Phần 10
Đêm lạnh nhưng sao lòng tôi lại ấm áp thế nhỉ, nàng và tôi như đã bên nhau từ lâu lắm rồi. Hôm sau, tới nhà Quỳnh Chi, tôi mang theo mấy cây thước và bút chì kỹ thuật, nàng đã mua sẵn màu nước và cọ vẽ. Hai chúng tôi tíu tít bên nhau.
– Em đưa anh cây cọ nào.
– Kẻ thế này, ý anh tô lem rồi… không chịu đâu.
– Chỗ nào, để anh coi… có một chút à, lát nữa màu khô mình sửa được mà.
– Vẽ thế này nè… hi hi. – Nàng vẹt cọ lên mặt tôi.
– Á… dám tô lên mặt anh… đứng lại. – Tôi cười rồi đuổi theo nàng.
– Không dám nữa… a – nàng bị tôi tóm lấy.
– Vẽ cái mũi nè… ha ha – tôi cười khoái chí, vẹt chút màu lên mũi nàng.
– Hic… hổng chịu đâu. – Nàng xụ mặt, giả vờ giận dỗi.
Nàng và tôi đối mặt, nàng tựa lưng vào tường, từng hơi thở của chúng tôi hòa vào nhau, ánh mặt nhìn nhau đầy mê hoặc. Tôi từ từ đặt môi mình lên môi nàng, cảm giác như có dòng điện chạy dọc sống lưng, tê dại, đê mê. Vòng cánh tay mình qua eo nàng kéo về phía mình, hôn sâu hơn, mãnh liệt. Nàng bị cuốn theo vòng tay tôi, từng nhịp, từng nhịp, đôi môi quyện vào nhau, bầu ngực nóng áp sát, tôi có thể cảm nhận từng nhịp tim dồn dập.
Tôi hôn lên cổ nàng, chậm rãi ngậm lấy vành tai, hôn lên trán, lên mũi, đặt một cái nồng nàng lên môi, hơi thở nàng dần gấp gáp. Lấy đôi tay mình vòng qua mông nàng, bế lên. Nàng bị nhấc bổng và lấy chân kẹp qua hông tôi, nàng hôn lên trán, hai tay nàng vuốt ve những sợi tóc của tôi. Tôi bế nàng về phía chiếc nệm, đặt xuống thật nhẹ nhàng.
Tóc nàng đen óng, sắc da như ngọc ngà, tôi lại ngấu nghiến đôi môi của nàng, đưa tay vuốt ve từng đường cong trên cơ thể nóng bỏng ấy. Luồn tay vào sau chiếc áo phông… và tôi dừng lại… nhìn vào mắt Quỳnh Chi… nàng khẽ gật đầu. Chiếc áo sơ mi của tôi xộc xệch, từng nhịp thở rối loạn gấp gáp, tôi nắm lấy bàn tay của nàng dẫn dắt qua từng động tác, có thể cảm nhận từng nhịp tim của nàng, cơ thể nàng căng thẳng đến nỗi những ngón tay run run chạm vào tôi. Chúng tôi quyện vào nhau, say đắm.
Chuyện tình của chúng tôi bắt đầu nhanh như vậy đấy, chẳng khác mấy so với phim Hollywood. Hai đứa thống nhất chưa tiết lộ cho Nhân và Huyền biết chuyện, chúng tôi muốn họ có một bất ngờ “nho nhỏ”. Những ngày sau đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi, cảm thấy mình như đang sống trên một thiên đường ảo mộng nào đó, mỗi ngày ra đường tôi thấy cuộc sống hình như có màu hồng. Mọi người đều vui vẻ, cảnh vật đều tươi đẹp.
– Anh nhìn gì đấy… giúp người ta nhặt rau đi. – Quỳnh Chi ngạc nhiên nhìn tôi.
– Hi hi… anh nhìn em. – Tôi cười.
– Hứ… còn nhìn nữa, tui cho ông nhịn cơm luôn đấy. – Nàng bĩu môi.
– Nhịn cũng chẳng sao… cả đời này anh chỉ nhìn em như thế thôi. – Tôi cười.
– Ăn gì mà dẻo miệng thế không biết. – Quỳnh Chi phụng nhịu trông thật dễ thương.
– Moa… moa. – Tao hôn lên má nàng.
– Dám hôn lén… hic… mắc đền đấy. – Quỳnh Chi lấy tay che hai má, là mặt dỗi.
– Hì… nè… hôn lại đi cho huề. – Tôi đưa má mình ra.
– Đồ ăn gian… này… có đứng lại không hả. – Nàng lấy tay đánh vào vai tôi, rượt tôi chạy khắp phòng.
– Anh thua… ha ha. – Tôi bị dồn vào góc tường và bị nàng tóm lấy.
– … – nàng chẳng nói gì, vòng tay ôm tôi, đôi má phụng phịu dễ thương vô cùng.
– … – tôi hôn lên trán Quỳnh Chi.
Có một lần chúng tôi xem phim ở nhà nàng.
– Tại sao anh chàng đó không trở lại với người yêu cũ, anh nhỉ? – Nàng đăm chiêu.
– Phim thôi mà. – Tôi ngáp.
– Anh chẳng hiểu gì hết, em nghĩ anh ta nên quay lại, cô ấy vẫn rất yêu chàng trai, họ đã có những kỷ niệm rất đẹp mà.
– Con tim không bao giờ yêu hai lần với một người.
– Thế nghĩa là sao? – Nàng tròn mắt.
– Nếu anh chàng kia vẫn còn yêu cô ấy, thì anh ta nhất định sẽ quay lại, nhưng tình yêu của anh ta dành cho cô gái kia đã hết rồi, anh ta không bao giờ yêu cô ấy thêm lần nữa.
– Thật đáng tiếc, em thấy họ đẹp đôi mà, một cái kết chẳng đẹp gì cả, cuối cùng họ đều cô đơn. – Vẻ mặt nàng hơi buồn.
– Ngốc ơi… Cuộc sống mà, đâu phải truyện cổ tích. – Tôi vuốt ve mái tóc Quỳnh Chi.
– Anh có tin vào sự kỳ diệu của tình yêu không?
– Anh chỉ tin vào con tim mình thôi.
– … – nàng úp mặt vào ngực tôi, hình như muốn nghe xem con tim tôi đang nói điều gì.
Trong mấy vật linh tinh cạnh bàn học của nàng, tôi không thể dấu nổi tò mò về cái mô hình nhà.
– Cái mô hình này em làm à?
– Không… bạn em tặng. – Nàng cắn môi.
– Đẹp nhỉ… chắc phải rất tỉ mỉ. – Tôi ngắm nghía cái mô hình.
– Uhm… – nàng vẻ hơi buồn, nhưng không giải thích thêm.
Mấy hôm sau tôi làm tặng nàng chiếc móc khóa hình trái tim.
– Em phải giữ cẩn thận đấy.
– Ôi… đẹp thật, anh làm thế nào mà hay vậy?
– Anh muốn em giữ nó… mãi mãi – tôi đặt vào tay nàng, nắm lại.
– Em sẽ giữ. – Ánh mắt nàng rưng rưng.
– Ngốc… tất nhiên rồi, còn phải truyền lại cho con cháu nữa mà. – Tôi ôm nàng.
– Cái gì… anh này. – Nàng đấm ngực tôi, nhẹ huề.
– Ha ha.
– … – Quỳnh Chi mím môi, nhìn tôi lém lỉnh.
– Ui da… – nàng véo tôi.
Chúng tôi đã chia sẻ với nhau rất nhiều điều và tôi cảm nhận được nàng thực sự cô đơn khi ở một mình.
– Em ở một mình không thấy cô đơn sao?
– Anh cũng vậy mà?
– Anh khác… anh muốn yên tĩnh.
– Cô đơn chứ… nhưng em không thích ở chung, nhiều chuyện lắm. – Nàng vẻ hơi buồn.
– Hay là em nuôi cá đi. – Tôi cười.
– Hay quá, em cũng định nuôi nhưng quên hoài – nàng hớn hở.
– Để anh mua cho.
Mấy hôm sau.
– Cá gì mà đẹp vậy anh? – Nàng tròn xoe mắt.
– Một đôi phượng hoàng.
– Cá phượng hoàng?
– Uh… giống như 2 chúng ta vậy. – Tôi cười.
– Em là phượng hoàng, còn anh là gà thì có. – Nàng cười khúc khích.
– Cái gì… dám nói anh thế à… đứng lại. – Tôi với tay định tóm nàng.
– Hi Hi… bắt phượng hoàng đi. – Nàng thè lưỡi trêu.
– Tóm được phượng hoàng rồi nhé… bây giờ thì vặt lông. – Tôi ôm nàng.
– Ấy… anh tha cho em đi mờ. – Nàng phụng phịu trông rất dễ thương.
– … – tôi không nói gì, khẽ đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Vào những buổi chiều, chúng tôi thường đi dạo ở công viên gần nhà nàng. Có một hôm nàng hỏi tôi một câu khá kỳ quặc.
– Anh… nếu một ngày nào đó, em lừa dối anh, anh có giận em không?
– Không. – Tôi lắc đầu.
– Thật sao… em không nghĩ anh vĩ đại như vậy.
– Anh sẽ hận em. – Tôi bình thản đáp.
– … – nàng bỗng buồn đi, cúi gằm mặt.
– Mệt em quá, đang vui tự nhiên nói chuyện gì đâu, chạy thi đi. – Tôi hớn hở.
– Anh. – Nàng gọi.
– Hở. – Tôi ngạc nhiên.
– Hứa với em… đừng bao giờ hận em nhé? – Và đúng vậy, câu nói của nàng không chút gì là bông đùa.
– Ơ… có chuyện gì đâu mà phải hận. – Tôi gãi đầu bối rối.
– Không, anh phải hứa cơ – nàng như năn nỉ.
– Ờ thì… anh hứa. – Tôi gật đầu, nhưng hơi hoang mang.
– Nghéo tay nào. – Nàng chìa ngón tay út ra.
– Èo… lớn rồi còn chơi trò con nít. – Tôi cười đưa ngón tay ra.
– Vậy là hợp đồng đã được ký. – Nàng lại tươi cười.
– Ngốc này… ha ha, đuổi kịp anh đi. – Tôi cốc nhẹ lên trán nàng.
– Đứng lại. – Nàng đuổi theo.
Con đường xanh tươi, những chiếc lá vàng đang rơi. Ánh sáng buổi chiều sắp tàn, tôi và nàng đuổi nhau trong công viên, vui vẻ và hạnh phúc.
Có một tối nọ, đang nằm bên nàng thì nghe gì đó, tôi tỉnh dậy. “Anh đừng đi… đừng đi” – nàng đang mơ. Tôi khẽ hôn lên trán Quỳnh Chi – “ừ… anh sẽ không đi, anh sẽ bên em”. Nàng lại ngủ ngoan ngoãn như một cô bé.
…
Đang trong dòng mộng tưởng, Quỳnh Chi khẽ cựa mình, chiếc khăn lạnh rơi khỏi trán. Tôi lấy tay chỉnh lại tư thế cho nàng, khẽ đặt bàn tay mình lên trán Quỳnh Chi, bớt nóng rồi. Tôi tắt đèn, nằm xuống cạnh Quỳnh Chi, đang chuẩn bị chìm vào giấc nồng thì tôi nghe thấy tiếng Quỳnh Chi – “Anh đừng đi… đừng đi”. Nàng đang mơ, tôi chỉnh lại chiếc gối, “vẫn chưa quên sao?” – Tôi nghĩ, đặt tay lên trán và thiếp đi lúc nào không hay. Đêm đó tôi đã có một giấc mơ. Tôi thấy mình trở lại thời điểm một tháng ở bên Quỳnh Chi. Tôi rơi vào một thước phim cũ.
Trước mắt tôi là một anh chàng, anh ta đi chiếc Jupiter màu đen mang biển số 78. Anh gửi xe, rồi cầm trên tay bó hoa hồng tươi thắm, anh bước trên lối đi đầy nắng của Trường ĐH Sư Phạm, những chiếc lá rơi trong gió nhẹ, có cô gái nào đó đang tủm tỉm cười anh, trông anh rất vui, nụ cười ánh lên hạnh phúc, tôi biết anh sắp tỏ tình với ai đó. Tôi dừng trước mặt anh ta, hét lên “mày điên rồi… dừng lại… đừng làm việc ngu xuẩn đó”. Nhưng anh ta chẳng nghe thấy gì, đi xuyên qua tôi, những bước chân như chạy. “Mày sẽ hối hận” – tôi nhủ thầm.
Những bước chân anh chậm lại, dừng hẳn, bó hồng trên tay hạ xuống, đôi mắt anh chết lặng. Trước mặt anh nơi cuối hành lang, một đôi tình nhân đang tay trong tay, họ cười với nhau, tên kia đặt lên má cô gái một nụ hôn, ánh mắt cô rạng ngời hạnh phúc. Tôi thấy đôi chân anh như muốn khụy xuống, anh nép mình vào một góc khuất, tựa lưng vào tường, từng nhịp thở thổn thức.
Đôi tình nhân kia đã đi ngang qua, họ không thấy anh, anh vẫn đứng đó, nhìn họ, họ đi xa mãi và biến mất, chỉ còn mình anh, bóng tối đã phủ khắp sân trường, những chiếc đèn đang chiếu sáng khoảng sân trước mắt tôi. Có mấy người đi học anh văn buổi tối đi qua, họ nhìn anh như một sinh vật lạ, anh vẫn đứng đó đôi mắt vô hồn. “Về thôi” – tôi khẽ nói, anh quay sang nhìn một thằng nhóc chừng 12 tuổi, nó đang nhìn anh ngạc nhiên với đôi mắt to tròn, đen láy, nó sẽ còn lâu mới hiểu được những gì anh đã trải qua.
Anh đi về, những bước chân nặng trĩu. Đến gần một thùng rác, anh đưa bó hồng lên định vứt vào. “Đừng làm thế… đó là tình yêu của mày… nó đâu có tội gì” – tôi thét lên, nhưng tôi đoán anh không nghe thấy, anh dừng lại, cầm bó hoa và đi về bãi giữ xe. Anh nhìn thấy có một cô bé cấp 3 đang đi ngược lại, anh chìa bó hoa về phía cô bé, “tặng em” – anh nói, cô bé cầm lấy, không giấu nổi sự ngạc nhiên, anh bước qua lặng lẽ, cô gái gọi lại – “anh gì ơi”, nhưng anh vẫn đi, đi trong vô thức. Tôi như uất nghẹn, tôi đã nghĩ chỉ có điều kỳ diệu mới có thể giúp anh chạy xe về đến nhà.
Tôi lại rơi vào một cảnh khác, một quán café. Anh ngồi đối diện một cô gái trẻ, anh chẳng nói gì, lặng lẽ nhấp ngụm cafe. Tôi chưa từng thấy anh lạnh lùng như thế.
– Anh – cô gái lên tiếng.
– Sao? – Anh hững hờ đáp.
– Em xin lỗi. – Giọng cô ứ nghẹn.
– Vì chuyện gì? – Lại một câu vô cảm.
– … – cô gái không nói, cô lặng yên cúi đầu.
– Anh ta là ai? – Anh nói nhỏ, chỉ đủ cho người đối diện nghe và ngẩng đầu lên.
– Là… người yêu của em… mối tình đầu. – Cô ấp úng.
– Chuyện như thế nào… cô có thể kể tôi nghe không?
– Mấy tháng trước, bọn em giận nhau. Anh ấy nói muốn chia tay, em đã rất buồn… em thấy cô độc, đêm về em đều khóc… Lúc ấy, em cần một người bạn, một người để em có thể ôm, và em tìm thấy anh… Anh rất giống anh ấy, anh khiến em, như ở bên anh ấy… Em xin lỗi… đáng lẽ ra em không nên làm thế. – Cô gái nghẹn ngào.
– Đêm nào cô cũng gọi tên anh ta. – Anh chậm rãi, chua xót và đau đớn, nhưng cảm xúc ấy được giấu kín trong đôi mắt.
– Em… nói gì? – Cô ngạc nhiên và có phần lúng túng.
– “Anh đừng đi” – anh đáp lại.
– Chuyện này… là thật sao? – Cô hỏi nhỏ.
– Trên đời này chỉ có tôi biết. – Anh khẽ nhấp ngụm coffee.
– … – cô không nói gì, ánh mắt cô nhìn đang trốn tránh cái nhìn thẳng của anh.
– Tôi là bạn cô à? – Anh gằn giọng.
– … – cô gái sững sờ, đôi tay bóp chặt vào nhau.
– Vậy bây giờ hai người quay trở lại? – Anh cười.
– Anh ấy nói muốn làm lại từ đầu… và em đã – cô bỗng dừng lại.
– Cô còn nhớ tôi đã nói gì không… Tình yêu không trở lại. – Anh chậm rãi, từng chữ nghe thật rõ ràng.
– Anh muốn nói giữa em… và anh ấy? – Cô lúng túng, khuôn mặt như sợ một điều gì.
– Không… giữa – tôi – và – cô. – Anh nhấn từng chữ một cách vô cảm, khuôn mặt cô cứng đờ, tái mét.
– … – khoảng lặng đáng sợ giữa họ kéo dài, cảm tưởng như vô tận.
– … – anh móc ví, đặt tờ tiền dưới ly cafe vẫn còn nguyên và ra về.
– Đừng hận em – cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ.
– Không… vì tôi đã hứa. – Anh đáp và ngoảnh mặt đi, rất nhanh anh biến mất, không để lại một dấu vết.
Tôi nhìn cô, không hiểu cô đang khóc vì điều gì. Người yêu cô đã về bên, cô phải hạnh phúc chứ. Nhưng tôi vẫn thấy một người đau đớn, rất đau đớn, vì điều gì, không thể trả lời được.