Phần 42
Năm phút sau, một chiếc ôtô ghi xám lao ra khỏi Khách sạn Hồng Hà. Phía sau xe, Thùy Dương mặc một bộ đồ bộ xanh cũ, đầu đội mũ kết. Xe lọt vào giữa dòng xe, Thùy Dương quay đầu nhìn lại, Tuyên ngồi trên xe máy bên vệ đường, đội mũ sụp xuống vẫn lén lút quan sát về phía khách sạn.
Nàng cảm thấy tội nghiệp cậu bé, đã bị lừa trước mắt. Nhưng Thùy Dương còn lo lắng hơn, nghĩ đến người của ông Cương cũng bị bỏ lại phía sau vì chuyện này. Nếu quả như thế, nàng phải hoàn toàn dựa vào bản thân mình.
Chiếc xe đi vòng vèo trong nội thành Hà Nội, chủ yếu để xác nhận không còn người đi theo, rồi dừng lại trước một con hẻm nhỏ tại phố Bát Đản. Gã đậu xe, dẫn nàng đi bộ vào. Thùy Dương hơi ngờ ngợ địa điểm này, chính là nơi cô đã theo đuôi ông Liêm đến đây, ông ta nói chuyện với một người đàn ông đội mũ giấu mặt.
– Lạ lùng gì nữa, đừng nói với tôi là cô chưa đến đây! – Giọng gã mặt sẹo nói.
Thùy Dương không nói gì, có nói cũng bằng thừa, từng đường đi nước bước của nàng, họ nắm trong lòng bàn tay. Nàng tự hỏi không biết việc mình có thỏa thuận riêng với ông Cương, họ có biết không.
Nàng đi theo sau lưng gã mặt sẹo, gã lầm lì đi thẳng vào bên trong quán cafe. Họ xuyên qua bức rèm trúc, đến trước cái màn vải treo sát tường, tay gã kéo nhẹ sang một bên, phía sau cánh cửa gỗ. Thùy Dương vỡ lẽ ra tại sao hôm đó nàng không tìm được gã đội mũ đã nói chuyện với ông Liêm. Nàng cũng quan sát phía sau của gã mặt sẹo này, dáng người gã không thể là người kia được. Người đó rất có thể là người muốn trả thù chồng nàng.
Sau cánh cửa là một lối đi nhỏ, tối tăm, ẩm mốc, treo một bóng đèn quả ớt ánh sáng lờ mờ. Thùy Dương đoán lối đi riêng này đang dẫn nàng về hướng phía sau căn nhà.
Gã mặt sẹo dùng chìa khóa mở cửa, bên trong là một căn phòng, hai chiếc giường đôi, chăn ra nhàu nát, quần áo đàn ông vứt lung tung. Mùi quần áo lâu ngày chưa giặt, mùi thuốc lá, mùi ẩm mốc của căn phòng thiếu ánh sáng, quyện lại như đông đặc không khí, Thùy Dương đưa tay lên che miệng, nàng cảm thấy buồn nôn.
– Chào em, còn nhớ anh không? – Tiếng đàn ông giọng miền Nam vang lên sau lưng Thùy Dương.
– Ah… Anh… Anh Định. Sao anh ở đây? – Thùy Dương quay lại ngạc nhiên nhận ra người bạn thân chung cơ quan của chồng.
Định dáng người thấp, tóc cắt cao, anh ta mặc một chiếc áo sơmi hồng nhạt, quần tây màu kem sáng. Định không trả lời câu hỏi của Thùy Dương, chỉ nhìn nàng mỉm cười.
– Anh… Tôi không ngờ anh chính là người hại anh Toàn, trong khi anh Toàn đến bây giờ vẫn suy đoán lung tung mà chưa bao giờ nghi ngờ anh. Tại sao chứ? – Giọng Thùy Dương rung lên, nàng đang cố áp chế cơn giận.
– Tại sao? Đơn giản lắm. Tôi không thích nó. Nó dựa vào cái gì mà lúc nào cũng trên đầu tôi. Nhà giàu, du học, công việc thuận lợi, lấy vợ đẹp… Chẳng qua là điểm xuất phát nó tốt hơn thằng này. Bây giờ xem nó về số không, mất hết tài sản, tiền bạc, công việc và cả vợ yêu của nó cũng mất, xem nó ngóc đầu lên thế nào?! – Mắt Định long lên, răng nghiến ken két.
– Anh sai rồi. Anh Toàn có thể mất hết, nhưng không bao giờ mất tôi. Tôi sẽ không bao giờ rời xa Thế Toàn. – Thùy Dương nói với giọng kiên quyết.
– Ha ha… Thùy Dương ơi Thùy Dương! Em nghĩ mình hiểu bao nhiêu về đàn ông chứ?! Em không rời xa nó thì sao? Tôi sẽ làm cho nó chán ghét em, kinh tởm thân thể của em. – Mắt gã đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Thùy Dương.
– Không bao giờ có điều đó, Thế Toàn rất yêu tôi. Anh làm được gì chứ? Anh muốn gửi mấy tấm hình kia chứ gì? Nó không thay đổi được tình yêu anh Toàn dành cho tôi đâu! – Thùy Dương tức giận, mặt đỏ bừng.
Gã chợt nhớ đến chuyện gì, rút trong túi ra một sấp hình, ném vào người Thùy Dương. Những tấm hình rơi vãi xuống đất, toàn bộ là hình ảnh Thùy Dương cùng Tuyên hoang dại bên nhau, nhiều góc còn chụp rõ cả bộ phận sinh dục hai người đang dính chặt lấy nhau. Thùy Dương đỏ bừng mặt, mắt nàng rơm rớm, nàng cảm thấy uất ức và tủi nhục.
– Anh có in cho em vài tấm kỷ niệm này. Kể ra thằng em anh số khổ, nó thì cô đơn lạnh lẽo trong tù, vợ nó lại bù khú với một thằng nhãi ranh. – Định nói với giọng hả hê.
Thùy Dương quỳ xuống, hai tay nàng chộp lấy những tấm hình, xé vụn ra, xé nhỏ rồi xé nhỏ đến mức không thể ráp lại được.
Từng lời nói của Định làm tim nàng đau nhói, tuy tình cảm của Thế Toàn và nàng không tùy thuộc vào sự trung trinh thể xác, nhưng đúng là trong giờ phút hoạn nạn của Thế Toàn, nàng lại đi tìm thú vui khác.
– Ha ha… Em yên tâm, những tấm hình đó chưa đẹp lắm đâu, diễn viên nam không đạt. Vì thế ngay bây giờ chúng ta sẽ sản xuất những thứ có gía trị nghệ thuật cao hơn. – Định nói.
Thùy Dương bừng tỉnh nàng ngờ ngợ hiểu ra ý của hắn. Thùy Dương hoảng sợ. Nàng chợt nhớ đến nhân viên bí mật của ông Cương, không biết họ có kịp xuất hiện cứu mình.
– Vô đi. – Định hô lên.
Hai gã thanh niên và tên mặt sẹo bước vào, hai gã mới đến nhìn hau háu như nuốt tươi nàng.
– Ông muốn làm gì? Tôi sẽ báo công an đó. – Thùy Dương lùi người vào sát tường.
– Đợi gì nữa, lột quần áo nó ra, đè nó ra cho tao. – Định hét lên.
– Không… Cứu tôi với. Dừng lại. – Thùy Dương hoảng sợ, mắt nàng nhòe nước mắt.
Hai gã đó như hai con thú hoang lao vào Thùy Dương. Nàng bị đè bật ngửa ra giường, miệng hét lớn nhưng không thoát ra được căn phòng kín. Hai tay nàng cào cấu gã trước mặt, nàng cào mạnh đến mức móng tay đau nhói muốn bật máu. Hai chân Thùy Dương đạp loạn xạ vào tên phía dưới, đang nắm lấy lưng quần mình kéo xuống.
– Mẹ tụi mày, lũ vô dụng. Có con đàn bà mà lo không xong. – Định bực mình gắt lên.
Tên phía trên phần vì đau đớn do bị Thùy Dương cào cấu rướm máu dọc hai cánh tay, phần nghe Định chửi hắn, hắn bực mình, hai tay hắn thô bạo hơn. Tay hắn xé toạc chiếc áo nàng, chộp vào ngay giữa ngực Thùy Dương giựt bung cả áo lót bên trong. Tên phía dưới như cùng lúc kéo tuột chiếc quần vải thun của nàng, mắt hắn sáng lên nhìn thấy chiếc quần ren đỏ nhỏ bé giữa hai chân trắng muốt không ngừng co đạp của Thùy Dương, gã ráng chịu đau dưới những cú đạp túi bụi của nàng, đưa tay đến xé toạt nốt mảnh vải cuối cùng trên người Thùy Dương.
– Giữ tay chân nó chặt cho tao. – Định ra lệnh.
Thùy Dương mắt lưng tròng, nàng đã chịu thua trước sức mạnh của hai tên đầu gấu. Tay chân nàng bị căng ra, kiềm chặt cứng, cơ thể lõa lồ của Thùy Dương phơi bày trước ánh mắt lang sói của bốn gã đàn ông.
Tên mặt sẹo rút chiếc máy ảnh ra, chụp lia lịa, Thùy Dương chỉ biết quay mặt sang một bên, mắt nhắm chặt lại. Từng tấm hình Thùy Dương chụp cơ thể trần truồng của nàng được ghi vào máy. Bộ ngực tròn trịa với hai núm đỏ hồng, rung lên theo tiếng khóc nấc của nàng, hai mép thịt vun tròn phủ nhẹ lớp lông mềm mại, tất cả đường nét trên cơ thể nàng được thu vào chiếc máy ảnh và những con mắt đục ngầu của bốn gã đàn ông.
– Mày quay đi cho tao. – Định nói với gã sẹo.
Định cởi hết quần áo trên người mình, thân thể gã ốm yếu, dương vật lòng thòng giữa hai chân cũng khá nhỏ, nhưng không ai rảnh nhìn gã vào lúc này, tất cả ánh mắt đều rà quét khắp thân thể Thùy Dương như cố nuốt vào từng phân một. Thùy Dương chỉ biết mím chặt môi kiềm chế tiếng khóc bật ra ngoài, quay đầu né hướng quay chỉ chiếc máy ảnh.
– Cảm giác nhìn thân thể người vợ xinh đẹp của mình bị chính kẻ thù chiếm đoạt sẽ rất thú vị đấy. Ha ha. – Định cười lên điên cuồng.
Thùy Dương rùng mình, nàng đã hiểu ra kế hoạch bẩn thỉu của hắn. Nàng trách mình quá ngây ngô tự dẫn thân đến nơi này.
Định chồm lên người Thùy Dương, gã le lưỡi liếm dọc bên má nàng, Thùy Dương né tránh chiếc lưỡi ghê tởm đó. Bàn tay gã chộp vào cằm nàng kéo mặt Thùy Dương quay lại, miệng gã chụp lên đôi môi hồng của nàng, hai ngón tay gã bóp hai bên má nàng, buột Thùy Dương mở miệng ra, lưỡi gã cố chui vào miệng nàng. Thùy Dương ú ớ, chân tay nàng vùng vẫy, nhưng như bị kềm trong gọng sắt.
Định dứt miệng ra, cười ha ha thõa mãn.
– Mày… Thằng khốn nạn… Mày sẽ không được chết tốt đâu. – Nàng tức giận nhổ nước bọt lên người gã.
– Ha ha… Mày quay sát vào. – Định không tỏ ra khó chịu gì.
Tay gã quét bãi nước bọt trên ngực mình, trét lên một bên vú của Thùy Dương xoa nó đều quanh hai vú nàng, như đang thoa kem dưỡng da. Chiếc máy ảnh lia sát bàn tay gã trượt trên hai vú nàng. Định cúi sát mặt xuống, quay về hướng camera mỉm cười đắc thắng, gã le lưỡi đánh lên núm vú Thùy Dương. Hai tay gã bóp nghiến lấy bầu vú, cho nó vung lên, lưỡi đánh nhẹ nhẹ xung quanh, rồi mở miệng ngậm hết chiếc núm vào miệng mút lên chùn chụt, rồi lại tiếp tục với núm bên kia. Gã muốn hành hạ Thùy Dương thật chậm, quay phim thật kỹ.
Ba gã đàn ông xung quanh, cổ họng khô khốc, nước bọt không đủ để xoa dịu cảm giác bỏng rát trong cuống họng.
Định quỳ giữa hai chân bị kéo rộng của Thùy Dương, gã nhìn lên xem biểu hiện của nàng. Thùy Dương vẫn nhắm chặt mắt, miệng mím lại.
Gã cuối xuống hôn chùn chụt lên hai mép thịt vun tròn của Thùy Dương, nàng nhăn mặt khó chịu. Lưỡi gã rà quét hai mép âm hộ nàng, rồi dùng tay tách khẽ nó ra, quét lưỡi vào trong. Chiếc lưỡi của gã vét sâu trong người nàng, Thùy Dương nghiến chặt răng để không bật ra tiếng, nàng không muốn chấp nhận sự hưng phấn đang rạo rực dưới hạ thể mình.
Thùy Dương cố gắng chịu đựng, nàng ráng nghĩ đến những chuyện khác, nhưng cơ thể nàng, một người phụ nữ tràn đầy sinh lực, khó thể nào không có phản ứng trước những hành động kích tình như thế.
Định đưa một ngón tay vào âm hộ nàng chà miết ra vào, lưỡi gã tiếp tục vét thành trên. Thùy Dương gồng người lên, đỏ bừng, ngực nàng ưỡn lên, hai núm vú săn cứng lại, nhưng miệng vẫn mím chặt muốn bật máu.
Định rút ngón tay ra, nó nhòe nhoẹt nước, đọng lại thành giọt đung đưa, hắn đưa ngón tay mình ra trước camera.
– Toàn ơi, anh giúp mày thỏa mãn cho vợ mày đấy nhé! Thùy Dương nhiều nước lắm mày ơi! Ha ha ha. – Gã cười lên sằn sặc.
– Không… Không… Tôi không có, tôi không… – Thùy Dương lắc đầu ngoầy nguậy.
– Anh sẽ cho cưng sướng đến van xin…
Gã nhét hai ngón tay mình vào âm hộ nàng, nhấp nhanh, mặt nhìn chằm chằm biểu hiện của Thùy Dương.
Thùy Dương vùng vẫy hai chân dữ dội nhưng vô vọng, chân nàng càng bị kéo rộng ra, bàn tay của Định luồn phía dưới, nắn bóp mông nàng, nâng bổng mông nàng lên.
– Ưm… Ưm… Ôi… Ôi… Toàn ơi. Em sướng quá. Em yêu anh… mm – Thùy Dương rên to lên.
Định vừa hả hê khi nghe tiếng rên của Thùy Dương, bất chợt nghe đến Toàn, nét mặt của hắn tím lại. Thùy Dương vừa nghĩ ra một cách, nàng kêu tên chồng, để phá vỡ sự đắc thắng của hắn. Vả lại, hai hàm răng của nàng đã đau đến mức tê buốt, nàng không thể tiếp tục cố gắng kềm nén mình.
Tay gã ngưng lại, gã kềm nén sự tức giận của mình, ba gã kia cũng nhìn gã ra vẻ khó hiểu.
– Toàn ơi, anh tiếp tục đi, em muốn anh. – Thùy Dương trêu chọc gã, nàng nói giọng nũng nịu thật êm ái, khêu gợi.
– Được, là em yêu cầu anh đấy nhé. – Gã nghiến răng.
Gã quỳ hai chân sát vào người nàng, tay cầm lấy dương vật kích thước khiêm tốn của mình, chỉ hơi cương lên. Gã quét đầu dương vật lên mép âm hộ nhòe nhoẹt nước của Thùy Dương, tay sục liên tục, tìm thêm hưng phấn. Thùy Dương cảm nhận đầu dương vật của hắn cố chui vào cửa mình nàng, nhưng độ cứng không đủ.
– Haizz… Anh kém anh Toàn tất cả mọi thứ, đặc biệt về khoảng này càng thua xa. Của anh không lên được mà đòi chiếm đoạt thân thể tôi sao? Anh làm tôi thất vọng quá. – Giọng Thùy Dương cay độc nói.
– Mẹ mày, im ngay! – Gã gầm lên, dương vật gã mới vừa hơi có cảm giác một chút, liền mềm lại.
– Bóp miệng nó ra cho tao! – Định hét lên.
– Anh thử xem. Tôi thề sẽ nghiền nát nó trong miệng mình đấy. Đưa đây… – Thùy Dương cương đến cùng.
Định nhìn ánh mắt giận dữ của nàng gã rùng mình, không dám nghĩ đến hậu quả đó. Gã vồ lên người nàng, bóp chặt hai vú, miệng hả ra mút chùn chụt, tay vẫn tiếp tục sục dương vật liên tục.
– Haizz, ông làm tôi khó chịu đấy. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình bị hãm hiếp bởi một tên bất lực đâu. Đã không có khả năng thì tránh ra. – Thùy Dương liên tục giáng đòn, cảm giác thật hả hê.
– Ba anh lôi hắn ra đi! Em khó chịu quá nè. Lên một lúc ba người đi. – Thùy Dương nũng nịu nói trong hơi thở.
Nàng đang chơi một ván bài mạo hiểm, hoặc nàng sẽ thoát cảnh bị luân phiên hãm hiếp, hoặc nàng thật sự phải tiếp ba gã đầu gấu này. Nàng biết ba gã này không dám cãi lời Định, ẩn số cuối cùng là ở Định. Gã có can đảm đứng xem ba gã đàn ông thực hiện việc mà gã lực bất đồng tâm.
Định đứng lên, ánh mắt gã nhìn chằm chằm Thùy Dương căm thù. Gã bước xuống giường thất thểu đi ra. Thùy Dương nhìn theo bóng lưng gã, nàng cảm thấy thương hại cho gã.
Chợt nàng sự tỉnh, ba đôi mắt đang nhìn nàng đỏ ngầu như hổ đói. Thùy Dương hoảng sợ, miệng ú ớ.
Chưa kịp suy nghĩ gì, cơ thể nàng bị trùm lên trọng lượng của ba người đàn ông. Nàng há hốc miệng, như bị nghẹn thở. Hai vú nàng bị ngấu nghiến thô bạo, núm vú đau rát, bứt rứt, âm hộ bị những bàn tay chà sát, những ngón tay móc ngoáy bên trong. Thùy Dương chới với, hơi thở nàng ngắt quãng, mắt dại đi.
Tên mặt sẹo ném chiếc máy ảnh xuống giường, tay đẩy dạt gã đang quỳ giữa hai chân Thùy Dương ra, quần gã tuột xuống ngang đầu gối, dương vật gã đung đưa to như cổ tay Thùy Dương. Gã quét đầu dương vật lên cửa mình đẫm nước của nàng, gã nhét vào từ từ. Thùy Dương hốt hoảng vùng vẫy, nàng đang thực sự bị cưỡng đoạt.
– Không, dừng lại, tôi không muốn.
– Đừng mà.
– Không… Không… Không.
– Ưm… Ưm… Ưmmm.
Gã vào hết trong nàng, rồi nhịp nhàng nhịp nhàng. Thùy Dương mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, miệng rên rỉ, hai núm vú nàng bứt rứt săn cứng trong miệng hai người đàn ông, âm hộ nàng bị chiếm đoạt bởi một chiếc dương vật to lớn không ngừng trùng kích. Tay chân nàng không bị kềm giữ nữa, nhưng nó chỉ bấu chặt xuống nệm mà không vùng vẫy.