cái lèo ngay trước mặt chúng tôi.
– Dạ, bọn nó định giật túi xách của con nhưng không được – Quỳnh Chi vừa nói vừa chỉ theo hai thằng kia lúc này đã cao chạy xa bay.
– Cháu có sao không? – Người bảo vệ lo lắng hỏi.
– Dạ không sao.
– Mình đi thôi em – tôi cầm tay kéo Quỳnh Chi về phía xe.
Lúc trên xe, tôi lo lắng nói.
– Lần sau đi học, em đi cùng với Huyền nhé… chứ nó chưa buông tha đâu, em đi một mình anh lo lắm.
– Em biết rồi… mọi hôm em vẫn đi học cùng Huyền, tại hôm nay em phải lên thư viện trả sách nên đi xe buýt.
– Xe em đâu? – Tôi thắc mắc.
– Hồi sáng xe bị thủng lốp, em mang đi vá nhưng tiệm đông nên chiều mới lấy.
– Ừ… lần sau, nếu phải đi một mình thì gọi anh.
– Đâu phải lúc nào anh cũng rảnh – nàng vòng tay ôm tôi.
– Vì em thì không có gì là bận hết – tôi vỗ ngực nói.
– Ghê chưa… – nàng tựa vào vai tôi nũng nịu.
Cuộc chạm trán vừa rồi khiến tôi lo sợ Sơn sẽ trả thù. Không biết phía thằng Nam thế nào rồi, phải nhanh chóng nắm được thóp thằng này thì mới mong thoát khỏi nó được.
Tối hôm ấy đến lớp võ, trong lúc đợi lớp trước ra, Thào và mọi người tụ tập trò chuyện. Bên cạnh võ đường là lớp aerobic dành cho trẻ em, tiếng nhạc K – Pop vui nhộn được chọn làm nhạc nền, mấy nhóc tầm 10 tuổi đang cuộn người tập theo động tác của huấn luận viên. Bất ngờ Thảo vỗ vai tôi, nhanh nhảu bắt chuyện.
– Anh.
– Gì đấy – tôi bất ngờ.
– Giải giúp em bài này với. – Thảo đưa tôi một bài tập hình học.
– Để xem nào… chà… khó đấy – tôi tặc lưỡi.
– Giúp em đi… sắp thi học kỳ rồi bài tập nhiều quá. – Thảo lay tay năn nỉ.
– Ừ… ừ… để anh nghĩ nào.
– Được chưa?
– Giải thế này nhé… – tôi vẽ lên tờ giấy rồi chỉ hướng cho em ấy.
– Ồ… hóa ra là vậy. – Thảo hớn hở.
– Mà sao em không nhờ thầy giải cho.
– Bài tập thầy giao cho em đấy… mai phải nộp nên em mới nhờ anh giải giúp.
– Cũng chưa xong đâu, em về trình bày thêm nhé.
– Uhm… anh gợi ý như vậy là em hiểu rồi.
– Mà em tập võ chi nhỉ… sao không chuyển sang tập aerobic nè – tôi lái sang chuyện khác.
– Eo ơi… mặc bộ đồ bó sát ấy hả ngượng chết – Thảo lắc đầu.
– Ha ha… gì mà ngượng mấy đứa nhỏ nó vẫn tập đấy thôi.
– Vì… vì… chúng nó còn nhỏ – Thảo ngập ngừng.
– Ha ha…
– Mà em thích học võ để tên nào dám bắt nạt thì em sẽ đánh nó – Thảo vung tay giả vờ đánh tôi.
– Ấy ấy… Hì hì – Tôi lách người né.
Đúng lúc này, Trúc Quỳnh đi ngang qua, nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cố hữu. Thảo không giỡn nữa, khẽ nói.
– Chị Quỳnh xinh quá anh ha.
– Ừ… xinh. – Tôi gật đầu, hình như Trúc Quỳnh nghe thấy nàng quay lại nhìn. Tôi khẽ cười chào.
– Anh tán được chị ấy chưa – Thảo tò mò.
– Tán gì… anh có bạn gái rồi – tôi nói nhỏ.
– Ơ… sao lần trước anh nói thích chị Quỳnh mà?
– Chuyện tình cảm người lớn phức tạp lắm, trẻ con như em không hiểu đâu – tôi cười.
– Cái gì hả… ai nói em trẻ con, em lớp 9 rồi nhé.
– Chậc… lớn quá ha, anh lớp 17 rồi nè. – Tôi bũi môi.
Tôi vội né cái véo của Thảo, con bé nhất định không chấp nhận việc nó vẫn là trẻ con. Lớp trước bắt đầu ra, mọi người lục đục vào.
Buổi học vẫn như mọi hôm, vui vẻ và đầy háo hức, hôm nay Đông sư phụ dạy thêm cho chúng tôi một đòn mới. Nhưng lúc tìm uke để tập, Thảo nhất định bắt tôi thừa nhận nó không còn là trẻ con thì mới tập cùng.
– Ừ… em không còn là trẻ con nữa được chưa.
– Phải thế chứ… hi hi – Thảo tủm tỉm cười.
– Chài… đúng là trẻ con. – Tôi lầm bầm.
Phải đến hôm nay tôi mới để ý thấy một điều lạ ở anh Hùng, hình như anh ấy thích Trúc Quỳnh. Từ cử chỉ đến cái nhìn đều rất tình cảm, chỉ có điều là cô nàng ấy vẫn lạnh băng chẳng thể hiện chút tình cảm nào ra ngoài. Đến cuối buổi, khi anh Hùng lại gần chuẩn bị chào để tập hiệp khí cùng nàng thì Trúc Quỳnh khẽ cười rồi đứng dậy đi về phía tôi.
– Này – nàng gọi.
– Hả – tôi giật mình.
– Tập cùng không?
– Ừ… tập… tập – tôi lắp bắp, quay sang nhìn anh Hùng một cách ái ngại. Lúc này anh ấy đã rầu rầu ngồi xuống tập cùng anh Long.
– …
– … – chúng tôi im lặng tập cùng nhau, tôi cố tránh không nhìn vào nàng.
– Này, hôm nay ông sao vậy? – Nàng chau mày hỏi.
– Có sao đâu – tôi cười trừ.
– Chút nữa đấu một trận bóng rổ với tui chứ? – Nàng lạnh lùng đề nghị.
– Ừ… được thôi. – Tôi gật đầu.
Nếu xét về kỹ thuật chơi bóng thì Trúc Quỳnh chẳng hề thua kém tôi, nàng chỉ thua tôi sức vóc và thể lực. Hôm trước tôi thắng, nên hôm nay tôi quyết định sẽ nhường nàng. Tất nhiên là phải cố gắng làm sao để không quá lộ liễu, tốt nhất là thua sát nút. Thay đồ xong đã thấy Trúc Quỳnh đang đứng ném bóng ở giữa sân, tôi để ba lô và lắc cổ tay.
– Quỳnh… – tôi gọi – Chơi thế nào đây?
– Chơi như hôm trước, ai đủ 17 điểm trước thì thắng.
– Được thôi, nhưng người thắng được gì?
– Uhm… – nàng suy nghĩ – người thua sẽ phải làm cho người thắng một việc gì đó. – Trúc Quỳnh mỉm cười.
– Hả… việc gì? – Tôi đâm hoảng, đã xác định là sẽ thua nàng, nhưng không hiểu cô nàng này sẽ bắt mình làm việc gì nữa.
– Chưa biết – nàng lắc đầu – để sau trận sẽ nghĩ… chơi thôi – Trúc Quỳnh nhồi bóng.
– Ừ… Quỳnh lấy bóng trước đi – tôi gục gặc.
Trúc Quỳnh nhồi bóng, tiến nhanh về phía rổ, tôi giang tay che. Nàng làm một động tác giả đẩy bóng sang bên phải rồi bất ngờ lấy bóng về tay trái, nhưng tôi vẫn rất tập trung. Nàng nhồi bóng giữa hai chân rồi đẩy bóng qua chân tôi, bị bất ngờ tôi không kịp phản ứng và để nàng tiếp cận rổ, nàng nhảy và ghi điểm một cách dễ dàng.
Trúc Quỳnh – 2, Minh – 0.
– Hi… hi… – nàng cười, thật là một nụ cười hiếm hoi. Tôi tiến lại nhặt bóng và đến lượt mình tấn công.
– Tiếp chiêu nè – tôi nhồi bóng chạy nhanh vào.
Trúc Quỳnh giơ tay che như sợ tôi ném xa, nhưng không… tôi thu bóng vào người rồi xoay người một vòng và lách sang phải, pha đảo người quá nhanh khiến bị bỏ lại phía sau, tôi lướt lên thực hiện một cú lay – up, bóng rơi vào rổ ngon lành.
Trúc Quỳnh – 2, Minh – 2.
Trận đấu diễn ra căng thẳng, nàng và tôi liên tục so kè nhau từng điểm số. Phải nói Trúc Quỳnh rất quyết tâm khi thi đấu, nhiều lần dù tôi cố trêu nàng bằng cách đảo người, thực hiện động tác giả hay nhồi bóng vòng vòng trên sân nhưng cô nàng bướng bỉnh này vẫn quyết bám theo giành bóng cho bằng được.
– Bóng nè – tôi vờ đẩy bóng sang phải, nàng mất thế phải chống tay xuống đất. Tôi vội đưa tay đỡ.
– Có sao không? – Tôi lo lắng hỏi.
– Không sao… chơi tiếp đi – nàng phủi tay rồi quệt mồ hôi trên trán.
Tỉ số bây giờ đã là 15 – 15. Đến lượt tôi giữ bóng. Từ ngoài vòng, tôi nhảy lên thực hiện một cú jum – shot, lúc ném tôi đã cố ý hơi xoay cổ tay với hy vọng bóng sẽ trượt ra ngoài rổ. Trái bóng bay lên và từ từ hạ dần độ cao. “Ra ngoài… ra ngoài” – tôi cầu nguyện, Trúc Quỳnh cũng hướng mắt nhìn theo, có lẽ nàng đang lo sợ một trận thua nữa.
‘Binh’ – bóng đập vào bảng, chạm vào vành rổ sau đó văng ra ngoài. Trúc Quỳnh vui mừng chạy lên nhặt bóng. Pha tấn công tiếp theo của nàng bị tôi truy cản ráo riết, trận đấu dã diễn ra gần 30 phút, mồ hôi chúng tôi rơi lả tả. Sau nhiều lần qua người không thành công, Trúc Quỳnh có vẻ nản, tôi sợ nàng sẽ ra ngoài vòng và ném một cú 3 điểm như tôi, nếu như vậy thì khả năng là 5 ăn – 5 thua và tôi có thể phải kéo dài vai diễn của mình thêm “chút nữa”. Nghĩ thế tôi giả vờ mất đà và lách sang bên để nàng có khoảng trống vượt qua. Trúc Quỳnh chớp ngay lấy cơ hội và nhanh chóng nhảy lên rổ ghi điểm. Trái bóng rơi vào rổ một cách ngon lành. Trúc Quỷnh nhảy lên vui sướng, tôi chưa bao giờ dám nghĩ sẽ thấy cô nàng lạnh lung này vui như vậy.
– Ha ha… tui thắng rồi… tui thắng rồi – nàng hớn hở tung trái bóng lên.
– Hà… hà… – tôi thở hổn hển.
– Hi hi… lần này thì bại dưới tay tui rồi nhé. – Trúc Quỳnh làm bộ đắc ý.
– Quỳnh chơi hay thật đấy – tôi vẩy tay chào thua.
– Đứng dậy đi… tui mời ông nước – nàng đưa tay ra kéo tôi dậy.
– Sao Quỳnh lại mời. – Tôi ngạc nhiên.
– Thì lần trước tui thua mà. – Trúc Quỳnh vui vẻ đáp.
Sau khi trả trái bóng cho đám nhóc trên sân, tôi và Trúc Quỳnh vào ngồi ở một quán nước nhỏ phía bên cạnh nhà văn hóa.
– Ông uống gì?
– Cho mình một chai revive.
– Cho hai chai revive cô nhé – nàng gọi.
– Lúc nãy Quỳnh nói người thua sẽ thực hiện việc gì.
– Để xem nào, tôi không có hứng thú với người hầu vì thế không cần ông phải làm nô lệ – Trúc Quỳnh vừa nói vừa đếm những ngón tay.
– … – tôi ngỏng cổ lên nghe cho rõ.
– Tôi cũng không cần tiền, nên sẽ không yêu cầu ông đi cướp nhà băng.
– … – mặt tôi như mếu.
– Hay là kêu ông làm phục vụ quán café của tui nhỉ, quán đang thiếu người – nàng ưu tư suy nghĩ.
– … – tôi lắc đầu.
– Có việc này ông có thể làm nè. – Nàng dừng lại.
– Việc gì – tôi đâm hoảng.
– Làm bạn trai tui – Trúc Quỳnh nói tỉnh khô, tôi suýt nữa thì sặc nước.
– Hả…
– Hi… hi… giỡn thôi. – Trúc Quỳnh khúc khích cười.
– Biết cách giỡn quá ha.
– Bây giờ thì chưa nghĩ ra việc gì để ông làm… để sau này rồi tính ha. – Trúc Quỳnh khẽ cười.
– Ừ… cứ nghĩ đi, miễn là trong khả năng, không phạm pháp hay trái lương tâm.
– Ông khéo lo quá – nàng bĩu môi.
– … – tôi yên lặng uống nước và nhìn mấy đứa nhóc chơi bóng rổ.
– Sao ông chơi bóng giỏi vậy? – Trúc Quỳnh nheo mắt hỏi.
– Lúc còn học cấp Ba… có chơi ở đội tuyển của trường. – Tôi chậm rãi đáp.
– Ngưỡng mộ quá – Nàng khẽ cười.
– Quỳnh cũng chơi giỏi vậy… có ai hướng dẫn à?
– Hồi trước cũng hay chơi… – Trúc Quỳnh dừng lại.
– … – tôi nhíu mày tò mò.
– Là bạn trai cũ hướng đẫn tui chơi. – Nàng chợt buồn.
– À… – tôi lảng tránh, không nhìn thẳng vào nàng.
– Chúng tôi chia tay lâu rồi – nàng thở dài.
– Trong lớp hình như anh Hùng thích Quỳnh thì phải? – Tôi tò mò hỏi.
– Ừ… nhưng tui chỉ xem anh ấy như bạn thôi. – Nàng nhún vai đáp.
– Cũng khó xử nhỉ. – Tôi tặc lưỡi.
– …
– … – hai đứa im lặng.
– À… Chị tui có nhắc đến ông đấy – Trúc Quỳnh khẽ cười.
– Ừ… – tôi nhìn ra ngoài đường.
– Giữa hai người có chuyện gì à? – Nàng nhíu mày.
– Không… đâu có chuyện gì – tôi lắc đầu.
– … – Trúc Quỳnh vẫn hướng ánh mắt tò mò về phía tôi.
– Mình và Tiểu Quỳnh là bạn thôi – tôi khẽ cười.
Sau buổi nói chuyện với Trúc Quỳnh, tối đó tôi cứ nghĩ mãi phải ứng xử thế nào với Tiểu Quỳnh, bây giờ tôi đã chọn ở bên Quỳnh Chi, nên với Tiểu Quỳnh, tôi sẽ phải giữ mình ở giới hạn tình bạn… trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng bị cơn buồn ngủ đánh gục.
Sáng hôm sau tôi quyết định đến nhà Tiểu Quỳnh để trả nàng chiếc áo mưa…