Phần 31
10h, hình như sắp mưa, Tiểu Quỳnh lo lắng hỏi.
– Có mưa không nhỉ?
– Hy vọng là không… mình còn mấy hộp cơm?
– Còn một hộp thôi. – Nàng thở dài.
– Vậy ráng phát hết đi.
Vừa mới nhắc ông trời thì ổng đã trả lời. Từng hạt mưa rơi tách tách trên đường, trên tay tôi, rồi bỗng ào ào từ phía trước lao tới. Tôi vội tấp xe vào lề.
– Mưa rồi, mau lên đây trú cái đã – tôi nắm tay kéo Tiểu Quỳnh vào một cái mái hiên.
– Minh có mang theo áo mưa không? – Nàng lo lắng hỏi.
– Không có… nhưng không sao, hết mưa thì về, lo gì.
– Nếu mưa lâu thì sao mình về.
– Thì ở lại đây – tôi đùa.
– Giỡn hoài – nàng đánh nhẹ vào vai tôi.
– He he… chắc một lát thôi mà.
Mưa mỗi lúc một lớn, nước từ mái hiên chảy xuống bị gió thổi vào bên trong, tôi và Tiểu Quỳnh bắt đầu ướt. Nàng co ro nép sát vào tường, tay vẫn cầm chặt hộp cơm.
– Có lạnh không? – Tôi ái ngại hỏi.
– Không sao. – Nàng khẽ cười, thu đôi tay lại.
Ngoài đường, những chiếc xe máy di chuyển khó khăn, ánh đèn chiếu qua màn mưa lấp lánh. Tôi chạy ra ngoài chỗ chiếc xe máy, mưa làm áo tôi ướt nhanh chóng, mở cốp, tôi lấy ra chiếc áo khoác da.
– Minh ơi, làm gì vậy – Phía sau, Tiểu Quỳnh gọi theo. Lấy áo xong, tôi vội chạy vào trong, cả người ướt như tắm.
– Này… che cái này vào – tôi vừa nói, vừa lấy cái áo che lên trước ngực Tiểu Quỳnh, nàng đưa tay nắm lấy một đầu tay áo, vô tình tay tôi chạm vào tay nàng, nàng ngượng ngùng.
– Còn Minh thì sao?
– Minh con trai mà… mưa vầy nhằm nhò gì – tôi cười.
– Hi… – Tiểu Quỳnh tủm tỉm, tay giữ chiếc áo.
– … – tôi bị thu hút bởi nét cười ấy. Nhưng nhanh chóng né tránh cái liếc qua của nàng.
– … – chúng tôi cứ đứng như thế, im lặng… ngoài trời vẫn mưa. Âm thanh nghe hỗn loạn.
– Mưa lớn thật đấy. – Tôi vừa nói vừa lấy tay xoa xoa. Tôi bắt đầu thấy lạnh.
– Lại đây đi – Tiểu Quỳnh gọi.
– Chi vậy? – Tôi ngạc nhiên.
– Che chung – nàng nói tỉnh khô.
– Thôi… Minh không sao. – Tôi cười rối cố giữ cánh tay mình khỏi run lên.
– Lạnh là ốm đấy.
– … – tôi khẽ cười và lắc đầu, đưa mắt nhìn ra trời. Những dòng nước từ trên mái hiên, chảy xuống ngay trước mũi tôi. Bỗng bên vai tôi chạm vào một bàn tay mềm mại.
– Nè – Tiểu Quỳnh nheo mắt, chìa cái tay áo khoác về phía tôi.
– Không đủ đâu – tôi than.
– Đủ mà… nép lại đây – Không thể chối từ, tôi nép sát lại. Vai chúng tôi chạm vào nhau. Cả hai có phần ngượng ngập. Chẳng ai nói thêm câu nào. Những hạt mưa vẫn tạt vào, dừng lại trên chiếc áo khoác rồi chảy xuống thành dòng. Bỗng Tiểu Quỳnh khẽ cất tiếng hát, những âm thanh nghe rất lạ.
– “Là la lá la… la lá… ta… đá… đa… lá… lá…”
– … – Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn để yên cho nàng hát, nghe giống với những nốt nhạc, một bản nhạc nào đó nghe rất quen… nhưng kỳ thực hỏi về tên thì chịu.
Mưa vẫn rơi, cảm giác như đang rơi cùng nhịp hát của nàng, chúng hòa làm một, có giai điệu và nghe thật êm tai. Âm thanh nhẹ nhàng, đắm say… không gian như ngưng đọng, Tôi không cầm lòng mà quay đầu nhìn nàng. Khuôn mặt Tiểu Quỳnh như được vẽ nên từ nhưng màu đẹp nhất, tôi nghe lòng xao động. Bài hát kết thúc, Tiểu Quỳnh quay sang, khoảng cách thật gần. Tôi sững người không biết phản ứng thế nào, tim đập mạnh, tay cũng run run… tôi thấy có hạt nước nhỏ dính trên môi nàng, ánh mắt như dừng lại 1 giây… 2 giây… 3 giây…
– Mưa tạnh rồi kìa – tôi lên tiếng.
– Ôi… may quá – Tiểu Quỳnh ngượng ngùng, má ửng đỏ.
– Bài hát vừa rồi là?
– Quỳnh giả tiếng đàn piano bản Kiss The Rain… Minh… nghe hay không? – Tiểu Quỳnh nhìn tôi… mắt long lanh.
– …
…
– Quỳnh hát hay lắm – tôi ngẩn ngơ nhìn nàng.
Tiểu Quỳnh thẹn thùng, im lặng đưa bàn tay nhỏ ra hứng những giọt nước. Một giọt rơi ‘tách’ vào giữa lòng bàn tay nàng, tôi giật mình… Dẫu cho những cảm xúc vừa rồi là gì, tôi cũng không thể…
– Mình về thôi.
– Um… trả Minh cái áo nè. – Tiểu Quỳnh mỉm cười cởi chiếc áo.
– Quỳnh giữ lấy che đi, còn mưa nhỏ đấy. – Tôi đẩy chiếc áo về phía nàng.
– Vậy… – Nàng cắn môi.
– Đi thôi – tôi nói rồi bước ra xe, lấy tay lau nước trên yên. Tiểu Quỳnh líu ríu đứng bên.
– Trời mưa chắc mọi người về hết rồi, Minh chở Quỳnh về nhà luôn nhé.
– Ừ… Quỳnh lên xe đi.
Đường về, trời mưa nhỏ, chốc chốc lại có tiếng sấm rền vang, gió làm tôi lạnh run. Tiểu Quỳnh nép sát vào lưng tôi. Nàng hỏi khẽ.
– Có lạnh không?
– Lạnh. – Tôi nói thay cho trái tim mình.
Bỗng một bàn tay vòng qua eo tôi rồi lại một bàn tay nữa. Mái tóc Tiểu Quỳnh tựa vào vai, một mùi hương nhè nhẹ. “Nếu không thể là gì của nhau… vậy thì cứ để khoảnh khắc này dài đến mãi mãi” – tôi nghĩ thầm. Về đến nhà Tiểu Quỳnh, trời cũng đã khuya, nàng xuống xe, vén lại mái tóc rồi trả chiếc áo cho tôi.
– Minh về nhé – tôi gật đầu chào, tính đi ngay.
– Ấy khoan đã… Minh đợi một chút. – Nói xong Tiểu Quỳnh vội vào nhà. Tôi vẫn chưa hiểu nàng định làm gì. Vài phút sau, nàng mang ra một chiếc áo mưa đưa cho tôi.
– Minh mang theo đi… trên đường lỡ có mưa thì mặc vào.
– Minh cảm ơn – không thể từ chối, tôi nhận lấy. Dù thật lòng, nếu có mưa nữa, tôi cũng chẳng muốn mặc.
– Vậy… về cẩn thận – Tiểu Quỳnh ấp úng.
– Bữa sau, Minh sẽ mang trả cho Quỳnh. – Tôi khẽ cười.
– Uhm… lúc nào cũng được.
– …
– … – chúng tôi yên lặng vài giây.
– Vậy… tạm biệt nhé. – Tôi nói rồi cho xe chạy đi. Qua gương chiếu hậu, Tiểu Quỳnh vẫn nhìn theo.
3h sáng…
“Lộp… cộp…”… ‘Tách’ – tôi bật điện, run cầm cập, cố mở to mắt tìm mấy viên Panadol hạ sốt, nhưng chỉ còn cái vỉ trống không. Mới sáng sớm, người vẫn nóng hầm hập… điện thoại reo inh oải, là thằng Ngọc, chắc nó gọi đi đá banh. Tôi mệt mỏi nhắn cho nó một tin gọn lỏn – “ốm”, rồi lại chui vào chăn rên hừ hừ.
Tôi sốt mê man, không biết là mơ hay thực nhưng tôi nghĩ có ai đó đang ở trong phòng… mí mắt vừa mở đã cụp xuống, rồi chìm vào bóng tối. Lần thứ 2 tỉnh dậy, có cái gì đó nằm trên trán tôi, hình như là một bàn tay… cố mở mắt, một cô tiên… mang tên Tiểu Vy. Tôi muốn nói, nhưng miệng khô khốc và quá mệt nên không thể cất tiếng.
– Anh ráng ngồi dậy uống thuốc nè. – Phương Vy nâng đầu tôi dậy.
– Ực… ặc – tôi sặc.
– Từ từ thôi – em ấy lo lắng vuốt lưng tôi.
Uống thuốc xong, tôi nằm xuống nhìn Phương Vy xếp chiếc khăn ướt đặt lên trán mình, một cảm giác thật dễ chịu và tôi lại thiếp đi. Lần thứ 3 tỉnh dậy, bàn tay nhỏ của Phương Vy đang đặt lên trán tôi.
– Anh đỡ sốt rồi – Phương Vy vắt chiếc khăn lau người cho tôi.
– Sao… em… – tôi ú ớ một cách khó khăn.
– Em hiểu rồi – Phương Vy lấy ngón tay ra hiệu im lặng. – Lúc sáng anh Ngọc đi đá banh về ghé qua chỗ em chơi, anh ấy nói anh bị ốm. Em đoán là hôm qua anh mắc mưa, em lo, nên qua thăm anh.
– Sao… vào được.
– Em gọi điện nhưng anh không nghe máy, cũng may có cô bạn mở cổng ra ngoài nên em vào.
– Cảm ơn… em. – Tôi cảm động nói.
– Anh nghỉ đi, đừng nói nữa – Phương Vy mỉm cười đặt chiếc khăn ướt lên trán tôi.
Mới ngủ được một lúc thì tôi bị đánh thức bởi mùi thơm phức, Phương Vy đang bê lên một tô cháo đặt trên chiếc bàn con, hơi bốc lên.
– Gì thơm vậy em? – Tôi thì thào.
– Cháo thịt em vừa nấu… anh ráng ngồi dậy ăn cho khỏe. – Phương Vy đưa tay định giúp nhưng tôi từ chối rồi tự mình chống tay ngồi dậy.
– Chà… phù… phù… ngon – tôi vừa thổi vừa húp.
– Còn nóng lắm, ăn từ từ thôi… phỏng bây giờ. – Phương Vy tủm tỉm cười.
Húp một cái lèo đã gần hết tô cháo. Tôi ngâng cổ lên hỏi.
– Mấy giờ rồi?
– 1H chiều.
– Mà… em ăn gì chưa? – Tôi liếc qua.
– Em ăn rồi.
– Ăn gì? – Tôi thắc mắc.
– Em ăn lúc sáng, bây giờ chưa đói. – Phương Vy lấy chiếc khăn lau mồ hôi trên trán tôi.
– Hay em cũng ăn một tô đi, ngon lắm – tôi liếm môi.
– Em có ốm đâu mà ăn cháo… trong nồi cơm điện còn đấy, anh ăn thêm để em múc cho.
– Ừ… cho anh tô nữa. – Tôi gật đầu.
Ăn xong, mồ hôi túa ra, tôi thấy khỏe hẳn. Ngồi tựa vào tường nhìn Phương Vy dọn dẹp, thật lòng không biết phải cảm ơn em ấy thế nào cho đủ. Từ bé đến giờ tôi đã quá quen với sự chăm sóc của Phương Vy, nhiều lúc vô tâm cứ nghĩ đó chỉ là tình cảm anh trai, em gái. Tôi mở chiếc laptop định làm bài, Phương Vy lại ngồi bên cạnh.
– Anh đang ốm mà nghỉ đi hôm khác làm.
– Ừ… em muốn nghe nhạc không?
– Uhm… để em nghĩ đã. – Phương Vy suy tư.
Ngoài trời bắt đầu mưa, bên cửa sổ những giọt nước rơi xuống kêu “tí… tách”, Phương Vy nói nhỏ.
– Mở bài ‘Phố Xa’ đi anh.
– Ừ… đợi chút. – Tôi vào zing.
Bản nhạc nhẹ nhàng, da diết… nghe như một miền ký ức đượm buồn. Tôi chợt nhớ Tiểu Quỳnh và đêm hôm qua.
‘Mưa về trên khúc hát.
Lắng u buồn đợi bóng hình ai.
Như tìm về thoáng hương xa.
Con đường giờ là kỷ niệm.
Giọt sương lặng lẽ bên em.
Đọng trên đôi mắt vô tư.
Để buồn cho con phố nhỏ.
Để một người đến vấn vương…’
– Bài hát buồn quá, mở bài khác đi anh. – Phương Vy lắc đầu.
– Ơ… hay, em chọn mà – tôi nhăn mũi – bài nào đây?
– Bài “Ngày Xưa Ơi” – em ấy nheo mắt cười. Tôi gõ bàn phím.
‘…
Tuổi thơ như áng mây rồi sẽ mãi bay về cuối trời.
Thời gian xoá những kỷ niệm dấu yêu.
Ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ.
Xa cánh diều chở bao ước mơ.
Còn đâu bóng hoàng hôn những chiều mưa tím…’
– Anh còn nhớ anh từng hứa gì không? – Phương Vy nói nhỏ.
– Hứa… – tôi nghĩ ngợi.
– Thôi, chắc quên rồi chứ gì – em ấy phụng phịu.
– Anh từng hứa sẽ bảo vệ em suốt đời, năm đó lớp Ba phải không? – Tôi khẽ cười.
– Ừa… – Phương Vy thẹn thùng.
– …
– … – chúng tôi yên lặng nghe bản nhạc lặp lại lần thứ hai.
Bài hát kết thúc, mưa cũng dần tạnh.
– Sao em không yêu ai đó? – Tôi nhìn Phương Vy.
– Có chứ… nhưng tên đó ngốc lắm – má Phương Vy ửng hồng.
– Đừng yêu những gã ngốc… em sẽ ế đấy. – Tôi chậm rãi.
– Vậy thì… em sẽ ở vậy – Phương Vy nhún vai.
– Con bé này. – Tôi khẽ cốc vào trán em ấy.
– Ui da… anh trả ơn ân nhân thế hả. – Phương Vy xoa trán, làm mặt dỗi.
– Hê… hê… ai cho em ế hả.
– Ứ thèm chơi với anh nữa. – Em ấy quay mặt đi.
– Em về sớm đi, lỡ chiều mưa thì sao?
– Thì em ở lại đây. – Phương Vy nói tỉnh bơ.
– … – tôi đần mặt ra.
– Nói giỡn thôi, anh cũng tin à. Xuống mở cửa cho em. – Phương Vy đứng dậy.
Tiễn Phương Vy về xong, nhìn đồng hồ đã 4h. Trời vẫn âm u, dù còn hơi mệt nhưng tôi quyết định sẽ đi đến nhà Quỳnh Chi chuyển nhà cho mấy con cá. Lúc dắt xe ra cổng, mới để ý thấy chiếc áo mưa của Tiểu Quỳnh. “Biết làm gì với nó đây?” – Tôi nghĩ thầm rồi cất vào cốp xe.