Phần 50
Hai ngày sau, Thùy Dương và Thế Toàn vẫn tiếp tục ở lại nhà ông Cương, bên ngoài có đội cảnh sát túc trực 24/24, nên an toàn của họ tạm thời không cần lo lắng.
Hôm nay, nắng chiều vàng óng ả, phủ xuống phía sau căn nhà. Tiếng đùa giỡn cười vui của Thùy Dương vang vọng khắp nơi. Nàng mặc một bộ đồ thun mỏng, trầm mình bơi lội cùng Thế Toàn. Nàng nói nhỏ gì đó vào tai anh, rồi che miệng cười khúc khích. Hai tay nàng sâu dưới nước, chợt Thùy Dương lặn xuống giữa hai chân chồng.
Nàng trồi người lên giữa hồ, tay nàng đưa lên cao quay vòng vòng chiếc quần bơi của Thế Toàn. Anh cười khổ, đây là nhà ông Cương, phía sau bếp còn bà quản gia đang nấu ăn, Thùy Dương lại vô tư như còn ở nhà mình. Chợt anh thấy Thùy Dương cởi chiếc áo thun đang mặc của mình, hai vú nàng tròn căng bóng loáng, hai núm vú hơi co nhỏ lại vì lạnh.
Thế Toàn gầm lên bơi theo nàng, dù anh biết dưới nước anh chưa bao giờ đuổi kịp vợ mình. Thùy Dương bơi qua mép hồ bên kia, rồi quay lại chờ anh tới. Tay nàng ném lên thành hồ bơi chiếc quần sũng nước của Thế Toàn và cả hai mảnh thun trên người nàng dùng làm đồ bơi. Thế Toàn lao đến, dương vật anh cương lên, đung đưa dưới nước. Hai chân Thùy Dương mở rộng, đón dương vật anh vào người nàng.
– Ưm… – nàng rên khẽ.
Hai tay nàng ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc của chồng, cảm nhận cơ lưng của anh chuyển động nhẹ nhàng. Thùy Dương cúi xuống cắn lên vai anh, giữ tiếng rên rĩ thật khẽ, hy vọng không ảnh hưởng đến bà quản gia.
Sự thật là bà ta đang lay hoay chuyện bếp núc, không có thời gian quan tâm tới đôi vợ chồng trẻ này. Hai đêm liên tục, buổi tối bà thật khó ngủ với tiếng rên rỉ trên lầu vọng xuống, nhưng bà không hề trách họ, chuyện của họ chỉ làm bà nhớ đến tuổi thanh xuân và người chồng quá cố của mình thôi.
Nhưng có một đôi mắt sáng, không chớp nhìn vợ chồng Thùy Dương, hâm mộ hạnh phúc của họ. Kim đang đứng bên lối đi nhỏ. Nàng vừa được trở lại nhận nhiệm vụ, bảo vệ cận thân cho vợ chồng Thùy Dương. Nàng đến đây từ lúc Thùy Dương bắt đầu cởi áo thun của mình. Đối với Kim, Thùy Dương là hiện thân của một người phụ nữ hiện đại, tự tin, xinh đẹp, dám yêu dám làm, hình mẫu mà Kim hâm mộ hướng tới. Nhìn Thùy Dương xinh đẹp, vui vẻ hạnh phúc trong vòng tay chồng, không ai nghĩ đến việc hai ngày trước nàng vì cứu chồng đã ngụp lặn trong vũng lầy nhục dục.
Kim thấy hổ thẹn khi nghĩ đến bản thân mình. Từ hôm đó, trở về, trạng thái tinh thần nàng vẫn chưa ổn định lại được. Hàng đêm, nàng mơ đến cảnh tượng hoang đàn đêm đó, những cơ thể ấm nóng, những bàn tay mơn trớn, những chiếc dương vật to dài luân phiên vào trong nàng. Rồi cảnh nàng bị trói quặt hai tay sau lưng, quỳ trên hai chân, mặt chà sát xuống cỏ theo từng cú thúc sâu từ phía sau. Rồi cảm giác đau đớn, nhớp nhúa, hôi hám của đám lưu manh đường phố xâu xé cơ thể mình. Nàng bừng tỉnh, sau lưng nhễ nhại mồ hôi, hạ thể cũng ướt đẫm nước nhờn, đóng thành vũng trên ra trải giường.
Chiều tối hôm đó, mọi người tổ chức ăn uống vui vẻ với nhau, để chia tay hai vợ chồng Thùy Dương về Sài Gòn ngay tối khuya, chuyến bay lúc 22h30.
Ngồi quanh bàn ăn gồm có ông Cương, vợ chồng Thế Toàn và Kim, chỉ có bốn người nhưng không khí rất ấm cúng và gần gũi.
Thế Toàn và ông Cương uống rượu với nhau đến mặt đỏ bừng. Kim và Thùy Dương chỉ góp vui một hai ly nhưng rượu nặng cũng làm hai nàng má hồng lên.
Bất chợt Thế Toàn thấy choáng váng, hai tay anh đưa lên ôm đầu, rồi gục xuống bàn.
– Anh, anh sao vậy? – Thùy Dương hoảng hốt quay sang anh.
– Anh ta không sao đâu! Chí một ít thuốc an thần, sẽ giúp anh ta ngủ ngon giấc tới sáng. – Ông Cương nói.
– Thuốc? Ông làm trò quỷ gì vậy? Tại sao ông làm như vậy chứ? – Thùy Dương giận dữ hét lên.
– Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi nên nói với cô trước, nhưng nhìn tình cảm của Thế Toàn dành cho cô. Tôi biết chắc anh ta sẽ không đồng ý đề nghị của tôi. Nên tôi đành làm vậy… – ông Cương nói giọng áy náy.
– Đề nghị gì? Thỏa thuận của chúng ta đã chấm dứt. Tôi không muốn nghe đề nghị gì của ông hết. – Thùy Dương bực tức mặt đỏ bừng.
– Đây không phải là việc của riêng tôi. Đây là hệ lụy của chúng ta. – Giọng ông kiên nhẫn. – Ngày nào chưa bắt được tên Hồng, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Trong trường hợp đó, gia đình cô sẽ nguy hiểm hơn bản thân tôi rất nhiều, cho dù cô có về Sài Gòn an toàn thì sự an toàn đó cũng sẽ kéo dài được vài ngày thôi.
Thùy Dương nhớ đến tên điên đó, nhờ đến đôi mắt đỏ ngầu, đến giọng cười điên cuồng của hắn, nàng cảm thấy rùng mình sợ hãi.
– Nhưng tôi làm được gì chứ? – Thùy Dương nói.
– Chúng tôi phát hiện một gã lởn vởn trong vài ngày xung quanh căn nhà. Rất có thể là tai mắt của hắn. Bọn chúng tìm kiếm cơ hội bắt cô.
– Sao ông không bắt gã tra hỏi nơi trốn của Hồng? Tôi tin với khả năng của các ông, không gì không moi ra được từ miệng gã đó. – Thùy Dương nói.
– Đâu có đơn giản như vậy! Tôi tin chắc với kinh nghiệm và khả năng của Hồng, không bao giờ gã để đầu mối rõ ràng trước mặt chúng ta như vậy. Gã đó cũng không biết nơi ở của Hồng. Chúng liên lạc với nhau qua điện thoại. – Ông nói một cách tự tin.
– Chúng ta cần giăng một chiếc bẫy dụ rắn ra khỏi hang. – Ông Cương nói tiếp.
– Ông muốn tôi trở thành mồi câu? – Thùy Dương sững sờ vỡ lẽ ra mọi chuyện.
Chuyện này quá nguy hiểm, Thế Toàn dứt khoát sẽ không đồng ý, dù ông Cương có bắt anh giam lại, anh cũng sẽ phản đối. Vì thế ông ta chỉ còn cách thuốc anh, cho anh ngủ đi, rồi thuyết phục Thùy Dương.
– Không phải là mồi câu, chỉ là thu hút chú ý của bọn chúng thôi. Tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì. Có thể cô chưa giáp mặt tên Hồng thì chúng tôi đã tóm được gã. – Ông Cương rất tự tin với kế hoạch của mình.
– Làm sao ông có thể tự tin như vậy chứ?! – Thùy Dương không thể an tâm với những câu nói suông của ông ta.
– Bằng thứ này. – Ông Cương nói, tay ông rút ra khẩu súng K59 đen ngòm đặt lên bàn.
Thùy Dương nhìn chằm chằm khẩu súng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một khẩu súng thật gần như vậy. Nàng cảm nhận được sức nặng của nó qua âm thanh phát ra khi được đặt lên mặt bàn gỗ.
– Lần này, chúng tôi được chỉ thị sử dụng vũ khí nóng nếu bọn chúng chống cự. Không những như thế chúng tôi còn nhận được hỗ trợ từ đội cảnh sát đặc nhiệm. – Ông dương dương tự đắc.
Thùy Dương nhìn sâu vào ánh mắt ông Cương, ông rất nghiêm túc vì chuyện này. Nàng hiểu tuy lý do ông đưa ra chủ yếu là để thuyết phục nàng, nhưng nàng từng tiếp xúc với tên điên đó, nàng biết gã sẵn sàng tìm vào Sài Gòn chỉ để trả thù nàng. Nếu thật sự chuyện đó xảy ra, thì… Thùy Dương chợt nhìn sang Thế Toàn, mặt anh đã bớt đỏ, hơi thở đều đều.
– Được, tôi chấp thuận. Nhưng tôi muốn biết ông bảo đảm an toàn cho tôi như thế nào?
– Thế này nhé… Cô sẽ…
…
Lúc 9h00, Thùy Dương cặp tay, lên xe cùng một người đàn ông, dáng người khá giống Thế Toàn. Phía trước xe, Kim ngồi bên anh tài xế cũng được thay thế bởi một cảnh sát.
Thùy Dương khá yên tâm với kế hoạch của ông Cương, lớp bảo vệ kế bên nàng được trang bị súng đầy đủ. Nhưng đó chỉ mới là bề nổi của tảng băng, phía sau nàng còn thêm một lớp bảo vệ nữa, ngụy trang trong một chiếc taxi đi theo. Các tầng lưới khác thì ông Cương chỉ giải thích sơ sài, vừa đủ để Thùy Dương hiểu rằng hai lớp bảo vệ của nàng chỉ là dự phòng, họ chỉ ra tay khi nàng gặp nguy hiểm.
Chiếc xe đi ra đường lớn, nàng có thể thấy chiếc taxi xanh với biển số 69 đuôi, đang chờ bên lề đường chờ xe nàng vượt lên trước. Hai chiếc xe không chạy quá gần nhau, họ phối hợp với nhau rất chuyên nghiệp lúc trên lúc dưới, đổi lane qua lại.
Khi đến gần đường vào cao tốc Nội bài, một chiếc xe đen khác chạy vượt qua xe Thùy Dương. Rồi chạy chậm lại trước đầu xe, anh tài xế rú ga sang lane cho xe vượt qua, nhưng chiếc xe đó như được báo trước, cũng rú ga, và sang lane. Vài lần như vậy xe họ không cách gì vượt qua được. Chiếc taxi xanh bắt đầu chen vào giữa, cố gắng vượt qua, nhưng vẫn chưa thành công. Bất chợt chiếc xe đó thắng gấp. Chiếc taxi không dừng kịp, tông thẳng vào sau xe, bị buột phải dừng lại.
– Đi tiếp, đi tiếp, không được dừng lại. – Giọng nói ông Cương vang lên trong điện đàm.
Anh tài xế tiếp tục cho lao vút đi về hướng đường dẫn vào đường cao tốc. Thùy Dương bắt đầu lo lắng, nàng cảm thấy kế hoạch không được suôn sẻ như ông Cương nói. Chiếc xe đen đó cố tình gây tai nạn có chủ đích với xe taxi phía bên nàng.
Chiếc xe lao đi vun vút trên đường cao tốc, bất chợt tưng lên nhẹ, rồi chao đảo dữ dội.
– ĐM, tụi nó cài đinh trên đường. – Anh tài xế gầm lên, cố hết sức kềm chiếc xe lại.
Chiếc xe quay ngang, trượt dài trên đường, tiếng vành lốp cạ xuống mặt đường, tiếng thét của Thùy Dương vang vọng trên đoạn đường cao tốc vắng. Chiếc xe hết đà, dừng lại bên vệ đường.
Chưa kịp hoàn hồn thì đầu Thùy Dương bị anh cảnh sát đóng giả Thế Toàn kế bên nàng đè thấp xuống. Tay anh ta lăm lăm khẩu súng, khẽ kéo kính điện xuống.
Hai người phía trước, Kim và anh tài xế bước ra khỏi xe, súng lăm lăm trong tay, hai người chặn hai bên cửa sau của chiếc xe.
– Bốp bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên trong bụi cỏ gần bên. Một bóng người cao lớn đứng lên, trong ánh sáng lờ mờ có thể nhận ra Hồng. Hắn bước tới, miệng mỉm cười đắc ý.
– Chuyên nghiệp lắm. Cảnh sát an ninh mà cũng khá như vậy. Hay hay…
– Hồng, anh đã bị bắt. Giơ tay lên đầu. – Giọng Kim vang lên, có thể nghe tiếng nàng nghiến răng trèo trẹo.
– Ha ha… Bắt tao sao? Sao mày không nhìn xung quanh hả. – Giọng hắn trêu trọc như.
Xung quanh vệ cỏ chợt có thêm bốn bóng đen nữa xuất hiện, trong tay chúng lù lù những khẩu súng đen.
Hồng bước tới, tay hắn đưa lên miệng, dùng răng cắn vật gì đó rồi rút ra.
– Sao mày không nhìn đây là cái gì? – Tay gã đưa tới trước, nắm chặt một trái lựu đạn mỏ vịt, miệng gã đang ngậm chiếc chốt an toàn.
– Mày muốn gì? Tao sẽ hạ mày trước khi mày kịp ném thứ đó. – Giọng Kim kiên quyết.
– Thử xem, mày chỉ có một cơ hội. Bắn đi. – Gã ngênh ngênh, tay đưa ra sau chuẩn bị tư thế ném.
Kim nghiến răng ken két, nàng biết trong bóng tối và khoảng cách này, muốn bắn trúng hắn là vô cùng khó khăn, chưa nói đến việc một phát đánh gục. Cho dù hạ hắn thì xung quanh vẫn còn bốn khẩu súng khác sẵn sàng nả đạn vào bọn nàng. Biện pháp duy nhất để bảo đảm an toàn cho Thùy Dương hiện giờ là kéo dài thời gian chờ chiếc lưới của ông Cương chụp xuống.
Thùy Dương bắt đầu run rẩy trong xe, nàng hối hận khi đáp ứng chuyện này. Nàng sợ ngày mai mình không còn được thấy ánh sáng mặt trời, thấy gương mặt thương yêu của Thế Toàn.
– Mày muốn gì? – Kim nói.
– Không cần dài dòng. Đưa con bé đó qua đây. Bọn mày không cần bán mạng bảo vệ nó nữa. Chuyện còn lại là của tao.
– Mày nghĩ bọn tao sẽ chấp thuận ư? Ha ha… – anh cảnh sát ngồi trong xe nói vọng ra.
– Nếu không bắt sống được nó, thì tao thí luôn. Nó không thể sống yên ổn khi chạm tới thằng này. – Tay gã đưa ra sau như muốn ném trái lựu đạn trong tay.
– Khoan… Tôi sẽ đi… – Bất chợt Thùy Dương ngẩng đầu lên, hét lên.
– Đoàng… Đoàng… Đoàng…
Bất chợt năm tiếng súng nổ vang chát chúa từ nhiều hướng khác nhau. Thùy Dương ngơ ngác nhìn năm bóng người đứng trong bụi cỏ ngã gục xuống.
– Lựu đạn… Nằm xuống… – Tiếng Kim thét lên vang vọng.
Ầm…
Một tiếng nổ kinh thiên.
Thùy Dương bị anh cảnh sát đè sấp xuống ghế, người anh phủ lên nàng. Tai nàng lùng bùng, đầu óc mơ màng. Tiếng kính vỡ, tiếng đất đá rơi rụng ào ào trên mui xe.
Rồi người nàng nhẹ bẫng, anh cảnh sát ngồi thẳng lên, đưa tay đỡ nàng ngồi lên. Anh hỏi han gì đó, Thùy Dương chỉ biết gật gật, nàng còn đang bị sốc trước chuyện mới xảy ra. Nàng vừa vượt qua cửa sống chết, nàng vừa gần bên một trái lựu đạn phát nổ, nàng vừa chứng kiến năm phát súng tước đi mạng sống năm người đàn ông. Tất cả những chuyện này như phim ảnh.
Cánh cửa sau lưng Thùy Dương bật mở, một người đàn ông mặc quân phục rằn ri, che kín mặt bằng mũ len xanh chỉ chừa ra đôi mắt, lăm lăm khẩu súng máy cỡ nhỏ. Tay gã đưa ra về phía nàng.
– Phi Hổ ư? – Thùy Dương lẩm bẩm.
– Ặc, không phải, là đội cảnh sát đặc nhiệm. – Anh cảnh sát ngồi kế bên Thùy Dương suýt nữa phí cười trước vẻ mặt ngơ ngác của nàng.
…
Trong căn phòng thân quen tại căn nhà của mình, Thùy Dương nằm áp má lên ngực Thế Toàn, nàng rất thích lắng nghe tiếng trái tim khỏe mạnh của anh đập trong lồng ngực.
– Em nói cho anh nghe xem đêm đó xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao anh không nhớ gì hết vậy? – Thế Toàn cúi đầu xuống hỏi vợ.
– Trời, em nói anh nghe rồi! Không có chuyện gì hết! Anh uống say. Em hoãn chuyến bay, thế thôi.
Thùy Dương không muốn nói cho anh nghe. Có một số việc nàng thấy ngay cả chính bản thân mình chứng kiến, mà bây giờ nhớ lại cũng thấy rất hoang đường.
Thế Toàn gãi đầu, anh không biết làm thế nào để giải thích chuyện này. Say đến không nhớ gì ư? Phi lý.
Chợt Thùy Dương ngồi bật dậy, chui đầu vào chăn, miệng nàng mút lấy dương vật còn ướt đẫm tinh dịch của Thế Toàn. Đây là cách hay nhất để lôi anh ra khỏi vòng luẩn quẩn suy đoán về chuyện hôm đó.
Từ hôm ở nhà ông Cương, thử nuốt tinh dịch Thế Toàn lần đầu tiên, Thùy Dương cảm thấy mình bắt đầu nhớ nhung mùi vị đó. Nàng cũng hứa với lòng mình chỉ chấp nhận mùi vị của Thế Toàn mà không một người nào khác.
Thế Toàn quả thật quên khuấy đi những câu hỏi ngổn ngang trong đầu. Dương vật của anh lại bị đánh thức trong miệng Thùy Dương.
Căn phòng của hai người lại vang lên tiếng rên rĩ cuồng nhiệt liên miên không dứt.