Phần 53
Thế Toàn nhấp nhỏm ngồi trên xe. Chiếc taxi đã dừng trước cổng chợ Tân Bình cũng được 15 phút rồi, nhưng điện thoại anh không hề nhận được tin tức gì khác. Thế Toàn mím môi, bấm số của vợ.
Tò tí te… – Thuê bao quý khách đang gọi đang tắt máy hoặc ngoài vùng phủ sóng.
Thế Toàn run lẩy bẩy, anh ráng kiềm chế mình để không hét lên tức giận. Anh có cảm giác như mình bị lừa gạt.
…
– Anh bình tĩnh.
Giọng ông Cương trấn an Thế Toàn trong điện thoại.
– Bình tĩnh. Ông nói hay lắm. Người của ông làm việc sao thế hả? Sao bây giờ nói mất dấu chúng. Tiền đi đâu cũng không biết.
Thế Toàn gần như hét lên trong taxi.
– Anh là người biết rõ đã xảy ra chuyện gì mà. Chúng quá mưu mô. Chúng kêu anh chuyển xe taxi bao nhiêu lần, lần nào cũng xách theo chiếc vali, làm sao họ biết được anh bỏ tiền trên xe chứ! – Ông Cương cũng gắt lên.
– Chiếc xe màu cam đó theo lịch trình ghi lại, sau khi bỏ anh xuống thì đi xuống quận 5 rồi chạy ngược lên quận 3, chúng tôi đang lấy khẩu cung người tài xế. – Ông nói tiếp.
– Anh phải cố bình tĩnh. Đi về nhà đi. Chờ tin của tôi. – Ông Cương trấn an lần cuối.
Chiếc taxi đưa Thế Toàn quay lại quán Mộc Lan, anh đậu xe ôtô mình ở đó. Anh chán nản, leo lên xe, nổ máy và chạy về hướng Quận 2.
…
– Ha ha… Tối nay sẽ có nhiều trò vui! Chồng em tài trợ hết! Mặc đồ vào, sửa soạn cho đẹp vào.
Hành thích thú vung vẩy xấp tiền trong tay.
Thùy Dương mím môi, mắt nàng lóe sáng giận dữ. Nàng biết Thế Toàn vừa trả tiền cho chúng, nhưng chúng có vẻ như không quan tâm đến việc trả tự do cho nàng.
– Anh đã nhận đủ tiền rồi. Thả chúng tôi ra chứ?
Thùy Dương hỏi, dù nàng đã đoán được câu trả lời.
– Ah… Ha ha… Thả hả? Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Nhưng hai em phải làm anh vui vẻ vài ngày đã.
Cánh cửa đóng sập lại, cắt đứt tiếng cười đắc ý của hắn, chỉ còn lại hơi thở nặng nề bực tức của Thùy Dương.
…
Thế Toàn chán nản bước vào nhà, căn nhà lạnh tanh. Anh bật người ra trên chiếc ghế sofa quen thuộc, nhưng hôm nay cũng thấy nó xa lạ. Hai tay anh vò mái tóc của mình, anh bức bối muốn hét lên, anh muốn tìm những kẻ đó để phát tiết, muốn đâm, muốn giết chúng. Đột nhiên, Thế Toàn ngẩng đầu lên, anh nhớ lại lần cuối nghe giọng nói ngắt quãng của Thùy Dương trong điện thoại, nàng như ngụ ý gì đó, tại sao trong lúc đó lại lo lắng cho việc anh ăn uống gì chứ.
Thế Toàn đứng bật dậy anh lao vào nhà bếp, bàn ăn trống trơn, duy nhất một tờ giấy note vàng dán hờ trên mặt bàn. Tay Thế Toàn run rẩy cầm lấy tờ giấy, nét chữ của Thùy Dương như nhòe đi trong mắt anh. Thế Toàn bấm điện thoại, ngón tay anh như cuốn lên.
– Alo, 69/2 Cách mạng tháng 8, Q3. Ông có nghe rõ không? Sáu mươi chín… – Thế Toàn gấp gáp đến không kịp lấy hơi thở.
– Tôi nghe rồi. Bây giờ tôi đang chuẩn bị lên máy bay. Tôi sẽ vào đó chỉ đạo trực tiếp vụ này. – Ông Cương nói.
– Không, không… Ông cho người cứu Thùy Dương ngay đi. Tôi sợ chúng… Tôi… – anh không dám nói ra điều xấu nhất, nếu điều đó xảy ra, anh cũng không thiết sống nữa.
– Anh thật sự muốn như thế? Vụ này không đơn giản như anh nghĩ đâu, nếu chủ mưu đúng là tên Hành thì sẽ khó đó. Vì tôi có thông tin gã quản giáo Bình công tác tại trại giam, chắc anh có nhớ gã, gã theo Hành vào Sài Gòn lần này. Gã đã hành động trước khi chúng tôi kịp bắt giữ hắn. Theo những chứng cứ từ máy ông Cung, gã liên quan trực tiếp đến ba cái chết bí ẩn của nghi phạm đang tạm giam để điều tra. Trước khi đi, gã lấy trộm hai khẩu AK và một K59 của chốt trực trại giam.
Thế Toàn hít sâu một hơi, anh nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh tinh thần của mình. Những câu nói của ông Cương còn vang bên tai anh, gã đó ư, gã có gương mặt đáng ghét ấy, sao Thùy Dương lại lọt vào tay hắn chứ…
…
Thùy Dương buộc phải mượn quần áo của Ngọc. Bộ đồ của Ngọc khá nhỏ và ngắn so với hình thể của Thùy Dương. Nàng nhìn mình trong gương, nàng đang mặc một chiếc váy màu cam rất ngắn, ngắn đến nổi nàng có cảm giác người đối diện chỉ hơi cúi thấp người là có thể thấy quần lót mình. Phía trên là một chiếc áo sơmi dài tay màu vàng, bằng vải voan mỏng, bên trong nàng không mặc áo lót, vì áo ngực của Ngọc quá nhỏ với nàng, qua làn vải mỏng có thể thấy hai núm vú nàng mờ ảo nổi lên.
Ngọc mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, cao đến giữa đùi, phía trên là chiếc áo thun bó sát người nổi hai bầu vú nhỏ nhắn săn chắc của tuổi mới lớn.
Bốn người lên chiếc Toyota Sienna màu mận chín, biển số Hà Nội của Thuận. Chính chiếc xe này bọn chúng đã áp tải nhóm Ngọc xuôi Nam. Chiếc xe chạy băng ra qua vòng xoay Công trường Dân Chủ, đi lên hướng Quận 1.
Chợt Thùy Dương thấy đùi mình lạnh buốt, nàng nhìn xuống, hoảng hốt khi nhìn thấy lưỡi dao găm sáng loáng trên tay Bình trượt dọc đùi của nàng. Gã đưa mặt sát vào tai Thùy Dương, le lưỡi liếm cổ nàng.
– Mày mà hành động ngu xuẩn, thì cẩn thận đấy.
Tay hắn nhoáng lên, lưỡi dao sáng lòe trước mặt Thùy Dương đâm thẳng xuống.
– Ah…
Thùy Dương sợ hãi hét lên.
Nàng rùng mình nhìn lưỡi dao cắm phập vào nệm ghế ngay giữa hai chân mình. Gã cố tình dọa nạt nàng, nhưng gã đã đạt được mục đích, Thùy Dương tái mặt, môi run rẩy, nước mắt uất hận trực trào ra. Nàng nhìn thấy dưới áo Bình tại vị trí lưng quần, u lên một khối hình dáng như khẩu súng, hắn mang súng theo người.
Ngọc thu mình sát vào góc xe, nàng sợ con dao ấy, nàng từng chứng kiến nó lóe lên một lần, kèm theo tiếng gào khóc của Luận, đốt ngón tay út của anh văng ra, máu phun thành dòng.
Thuận đang lái xe, quay lại há hốc miệng, nhìn chiếc ghế da tiếc nuối. Gã liếc nhìn Hành ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, thấy hắn không có biểu hiện gì, Thuận đành ngậm bồ hòn.
Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà lớn trên đường Lý Tự Trọng. Một gã bảo vệ mặc áo vest đen, phất phất tay hướng dẫn chiếc xe chạy luôn vào trong nhà, rồi khép chặt cánh cửa.
Bọn chúng bước xuống, vẻ mặt vênh váo đi vào nhà. Thùy Dương và Ngọc chỉ biết cúi đầu bước theo. Trên lối lên cầu thang, Thùy Dương đã nhận biết nơi này chốn buôn hoa bán phấn, kinh doanh thân xác phụ nữ. Nàng nhìn lướt qua cửa kính các căn phòng, thấy rất nhiều phụ nữ xinh đẹp cao ráo ăn mặc khêu gợi ngã ngớn trong vòng tay các gã đàn ông. Nàng thầm rùng mình, nơi đây phải chăng là chốn ăn chơi đúng nghĩ theo lời ông Sáu Minh nói trước đây. (Chuyến Công tác miền Tây).
Họ được dẫn vào một căn phòng sang trọng tại tầng 1, với một chiếc bàn vuông giữa phòng và dãy ghế sofa bao quanh, đủ chỗ cho hai mươi người ngồi. Hành kêu mấy món ăn, rượu rồi sành điệu rút tờ năm trăm xanh lè bo cho gã phục vụ. Gã phục vụ hớn hở, cúi thấp lưng cảm ơn rối rít, rồi nhanh chóng rời đi.
Ba phút sau, vài món nhắm và chai rượu đã được dọn lên bàn. Gã phục vụ chu đáo, sang thức ăn ra chén cho từng người. Ngọc nhìn Thùy Dương như hỏi ý, nhận được cái gật đầu khẽ của nàng, cô bé thở phào bắt đầu ăn uống. Hai ngày nay, Ngọc chỉ được cho ăn mì gói và bánh mì, cô bé đã khổ sở ráng nuốt vào những thứ mà thường ngày cô ghét cay ghét đắng. Giờ này, trước những món ăn ngon, Ngọc như cô bé nhà quê lên tỉnh, ăn uống ngon lành.
Cửa phòng bật mở, một gã đàn ông râu ria xồm xoàm, dáng bệ vệ, mặt đỏ bừng bước vào. Gã ha hả cười, rồi bước lại ôm chầm lấy Hành, tay vỗ vỗ trên vai cậu ta, mắt không ngừng dò xét Thùy Dương và Ngọc.
– Lâu quá chú mày mới tới thăm anh. Phạt chú một ly.
Bàn tay to lớn của gã, cầm lấy ly rượu do gã bồi đưa tới, đưa sang Hành.
– Được, thằng em này đúng là có lỗi, xin nhận lỗi với anh.
Hành sảng khoái dốc cạn ly rượu vào miệng.
Họ uống rượu với nhau được vài tuần. Thùy Dương cũng bị ép uống vài ly, nàng không hề phản đối, nàng chỉ chậm chậm ăn, mắt nhìn xuống lắng nghe câu chuyện. Gã đó là Minh, chủ nhà hàng này, người Hà Nội, mang ơn của ông Cung nên quý trọng Hành như em ruột.
Mặt bốn người đã đỏ bừng lên, tay Hành bắt đầu không yên, gã ngã ngớn, vuốt ve hai chân Thùy Dương. Nàng không nói gì chỉ mím môi chịu đựng. Gã Minh cứ sáng lên nhìn Thùy Dương thèm thuồng, hắn có thể thấy loáng thoáng chiếc quần lót đen giữa hai chân, trên ngực áo mỏng manh nổi nhẹ hai núm vú của nàng. Tất cả phụ nữ xinh đẹp ở đây, đều ít nhất một lần qua tay Minh, nhưng ở họ gã không tìm được nét kiêu kỳ sang trọng như Thùy Dương.
Hành thấy ánh mắt của Minh nhìn hau háu trên cơ thể Thùy Dương, gã mỉm cười đắc ý.
Tay Hành luồn vào sâu váy Thùy Dương, chụp lên chiếc quần lót ren màu đen của nàng, ngón tay miếc nhẹ lên khe dọc hai mép âm hộ nóng ấm của Thùy Dương. Hành đưa bàn tay còn lại lên xoa xoa đầu gối nàng, nhẹ nhàng tách hai chân nàng ra xa nhau.
Thùy Dương hít sâu, nhắm mắt lại, nàng biết gã đang bắt đầu một trò chơi mới trên cơ thể mình.
Mắt hắn nhìn lên quan sát hai mắt trợn tròn của Minh và gã bồi bàn đang đứng đối diện. Tay Hành kéo căng chiếc quần lót nhỏ của nàng, cho nó bóp lấy hai mép âm hộ căng phồng của Thùy Dương. Rồi bàn tay kia đưa xuống, dùng một ngón tay miếc dọc mép âm hộ nổi cộm lên ngoài quần lót của nàng. Thùy Dương nhấp nhổm, cơ thể nàng vặn vẹo, cảm giác nhột nhạt dưới hạ thể làm nàng rạo rực.
Ngón tay Hành đè lún sâu vào, tiếp tục miếc dọc chầm chậm, mắt nhìn lên quan sát biểu hiện của Minh và cả gã bồi bàn đứng sau lưng gã. Hành đưa ngón tay của hắn lên, cố tình cho Minh thấy, dưới ánh đèn vàng trong phòng nó bóng lưỡng, ướt đẫm chất nhờn của Thùy Dương, hắn chầm chậm đưa lên miệng mút, mắt lim dim như đang thưởng thức.
Gã bồi bàn vô thức nuốt nước bọt, miệng mở ra nhìn theo ngón tay của Hành được mút chầm chậm.
– Ha ha… Chú mày càng ngày càng khá đó. Chú làm anh khó chịu rồi đấy.
Minh bật cười thích thú.
“Bốp bốp…”
Âm thanh Minh vỗ tay vang vọng căn phòng.
Sáu người phụ nữ bước vào phòng, họ trang điểm rất kỹ, dáng người thật chuẩn, quần áo khêu gợi.
– Chú thấy sao? Chuẩn chứ? – Minh hỏi.
– Cũng khá đấy nhưng nhìn bên ngoài thì khó nói lắm.
Hành ôm ngang người Thùy Dương, một tay hắn không ngừng mân mê một bên vú nàng.
– Được, không cho chú mở mắt sáng ra, thằng Minh này bỏ nghề là vừa.
Minh nói, tay phất phất ra hiệu.
Sáu cô gái bước thẳng lên bàn, tiếng nhạc vang lên nhẹ nhàng, từng mảnh y phục rớt xuống. Sáu cô rất tự tin, như đã quen việc lõa lồ trước mắt của vô số đàn ông. Cơ thể các cô rất chuẩn, chân thon dài, ngực căng, eo thon. Thuận và Bình không nhịn được nuốt nước bọt, mắt hau háu nhìn những thân thể trần truồng uốn éo trước mặt. Riêng Hành chỉ mỉm cười đắc ý như tin tưởng chắc chắn về đánh gía của mình.
– Tới phiên em đó.
Hành chợt nói nhỏ vào tai Thùy Dương, làm nàng rùng mình.