Phần 54
Thùy Dương biết, từ lúc sáu cô gái bước lên bàn, tối nay mình sẽ không thoát cảnh thoát y cho cả đám đàn ông hau háu xem xét như món hàng. Nàng thở dài, bước lên bàn, sáu cô kia tự động tách ra cho Thùy Dương vào một khoảng trống ở giữa.
Thùy Dương nhìn thấy ánh mắt Ngọc, mắt cô bé đang rưng rưng nước mắt áy náy và hối hận. Thùy Dương mỉm cười nhẹ với Ngọc, rồi nhắm mắt lại, tay nàng mở chiếc váy nhỏ cho nó rơi xuống chân, rồi từng chiếc nút áo sơ mi được mở ra, rơi xuống sau lưng nàng. Thùy Dương cúi xuống tuột luôn chiếc quần lót nhỏ giữa hai chân mình. Nàng đứng thẳng lên, hai tay mở ra. Cả căn phòng như sáng lên, tiếng nhạc im bặt, chỉ còn tiếng hít thở khó khăn và tiếng nuốt nước bọt trong những cái cổ họng khô khốc.
Mắt Minh mở to như muốn toét ra. Hắn đã thưởng thức không biết bao nhiêu thân thể phụ nữ đẹp. Một phút trước, đánh chết gã cũng không tin trên đời lại có vưu vật hoàn mỹ đến nhường này. Cô gái này không cao hơn, ngực không to hơn, mông không tròn hơn, nhưng làn da nàng như phủ trong một quầng sáng thánh khiết tôn rõ từng đường nét kết hợp đến hoàn mỹ.
– Ah… Anh thua chú mày trắng tay.
Minh nhăn nhó.
– Ha ha. Không sao. Không sao. Đã cho ông anh thưởng thức, thì sẽ không làm ông anh thất vọng, mất công lại trằn trọc cả đêm. Cô ta là Thùy Dương. Cô ta sẽ làm ông anh hài lòng. – Hành nói.
Thùy Dương cúi thấp đầu, nàng tức giận đỏ bừng cả mặt, hai tay nắm chặt với nhau. Nàng hiểu Hành đang muốn hành hạ mình, gã muốn nhìn nàng đau khổ dằn vặt vì những người đàn ông lạ dày vò thân thể mình. Thùy Dương hít sâu một hơi, nàng sẽ không để hắn toại nguyện.
Thùy Dương bước trên bàn, đi qua phía Minh, miệng nàng nở nụ cười với gã. Minh cảm thấy hơi thở mình gấp gáp hơn. Gã vừa thấy nụ cười tuyệt đẹp của Thùy Dương, dành cho chính gã.
Hai tay gã dang ra, đón thân thể trần truồng mềm mại không xương của nàng vào lòng. Thùy Dương sà vào lòng gã, đôi môi đỏ hồng thơm phức của nàng đưa lên, đón chiếc lưỡi tham lam của gã vào miệng mình. Minh ngửi được mùi thơm của hơi thở nàng, vị ngọt thơm trên đầu lưỡi nàng. Gã như chới với trong cơn mê, dương vật cương lên chật chội trong quần. Chỉ một nụ hôn và được ôm ấp thân thể nàng, đã làm gã phấn khích muốn điên, chưa người đàn bà nào làm được điều này với gã.
Tay gã nhẹ nhàng vuốt ve hai vú căng tròn của Thùy Dương, làn da nàng mịn màn, mát rượi, hai chiếc núm mềm mại, run nhẹ trong lòng bàn tay gã. Cánh tay Thùy Dương đưa lên, đan vào tóc Minh, kéo đầu gã xuống ngực mình. Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận bên núm vú mình bị chiếc lưỡi nóng nhám của gã Minh liếm, miệng Thùy Dương hé mở ra thoát ra tiếng rên rỉ nhẹ.
Hành thoáng đỏ mặt, nhếch mép cười khẩy, nhưng càng quan sát Thùy Dương càng thấy nàng thật sự đang chấp nhận và vui vẻ hưởng thụ những vuốt ve mơn trớn của Minh.
Hành nghiến răng trèo trẹo, hắn cay cú vì biểu hiện của Thùy Dương, khi gần hắn, nàng miễn cưỡng, cứng đờ như xác chết thế mà… Hắn liếc qua Ngọc, cô bé hoảng hốt, vì nảy giờ nàng thầm mừng vì mình như bị lãng quên.
– Qua đây…
Tiếng Hành rít lên trong kẽ răng.
Ngọc líu ríu đi qua, đứng trước mặt Hành, hai tay nắm chặt lấy gấu váy.
“Xoạt… Xoạt…”
– Áh… Đừng, anh làm gì vậy… Đừng xé…
Hai tay Hành thô bạo xé tan từng mảnh trên người Ngọc, cô bé chống cự yếu ớt, nức nở trước cơn giận của Hành. Gã đè ngữa Ngọc ra trên bàn, làm thức ăn thừa bắn tung tóe xuống sàn nhà. Hắn thô bạo ngấu nghiến hai vú cô. Rồi lấy dương vật mình đâm mạnh vào trong cửa mình cô bé. Ngọc khóc thét lên đau đớn.
Hành thúc mạnh, hì hục trên người Ngọc, mắt không ngừng quan sát Thùy Dương.
Thùy Dương nằm ngữa xuống nệm ghế, một chân gác lên tựa lưng, một chân gác qua vai gã Minh, lưng nàng oằn lên, hai tay tự bóp vú mình, miệng rên rỉ. Gã Minh dùng chiếc lưỡi to lớn của mình, vét sâu vào âm hộ nàng, râu gã rậm rạp đâm vào hạ thể của Thùy Dương. Nàng cảm thấy cả người mình rạo rực, nàng rên lớn.
Thuận đang đặt một tay lên đầu cô gái mút dương vật cho mình, tay kia gã dơ lên cao, cầm chiếc điện thoại quay lại cảnh Thùy Dương rên rĩ oằn cả người. Gã tỉnh táo hơn Hành, gã biết tận dụng thời khắc này để ghi lại những hình ảnh này.
Thùy Dương quỳ dưới sàn nhà, mút dương vật căng phồng của Minh, mông nàng khẽ đung đưa như một con mèo cái động tình. Hai mắt Hành đỏ ngầu, gã thúc thật nhanh vào Ngọc đến mức hai mắt cô bé dại ra.
Thùy Dương xoay lưng lại, hai chân chụm lại, hai tay chống lên đầu gối mình, đưa mông về phía Minh, từ từ ngồi xuống. Nàng cảm nhận đầu dương vật gã tách hai mép âm hộ mình ra, từ từ đi sâu vào mình. Nàng ngồi xuống hết, hai đầu gối như nhũng ra, hàng lông mày nàng nhướng cao lên, miệng rên rĩ. Nàng nhúng mông mình lên xuống, nàng chưa thử tư thế này bao giờ nên không hề nghĩ nó sẽ làm cho mình mỏi mệt như vậy.
Một cánh tay hộ pháp vòng qua eo Thùy Dương, kéo nàng ngã lên người ông Minh. Bàn tay vuốt dọc vùng bụng phẳng lì của Thùy Dương đến giữa hai chân nàng, khẽ tách hai chân Thùy Dương mở rộng ra, bàn tay khẽ tách hai mép âm hộ nàng, miếc dọc phía trên. Từ góc của mọi người đối diện, có thể thấy rõ âm hộ Thùy Dương đang nuốt gọn khúc thịt to lớn của ông Minh bên trong. Hạ thể ông Minh bắt đầu di chuyển, dương vật ông trường ra vào chậm rãi, Thùy Dương ngã người trên ông, tay nàng tìm kiếm bàn tay còn lại của ông đặt lên vú mình, lưỡi Thùy Dương đưa ra đón chiếc lưỡi to lớn của Minh.
Thuận rạo rực cả người, tay gã run run, ghi lại hình ảnh của Thùy Dương, tư thế này của hai người thật quá hoang đàng.
Gã bồi phấn khích đỏ bừng cả mặt, gã nhìn khắp cả phòng, ai cũng có đàn bà để phát tiết, bốn cô gái của nhà hàng mặt đỏ bừng, ngồi túm lại góc phòng… nhưng họ đều là hoa khôi ở đây, gã không dám… tay len lén cho vào quần.
Thùy Dương rên rĩ lớn tiếng, cơ thể nàng đỏ bừng lên. Hai tay nàng vòng lên ôm lấy cổ Minh, mở rộng hai bầu vú căng tròn cho hai tay Minh xoa nắn. Hai bàn chân nhỏ nhắn của nàng đạp lên hai đầu gối của Minh, mở rộng ra, nâng âm hộ lên cao cho dương vật nhấp vào liên tục bên dưới. Hơi thở Thùy Dương dồn dập, lần đầu tiên nàng làm tình với một tư thế hoang đàng như vậy, cảm giác rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào giữa hai chân mở rộng của mình, máu nàng như bị nung nóng lên, hừng hực trong người.
Minh bắt đầu rung rẩy, gã gồng lên đỏ bừng cả mặt. Gã cố gắng để lại ấn tượng đẹp với Thùy Dương nhưng dường như hôm nay không phải là ngày của hắn. Gã gầm lên, hai tay ôm lấy hông nàng đè hạ thể nàng thấp xuống, dương vật gã nổ tung bên trong người nàng. Thùy Dương hụt hẫng, nàng quay người lại nhìn gương mặt đỏ bừng xấu hổ của Minh. Nàng gỡ hai bàn tay to lớn của gã đang bấu chặt hông mình, đứng thẳng người lên, dương vật Minh mềm oặt rớt ra khỏi cửa mình nàng mang theo dòng nước trắng đục chảy dài xuống sàn nhà.
Mặt Minh đỏ bừng cúi thấp xuống. Gã cảm thấy bị sỉ nhục, chưa có người đàn bà nào dám nhìn gã với ánh mắt khinh bỉ như vậy. Dù gã có làm họ thỏa mãn hay không, họ cũng không dám chê trách mà luôn gỉa vờ như tôn sùng sự mạnh mẽ của hắn.
Thùy Dương bước vòng qua chiếc bàn, nơi Hành đang hùn hục trên người Ngọc, mắt gã long lên sòng sọc tức tối. Nàng không thèm nhìn gã, tay với lấy chiếc váy và áo mình mặc vào trong ánh mắt tiếc nuối của bao gã đàn ông xung quanh. Nhưng nhìn đôi mắt Hành như ăn tươi nuốt sống nàng, không ai dám bước đến.
Hành nghiến răng ken két, gã căm tức biểu hiện của Thùy Dương như xem thường gã. Gã biết ngày hôm nay mình đã xuất tinh hai lần và sắp đạt cao trào cái thứ ba. Hiện giờ Hành có muốn ngưng lại cũng không kịp. Gã căm ghét ánh mắt Thùy Dương liếc gã, hôm nay gã hầu như không cò khả năng cưỡng đoạt nàng. Hành gầm lên, đổ gục lên người Ngọc. Cô bé thở hỗn hển, mặt đỏ bừng, mặt mũi còn nhòe nước mắt.
Hành quay ngoắt lại, đứng thẳng người lên, mắt nhìn Thùy Dương đăm đăm.
– Anh nhìn gì? Muốn tôi sao? Còn đủ khả năng không?
Thùy Dương bỉu môi, mắt nàng liếc xéo dương vật ỉu xìu ướt nhẹp của hắn.
Thùy Dương biết mình là tù nhân của hắn, đó là vì nàng ngu ngốc tự dấn thân vào bẫy, hắn có thể hành hạ thân xác nàng như chiến lợi phẩm. Hắn thích thú nhìn nàng đau khổ khi bị dày vò trong tay Bình và Thuận, nay hắn lại cố tình đẩy xa hơn, đưa nàng vào vòng tay kẻ khác để xem biểu hiện vật vã tủi nhục của nàng. Nhưng nàng quyết không để hắn toại nguyện, hắn sẽ không thể thấy sự đau khổ trên nét mặt nàng. Nàng đã thua và bị cầm tù thể xác, nhưng với trận chiến tâm lý này, nàng sẽ thắng.
Hành nghiến răng, bóp chặt nắm tay, các khớp xương kêu răng rắc.
– Mày hay lắm. Đã thế thì ở lại đây đi. Không lo thiếu đàn ông. Mỗi ngày sẽ có hàng trăm thằng thõa mãn mày. – Hành rít qua kẽ răng.
– Tặng không cho ông anh hai người đẹp. Nhớ cho nhiều người chăm sóc tận tình hai em nó.
Hành quay lại nói, miệng nhếch lên cười nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Minh.
– Các người không thể làm như vậy. Đó là tội buôn người, tội khai thác thân xác phụ nữ… Tội…
Ngọc hoảng hốt gào lên.
– Ha ha… Buôn người ah? Giết mày ông cũng không ngại. Buôn ah… Ai nói tao buôn người, tao cho không tụi mày, không thu lấy một xu.
Hành đắc ý cười lớn, xoay lưng đi ra ngoài.
Thùy Dương chỉ lặng im. Nàng cũng không nghĩ đến kết cục này. Nhưng nàng biết mình không có quyền phản đối.
Nhóm người của Hành đi ra khỏi phòng, chỉ có Thuận còn hơi luyến tiếc quay đầu lại nhìn hai người lần cuối.
Chỉ còn lại Thùy Dương và Ngọc đối diện Minh trong phòng. Mắt Minh sáng lên, dạng cưỡng ép phụ nữ bán thân đối với gã rất bình thường. Chỉ cần giam lỏng một hai tuần, cho chích ma túy liên tục, sau hai tuần gã liền có một người làm việc không công, chỉ cần đủ liều hàng ngày. Hiện giờ trong tay gã cũng có vài ả đào như vậy.
– Sao? Khóc lóc gì?
Minh nói, mắt nhìn qua Ngọc.
– Vào trong tắm rửa. Thay quần áo chuẩn bị tiếp khách. – Minh nói, gã đi ra ngoài.
Thùy Dương rùng mình. Không ngờ chính mình có lúc bị xem như hạng người buôn son bán phấn. Nàng nghĩ đến Thế Toàn. Anh có hiểu ngụ ý của nàng trong cuộc điện thoại cuối cùng không, anh có tìm được tờ giấy ấy không, anh có báo cảnh sát và xông vào nhà tóm bọn chúng không. Chợt Thùy Dương nghĩ đến tình huống xấu nhất, nếu Thế Toàn không tìm được đến căn nhà của Ngọc, nếu bọn chúng không bị bắt, nàng thật sự bị sa đọa trong vũng bùn nhơ nhớp này. Nghĩ đến thảm cảnh đó, lòng Thùy Dương dù có sắt đá cũng mềm nhũng ra, giọt nước mắt tuôn rơi chảy dài trên gò má nàng.
“Bốp bốp…”
– Đứng dậy đi. Khóc lóc gì… – chợt một giọng phụ nữ vang lên.
Thùy Dương và Ngọc nhìn lên, trước mặt hai người là một người phụ nữ phấn son lòe loẹt như cố níu kéo lại thời thanh xuân đã trôi qua.
– Nhìn cái gì? Đứng lên. Đi tắm rửa thay quần áo ngay. Bà không lặp lại đâu. – Giọng miền Bắc của bà ta chanh chua.
– Bà là cái gì hả? Tôi không đi đấy, bà làm gì được tôi. – Ngọc trừng mắt lên nói.
“Bốp bốp…”
Bà ta vỗ tay, nhếch miệng lên cười, bà đã quá quen thuộc với chuyện trừng trị những đứa cứng đầu.
Bốn tên đầu gấu xuất hiện ngay lập tức ngoài cửa, cứ như chờ sẵn. Ngọc hoảng hốt, cô bé chợt nghĩ đến thảm cảnh của mình sắp diễn ra, hai tay ôm chặt mảnh áo rát nát còn lại trên người.
– Cho tụi mày đó.
Bà ta chỉ vào Ngọc.
Bốn tên lao vào Ngọc. Ngọc ú ớ, chưa kip phản kháng, cơ thể nàng đã bị căng ra, đè nghiến xuống nệm. Bốn gã đàn ông như thú dữ bị bỏ đói lâu ngày, ngấu nghiến khắp nơi trên cơ thể của cô.
– Cứu… Cứu em với chị Thùy Dương… Không… Dừng lại… Đừng mà…
Thùy Dương bật dậy. Nàng không thể ngồi đó nhìn Ngọc bị xâu xé thô bạo như vậy.
– Bà kêu chúng dừng lại ngay. Chúng tôi đồng ý. Bà muốn chúng tôi làm gì cũng được.
– Cô em biết điều hơn đó.
Bà ta nhìn Thùy Dương thật sâu, người phụ nữ mà ông Minh dặn dò không được tổn hại đến nhan sắc. Cô ta thật đẹp.
– Á… Đừng mà… Dừng lại… Ah…
Ngọc cố vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Bà ta nói như vậy nhưng cố tình im lặng kéo dài thời gian, không bảo bốn gã kia lui xuống ngay, muốn cho Ngọc chịu thêm chút đau khổ.
– Ah… Dừng lại… Ah… Ưm…
Thùy Dương bực tức giậm chân, lao đến sau lưng bốn gã đàn ông vai u thịt bắp đang hành hạ Ngọc. Nàng ôm cổ một gã phía sau, dùng hết trọng lượng của cơ thể kéo hắn ngã ngữa ra. Gã bất ngờ chưa kịp phản ứng lại, đã bị nàng đạp thẳng lên người lao lên ôm chầm gã khác. Nàng nhìn qua vai gã đó thấy rõ tình trạng Ngọc bên trong.
Ngọc bị một gã đè nghiến hai chân mở rộng, dương vật gã thúc sâu vào người cô bé. Mấy bàn tay thô kệch tranh đua nhau cấu véo hai vú cô bé. Ngọc đau đớn đến hai mắt trợn trắng lên.
Thùy Dương tức điên lên, nàng há miệng thật to cắn vai gã trước mặt, mạnh đến mức nàng nếm được vị mặn tanh của máu gã trong miệng mình. Gã đó gầm lên đau đớn, vung cánh tay hất Thùy Dương ngã nhào qua hàng ghế.
Gã nhìn vào lòng bàn tay dính máu, vừa chạm vào vết thương đau đớn trên vai.
– Mày muốn chết.
Gã gầm lên lao vào Thùy Dương.
Cánh tay hộ pháp của gã giơ cao lên, định tát xuống bên má đỏ hồng của nàng.
– Dừng tay. Mày muốn ông Minh tính sổ với mày ah. – Giọng bà ta hét lên, vừa kịp ngăn gã đó lại.
– Tụi mày ngưng hết đi. Lui ra ngoài cho tao. – Bà quay qua nói.
– Chị Hai, em chưa xong mà.
Gã trên người Ngọc quay lại phản đối, gã còn cố hùng hục mạnh thêm.
– Địt mẹ mày. Tao nói mày lui ra. Ra ngoài tìm đứa khác mà xử. Hay mày muốn đéo còn cái đó để địt nữa hả?
Bà ta văng tục mà khiến Thùy Dương phải nhăn mặt.
Gã đó hậm hực rút dương vật căng bóng ra khỏi người Ngọc, đi ra ngoài.
Cô bé lật người quay vào góc khóc nức nở. Thùy Dương chồm qua, xoa đầu Ngọc an ủi.
– Bây giờ muốn thế nào? Nghe lời hoặc tiếp tục chơi đùa với mấy thằng đó.
– Không, chúng tôi đi.
Thùy Dương nói ngay.
Nàng xốc cánh tay Ngọc, dìu cô bé đứng dậy, nàng lấy mấy mảnh vải còn sót của chiếc áo thun và váy của Ngọc, phủ hờ lên người cô bé.
Họ bị dẫn lên tầng 2 của căn nhà, ép vào trong một căn phòng ẩm thấp, với rất nhiều hộc tủ sắt dựng sát tường. Bên trong có ba bốn cô gái, nét mặt đờ đẫn, phì phèo thuốc lá ngẩn đầu lên nhìn họ.
– Hàng mới hả má! – Một ả hỏi bằng giọng miền Nam.
– Mày lo phận mày đi! Sáng giờ không có ma nào rước đó! – Bà sẵng giọng.
Cô ta chề môi kiểu bất cần, tay rung rung chộp lấy điếu thuốc để lên môi, bật lửa.
Thùy Dương dìu Ngọc vào phòng tắm, che hờ bởi một tấm vải thô. Bên trong phòng tắm có 3 buồng, vách ngăn tạm bợ bằng tấm liếp nhựa nứt vỡ nhiều chỗ. Nàng cởi hết quần áo ra, rồi lo cho Ngọc, cô bé vẫn thất thần, tựa đầu vào tấm vách không nói gì. Thùy Dương mở vòi nước, dòng nước lạnh rửa tan những nhơ nhuốc trên cơ thể hai nàng. Nàng biết mụ đàn bà đó đang quan sát mình qua khe hở của tấm màn.
– Em bình tĩnh lại đi! Mình phải tìm cách thoát ra khỏi đây.
Thùy Dương hạ giọng nói của mình nương theo âm thanh ồ ồ của vòi sen xối xả trên đầu.
Ngọc nhìn nàng miệng mấp máy như muốn nói gì đó, rồi lại nuốt xuống, tiếp tục im lặng. Thùy Dương biết Ngọc đã mất lòng tin, nàng không chịu nổi những đả kích xảy ra liên tục suốt mấy ngày qua.
– Nếu chị đoán không lầm, Hành và đồng bọn có thể sắp bị bắt… ngay trong đêm nay. Rồi họ sẽ tra khảo bọn chúng, truy ra chỗ này.
Thùy Dương cố tình nói lạc quan.
Mắt Ngọc sáng lên, cô bé nhìn chằm chằm Thùy Dương như suy xét sự thật của câu nàng vừa nói.
– Nhưng…
– Suỵt, cứ tắm đi. Mụ ta đang nhìn mình.
Thùy Dương nói nhỏ, tay nàng thoa xà bông lên lưng Ngọc.
Thùy Dương quan sát căn phòng tắm, nó có một cửa sổ thông gió nhỏ phía trên cao, muốn leo lên đó phải đạp lên tấm liếp nhựa xiêu vẹo, nàng không chắc nó chịu nổi trọng lượng của họ, dù là từng người một. Nhưng khó khăn lớn nhất là mụ đàn bà bên ngoài liên tục rình mò họ, cứ vài phút lại hé màn ra nhìn. Nàng thở dài, nàng biết đây không phải là cách khả thi.
– Địt mẹ, cút ra ngoài ngồi đón khách hết cho bà. Ngồi đó chờ bà dọn cơm à!
Tiếng mụ chợt gắt lên ngoài căn phòng.
Không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh xô đẩy bàn ghế, rồi tiếng đóng cửa sập mạnh. Mắt Thùy Dương chợt lóe lên, nàng vừa nghĩ ra một sáng kiến thoát thân có thể thực hiện. Nàng nói nhỏ vào tai Ngọc, mắt cô bé chợt sáng lên rồi nhanh chóng tối sầm lại, quay qua nhìn Thùy Dương như nghi ngờ.
– Chị em mình chỉ có cơ hội này thôi. Em phải kiên quyết, phải tàn nhẫn, chúng có xem chúng ta là người đâu. Em hiểu không?
Ánh mắt nàng chờ đợi.
Ngọc gật đầu thật mạnh như khẳng định lòng quyết tâm của mình.