Phần 2
10h đêm, ông bảo vệ có mái tóc muối tiêu bắt chéo chân, ngồi chễnh chệ trên chiếc ghế nhựa, chắn ngang cửa, có lẽ đề phòng tôi bỏ chạy, hai ông khác ngồi cạnh tôi bắt đầu hỏi cung về lai lịch, họ tên, tôi kể lại sự việc từ khi tôi vào công viên, gặp con nhỏ kia, rồi bị nó túm tay vật xuống cái ‘phạch’ như thế nào. Kể đến đâu tôi cũng từ tốn nhấn mạnh.
– Chỉ là hiểu nhầm thôi, tôi… tôi chưa đụng một sợi tóc của cô ta. – Tôi thể hiện thái độ thành khẩn.
– … – hai ông bảo vệ nhìn sang con nhỏ chờ phản ứng.
– Hai bác hỏi cô ta xem. – Tôi chêm vô ngay.
– Có thật là nó chưa đụng cháu không? – Một ông hỏi.
– Dạ… thì hắn chưa đụng. – Nhỏ lúc này hình như cảm thấy mình đuối lý nói một cách nhỏ nhẹ.
– Đó… hai bác thấy không, chỉ là hiểu nhầm thôi. – Tôi mừng quýnh lấn tới ngay.
– Nhưng… nhưng… hắn cứ nhìn cháu. – Con nhỏ lí nhí đưa ra một lý do mà tôi coi là lãng xẹt.
– Sao mày nhìn nó? – Ông bảo vệ quay lại phía tôi. Một câu hỏi kỳ cục, tôi chắc chắn không có điều luật nào cấm mọi người nhìn nhau, một cách thân thiện như tôi đã nhìn nhỏ.
– Ơ… thì cô đẹp chứ sao. – Tôi đáp ngay không cần suy nghĩ, một lý do vô cùng hợp lý và tôi tin chắc ai cũng đồng ý như thế.
– …
Ông bảo vệ đứng ở cửa bật cười thành tiếng, hai ông kia thì nhìn nhau như hiểu ra sự tình, cười sảng khoái, tôi chẳng thấy chuyện này vui vẻ tọe nào, gò má con nhỏ tự nhiên ửng hồng, mắt nó cụp xuống, nếu không phải rơi vào hoàn cảnh trớ trêu, tôi cá rằng tim mình sẽ đập binh binh khi nhìn thấy nét dễ thương, bẽn lẽn của nhỏ. Nhưng phải về sau nhớ lại, tôi mới có thể cảm nhận một cách lãng mạn như thế, lúc này, phiên tòa này đang nghiêng về hướng có lợi cho mình, tôi tiếp ngay.
– Chỉ là hiểu nhầm thôi cô nương ơi, chuyện không có gì cả mà làm quá lên.
– … – nhỏ hướng đôi mắt tròn xoe về phía tôi, ngón tay nhỏ đan vào nhau bối rối.
– Thật đấy, tha cho tui đi cô ơi – tôi nói như mếu.
– Ha ha… bác nghĩ nó nói thật đó cháu, nhìn thằng này cũng không giống lưu manh. – Ông bảo vệ chầm chậm nói mà tôi mừng hết lớn, thật là ấm áp.
– Ừm… hiểu nhầm thôi. – Một ông tiếp lời.
Con nhỏ nhìn vào cánh tay trái của tôi, đang được tay phải bóp nắn, bằng cái nhìn run run và biết lỗi.
– Dạ… thì… anh ta chưa làm gì cháu. – Con nhỏ lúng túng.
– Nó chưa đụng đến cháu… nên không thể bảo nó sàm sỡ được, vậy nên chuyện này xem như không có gì… hai đứa bỏ qua đi. – Ông bảo vệ nhẹ nhàng nói với nhỏ kia.
– Bỏ qua là bỏ qua thế nào… tay tui. – Tôi la lên, quyết lấy lại danh dự.
– Mày im đi… thấy gái là tơm tướp mà còn la. – Một ông ngắt lời.
– Ơ… tui… là sao. – Tôi ú ớ, cảm thấy mình lạc lõng và cô đơn, đáng ra là cánh đàn ông với nhau, các bác ấy phải đứng về phía tôi mới phải.
– Hi… hiii – con nhỏ che miệng cười khúc khích ra điều thích thú lắm.
Mấy bác bảo vệ cũng cười theo, chỉ có tôi ngơ ngác khi không thể đòi lại công lý cho mình. Lòng nghẹn ngào, oan ức và tức tối.
10h30, phiên tòa có một không hai kết thúc. Tôi và nhỏ chào mấy bác bảo vệ rồi ra về. Nhìn qua tôi, nhỏ lại khúc khích cười, mái tóc ngắn, hung nâu được vén sang bên, khuôn mặt thanh tú, diễm lệ bước qua tôi, một mùi hương nhè nhẹ lan tỏa. Phải công nhận nhỏ có vẻ đẹp hoàn hảo, vừa cao sang vừa thơ ngây. Oái oăm thay, gái xinh đã hiếm mà còn biết võ, nhưng chẳng sao, tôi sốc lại tinh thần bước lại gần.
– Ê… Này. – Tôi cất giọng bề trên.
– Hơ… – con nhỏ nhìn qua tôi một cái, ra vẻ ta đây không thèm quan tâm nhà người.
– Ớ… Cứ thế mà đi à? – Tôi sẵn giọng lấy tay chắn ngang đường con nhỏ.
Nó đi sang trái, tôi bước sang trái, đi sang phải, tôi bước sang phải, quyết không cho cái kẻ vừa ăn cướp vừa la làng kia trốn thoát – “Hê hê… định chạy à… đâu có dễ vậy”.
– Haziii… không muốn có tay ăn cơm à? – Nhỏ lạnh lùng nói.
– Cô phải xin lỗi tui chứ. – Tôi nói và kịp thụt cánh tay lại, gì chứ nó dám lắm.
– Không đấy. – Nó tủm tỉm cười bước qua tôi.
– Cô nói vậy mà nghe được à? Phải xin lỗi người ta một tiếng chứ? Đang yên đang lành, đánh tui ra nông nỗi này.
– Hứ… Thế giờ ông muốn thế nào? – Nhỏ nhìn tôi cười, xinh quá thể.
– Thì… nói một tiếng xin lỗi… tôi sẽ bỏ qua.
– Xin lỗi thì tui không nói đấy… trừ phi tên ông là Xin Lỗi… ai bảo ông háo sắc… nhìn tui hoài chi. – Nhỏ nói, một cách vô lý bằng bộ điệu vô cùng hợp lý.
– Ơ… thế cánh tay đau của tôi thì tính sao? – Tôi liền đưa cánh tay vẫn ra trước mặt nhỏ, làm vẻ đau đớn lắm. Nhỏ cười, nói một câu đụng chạm ngay đến khí phách nam nhi cao vời vợi của tôi.
– Con trai gì mà yếu thế.
– Ơ… Gì kỳ vậy… Cô… Cô ngang ngược nó vừa vừa phải phải thôi. – Tôi lúng búng, biết mình vừa dính thêm một đòn của nhỏ kia.
– Thôi được rồi… muốn bồi thường chứ gì… theo tui. – Nhỏ cười, ý bảo đi theo nó.
– Đi đâu? – Tôi chưng hửng.
– Đi rồi biết. – Con nhỏ vẫy tay, bỏ lại tôi mấy bước chân.
Buổi đêm có phần yên tĩnh hơn khi ngoài đường tiếng xe cộ đã thưa dần, trong công viên những người cuối cùng đang ra về, ánh đèn neon soi rõ con đường dẫn đến lối ra, con nhỏ đi bên cạnh tôi chốc chốc hướng đôi mắt đen tuyền lên bầu trời, lúc này chẳng có lấy một ngôi sao, nhỏ nhảy lên bậc xi măng bên lối đi rồi giang hai tay để giữ thăng bằng. Nhỏ thích thú đi như thế, nó một bên tôi một bên, lúc nhỏ loạng choạng, tôi đưa tay ra định đỡ lấy thì nó đã lấy lại thăng bằng. “Đúng là con gái… rất chi là rảnh… đường không đi lại còn muốn làm xiếc” – tôi cười thầm.
Chúng tôi ghé vào một quán cóc bên đường, người chủ quán xếp một chiếc bàn con và hai cái ghế nhựa cho chúng tôi, hai đứa nhìn nhau mà chẳng biết ai nên nói trước.
– …
– …
Nhỏ thấy vẻ ngu ngơ của tôi liền lên tiếng.
– Ông uống gì?
– Ơ… Không. – Chợt nhớ ra lời dặn của chị Trang là không được uống nước có ga và nước tăng lực, phải đảm bảo cho tối nay tôi có thể ngủ được.
– Tôi mời… xem như bồi thường cho cái tay của ông.
– Vậy cho tôi chai nước suối.
– Cho một pepsi và một chai Aquafina nhé cô – con nhỏ quay ra nói với người bán hàng.
– Cô vẫn chưa xin lỗi tôi đấy nhé. – Tôi vào ngay vấn đề.
– Thì tôi đang đền cho ông đây.
– Chỉ chai nước thôi sao?
– Hi… tui không cố ý mà.
– Không cố ý mà thế này à? – Tôi lay lay cái vai đau của mình, làm bộ nghiêm trọng.
– Hi… Hi. – Nhỏ tủm tỉm.
– Mà… cô – tôi ấp ứng.
– Cô… cô hoài làm như tui già lắm sao ạ… tui tên Quỳnh, Tiểu Quỳnh.
– … – tôi ngớ người ra, không hiểu vì sao đối phương khai tên họ nhanh như vậy.
– Nhìn bộ dạng ông là tui biết ông không phải ‘dê xồm’ rồi nhìn khù khờ gì đâu. – Nhỏ tủm tỉm cười.
– Thì tui đã bảo là hiểu nhầm mà. – Tôi gãi đầu, bối rối khi nhỏ bảo mình khù khờ, lòng chợt vui một chút – Mà này lúc nãy cô… à không… Quỳnh dùng võ gì mà hạ tui bằng một đòn nhanh vậy.
– À… đó là một đòn trong Aikido.
– Aikido? – Tôi hỏi lại vẻ nghi hoặc vì trước giờ chưa nghe thấy cái tên môn võ này. Lúc trước tôi học taekwondo, có nghe đến karatedo, judo… chứ thiệt tình aikido gì đó thì chưa nghe bao giờ.
– Uhm… tui học ở nhà văn hóa gần đây.
– Võ đó lợi hại không?
– Thì ông nếm mùi lợi hại rồi đó… muốn thử lại không? – Nhỏ mỉm cười rồi nhìn về phía cánh tay bị đau của tôi.
– Vui quá ha?
– Hi hi… thôi mà.