Phần 51
– Ừ… em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, còn lo cho mẹ… khi nào có dịp ra đó mình lại gặp nhau… vậy nhen… bye em…
Thùy Dương đặt điện thoại xuống bàn. Nàng mỉm cười đi vào nhà bếp, trong đầu nhớ tới những kỷ niệm của mình với Tuyên.
“Reng reng reng…”
Điện thoại của nàng lại reo vang.
Thùy Dương đặt chiếc nắp lên nồi nước đang sôi ùng ục, tay nàng đưa lên nắm lấy một bên tai mình, chân bước tới bên chiếc bàn ăn.
Số điện thoại lạ, 088… mười một số, hầu hết người quen của Thùy Dương không sử dụng loại số mới cấp này.
– Alô…
– Chị Thùy Dương hả? Em Ngọc đây… Chị còn nhớ em không? – Giọng một cô gái lanh lảnh vang lên.
– Ngọc? Ah… Ngọc. Em khỏe không? – Thùy Dương chợt nhớ đến cô bé nhỉ nhảnh dễ thương ở khách sạn Sheraton Hà Nội.
– Em bình thường. Chị có rảnh không? Sang nhà em chơi?
– Ah, bây giờ sao? Chị… Chị đang nấu cơm đợi chồng chị về. – Thùy Dương ái ngại.
– Qua đi mà, hôm nay sinh nhật em. Em lại bị bỏ nhà một mình. Buồn muốn khóc luôn nè. Hic hic… – giọng cô bé nũng nịu.
– Hôm nay sinh nhật em ah! Thôi được chị qua. Đọc địa chỉ cho chị đi! – Thùy Dương không chịu nổi cô bé, đành đáp ứng.
Thùy Dương ngồi trên xe taxi, nhắn tin cho chồng báo tin mình qua nhà bạn. Thùy Dương mặc một chiếc váy voan mỏng, ngắn ngang đầu gối, có thể thấy nội y mờ ảo bên trong.
– Cho hỏi cô đi đâu vậy? – Anh chàng lái xe nhìn nàng qua kiếng chiếu hậu.
– Ah…
Thùy Dương sực tỉnh nàng quên tờ giấy ghi địa chỉ trên bàn bếp.
– Hình như là 69/2 Cách mạnh tháng 8, Q3. Anh cứ đến đó đi.
Chiếc taxi dừng lại trước hẻm 69, đây là một con hẻm rộng, không hẹp như hầu hết các con hẻm trên đường Cách mạng tháng 8.
Thùy Dương thanh toán tiền taxi, nàng bước vào con hẻm. Căn nhà thứ nhất từ bên ngoài vào, cửa sơn màu xanh dương, có hàng bông giấy rũ xuống phía trước, lá úa vàng rơi rụng đầy ra con hẻm, bên cây cột lót đá granite, đính biển đồng 69/2. Thùy Dương chợt có cảm giác có gì đó không đúng và bất an trong lòng, nhưng không biết điều gì không ổn.
Nàng bấm chuông. Đợi khoảng hai phút, khi Thùy Dương định đưa tay bấm nút chuông lần nữa thì cánh cửa vang lên tiếng mở khóa bên trong. Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc ló ra sau cánh cửa, mắt cô bé hơi đỏ như mới khóc, miệng cố mỉm cười chào đón Thùy Dương.
– Em chào chị. Chị vô nhà đi… – giọng cô bé hơi run nhẹ.
– Em sao vậy? Ai chọc em? Mới khóc ah? – Thùy Dương bước vào, quay người lại nhìn tay Ngọc đóng sập cánh cổng sắt nặng nề.
Ngọc không nói gì, mắt cô bé nhìn Thùy Dương ánh lên tia áy náy sâu đậm. Ánh mắt Ngọc làm Thùy Dương thấp thỏm, nàng chợt nghĩ ra, làm thế nào Ngọc có số điện thoại của nàng, nàng chắc chắn mình chưa bao giờ cho cô bé số của mình.
– Ha… Ha… Chắc là do tôi chọc con bé khóc đó.
Một giọng miền Bắc vang lên sau lưng Thùy Dương.
Thùy Dương quay phắt người lại, là Hành, nàng thoáng rùng mình. Tại sao gã lại ở đây? Sau đêm đó tại nhà cha hắn, Thùy Dương chưa hề nghe nhắc đến hắn, cứ như hắn bốc hơi khỏi thế giới này.
– Em xin lỗi chị! Em phải cứu anh Luận, anh Luận thảm lắm chị ơi! – Ngọc mếu máo, hai tay che mặt.
Thùy Dương không nói gì, nàng chợt xoay người, miệng hướng ra ngoài hét lên.
– Cứu…
Miệng Thùy Dương ngay tức khắc bị bịt kín lại. Hành ôm nghiến lấy đầu nàng, lôi Thùy Dương sềnh sệch vào nhà.
– Đóng cửa vô.
Ngọc líu ríu đi phía sau, khép hai cánh cửa kính lại.
Bất chợt, Hành đẩy Thùy Dương chúi người ngã sấp lên gác tay của chiếc ghế salon, người Thùy Dương bị chúi xuống mông chổng lên. Một tay hắn đè mặt nàng úp xuống mặt ghế, đưa tay còn lại xé toạt chiếc váy của nàng.
– Ưm, ưm…
Thùy Dương cố vùng vẫy, nhưng vòng tay của Hành cứng như thép, mặt nàng không nâng lên được.
Chiếc áo ngực, rồi quần lót của nàng cũng chung số phận, tan nát thành từng mảnh trong tay Hành. Bàn tay hắn đưa xuống, chụp vào âm hộ Thùy Dương. Hai chân Thùy Dương đạp tới tấp ra phía sau, trúng vào hai ống chân Hành, gã đau đớn gầm lên.
Hai ngón tay Hành thô bạo, nhét tọt vào âm hộ Thùy Dương.
– Ahhh.
Tiếng Thùy Dương thét lên tắt nghẽn trên mặt đệm ghế.
– Mày dám đá ông hả?
Hai ngón tay hắn chọc thật nhanh vào âm hộ nàng, hai chân nàng cố quẫy đạp như vô vọng.
– Giờ ông không còn gì hết? Tất cả là do mày?
Hai ngón tay gã chọc sâu trong người nàng, móc ngược lên, miết lên thành trong âm hộ Thùy Dương, ngón tay cái của hắn nhấn vào hậu môn nàng. Hai bàn chân nàng cong lên, cứng đờ, cả người run rẩy. Nước mắt Thùy Dương trào ra, ướt cả mặt ghế salon. Ba ngón tay hắn bóp lại, đâm sục liên tục trong cả hai nơi nhạy cảm của nàng. Mặt Thùy Dương nhăn nhúm, cảm giác đau rát trong hậu môn mình, nàng bật khóc rưng rức.
– Mày đứng đó làm gì? Mút dương vật cho ông ngay.
Ngọc răm rắp nghe theo, cô bé quỳ xuống, kéo quần gã xuống, lấy dương vật cương cứng của Hành cho vào miệng mình.
Tay Hành móc ra chiếc điện thoại từ túi quần, bật chế độ chụp hình. Trên màn hình chiếc Iphone, thân thể trần truồng đang đau đớn dãy dụa của Thùy Dương hiện rõ lên mồn một, mặt nàng dàn dụa nước mắt. Gã chỉ chụp vài tấm hình theo kế hoạch định trước, rồi cất chiếc điện thoại đi.
Hắn đá chân qua người Ngọc, đè nghiến đầu cô bé vào hai chân sau của Thùy Dương, hông gã nhấp mạnh dương vật mình vào miệng Ngọc. Cô bé ho lên sặc sụa, dương vật của gã chui tọt đến cuống họng, cảm giác buồn nôn kinh khủng.
Hai ngón tay Hành vẫn không ngừng tra tấn âm hộ và hậu môn của Thùy Dương, nàng đờ đẫn cả người, cảm giác đau rát đã chuyển sang tê rần trong hậu môn nàng. Âm hộ nàng tiết dịch nhờn thật nhiều, bao quanh hai ngón tay hắn, chảy cả xuống đầu Ngọc bên dưới.
Hành co chân gạt Ngọc ngã sang một bên. Hắn lấy dương vật mình thúc mạnh vào âm hộ Thùy Dương.
– Ah.
Thùy Dương cong lưng lên, bật rên lên.
Hắn nhấp hì hục, tay vỗ chan chát lên mông nàng đến đỏ bừng lên. Thùy Dương chỉ biết trân người chịu đựng, hàm răng nàng nghiến chặt với nhau, nước mắt dàn dụa.
Hành chợt rút dương vật mình ra, bóng lưỡng nước nhờn. Hắn nhổ nước bọt vào tay mình, trét nó vào hậu môn nàng. Thùy Dương bừng tỉnh, nàng hoảng sợ, lưng bật dậy, nhưng bàn tay to lớn của hắn đã đè nghiến nàng xuống nệm.
– Ah… Không… Đừng… Dừng lại… Đau quá…
Thùy Dương cảm nhận hậu môn mình bị nông ra thật rộng, dương vật hắn cứng ngắt, nóng hổi chui vào từ từ. Hơi thở gã gấp gáp, răng gã rít khẽ, cảm giác hậu môn nàng bó thật chặt làm đầu dương vật đau rát.
Thùy Dương vũng vẫy trong tuyệt vọng, nàng hoảng sợ với việc này. Dù Thế Toàn chồng nàng có gợi ý vài lần, nhưng Thùy Dương dứt khoát từ chối, nàng cảm thấy việc này thật là bệnh hoạn. Hai chân nàng cố khép lại, nhưng hạ thân Hành đã chèn cứng giữa hai chân. Tay gã đưa vòng xuống, ba ngón tay bất chợt luồn vào âm hộ nàng nhấp thật nhanh.
Thùy Dương thở dốc, cơ thể nàng mềm nhũn ra, quên hẳn cảm giác đau đớn tại cửa hậu môn mình.
– Ah…
Chợt nàng hét lên đau đớn.
Hành lợi dụng lúc cơ thể nàng thả lỏng, nhét trọn dương vật vào hậu môn nàng. Hắn ngưng lại một chút, hậu môn bó chặt của nàng làm hắn suýt xuất tinh.
Thùy Dương nhắm chặt hai mắt, nước mắt nàng chảy dài xuống nệm ghế. Nàng cảm thấy tủi nhục muốn chết ngay đi, nàng như vừa bị chiếm đoạt triệt để. Hậu môn nàng đau rát, căng tức. Dương vật hắn chậm chậm rút ra, tay móc chất nhờn từ âm hộ Thùy Dương bôi lên thân dương vật, rồi đẩy vào từ từ, bản thân hắn cũng thấy đau.
Sau hai phút làm quen, dương vật gã đã ra vào dễ dàng hơn. Hành chồm người lên tựa lưng ghế nhấp dương vật thật sâu vào hậu môn nàng. Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của Thùy Dương, đôi lông mày nàng nhíu chặt như đau đớn, gã càng thích thú hơn.
Thật ra, lúc này Thùy Dương cảm thấy nhục nhã nhiều hơn là đau đớn cơ thể. Hậu môn nàng bắt đầu quen với cảm giác kì lạ này. Nó không sướng khoái ào ạt, nhưng cảm giác nóng ấm, căng tức bên trong làm nàng thấy buồn buồn, lâng lâng như bị nín tiểu trên đoạn đường xa, rồi được giải quyết đúng lúc.
Hành gồng người mặt đỏ bừng lên, cảm giác ma sát bên trong hậu môn bó chặt của Thùy Dương, làm gã mất kiểm soát thật nhanh. Dương vật gã co giật mạnh, rồi phóng xuất sâu bên trong nàng.
Hành ngã người đè lên Thùy Dương, tay hắn vòng xuống bóp nghiến hai vú nàng, mắt lim dim tận hưởng cảm giác sướng khoái còn lâng lâng trong người.
Thùy Dương bị ép lên phòng cùng với Ngọc, tên Hành khóa trái bên ngoài phòng. Thùy Dương thẫn thờ ngồi sát góc phòng. Mắt nàng nhìn căng phòng, trang trí màu hồng, điệu đà phong cách thiếu nữ mới lớn. Ngọc gục mặt lên hai đầu gối, vai cô bé run run, cô khóc vì xấu hổ, áy náy, không dám đối diện với Thùy Dương.
– Luận bị chúng làm gì? Tuấn và Nam đâu? – Chợt giọng Thùy Dương trầm trầm hỏi.
– Anh Luận… Anh Luận thảm lắm chị ơi! Em, Tuấn, Nam và anh Luận bị ép lên một chiếc xe ngay đêm đó, chạy thẳng một mạch vào Sài Gòn. Bọn em không dám chống cự, bọn chúng có súng. Bọn chúng biết nhà em không có người, chúng kéo đến nhà em. Chúng dường như rất ghét anh Luận, ảnh bị đánh không ra hình người nữa. Chúng trói cả ba người ở phòng kế bên. Chúng… luân phiên cưỡng hiếp em suốt mấy ngày.
Ngọc nhìn lên chiếc giường màu hồng, nhàu nát với ánh mắt sợ hãi.
– Bọn chúng có mấy người?
Thùy Dương căm giận nghe câu chuyện của Ngọc, nàng đoán lờ mờ thảm cảnh của Luận có thể liên quan đến mình.
– Hành, còn hai thằng nữa. Bọn chúng đi mua thức ăn rồi. Sáng nay có người gọi cho Hành, báo cho hắn số điện thoại của chị! Nó ép em gọi. Em không đồng ý, nó bảo gã kia chặt ngón tay anh Luận… Hu hu… Ảnh đau đến mức ngất xỉu… Em… Em…
Ngọc sà vào lòng Thùy Dương khóc nức nở.
– Em xin lỗi chị. Chị ơi, em thề là em không muốn. Nhưng em sợ lắm, em sợ hắn…
Ngọc khóc nức nở trong ngực nàng.
Tay Thùy Dương đưa lên vuốt mái tóc của Ngọc, nó rối tung, nhiều chỗ bết lại đóng khô cứng như bị dính chất dơ.
– Em đừng khóc nữa. Chị không giận em đâu.
Thùy Dương ôm đầu Ngọc vào lòng.
– Mình phải cố gắng sống để vượt qua chuyện này. Dù thế nào cũng phải sống. – Giọng nàng trầm xuống.
– Sao em lại để mình dơ như vậy chứ? Để chị tẩy rửa, gội đầu cho em nhé.
– Không, không… Em cố tình như thế. Em muốn chúng ghê tởm em. Không chạm vào em nữa. – Ngọc bừng tỉnh, xua tay liên tục.
– Không được. Em thấy chúng thế nào? Chúng không chạm vào em nữa thật sao? Hay hành hạ em thô bạo hơn?
Ngọc cúi đầu suy nghĩ, dường như hai ngày nay, nàng bị đối xử thô bạo hơn thật. Chúng chẳng thèm cưỡng đoạt cô nữa, mà chỉ bắt cô dùng miệng giải quyết sinh lý cho chúng. Miệng cô ê ẩm, mỏi nhừ, tinh trùng bị ép nuốt vào nhiều đến mức đến bữa cũng không thấy đói.
Hai chị em dìu nhau vào phòng tắm. Khi nhìn thấy cơ thể Ngọc, Thùy Dương ứa nước mắt, dấu vết trên cơ thể cô bé tố cáo những hành động thú vật của ba gã đàn ông suốt mấy ngày qua. Vết bầm tím khắp nơi, núm vú và hạ thể bầm đen những dấu răng cắn. Thùy Dương không tưởng tượng được Ngọc đã sống trong địa ngục trần gian này như thế nào.
Thùy Dương dịu dàng gội đầu cho Ngọc, tẩy rữa khắp thân thể Ngọc, bàn tay nàng nhẹ nhàng xoa dịu những vết bầm trên cơ thể cô bé.
– Hai gã kia tên gì? Có mặt trong buổi tiệc đêm đó không?
Thùy Dương vừa tắm cho mình, vừa hỏi.
– Một tên cao ốm, hôm đó ngồi kế bên em, tên Thuận. Còn một thằng già nữa thì em không biết tên, gần bốn mươi tuổi rồi, mắt hí, gò má cao. Hắn rất bệnh hoạn, là hắn đã cắn khắp cả người em. Em muốn giết hắn, dù bị bắt ở tù em cũng muốn giết hắn.
Mắt Ngọc rưng rưng, nỗi thống khổ của cô đã quá mức chịu đựng.
– Chúng dường như rất căm thù chị. Chị biết không? – Ngọc chợt nhớ.
– Chị biết. Chị xâm nhập vào phòng riêng của ông Cung, cha hắn, lắp thiết bị truyền tải thông tin về cục cảnh sát. Do chị đã làm liên lụy em.
Thùy Dương thở dài.
– Chị… Chị là cảnh sát.
Ngọc há hốc miệng.
– Không. Chị mà là cảnh sát thì tên Hành không mềm xương với chị sao?
Thùy Dương buồn cười.
– Chị giúp họ để cứu chồng mình thôi.
Thùy Dương kể vắn tắt cho Ngọc nghe, cô bé tròn mắt hâm mộ. Đúng là con nít, thoáng chốc cô đã quên khuấy chuyện mình bị bắt làm nô lệ tình dục mấy ngày nay.
– Chị có kế hoạch gì không?
Ngọc vô tình xem Thùy Dương như điểm tựa của mình.
– Trong hoàn cảnh này, chị em mình phải nương tựa nhau. Đừng nên kháng cự bọn chúng. Vì kết quả chỉ có chọc chúng điên tiết hơn, thô bạo hơn với mình.
– Nhưng… – Ngọc phân vân.
…
Hành ngồi trên ghế salon, dương vật hắn lòng thòng ướt đẫm giữa hai chân. Tay hắn cầm chiếc Iphone của mình, ngón tay lia qua lia lại trên màn hình, thích thú cười một mình. Hắn đang xem lại tác phẩm của mình, những hình ảnh hắn hành hạ Thùy Dương.
Chợt Hành nhìn thấy chiếc bóp tay của Thùy Dương bị vứt lăn lóc giữa phòng khách, bên đống những mảnh váy và đồ lót bị xé vụn của Thùy Dương. Hắn vùng người bật dậy, chạy đến, nhặt chiếc ví lên.
Hắn đổ dốc chiếc ví lên bàn, các vật phẩm cá nhân son phấn của Thùy Dương văng tung tóe khắp nơi và cả chiếc điện thoại của nàng rơi xuống mặt bàn. Hành cầm chiếc điện thoại của Thùy Dương vào tay, hắn mở màn hình. Trên màn hình khóa của điện thoại là ảnh chụp Thùy Dương ngồi trong vòng tay Thế Toàn, hai người nở nụ cười rạng rỡ hạnh phúc.
Mắt Hành lóe sáng, răng hắn nghiến lại phát ra tiếng kèn kẹt. Hiện giờ hắn đã mất tất cả, cha hắn lưu vong nơi xứ người, tài sản gia đình bị quản thúc. Bản thân hắn sắp phải đưa ra quyết định cuối cùng, hoặc sang Trung Quốc với cha mình, hoặc ở lại Việt Nam trở thành một kẻ đầu đường xó chợ. Tất cả như một cơn ác mộng, đều là do ả đàn bà này ban tặng cho hắn. Hắn không cam tâm, nhưng hắn biết mọi chuyện đều đã quá muộn để thay đổi.
Nhìn hình ảnh hạnh phúc tươi cười của vợ chồng Thùy Dương, Hành căm hận đến run rẩy. Gã muốn trả thù, những cách trả thù kinh khủng nhất được hắn nghĩ đến trong đầu. Nhưng hắn chỉ muốn cách trả thù chậm rãi nhất, tổn thương đau đớn nhất cho Thùy Dương.
Mắt Hành chợt lóe lên, ngón tay hắn lướt trên màn hình điện thoại, hắn dễ dàng tìm thấy số điện thoại chồng Thùy Dương, lưu trong danh bạ dưới tên My Darling, có cả email của anh ***1979.
Hành mỉm cười nhìn màn hình điện thoại của mình, email sent. Hắn biết mình sẽ không cần chờ lâu.
Đúng như hắn dự đoán, năm phút sau, điện thoại Thùy Dương reo lên liên tục, số của Thế Toàn. Gã nhìn thích thú, khuôn mặt mỉm cười của Thế Toàn hiện trên màn hình, Hành không nhấc máy. Sau một lúc, máy điện thoại của Thùy Dương nhận được một tin nhắn từ Thế Toàn.
“Xin đừng tổn hại vợ tôi! Các anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều đáp ứng. Tôi cam đoan đáp ứng bất cứ yêu cầu gì!”
Hành bật cười ha hả, rồi chợt nghẹn lại, mặt đỏ bừng. Tiền ư? Chỉ ba ngày trước, tiền đối với hắn chỉ là rác rưởi, muốn đốt, muốn xé bao nhiêu cũng được, nhưng giờ đây, nhìn số tiền còn lại trong tay mình vơi dần, hắn thấy lòng mình đau đớn.
“Mày cứ chờ đi! Tao sẽ thưởng thức vợ mày từ từ. Tao sẽ gửi cho mày những tấm hình khác đẹp hơn!”
Thế Toàn đọc dòng tin nhắn đến từ máy vợ mình mà tim anh như thắt lại. Trên màn hình laptop trước mặt anh là hình ảnh Thùy Dương không mảnh vải che thân, bị hành hạ đau đớn tủi nhục, nước mắt nàng dàn dụa chảy tràn cả gương mặt. Thế Toàn nghiến răng tức giận đến run rẩy, tay anh nắm chặt đến mức có thể nghe các khớp xương phát ra tiếng răn rắc. Buổi chiều hôm nay, ngồi trong văn phòng anh đã cảm thấy bất an, anh gọi về điện thoại nhà liên tục nhưng Thùy Dương không có ở nhà, đang định gọi di động cho nàng thì email của anh nhận được thư từ một tài khoản lạ.
Thế Toàn vò đầu bức tai, anh đã nhắn lại liên tục bốn tin khác, xin chuộc lại vợ mình, nhưng hắn dứt khoát không trả lời. Máy điện thoại của Thùy Dương đã bị tắt. Anh đành gửi lại các tin nhắn đó theo địa chỉ email mà mình nhận được, vẫn không có hồi âm.
…
Bất chợt, cánh cửa phòng tắm bật mở, hai gã đàn ông mỉm cười bước vào.
Gã đàn ông bên trái, hay phù hợp hơn là một cậu bé, chính là tên Thuận cao gầy mà Thùy Dương đã gặp trong buổi tiệc.
Thùy Dương tròn mắt nhìn gã đàn ông bên phải, nàng mãi mãi không bao giờ quên gương mặt của hắn. Gò má cao, mắt ti hí, răng hô vàng ám khói thuốc. Gã chính là tên quản giáo Bình đã sàm sỡ nàng với các lý do bẩn thỉu.
Gã trốn vào Nam theo Hành, rõ ràng gã đang sợ những chứng cứ bất lợi của mình trong máy ông Cung bị lộ ra.
– Cô em, còn nhớ anh không?
Mắt hắn lóe sáng nhìn thân thể trần truồng của nàng.
Hai gã hau háu nhìn cơ thể Thùy Dương, gã không giấu diếm sự thèm thuồng của mình đối với nàng.
Thùy Dương hít một hơi sâu, nàng đứng thẳng người lên, phô bày hết những đường cong cơ thể và làn da trắng mịn không tì vết của mình.
– Các anh muốn tôi ư? Vậy thì đến đây đi. – Thùy Dương nói.
Bình thoáng ngạc nhiên vì biểu hiện của nàng, nhưng gã chỉ nhếch mép lên cười, tay cởi quần áo của mình.
Hai gã bước thẳng tới, dương vật nửa cương, đung đưa theo bước chân. Thùy Dương nhắm mắt lại, cơ thể nàng run rẩy. Dù biết mình không có khả năng chống cự, nhưng cứ như thế chấp nhận cho những người đàn ông lại chiếm đoạt mình. Nàng thật sự không cam tâm.
Bình vồ lấy nai bầu vú căng tròn của Thùy Dương, miệng hắn há rộng hết cỡ như muốn nhét hết da thịt nàng vào miệng, một tay hắn nhào bóp vú còn lại của nàng không thương tiếc. Thùy Dương gồng cứng cả người, hai tay nàng bấu vào bên đùi mình đau muốn bật máu. Nàng cảm nhận chiếc lưỡi nhám sờn trắng nhơ bẩn của Bình đang rà quét từng ly da thịt trên ngực mình. Nàng rùng mình, da gà nổi sờn lên khắp thân thể.
– Ha ha, thích rồi hả? Mày là một con đàn bà dâm đãng. Tao biết mà.
Bình thích thú, giọng gã làu bàu khó khăn thoát ra khỏi miệng bị trám gần kín bởi núm vú của Thùy Dương, tay gã không ngừng vuốt ve làm cả lông tơ của nàng cũng muốn dựng lên.
Thuận ôm vòng lấy eo Thùy Dương, tay vòng lên trên, mân mê hai bầu vú nàng. Gã cúi xuống hôn một bên cổ nàng, mút lấy dái tai. Lưỡi hắn liếm bên má nàng, bàn tay nầng cằm nàng quay qua phía hắn, ép buộc đôi môi nàng đón nhận lưỡi của hắn. Thùy Dương nhăn mặt, miệng nàng không mở ra, hắn chỉ có thể ngấu nghiến đôi môi nhỏ xinh xắn của nàng.
Chợt Thùy Dương run nhẹ. Bàn tay của Bình đã xâm nhập vị trí mẫn cảm nhất của nàng, ngón tay hắn như chơi đùa với hai mép thịt đỏ mộng của Thùy Dương. Một, hai rồi ba ngón khẽ luồn vào người nàng. Thùy Dương run rẩy. Hơi thở nàng nặng nề hơn.
Gã Bình thích thú nhìn đôi lông mày cong vút của Thùy Dương nhíu lại, mắt nàng nhắm chặt. Những ngón tay hắn không ngừng móc liên tục trong người Thùy Dương, mắt không ngừng quan sát nét mặt nàng. Cơ thể Thùy Dương run mạnh hơn, làn da nàng đỏ bừng lên, hai đầu gối muốn nhũng xuống, âm hộ nàng nóng bừng, nhòe nhoẹt nước nhờn.
– Ha ha… Tao nói rồi. Mày là con đĩ dâm đãng.
Bình không ngừng thóa mạ nàng, tay gã không ngừng móc sâu vào người nàng, một dòng nước trong chảy dài theo cánh tay hắn.
Thùy Dương mím chặt môi, uất ức, nước mắt nàng chảy dài bên khóe mắt, lập tức bị Thuận le lưỡi liếm sạch.
Bình bắt Thùy Dương chống tay lên thành bồn tắm. Nàng nhắm mắt chấp nhập, hai bàn tay nhỏ bấu chặt vào thành gạch men. Gã Bình chậm rãi đút dương vật vào trong nàng. Gã thưởng thức triệt để từng thớ thịt Thùy Dương run rẩy theo dương vật gã sâu dần vào người nàng. Bất chợt gã nhấp hết vào trong.
– Ah…
Thùy Dương bật la lên.