Phần 14
Sáng thứ Sáu, tôi lên trường để duyệt đồ án tốt nghiệp. Hội trường rất đông sinh viên xây dựng, chủ yếu là cùng khóa với tôi. Không khí nhộn nhịp như ngày hội, mấy thằng bạn cùng khoa của tôi cũng đã đến.
– Hôm nào rảnh đi bida không mày? – Cường.
– Ừ… mấy đứa kia đi không? – Tôi hỏi, tay cầm bản vẽ quạt.
– Ok, đi. – Thắng hứng khởi.
– Mày định làm công trình gì Minh? – Phi hỏi.
– Chung cư, một tầng hầm với gió động. – Tôi cười.
– Có làm chuyên đề không? – Nghị hỏi.
– Để nghĩ đã, chưa biết. – Tôi vỗ vai thằng Cường – vậy sắp xếp đi, hôm nào bida và café luôn thể.
– Xếp cái gì, cứ Chuồng Bò thẳng tiến. – Cường búng tay cái chóc.
Phải đến 10h, bài của tôi mới được duyệt. Đồ án tốt nghiệp của tôi là một công trình 12 tầng nổi, một tầng hầm, có tính toán gió động. Cũng may là nhịp nhà không lớn nên có thể thiết kế sàn thường. Nói chung với tôi cái đồ án này không đáng ngại.
Chiều thứ Bảy, tôi đang xem bài thì có tin nhắn của Quỳnh Chi.
– “Em về Sài Gòn rồi… tối mấy giờ anh qua?”
– “Khoảng 9h, anh qua.”
– “Dạ… em đợi”
Tôi thì không chờ đợi cuộc gặp này, nếu không phải vì chiếc đồng hồ Longines hơn một triệu của mình thì chắc tôi đã tìm lý do từ chối rồi. Một năm gặp lại, tình cảm ngày xưa giờ như một gánh nặng.
Buổi tối, tôi đến võ đường với hy vọng “mùa xuân” sẽ gửi một tín hiệu khả quan cho mình, nhưng người đầu tiên gửi tín hiệu cho tôi lại là Hà.
– Anh ơi… cuối giờ đi uống nước với mọi người nhé? – Hà đon đả.
– Mọi người là ai? – Tôi làm bộ dửng dưng.
– Em, Trúc, Thảo và Lan… đi nhé? – Hà cười.
– Anh bận rồi. – Tôi xua tay.
– Lúc nào cũng bận… hứ. – Hà xụ mặt.
– Để hôm khác, anh xin lỗi.
Long và Hùng vẫn kè kè bên Tiểu Quỳnh. Họ nói chuyện rất vui vẻ. Mấy lần nàng cũng nhìn tôi cười duyên, làm lòng tôi ấm lên nhiều. Cầu trời cho Long không phải là bạn trai của nàng, nếu không thì tình tôi xem như ‘chết’. Chỉ cần còn một cơ hội, tôi vẫn sẽ hy vọng.
Hôm nay trong võ đường có hai thành viên mới. Một chú nhóc sáu tuổi và bố của nó. Cậu nhóc tên Huy, rất dễ thương, khuôn mặt búng sữa, trắng bóc, dáng đi lững chững, nụ cười hồn nhiên. Mấy đứa con gái thích mê, cứ xúm lại chọc lấy chọc để, hết nựng má lại vỗ mông. “Khổ rồi nhóc” – tôi nghĩ thầm, số cu cậu là số đào hoa rồi. Bố cậu nhóc tên Nhân, anh hơn tôi 10 tuổi, là kiến trúc sư và có một công ty riêng. Thật trùng hợp, anh học cùng trường với tôi, chúng tôi trò chuyện rất vui về trường lớp, các kỳ thi, mấy thầy mấy cô rồi chuyển sang gái gú… hê hê.
Nhóc Huy đang chạy thì té cái oạch, Tiểu Quỳnh đỡ cậu nhóc dậy, tôi nhân cơ hội cũng tiến lại ngồi bên.
– Con mấy tuổi rồi? – Nàng dịu dàng hỏi.
– Dạ… sáu tuổi.
– Huy phải không… ui… dễ thương quá hà. – Nàng nựng đôi má bầu bĩnh của cậu nhóc.
– Nhóc này lớn lên sẽ đào hoa lắm đây. – Tôi vỗ vào mông cu cậu.
– Ủa sao Minh nói vậy? – Tiểu Quỳnh vén tóc khẽ cười.
– Thì Quỳnh thấy đó… mới tí tuổi mà đã được chị em săn đón thế rồi. – Tôi cười nhìn theo cậu nhóc đang lon ton đi về phía bố.
– Hi… thì tại nó dễ thương, đáng yêu.
– Chính vì dễ thương, đáng yêu mà sau này sẽ được nhiều cô yêu, thương… ha ha.
– Lý lẽ như Minh ý… giá như sau Quỳnh có con cũng dễ thương như thế nhỉ. – Quỳnh chống tay vào cằm, suy tư.
– Chưa chi đã nghĩ đến chuyện con cái rồi à?
– Ấy không… đâu có. – Đôi má nàng chợt hồng lên.
– Ha ha… xấu hổ kìa. – Tôi cười.
– Hứ… chọc Quỳnh, chuyện đó đâu có gì… nhất định sau này con Quỳnh cũng sẽ rất dễ thương vì Quỳnh dễ thương thế kia mà – nàng cười, đôi mắt long lanh.
Tim tôi chợt xao xuyến, “ừ nhỉ, giá như đứa bé mà nàng nói cũng là con của mình” – tôi mơ màng. Đó là ngôi nhà tôi sẽ xây bằng đôi tay của mình, những chậu hoa đang khoe sắc trước hiên nhà, tiếng cười của lũ con nít chạy nhảy sau vườn vang lên rộn rã, một mùi thơm lan tỏa từ căn bếp nhỏ, Tiểu Quỳnh đang nấu món gì mà ngon thế nhỉ và tôi ôm lấy nàng từ phía sau, mái tóc ngắn chạm vào mũi tôi, thơm ngát.
– Ông xã đói rồi à? – Nàng khẽ cười.
– Bà xã… em nấu món gì mà thơm thế. – Tôi hôn lên tóc nàng.
– Món anh thích nhất đấy. – Quỳnh quay lại vòng tay qua cổ tôi.
– … – đôi mắt tôi không thể rời khuôn mặt xinh đẹp.
– … – Quỳnh nhẹ đặt một nụ hôn lên môi tôi, thật ngọt ngào.
– Anh yêu em. – Tôi chạm mũi mình vào mũi nàng, nhìn âu yếm.
Cu Bi và bé Bông chạy vào, ôm lấy chân chúng tôi, tíu tít cười nói. Tôi bế bé Bông lên.
– Mẹ ơi, con đói rồi. – Cu Bi reo.
– Bố vừa làm gì mẹ thế. – Bé Bông ngạc nhiên.
– Bố yêu mẹ. – Tôi hôn lên đôi tay nhỏ của bé Bông.
– Yêu là sao vậy mẹ? – Cu Bi níu lấy chiếc tập dề của Quỳnh.
– Con còn nhỏ lắm… chưa biết đâu – nàng khẽ cười, nựng chiếc má phúng phính của cu Bi. Tôi nhìn vào mắt Quỳnh, đầy hạnh phúc.
…
– Minh… Minh ơi. – Tiểu Quỳnh gọi tôi.
– Hả… sao? – Tôi giật mình.
– Đang mơ màng gì thế… Thầy gọi Minh kìa – Tiểu Quỳnh tủm tỉm cười khi nhìn thấy bộ dạng của tôi.
Chỉ là giấc mơ thôi sao? Làm thế nào mà tôi lại có thể mơ màng trong cái không gian ồn ào này chứ? “Có phải em đã mê hoặc tôi không… Tiểu Quỳnh?” – Tôi cười hạnh phúc đi về chỗ.
Hôm nay sư phụ dạy đòn mới cho chúng tôi. Đòn mới khá khó, tôi và Thảo tìm một góc trống để tập, con bé vừa tập vừa nói chuyện ở trường, nào là nó vừa từ chối thêm một thằng con trai khác, nào là nó vừa được 10 điểm môn Tiếng Anh, nó khoe nó mặc áo dài đẹp chẳng kém người mẫu nữa chứ, tôi vừa nghe vừa cười, chẳng thể tập trung được, làm động tác ra đòn sai tùm lum. Thấy thế Thảo mắng tôi.
– Anh làm sai hết rồi.
– Tại em đấy… tập mà cứ huyên thuyên hoài, làm anh mất tập trung.
– Em nói đấy… ai bảo anh nghe? – Thảo làm mặt giận.
– Sặc… nói vậy cũng nói.
– Ha ha… Thảo tránh ra để anh chỉ cho cậu ấy. – Tên Long từ đâu chen ngang vô, hình như hắn đã đứng bên quan sát từ lâu.
Tôi nhìn bộ dạng giang hồ của hắn mà ớn lạnh, dù gì hắn cũng là sư huynh, đai cao hơn tôi, đã đánh tiếng “chỉ giáo” thì tôi không có lý do để từ chối. Thảo cắn môi đi sang bên cạnh quan sát. Tôi cầm lấy tay Long, hắn ra đòn nhanh và mạnh mẽ, chẳng mấy chốc tôi đã đo ván, mặt áp sát thảm. Tôi rủa hắn hết lời, đã là “chỉ giáo” mà ra đòn nhanh như thế, rõ ràng là muốn tìm cớ đánh tôi mà. Long siết tay, tôi đau quá đập tay liên hồi, nhưng hắn vẫn chưa buông. Giữ chừng 3 – 4 giây thì hắn buông ra, đứng dậy giơ tay kéo tôi lên. Hắn ghé sát tai tôi.
– Chú mà làm gì Tiểu Quỳnh, thì biết tay anh. – Hắn nói nhỏ, chỉ đủ tôi nghe thấy, nói xong hắn cười khẩy vẻ đắc ý và đi về phía Tiểu Quỳnh.
– … – tôi chẳng thể nói gì, nhìn theo hắn, tay nắm chặt, đầu tôi nóng như lửa.
– Tên Long nói gì với anh vậy? – Thảo nhíu mày hỏi tôi.
– Không có gì. – Tôi bực tức đi tìm chỗ ngồi nghỉ.
– Em ghét hắn ta… nhìn đáng sợ sao ấy. – Thảo nói vẻ hậm hực.
Tôi nhìn về phía Tiểu Quỳnh, nàng vẫn đang vui cười, mỗi khi tên Long làm trò. Nàng không thấy vẻ ranh mãnh, giang hồ của hắn sao? Nàng không sợ như Thảo sao? Nàng đang nghĩ gì thế? Bao câu hỏi khuấy đảo tâm trí tôi. Vậy là đã rõ, Long thích Tiểu Quỳnh và hắn sẽ giằng mặt tôi nếu dám tiếp cận nàng. Tôi không sợ điều đó, điều thực sự khiến tôi lo là nàng có thích hắn không? Hắn có phải bạn trai của nàng không… Trời ơi… có ai nói cho tôi biết không? Tôi ôm đầu buồn bã.
Buổi học kết thúc như mọi lần, thầy Phúc chủ nhiệm lớp thông báo mọi người đăng ký để thi lên đai vào cuối tháng, tôi vẫn chưa được tham gia vì chưa học đủ thời gian quy định. Tôi đi sau Tiểu Quỳnh và Long về phòng thay đồ, lòng buồn bã và tức tối. Tôi nghe loáng thoáng họ nói gì đó, chữ được chữ mất: “Hôm nay anh chở em hả?”, “… không để tên nào đụng đến em hết”, “anh kỳ quá”. Tiểu Quỳnh quay lại cười với tôi.
– Quỳnh về nhé.
– Ừ… – tôi đáp khó khăn.
– Bye chú. – Long cười khẩy.
Ra đến bãi giữ xe, tôi thấy tên Long chở Tiểu Quỳnh. Nàng ngồi sau chốc chốc lại cười với hắn. “Vậy là hết” – tôi đau khổ nói với chính mình. Tôi đã mơ, giấc mơ hạnh phúc, nhưng chỉ là giấc mơ, nó không có thật, nó đã rời xa. “Mày thật tội nghiệp” – tôi nói với mình, “mày thích một cô tiểu thư nhà giàu, xinh đẹp và tài giỏi… mày có bao giờ tự hỏi, giấc mơ ấy có thể thành sự thật sao? Sao mày lại trèo cao thế Minh? Người ta có bạn trai rồi… mày không đấu lại đâu… từ bỏ đi, quên nàng đi”.
Tôi chạy xe đến nhà Quỳnh Chi, trong đầu miên man bao câu hỏi. Tôi biết với Tiểu Quỳnh vậy là hết, Quỳnh Chi lại muốn đến với tôi. “Nên chọn người mình thích hay người thích mình?”. Nếu bây giờ, ôm lấy Quỳnh Chi trong vòng tay mình, chắc chắn nàng sẽ là của tôi. Nhưng cho dù như thế, sau giây phút thỏa mãn cơn khát xác thịt ấy, liệu con tim tôi có vui vẻ hơn, có bớt đau đớn hơn? Liệu làm như thế, có lỗi với Quỳnh Chi không?
Chiếc xe của tôi đến đường Nguyễn Thông lúc nào tôi cũng không hay biết, phía bên tay phải, vẫn còn vài cửa hàng bán cá và các phụ kiện cho hồ thủy sinh, tôi quyết định tấp xe vào lề và mua một con phượng hoàng tặng Quỳnh Chi. Tôi chọn cá hết mười phút trước ánh mắt nghi hoặc và cái ngáp dài của cô bé bán cá, một em phượng hoàng vừa phải, hết 30k. Tôi mua thêm một bịch bi màu lấp lánh, nếu trải dưới đáy chậu thì sẽ rất đẹp.
Tôi đến nhà Quỳnh Chi đã hơn 9h. Mở điện thoại và gọi em ấy xuống, định bụng lấy đồng hồ và tặng con cá xong là về, bi màu tôi mua hơi nhiều nên chia ra làm hai, một nửa để lại trong cốp xe.
– Alo… anh đến chưa?
– Anh đến trước cửa rồi… em xuống đi.
– Anh đợi em 1 chút nhé.
5 phút sau, Quỳnh Chi mở cổng, đập vào mắt tôi là bộ đồ ngủ màu kem của nàng, chiếc áo mịn màng ôm lấy vòng một đang rung rinh, nàng không mặc ***, cái quần đùi thì ngắn cũn cỡn với đôi chân trắng ngần. Quỳnh Chi dùng khăn tắm lau mái tóc ướt, chắc nàng vừa tắm xong, nàng ngại ngùng cười gọi tôi.
– Anh vào chơi một lát.
– À… không, anh lấy đồng hồ xong là về luôn, tặng em con cá và mấy viên bi này – tôi lúng túng đưa bịch cá và bi về phía nàng, cố gắng tránh nhìn ngực nàng.
– Hi… em quên mang chiếc đồng hồ xuống rồi, em có mua trái cây anh lên ăn cùng với em cho vui. – Nàng cười hiền lành.
– Anh… định… – tôi chưa nói hết câu thì nàng đã cầm lấy bịch cá đi vào sau cổng.
Vậy là đành phải vào cùng, lòng tôi bây giờ nặng trĩu vì chuyện với Tiểu Quỳnh nên ngay cả hương thơm nồng nàn của sữa tắm tỏa ra từ phía Quỳnh Chi cũng chẳng khiến tôi động lòng phàm. Chỉ mong sao nhanh về nhà ngủ cho khỏe, để quên đi hết chuyện buồn ngày hôm nay. Quỳnh Chi mở cửa, cười tươi mời tôi vào phòng. Giữa phòng, trên chiếc bàn con, đĩa trái cây đã được bài trí xong xuôi, có cam, xoài, táo và cả lê… hình như nàng cố tình chuẩn bị từ trước cho buổi tối này. Tôi cố mỉm cười với nàng, đi về phía cửa sổ, đổ những viên bi vào chậu, con cá nhỏ trong chậu sợ hãi cứ bơi loạn cả lên.
– Cảm ơn anh… bây giờ nó có thêm bạn rồi – Quỳnh Chi nhẹ nhàng cho con cá mới vào chậu.
– Như vậy nó sẽ không cô đơn nữa – tôi nhìn vào những viên bi đang lấp lánh, thấy lòng vui lên 1 chút.
– Em sẽ nuôi cẩn thận, bọn chúng sẽ bên nhau trọn đời. – Nàng nhìn vào mắt tôi, khẽ cười.
– … – tôi thấy lòng mình bỗng nặng nề hơn, nhưng vẫn cố không tỏ thái độ.
– Sao em mua nhiều trái cây vậy?
– Em mua cho anh nữa mà… anh ngồi đi.
– Có cần công phu vậy không – tôi ngồi xuống bên chiếc bàn con, xuýt xoa đĩa trái cây.
– Anh ăn cho hết, công sức của em cả đấy – Quỳnh Chi tủm tỉm.
– Em ăn đi – tôi cố gượng cười, cầm lấy miếng táo. Tôi chẳng có lòng dạ nào mà ăn với uống bây giờ nhưng chẳng thể từ chối.
– Để em mở bản nhạc cho có không khí – nàng vui vẻ mở chiếc laptop.
‘Well I wonder could it be.
When I was dreaming about you baby you were dreaming of me.
Call me crazy call me blind.
To still be suffering is stupid after all of this time.
Did I lose my love to someone better.
And does she love you like I do.
I do you know I really really do…’
Bài “the day you went away” của nhóm M2M. Tôi nghe lòng mình đau nhói, lặng lẽ ăn, lặng lẽ khóc trong tim. “Giá như có thể quay ngược thời gian, giá như em không có ai khác… ôi giá như… Không khí mà em muốn đây sao Quỳnh Chi? Còn lại gì đâu, ngoài những đau đớn và tiếc nuối”. Quỳnh Chi khẽ cười, nàng vén tóc ướt.
– Sao anh không nói gì vậy?
– Anh…
– Anh thế nào rồi? – Nàng ngượng ngùng khi tôi vô ý hướng mắt mình về phía ngực nàng. Tôi nhìn nhưng chẳng có cảm xúc.
– Anh đang làm đồ án tốt nghiệp, có lẽ khoảng tháng 7 là anh ra trường. – Tôi đáp.
– Anh có người khác chưa? – Nàng hỏi vẻ bẽn lẽn.
– À… anh chưa… vẫn vậy… cô đơn và buồn tẻ. – Tôi cố cười để không khi bớt nặng nề.
– Hi… uhm, một mình có khi lại vui hơn… hôm vừa rồi, bọn em đi chơi Đà Lạt, toàn hội độc thân… vui hết sẩy. – Quỳnh Chi cười.
– Ha ha… đúng rồi, yêu chi… phiền phức lắm, cứ sống cho vui vẻ đi – tôi nói và tự cười chính mình.
– …
– … – lại một khoảng lặng đáng sợ.
– Hi… Hôm trước em say quá, may nhờ có anh. – Quỳnh Chi lấy miếng xoài đưa về phía tôi.
– Lần sau, đừng uống nhiều thế nữa. – Tôi chậm rãi.
– Hi… em không dám có lần sau nữa đâu.
– Ừ… vậy tốt… Hay em chuyển sang ở với Huyền và Minh An cho vui? Ở một mình buồn lắm.
– Bọn nó vẫn hay sang chơi mà… hôm nào buồn em lại rủ bọn nó đi café, đi shop… không sao đâu… em quen rồi.
– Anh lo em lỡ như ốm, không ai chăm sóc thôi.
– … – Quỳnh Chi im lặng, chợt buồn.
– Hôm trước, người trước cổng là ai vậy? – Tôi chợt nhớ chuyện lần trước, buộc miệng hỏi.
– À… đó là bạn em. – Nàng có vẻ sửng sốt.
– Ừ…
Chúng tôi lặng yên nhìn nhau, chẳng nói gì. Bản nhạc lại cất lên những tiếng trong trẻo và ngọt ngào.
‘… Well hey so much I need to say.
Been lonely since the day…
The day you went away…’
– Em cần một bờ vai… em buồn lắm, nhớ anh lắm. – Nơi đôi mắt long lanh của Quỳnh Chi chợt ngấn lệ.
– Đừng khóc – tôi cầm lấy tay Quỳnh Chi như một phản xạ.
– Hic.
– … – tôi chẳng biết nói gì, miệng cứng đơ.
– Anh… – nàng cất lời, nghẹn ứ, giọt nước mắt rơi xuống tay tôi.
– … – tôi hướng mắt nhìn Quỳnh Chi, lòng xao động.
‘Bụp’ – cúp điện, bóng tối bao phủ căn phòng, bên ngoài, mấy phòng trọ khác tôi nghe có người í ới gọi nhau tìm đèn pin. Quỳnh Chi chạy lại ngồi bên, vòng tay ôm lấy cánh tay tôi, nàng vẫn còn sụt sịt, nhưng hình như không khóc nữa, chắc là sợ bóng tối, trước đây nàng vẫn sợ, khi đi ngủ, lúc nào cũng mở một chiếc đèn ngủ lờ mờ.
– Đừng sợ, có anh đây… lấy điện thoại ra đi. – Tôi nói với nàng rồi móc điện thoại trong túi ra, chuyển sang chế độ đèn pin.
– Anh soi giúp em. – Nàng nói và với tay tới chỗ bàn học lấy chiếc điện thoại, tôi soi cho nàng.
– Tự nhiên cúp điện giờ này chi không biết? – Tôi than.
– Hi… cả tháng hay vậy đấy, một lát là có lại thôi. – Quỳnh Chi bật điện thoại lên, khuôn mặt nàng sáng lên làm tôi giật thót.
– Hờ… em làm anh hết hồn.
– Hi… nhát quá. – Quỳnh Chi lau nước mắt, cười và đánh nhẹ vào vai tôi.
– Không biết ai nhát à nha, chưa chi đã chạy đến ôm anh rồi.
– Chứ… không ôm anh thì em biết ôm ai – Quỳnh Chi vòng tay ôm lấy tôi.
– Để anh mượn máy tính chút. – Tôi đẩy nàng ra, đi lại chỗ máy tính.
– Chi vậy?
– Kiếm thêm chút ánh sáng. – Tôi đẩy con chuột, màn hình tối đen được bật sáng. Tôi tắt bản nhạc kia đi, mở một bản nhạc không lời có sẵn trong máy.
– Còn pin không anh? – Quỳnh Chi ngồi cạnh.
– Chắc được một tiếng nữa. – Tôi để chiếc máy tính lên cái bàn con, cầm điện thoại đi lại chiếc nệm, nằm tựa vào tường. Quỳnh Chi đi theo, nàng nằm cạnh tôi.
Quỳnh Chi để tay qua bụng và tựa đầu lên vai tôi, cánh tay tôi vô tình chạm vào ngực nàng, một cảm giác mềm mại đầy kích thích chạy dọc cơ thể. Hương thơm từ mái tóc và cơ thể nàng, những cái vuốt ve nhè nhẹ của nàng làm tôi cương cứng, nhưng tôi vẫn nằm yên, tay trái khẽ vuốt cái màn hình điện thoại.
– Anh còn giận em à? – Nàng nói nhỏ vào tai tôi.
– Giận chuyện gì chứ… em đừng suy nghĩ nhiều. – Tôi chậm rãi.
– Em biết mình sai… nhưng em vẫn còn yêu anh.
– … – tôi yên lặng, nhìn một mẩu tin nhảm nhí trên facebook, màn hình điện thoại chiếu vào mặt tôi.
– Em biết mình không có tư cách nói những câu này, nhưng tình cảm của em là thật lòng.
– Em yêu anh từ khi nào thế? – Tôi cất tiếng vẻ mỉa mai.
– … – nàng không trả lời.
– … – tôi cảm thấy hơi hối hận khi thốt ra câu vừa rồi, đâu cần thiết phải vậy.
– Từ lúc anh ra đi, em mới nhận ra mình đã yêu anh. Đúng như anh nói, hằng đêm em hay nói mơ “anh đừng đi”, nhưng từ khi không còn anh bên cạnh, giấc mơ của em chỉ có hình bóng anh.
– Vậy là vì anh mà chuyện tình của em tan vỡ sao?
– Là vì em, vì em đã không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn. Giá như em biết… em yêu anh… thì em đã. – Quỳnh Chi nói như nghẹn, đôi tay nàng run run trên ngực tôi.
– Được rồi, anh biết rồi. – Tôi lấy tay vỗ nhẹ lên vai nàng, tôi sợ nàng lại khóc.
– Về với em, anh nhé? – Quỳnh Chi hôn lên má tôi. Tôi nhìn nàng trong ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại, đôi mắt nàng long lanh, tôi khẽ vuốt ve những sợi tóc của Quỳnh Chi.
– Anh không trả lời được, anh chỉ mong em được hạnh phúc… tình cảm trong anh, chính anh còn không hiểu hết.
– …
– … – Chúng tôi lặng yên trong bóng tối, thời gian cứ trôi, cứ trôi.
Tôi xoay người ôm lấy nàng, hôn lên môi thật mãnh liệt, tay tôi vuốt ve cơ thể mềm mại ấy. Hôn lên cổ nàng, tiếng thở gấp loạn nhịp nghe thật rõ. Chiếc áo ngủ đã bị tuột ra, tay tôi vòng quay eo và kéo nốt mảnh vải cuối cùng. Nàng luồn tay vào sau chiếc áo thun của tôi và cởi nó ra. Tôi hôn nàng sâu hơn, bàn tay di chuyển trên những đường cong.
Nàng với tay đến thắt lưng của tôi… từ từ cởi ra. Chúng tôi quấn lấy nhau. Chiếc nệm rung lên từng hồi, tay nàng nắm chặt tấm vải, khẽ rên lên thành tiếng. Mồ hôi tôi đã túa ra, tôi thở hổn hển, bóng tối vẫn bao trùm, tôi hôn lên bờ môi cong của nàng, khẽ mút nó, cánh tay nàng ôm tôi thật chặt. Một cảm giác đầy đê mê và khoái lạc.
‘Ahh’ – nàng kêu lên, đẩy bật tôi ra. Vẫn chưa hiểu chuyện gì, tôi lồm cồm bò dậy, một luồng ánh sáng chói lòa, khiến tôi phải nheo mắt lại, lấy bàn tay chắn lấy. Từ từ hiện ra trước mắt tôi, cô gái đó quát lớn – “Tôi cấm anh lén phén với con khác nghe chưa?”, Đó là Tiểu Quỳnh.