Phần 52
Miệng Thùy Dương vừa mở ra, lập tức dương vật Thuận trám kín lại. Thùy Dương cố gắng vùng vẫy đầu, nhưng hai bên má nàng đã bị bàn tay Thuận bóp cứng như gọng kềm. Hắn liên tục thúc dương vật vào miệng nàng, dù nàng cố gắng né tránh.
Hành bước vào, trên tay cầm chiếc điện thoại, gã quay lại toàn bộ quan cảnh trước mắt. Hắn nhìn qua Ngọc, cô bé đang co ro sợ hãi trong góc phòng tắm. Bắt gặp ánh mắt Hành, Ngọc như hiểu ngay mệnh lệnh của hắn, cô bé tiến đến, quỳ xuống ngậm lấy dương vật đang còn nhòe nhoẹt tinh trùng của Hành.
Trên màn hình điện thoại chỉ thấy ngang người Thùy Dương, hai tay chống vào thành bồn tắm, trước sau hai cái dương vật liên tục thúc vào nàng, khéo mắt nàng nhắm chặt, nước mắt chảy dài trên má, cả âm thanh tắt nghẽn của hơi thở Thùy Dương và tiếp da thịt chạm nhau chan chát cũng ghi lại rõ mồn một.
Bình mở to hai mắt, gã muốn thu hết hình ảnh trước mắt vào trí nhớ mình. Cặp mông Thùy Dương căng tròn, bóng lưỡng đang nuốt gọn dương vật hắn vào trong, vòng eo nàng thật hoàn mỹ, thắt gọn, khẽ cong cong uốn lượn theo xương sống. Hai tay Bình vòng xuống dày vò hai bầu vú đang đung đưa của nàng.
– Ra ngoài này. – Giọng Hành như ra lệnh.
Bình làm theo ngay, gã không dám cãi lời cậu công tử của ông Sáu. Gã nằm dài xuống sàn nhà tắm, dương vật bóng nhẩy dương vật cao lên. Hành đã buông Ngọc ra, bàn tay hộ pháp của hắn đè lên vai Thùy Dương ép nàng ngồi lên chiếc dương vật đang đón chờ bên dưới. Thùy Dương không hề kháng cự, âm hộ nàng bị dương vật Bình lấp đầy.
Thuận đứng kế bên, một tay sục dương vật mình, miệng mỉm cười, một tay cầm chiếc điện thoại của Hành đưa sang tiếp tục quay màn hay kế tiếp.
Hành phun nước bọt lên hai ngón tay, khẽ nhét vào hậu môn nàng, xoay xoay nhẹ, cho cơ hậu môn Thùy Dương dãn ra. Thùy Dương thoáng rùng mình, nhớ đến cảm giác đó. Tuy nhiên nàng không vùng vẫy, chỉ cố gắng chịu đựng cho qua trò chơi bệnh hoạn của bọn chúng.
Hành nhẹ nhàng đẩy đầu dương vật mình vào hậu môn nàng, dĩ nhiên không phải vì hắn lo lắng cho Thùy Dương, mà vì bản thân hắn cũng đau vì cơ hậu môn nàng quá chặt. Thùy Dương run rẩy, mắt nhắm chặm, hai tay nàng buộc phải tì lên ngực Bình để không bị ôm lấy hắn, môi nàng mím chặt.
Nhưng lần này, cảm giác không quá đau đớn như lúc trước, khi dương vật hắn vào hết trong nàng, Thùy Dương chỉ cảm giác chật chội tức tức trong hậu môn mình.
Bất ngờ như hội ý từ trước, Bình và Hành cùng lúc bắt đầu thúc dương vật trước sau nhịp nhàng. Thùy Dương há hốc miệng, nàng không thể tả được cảm giác lạ lùng trong người mình. Hạ thể nàng như động cơ hai máy, hai chiếc piston luân phiên, ra vào nhịp nhàng. Hai chiếc dương vật cùng lúc chèn ép các cơ trong hạ thể nàng, vách ngăn giữa đường âm hộ và hậu môn bị chèn chặt lại. Thùy Dương bật rên lên.
– Ahhh… Ah… Ư…
Thuận phấn khích quay sát vào ba bộ phận sinh dục dính chặt vào nhau. Gã lại vòng ra phía trước đưa dương vật căng phồng của mình vào miệng Thùy Dương đang há hốc.
Sau một lúc chống cự, cả người Thùy Dương mềm nhũng, làn da đỏ bừng lên, nàng không chịu được cảm giác tủi nhục dâng lên trong lòng, cơ thể nàng không đủ kiên cường để chống lại cảm giác sắp bùng nổ bên trong mình. Nàng không ngăn được tiếng rên rĩ của mình. Thùy Dương cảm thấy nhục nhã, không đơn giản vì đang bị cưỡng bức tập thể mà còn vì nàng đã đầu hàng trước sự cảm giác sướng khoái đang dần xâm chiếm bản thân mình.
Nàng hoàn toàn buông xuôi, nàng mệt lả đón nhận từng dòng tinh trùng nóng hổi phóng lên ngực và cả mặt nàng.
…
Thế Toàn đau khổ nhìn đoạn video vừa nhận được. Hình ảnh vợ mình bị cưỡng ép quan hệ tình dục một lúc với cả 3 người đàn ông, làm anh muốn điên lên. Thùy Dương vợ anh bị một gã cưỡng đoạt qua đường hậu môn, nàng đau đớn, có thể thấy rõ cả dòng nước mắt nàng trào ra khi gã tiến vào trong người nàng.
Anh đau đớn như chia sẻ cảm giác đau đớn của vợ mình. Nàng cố gắng chịu đựng không rên la một tiếng, môi nàng cắn chặt như muốn bật máu. Nhìn nàng khổ sở chịu đựng mà anh lo lắng muốn khóc.
– Đừng như vậy em ơi! Em đừng hành hạ cảm giác mình như vậy. – Anh nói thầm.
Thế Toàn mong nàng thả lỏng mình, chấp nhận chuyện đang diễn ra. Anh chỉ lo lắng khi nàng cố gắng chịu đựng sự tủi nhục đến mức tột cùng, nàng sẽ không thiết sống nữa.
– Ahhh… Ưm Ưm Ưm…
Cuối cùng tiếng rên rĩ của Thùy Dương của thoát ra khỏi loa chiếc laptop. Thế Toàn thoáng nhẹ nhỏm. Anh căm thù bọn chúng vì bắt cóc hành hạ vợ mình. Anh lo lắng cho Thùy Dương vì quá mức chịu đựng, nàng nghĩ quẫn.
Tiếng rên rỉ và thở dốc của nàng càng lúc càng rõ ràng hơn. Thế Toàn thoáng đỏ mặt, vì anh tự cảm thấy xấu hổ với bản thân mình. Anh rất yêu thương và tôn trọng vợ mình. Nhưng giờ đây, xem video nàng bị cưỡng bức tập thể, anh lại thấy phấn khích rạo rực trong người.
Thế Toàn ngồi suy nghĩ. Những kẻ này chưa hẳn đã có chủ đích tống tiền, vì hắn mạo hiểm gửi cho anh hình ảnh cưỡng đoạt Thùy Dương, như một vụ trả thù cá nhân. Chúng muốn hành hạ tinh thần anh. Anh chợt nghĩ đến Định, gã cũng đã làm như vậy. Nhưng ngoài Định ra, anh không nghĩ được ai khác có thù hằn với mình. Vậy thì Thùy Dương ư? Ai có thù với Thùy Dương cơ chứ? Nàng hiền lành như một thiên thần, làm sao… Cũng không hẳn. Trước đây không phải cũng có một bà quản đốc ghen ghét muốn hại nàng sao? Nhưng gần đây… Thế Toàn chợt bật dậy, nếu đúng như anh suy đoán chuyện này không đơn giản như vậy. Tay anh run run, bấm số điện thoại.
Anh không thể hy vọng dùng tiền để chuộc lại tự do cho nàng, nếu đối tượng bắt cóc nàng là những kẻ cùng đường đến từ miền Bắc.
– Alô, ông Cương! Tôi Thế Toàn đây.
…
Thùy Dương mệt mỏi ngủ vùi. Ngọc ngồi kế bên, tay xoa xoa mái tóc dài rũ trên giường của Thùy Dương, mắt cô bé nhìn vô thức qua cửa sổ.
Cửa phòng bật mở, tên Thuận đưa đầu vào cười nham nhở, hắn ném về phía Ngọc hai ổ bánh mì, rồi đóng cửa lại ngay. Tiếng ổ khóa vang lên loảng xoảng ngoài căn phòng.
– Ăn đi em.
Giọng Thùy Dương vang lên sau lưng Ngọc.
– Chị tỉnh rồi? – Ngọc quay lại.
– Ừ.
Thùy Dương ngồi dậy, nàng lấy một chiếc bánh mì lăn lóc trên giường đưa qua cho Ngọc, tay còn lại của mình cũng đưa một chiếc lên miệng, cắn một miếng lớn.
– Chị ăn đi! Em không đói. – Ngọc nhăn nhăn.
– Em đừng như vậy. Em phải giữ sức khỏe mình tốt nhất, sẵn sàng cho mọi trường hợp. Nghe lời chị, ăn đi!
Thùy Dương nói giọng rất nghiêm khắc.
Ngọc hơi bỉu môi, rồi cũng nhận lấy miễn cường cắn những miếng nhỏ. Thùy Dương mỉm cười khó khăn, bản thân nàng cũng không biết làm gì.
Thùy Dương nhớ đến tờ giấy ghi địa chỉ Ngọc mà nàng vô tình để quên trên bàn. Nàng nửa hy vọng Thế Toàn sẽ đọc và tìm đến đây cứu nàng, nhưng nàng cũng nữa lo lắng cho anh, nếu anh xông bừa vào đây thì không biết có chuyện gì xảy ra nữa.
…
“Mày mang theo 1 tỷ tiền mặt, 1 giờ sau có mặt tại quán Mộc Lan – 37 Nguyễn Thông. Nếu có bất cứ dấu hiệu gì liên quan đến cảnh sát, chờ nhận xác vợ về đi.”
Thế Toàn nhíu chặt hàng lông mày, đọc dòng tin nhắn từ số của Thùy Dương. Hai tay anh ướt mồ hôi, bấu chặt lấy vô lăng xe.
Anh thật sự không đoán được động cơ của chúng, là trả thù hay là tống tiền. Anh đã báo với ông Cương, ông hứa sẽ giúp đỡ anh bằng những mối quan hệ trong Sài Gòn, đích thân ông sẽ bay vào trong tối nay, ông cũng dặn dò anh cứ đáp ứng yêu cầu của chúng và báo lại cho ông.
Một giờ. Anh lấy đâu ra 1 tỷ đồng tiền mặt trong vòng sáu mươi phút vào buổi chiều thứ Bảy đây. Ở nhà Thế Toàn cũng không có sẵn chừng ấy tiền mặt, không ngân hàng nào mở cửa giao dịch. Thế Toàn chợt nhớ đến điều gì, tay anh bấm số điện thoại.
– Ngân ah! Két sắt công ty còn đủ một tỷ không em… Ah, anh cần chạy một số việc rất gấp… Anh biết… Anh không muốn làm khó em, nhưng anh thật sự rất cần. Thứ Hai sáng sớm anh sẽ hoàn đủ, không ai biết đâu… Chuẩn bị cho anh nhé. Anh sẽ quay lại lấy ngay.
Thế Toàn thở phào, anh quay đầu xe lại, hướng về cty. Anh không hề biết, anh vừa bỏ lỡ một manh mối rất quan trọng nằm trên bàn ăn tại nhà, có thể giải quyết tất cả mọi chuyện một cách đơn giản.
…
Thế Toàn nhấp nhỏm ngồi tại một chiếc bàn sát góc quán, vali tiền anh đặt trên ghế kế bên mình. Xung quanh là bầu không khí náo nhiệt, ồn ào của gần 30 bàn nhậu lớn nhỏ chật kín người. Tâm trạng ai cũng hồ hởi, nâng ly liên tục nói cười vui vẻ, một buổi chiều thứ Bảy mát trời đi nhậu nhẹt chung với bạn bè thì còn gì thú vị bằng.
Tay Thế Toàn run nhẹ, nâng ly bia lên miệng, mắt không ngừng quan sát xung quanh. Mặt Thế Toàn thoáng nhăn lại, vị bia Hieneken hôm nay sao đắng ngắt lạ lùng. Anh nghi ngờ tất cả mọi người xung quanh, bất cứ ai vô tình liếc nhìn anh một chút, ngay lập tức bị anh đặt vào đối tượng nghi vấn. Anh còn lo lắng hơn, vì thật sự không biết nhóm cảnh sát ngầm có tới chưa, họ có bị phát hiện không. Thế Toàn thật sự nghi ngờ quyết định của mình khi báo cho ông Cương.
Chợt điện thoại Thế Toàn run lên, anh giật mình, nhấc máy.
– Mày giỏi lắm. Dám chơi tụi tao. Đã vậy thì lấy tiền đó mua quan tài cho vợ mày đi.
Một giọng nói miền Bắc vang lên.
– Không không… Anh nói gì chứ tôi không có báo cho ai hết… Đừng làm hại vợ tôi. Tôi không báo cho ai hết.
Thế Toàn như muốn hét vào điện thoại, anh sợ gã đó lại tắt máy.
Lòng anh rối bời, hối hận vô vàn, không ngờ nhóm cảnh sát ngầm lại kém như vậy. Anh thật sự hối hận vì mình đã báo cho ông Cương.
– Alô, alô… Vui lòng trả lời tôi đi. Đừng tắt máy. Tôi thề là không báo cho ai hết…
Tiếng Thế Toàn gào trong điện thoại phát ra loa ngoài của chiếc Iphone, vang vọng trong phòng. Giọng nói năn nỉ cầu khẩn của Thế Toàn làm nước mắt Thùy Dương tuôn rơi, chảy dài xuống gối. Nắm tay nàng cắn chặt trong miệng, đè nén âm thanh của mình. Bên dưới nàng, gã Bình đang hì hục nhấp dương vật vào âm hộ nàng, hai tay và miệng hắn ngấu nghiến hai vú nàng.
– Ha ha… Bọn tao thử mày chút thôi. Được lắm.
Hành bật cười ha hả, nói vào điện thoại.
– Tôi xin anh. Tôi không báo ai hết… Tiền tôi đang cầm trong tay. Anh cho tôi nghe tiếng Thùy Dương một chút thôi… Làm ơn…
Thế Toàn cầu khẩn, giọng anh run lên không tròn tiếng, cơn uất hận đã lên đến cổ.
– Muốn nghe sao? Được…
Hành dí điện thoại sát vào miệng Thùy Dương, tay gã dằn nắm tay đang cắn chặt trong miệng nàng ra.
Hành cuối xuống ngấu nghiến đôi môi đỏ hồng xinh xắn của nàng.
– Mày mà la bậy lên là tao rạch mặt mày đấy.
Giọng nói nhỏ trong tai nàng, con dao sáng loáng trong tay gã huơ huơ trước mặt Thùy Dương.
Thùy Dương mím môi thật chặt. Nàng không muốn nói gì, ngoại trừ báo với Thế Toàn về tờ giấy trên bàn ăn, nhưng nàng không dám.
Hành liếc mắt ra hiệu cho Bình, Bình nhấp thật nhanh vào cơ thể Thùy Dương, nàng oằn người lên chịu đựng, môi vẫn mím chặt. Gã điên tiết cúi xuống cắn lấy bên núm vú nàng, nghiến mạnh.
– Ah… Ưm Ưm Ưm…
Thùy Dương đau đớn la lên, âm thanh của nàng như tìm được lối thoát rên to lên theo từng cú thúc của Bình.
– Ha ha… Sao nghe chưa? Vợ mày được chăm sóc tốt lắm. Phải không?
– Anh… Ơi… Em xin… Lỗi… Ưm… Anh đừng lo cho. M em… Anh phải… lo cho mình… thức ăn… trên bàn ăn… trên bàn ăn…
Thùy Dương gào lên, giọng nàng tắt nghẽn từng tiếng một.
Thế Toàn run rẩy, tay anh bóp chặt cái điện thoại đến trắng bệch. Anh hít sâu một hơi, giọng anh khàn đục nói:
– Cho tôi biết địa điểm. Tôi đưa tiền tới. Tôi chỉ muốn nàng an toàn.
– Ah. Ưm… Ưm…
– Ha ha… Tình cảm quá, bị địt tới điên loạn vẫn nhớ giờ nấu cơm cho chồng. – Hành cay độc nói.
Tiếng Thùy Dương vang nhỏ bên kia đầu dây, rồi chợt im bặt. Hành đi ra khỏi phòng. Hắn không muốn bị phân tâm bởi tiếng rên rĩ của Thùy Dương, đã đến lúc bàn chuyện nghiêm túc.
…
Thế Toàn bước ra khỏi quán, anh ngoắc chiếc taxi màu trắng đang đi ngang trước quán, leo lên băng ghế sau.
– Đi lên hướng chợ Tân Bình.
Anh khẽ liếc nhìn gã lái xe, ông ta tóc hoa râm, đeo kính vẻ mặt hiền lành. Anh đánh gía ông không phải là đồng bọn của chúng. Chợt nghĩ tại sao mình lại đa nghi như vậy, ông ta vô tình đi ngang qua, chính do mình ngoắc vào, làm sao lại khéo như vậy được.
“Dừng lại bước xuống xe, đón xe khác” – tin nhắn vừa đến.
Thế Toàn không hiểu bọn chúng đang làm gì, nhưng anh nhất nhất làm theo. Anh bước xuống xe taxi tại ngã tư Cách mạng tháng 8 Võ văn tần. Tay đưa lên, ngoắc một chiếc taxi khác màu vàng.
– Đi về hướng chợ Tân Bình – không có hướng dẫn nào khác, anh tiếp tục đi về hướng gã nói lần trước.
Chiếc xe đi được năm trăm mét.
“Dừng lại bước xuống xe, đón xe khác” – tin nhắn cùng nội dung như lúc trước.
Thế Toàn mím môi kêu dừng xe, gã taxi khó chịu ra mặt, nhưng chỉ hậm hực không nói gì.
Lần này anh lại lên một chiếc màu cam, vẫn tiếp tục đoạn đường về hướng chợ Tân Bình.
“Lấy tiền ra nhét dưới ghế tài xế. Rồi bước xuống xe, bắt xe khác ngay lập tức.”
Thế Toàn lúng túng, anh nhìn lén về phía gã tài xế, hắn vừa lái xe vừa truyện trò với tài xế khác qua điện đàm của hãng taxi, không có bất cứ biểu hiện gì bất thường. Thế Toàn mở vali, lén nhét tiền vào dưới ghế tài xế, rồi anh kêu xe dừng lại.
Thế Toàn đứng giữa ngã tư Tô Hiến Thành và Thành Thái, anh nhìn theo chiếc taxi chen vào dòng người đi về hướng Quận 11, mang theo một tỷ đồng tiền mặt dưới ghế xe. Anh thở dài, ngoắc một chiếc taxi khác, leo lên.
Chiếc taxi màu cam của Thế Toàn vừa ngồi, vừa quẹo sang Lý Thường Kiệt thì có một người phụ nữ đón vào. Bà ta ngồi trên xe đi về hướng Quận 5, không hề biết ngay dưới chân bà đang có một số tiền lớn và sau xe bà có một gã thanh niên cao ốm ngồi trên xe ôm theo dõi từ xa. Khi chiếc taxi dừng lại, trả khách và đi tiếp, gã thanh niên vẫn bám theo chiếc taxi đó. Gã cho xe ôm chạy qua taxi một đoạn rồi dừng lại. Gã đưa tay lên đón xe.
– Đi về hướng Quận 10.
Giọng gã đúng chuẩn Hà Nội.
Nếu có Thùy Dương ở đây, nàng dễ dàng nhận ra Thuận. Hắn ngồi yên trên xe như chờ đợi. Khi chiếc xe đi được vài cây số, gã mới thở phào nhẹ nhõm. Gã biết kế hoạch của Hành đã thành công, gã chỉ đổi xe một lần nữa là quay được về đến nơi. Gã rút ra một chiếc túi nilông màu đen, lén rút hết tiền dưới ghế tài xế cho vào, cột chặt miệng túi.