Phần 5
Sáng hôm sau, Youtube phát tán với tốc độ chóng mặt một đoạn video clip quay bằng điện thoại, khá mờ nhạt, nhưng khá rõ hình dáng của một cặp đôi làm tình trên ban công khách sạn 5 sao lớn nhất Sài Gòn. Khi công an vào cuộc, thì quản lý khách sạn đã cung cấp tên của hai khách Hong Kong vừa bay về nước ngay sáng hôm sau. Đó dĩ nhiên là nhờ mối quan hệ của Toàn tác động. Vì một kỷ niệm đáng nhớ của hai vợ chồng, mọi việc đều đáng giá.
…
Sau đó 1 năm, vợ chồng Thùy Dương – Thế Toàn chuyển ra một ngôi biệt thự tại Quận 2. Ngôi biệt thự có diện tích khá lớn, gần 700m2, phía trước là thảm cỏ xanh, vườn hoa lan nhỏ, một căn chòi mái ngói trên thảm cỏ đủ chỗ cho 6 người ngồi, phía sau có hồ bơi biệt lập dài 20m. Thùy Dương rất hài lòng về ngôi nhà. Đối với nàng đó là một thế giới riêng của hai vợ chồng, một thế giới hoàn toàn tự do không có sự gò bó.
1 tuần sau khi dọn nhà, Thế Toàn nói với vợ mình sẽ tổ chức tân gia, mời bạn bè cơ quan chồng và anh em hội tennis tới chơi. Hai vợ chồng đồng ý và thống nhất ngày Chủ Nhật tới sẽ tổ chức BBQ ngoài trời quanh khu vực hồ bơi, khách mời được khuyến khích mang theo đồ bơi.
– Anh muốn em thật đẹp, thật vui trong ngày hôm đó. – Thế Toàn nhìn sâu vào mắt nàng và nói. Giọng anh hơi rung rung.
– Em lúc nào chẳng đẹp… Hi hi – Thùy Dương khúc khích cười trong vòng tay chồng.
– Haizz… anh biết chứ. Nhưng anh muốn em cảm thấy tự do, thoải mái, không vì hôn nhân của mình mà ràng buộc. – Toàn ngừng một chút, mắt nhìn vợ với tất cả yêu thương.
Thùy Dương tròn mắt nhìn chồng, đang suy nghĩ về ý tứ trong câu nói của chồng.
– Anh ý thức được rằng anh đang sở hữu một món quà hoàn mỹ của thượng đế, anh không thể vì chút ích kỷ của mình mà ngăn cản em bay xa ra thế giới bên ngoài. Nhưng em yên tâm, dù em bay đến đâu, anh vẫn luôn bên em.
Toàn hít một hơi sâu, chàng nói thật nhanh như có chuẩn bị trước.
Thùy Dương vẫn hướng ánh mắt trân trân nhìn chồng, ánh mắt của nàng chuyển từ mắt này sang mắt kia của chồng, như tìm kiếm hết ý nghĩa câu nói của chồng. Nàng không phải không hiểu, nhưng nàng không ngờ Toàn có thể thông suốt được tâm nguyện nàng chôn kín bao lâu. Suốt một năm qua, từ sau đêm tân hôn, hai vợ chồng quay lại sinh hoạt bình thường, cũng không nhắc đến chuyện của đêm hôm đó.
Thể hiện bên ngoài, Toàn không kém hơn bất cứ người chồng hoàn hảo nào, về thu nhập, về ân cần chăm sóc vợ, về sức khỏe chăn gối. Thùy Dương nhận thức mình đang được tắm trong ánh nắng hạnh phúc, nhưng ánh nắng chỉ phủ xuống khi có mặt Toàn bên cạnh, khi vắng mặt anh mây đen lại kéo về lạnh lẽo âm u trong cõi lòng Thùy Dương.
Đối với Thế Toàn, từ sau đêm tân hôn, anh đã tránh suy nghĩ đến những gì xảy ra. Anh luôn cố gắng bình thường, như bao người chồng khác. Nhưng mỗi khi hai vợ chồng gần nhau, anh lo lắng khi nhận ra rằng Thùy Dương không thật sự sung sướng như nàng cố gắng biểu hiện bên ngoài. Nàng vẫn đạt cao trào, nàng vẫn co thắt như muốn dìm chết dương vật anh mỗi khi nàng cực khoái.
Nhưng chưa bao giờ nàng có lại sự hưng phấn như đêm hai vợ chồng làm tình ngoài ban công. Anh lên mạng tìm hiểu về thái độ tình dục phụ nữ, anh cũng không ngờ có lúc mình phải đọc những thứ này, trước đây anh luôn tự tin rằng trình độ của mình có thể viết sách được. Anh đọc rất nhiều, để liên kết những biểu hiện và sự kiện trong câu chuyện vợ kể, để đi đến kết luận anh không thể đáp ứng đủ nhu cầu tình dục của vợ. Anh có thể thõa mãn những nhu cầu thể xác, nhưng anh còn xa mới đáp ứng đủ đòi hỏi về thõa mãn tinh thần của Thùy Dương.
Mỗi sáng, Toàn đi làm trễ hơn vợ, nhưng chưa bao giờ anh ngủ nướng để bỏ qua giây phút ngắm vợ thay quần áo, nó như một ly cà phê cực mạnh giúp anh sảng khoái mỗi ngày. Toàn nằm trên giường nhìn vợ thay quần áo đi làm, nhìn cơ thể hoàn mỹ của nàng, cơ thể của nàng ngày càng đẹp hơn. Anh không dám nghĩ đến cảm giác chia sẻ thân thể này với bất cứ một người đàn ông nào khác.
Mọi việc cứ diễn ra đều đều như thế trong suốt một năm, Toàn từ từ nhận ra Thùy Dương đang mất dần sức sống, nàng vẫn tươi khỏe, vẫn làm việc, nhưng nàng như đánh mất đi điều gì đó, điều gì rất quan trọng đối với nàng. Toàn biết phần trách nhiệm này thuộc về mình, anh phải trả lại cho Thùy Dương, trả lại cho tạo hóa một người đàn bà hoàn mỹ trước đây. Để làm được điều này anh phải vượt qua chính bản thân mình.
Thế Toàn hôn lên trán vợ rồi quay lưng đi vào Garage chuẩn bị lấy xe đi làm. Khi anh vừa đến ngạch cửa, thì tiếng Thùy Dương vang nhẹ sau lưng anh:
– Em cảm ơn anh.
Toàn đứng chững lại, hai vai anh hơi rung, nhưng mím môi kiên quyết đi tiếp. Anh biết anh không còn đường quay lại. Anh đã mở cửa cho nàng bay cao, khi quen với sự tự do trên bầu trời, liệu nàng có còn nhớ đến cái lồng chật chội này. Anh không biết mình làm đúng hay sai.
Sáng nay khi tiễn chồng đi làm, nghe những lời nói của Toàn, tim Thùy Dương đập thật mạnh và nhanh, lâu lắm rồi tim nàng không nhảy lên với nhịp độ đó. Sáng thứ Bảy, theo kế hoạch nàng sẽ đi chợ tại Metro An Phú để chuẩn bị cho bữa sáng Chủ Nhật tân gia. Nhưng đã 10h00 nàng vẫn ngồi bần thần bên ô cửa sổ, tâm trí nàng ngổn ngang, lo lắng, hồi hộp và cả sợ hãi. Nàng ý thức được đây là cơ hội của mình, nếu nàng không vượt qua được, thì vĩnh viễn phải chấp nhận chôn kín những ham muốn tiềm ẩn của mình.
Chợt chuông điện thoại bàn réo lên, Thùy Dương giật mình trở về hiện tại. Nàng đứng lên, nhấc điện thoại trong phòng bếp.
– Alô.
– Dương hả, tao nè. – Giọng Thuyên vang lên bên kia. – Đi uống café không nhỏ.
– Không. – Dương trả lời theo phản xạ, nàng không còn tâm trí cho giải trí.
– Uh, nhỏ này chán ngắt, sau đừng rủ bà nhé. Bye ah. – Thuyên giận dỗi.
Vừa đặt tai nghe xuống mắt Dương chợt sáng lên, nàng bấm gọi lại số di động của Thuyên, sau 5 tiếng reng, giọng Thuyên dài thượt bên kia vang lên:
– Gì nữa, đã nói là không uống café mà.
– Ở đâu? – Thùy Dương không đủ kiên nhẫn dài dòng.
– Haizz, rồi 41 Hồ Xuân Hương, tới liền ah.
– OK – Thùy Dương cúp máy.
Quán Café 41 Hồ Xuân Hương là quán quen của cả nhóm, nó không hoành tráng, không sang trọng, nhưng có một điểm mà cả nhóm đều thích là nó rất yên tĩnh. Không gian yên tĩnh rất thích hợp cho những người thích nói nhiều.
Chiếc taxi dừng lại êm ái trước cửa quán, Thùy Dương bước xuống. Hôm nay nàng ăn mặc rất kín đáo nhưng vẫn không thiếu nét gợi cảm, những chiếc quần nàng ưa thích đều bảo đảm phải khoe được đường nét căng tròn của cặp mông, những chiếc áo nàng thích thường không ngoài những chất liệu mỏng tang, có thể cho người đối diện thấy được áo lót nịt nữa ngực và đường hai bầu vun tròn sức sống phía trên. Thùy Dương bước vào quán, tay tháo mắt kính, khẽ gật đầu cảm ơn anh nhân viên mở cửa cho nàng, nàng đi thẳng về 1 góc quen thuộc của quán. Thuyên đã ngồi đó, hai tay chống cằm, mắt không thèm liếc lên, ra vẻ đây chảnh chọe.
– Sorry tao tới trễ chút – Thùy Dương cười nhẹ, nói.
– Không sa – ri sa – riết gì hết, đây đợi đến đói rồi, trả tiền ăn mau.
– Rồi, được rồi, đây lo hết, được chưa. – Thùy Dương ậm ừ cho qua.
– Ừm, nể tình mày mau mắn. Có chuyện gì nói? – Thuyên nói chuyện như bề trên.
– Mày rủ tao uống café mà, tao đâu có chuyện gì?
– Vậy thôi, tao uống chán rồi. Đi về ah – Thuyên nói như thật, còn nhóm người dậy.
– Thôi, thôi, tao thua. Có chuyện cần nhờ mày tư vấn chút. – Thùy Dương thừa nhận.
Thùy Dương bắt đầu kể chuyện kế hoạch tân gia, khách mời của chồng… Thuyên ngồi nhàm chán, hai tay vẫn chống cằm, lầu bầu:
– Không phải mày nhờ tao tư vấn đi chợ mua gì chứ?
Thùy Dương lắc đầu, giọng vẫn đều đều, nhưng câu chuyện bắt đầu hướng sang tình tiếc phức tạp hơn. Mắt Thuyên bắt đầu sáng lên, láo liên, môi mấp máy nhưng ráng kiềm chế không ngắt ngang lời Thùy Dương. Khi Thùy Dương kể tới những suy nghĩ của mình và những lời Toàn nói cho nàng sáng nay, Thuyên tròn mắt, nghi hoặc.
– Hai vợ chồng mày điên hết rồi. – Nó nói nhỏ với âm sắc cao như hét.
– Ơ… – Thùy Dương không biết nói gì, nghĩ hình như nó nói khá đúng.
– Tao hỏi thiệt mày? Mày muốn tự do thật ah? Mày muốn chồng mày chấp nhận cho mày thoải mái gẫn gũi người khác? – Thuyên lắc đầu, miệng hả ra như mới nghe điều gì rất hoang đường.
– Ừ thì… tao… tao không biết nói sao. Nhưng tao chỉ biết bỏ qua lần này tao sẽ nuối tiếc cả đời. – Thùy Dương nói nhanh, mặt ửng đỏ cúi nhìn bàn tay đang nóng hổi, ướt mồ hôi của mình.
Thuyên thở dài, ngã người dựa ghế, mắt nhìn chầm chầm đứa bạn chơi chung từ Trung học. Hai đứa chơi thân hơn cả chị em, không có gì giấu diếm nhau, thậm chí thói quen tình dục của Toàn, Thùy Dương cũng kể cho Thuyên nghe. Nhưng đứng trước hạnh phúc của bạn mình, Thuyên không thể dửng dưng không ý kiến. Thế nào mới là hạnh phúc cho Thùy Dương? Là lối sống cởi mở như phương Tây sao? Với lề lối truyền thống đạo đức lâu đời của Việt Nam, định kiến của xã hội đã lớn đến mức có thể nghiền nát bất cứ kẻ nào đi ngược lại. Thuyên cũng là người phụ nữ “sống không chờ đợi”, với nàng niệm “trinh tiết” cũng là của cha ông, của sách vở thôi, không thực tế. Nàng từng chia tay bạn trai ngay lập tức chỉ vì một câu hỏi ngớ ngẩn “em còn trinh không?”. Nhưng nàng cũng hiểu khi bước vào đời sống vợ chồng, chuyện chung thủy là yếu tố quyết định tồn tại của cam kết hôn nhân. Đó là một trong những lý do nàng chưa muốn kết hôn.
– Thế mày muốn thế nào? – Thuyên thở dài, lập lại câu hỏi.
– Tao biết thì tao cần mày tư vấn ah – Thùy Dương gắt gỏng.
– Ok, thế này, để tao toạc móng heo ra nhé. Mày muốn mang thân ra chiêu đãi hết đám bạn của chồng? Hay chỉ cho 2, 3 anh thưởng thức? Hay khoe hàng cho các anh ấy về chán vợ luôn?
– Chắc là cái gì đó nhẹ nhẹ thôi. Không để chồng tao quá sốc, nhưng cũng không quá ít, để anh xem đó là chuyện không có gì. – Thùy Dương suy nghĩ rồi nói.
– Tao muốn tập cho anh ấy quen đi, mày hiểu không? – Nàng nói tiếp.
– OK. Nếu mày thích vậy. Mày đã tự có quyết định của mày rồi, hỏi tao chi nữa. – Thuyên bắt bẻ.
– Vì tao muốn mày, không, cả 4 đứa tụi mình sẽ làm nhân vật chính của buổi tiệc. – Thùy Dương tuyên bố.
– Nhân vật chính? Làm chim mồi ah? – Thuyên há hốc miệng.
– Không, sao nói kỳ vậy? Như thế này nhé… Thùy Dương chồm tới, ghé miệng vào tai Thuyên nói nhỏ… miệng Thuyên mấp máy, mắt sáng lên, rồi hai đứa bụm miệng cười khúc khích.
…
Thế là ngày Chủ Nhật cũng tới, ngay từ buổi sáng 4 đứa Thuyên, Ngọc, Nhi và Thùy Dương bận rộn tíu tít trong bếp, làm salad, ướp thịt, rửa hải sản… còn chuyện chuẩn bị bia, rượu, đá, ly là phần của Thế Toàn. Sáng giờ Thế Toàn chỉ loay hoay làm việc theo chỉ đạo của vợ, anh không nói tiếng nào, nhưng tim anh đã đập thình thịch, cơ thể anh nhột nhạt không yên.
Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, anh đặt biệt chọn lựa một số anh em thân, chịu chơi, đã từng trải nhiều hình thức ăn chơi và đặc biệt dặn không mang theo bà xã, vì lý do đặc biệt này anh đã loại danh sách khách mời đồng nghiệp. Mấy lần anh muốn hỏi vợ xem em định làm gì trong buổi hôm nay, nhưng không dám. Sáng nay khi Thùy Dương mở cửa cho các cô bạn vào, anh mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó động trời. Qua câu chuyện của vợ kể, anh biết những nhân vật này đều là tay chơi thứ thiệt, không phải mơ màng như các cô biểu hiện bên ngoài.
10h05 phút, tiếng chuông cửa đầu tiên, Hội Tennis tới chung trên chiếc Toyota Land Cruiser do Tùng lái. Anh em tay xách bia, người xách rượu, người ôm theo thùng hải sản… chỉ không có hoa và khánh tân gia, anh em hội Tennis của Toàn là thế đấy. Họ ngồi phòng khách uống trà sau khi tham quan căn nhà Toàn. Toàn vào nhà bếp gọi vợ lên.
Khi Thùy Dương bước lên tới phòng khách, căn phòng như sáng rực lên, cuộc nói chuyện sôi nổi đang diễn ra cũng bị gián đoạn tức thời. Sáng nay nàng cố tình chọn cho mình một chiếc váy ngắn, mặc bên ngoài bộ bikini màu nude, phía trên nàng khoác một chiếc áo sơmi mỏng, không cài nút mà cột hai vạc áo lại với nhau. Nhìn nàng rất trẻ trung và mạnh khỏe, nhất là khi nàng đi, cặp chân thật dài, trắng mịn, thẳng tắp không nổi bắp cơ, làm người đối diện cứ phải nuốt nước miếng từng ngụm.
– Ah, bà chủ xinh đẹp đây mà. Em hôm nay nhìn trẻ đẹp hơn cả hôm đám cưới ấy. – Bác Lộc, Hội trưởng hội tennis nói.
Bác Lộc là một người đàn ông vui tính, quê Nam Định vào Sài Gòn từ 1975, năm nay cũng ngoài 55 tuổi, nghe nói vợ bác chết được 10 năm, bác không lấy vợ khác, mà chuyên đi cặp bồ, toàn gái trẻ, anh em trong hội tặng bác biệt hiệu “gừng càng già càng cay”. Tuy lớn tuổi nhất hội, nhưng bác dứt khoát không cho anh em gọi là bác, chú, mà phải gọi là anh.
– Em cảm ơn anh. – Giọng Thùy Dương hơi ngượng vì phải kêu người đàn ông bằng tuổi bố mình là anh.
– Đây anh giới thiệu nhé, vì hôm đám cưới không có dịp giới thiệu từng người cho em biết. – Toàn đứng cạnh Dương nói.
– Đây là Bác Lộc, ý chết, anh Lộc, em xin lỗi. Anh Tùng, anh Huyền và Chuyên thì bằng tuổi em. – Toàn vừa nói vừa chỉ từng người, mọi người đều nhìn Dương mỉm cười thân thiện, tiện thể liếc nhìn cặp đùi trắng lóa mắt của nàng.
Thùy Dương mỉm cười đánh giá mọi người. Anh Tùng thì thấp, đậm người, mặt vuông, làn da ngám nắng, nhìn rất khỏe mạnh. Anh Huyền có nụ cười đẹp, răng rất đều, lông mày rậm và lông tay anh rất rậm, nhìn qua cổ áo thun, ngực anh cũng khá rậm lông. Còn phần Chuyên, bằng tuổi Thùy Dương, là người trẻ nhất trong hội, nhìn rất thư sinh, ốm, trắng và đeo kính cận.
– Dạ, em cảm ơn các anh đã đến chơi. – Thùy Dương vừa nói, vừa ngồi xuống cạnh chồng.
Hai chân nàng rất tự nhiên, không khép lại, cũng không cố tình mở ra, cứ như đứng sao thì ngồi khoảng cách hai đầu gối vẫn vậy. Với hướng nàng ngồi, thì anh Tùng và Bác Lộc là thấy rõ nhất, các anh em còn lại thì khó chịu nhấp nhỏm. Bác Lộc không thể không nhìn thẳng vào đáy quần bikini của Thùy Dương che dưới váy, tuy biết là bikini không phải mỏng như quần lót, nhưng ông vẫn thấy khá rõ nốt ruồi son nhỏ trên bắp đùi non sát mép đáy quần và đường nét hằn lên chia ra hai mép thịt đều của âm hộ nàng. Mặt ông nóng lên, ông giả bộ đằng hắng, rồi cầm lấy tách trà rung rung nhấp một ngụm. Anh Tùng thì biểu hiện bên ngoài bình tĩnh hơn, anh chỉ liếc nhẹ, vẫn nói chuyện bình thường, nhưng đũng quần có vẻ hơi u hơn.
Toàn quan sát sơ qua biểu hiện của mọi người, anh liếc qua đùi Thùy Dương, thầm thở dài. Mọi chuyện đã âm thầm bắt đầu.