Phần 10
Khi đồng hồ điểm, 11h30 thì nhóm đã khá mệt vì ánh nắng chói chang của miền Trung. Mọi người thống nhất tạm nghỉ ngơi ăn trưa để chiều chụp tiếp. Nơi nghỉ là một căn nhà nhỏ ngay trong xóm chài, do Phúc liên hệ và thuê lại. Mọi người ngồi ăn trên một tấm bạt phủ ra dưới sàn đất. Món ăn thì rất đa dạng, một rổ lớn ghẹ, ốc, hào, tôm biển… đủ thứ, được Phúc mua của người dân trong làng. Chế biến thì càng đơn giản hơn, luộc là xong, mọi thứ đều chấm với tương muối ớt xanh đặc trưng của miền Trung, vị thơm cay nồng rất lạ. Ai cũng không chê, ăn nhiệt tình ngon miệng.
Khi đang ăn, chợt có 3 anh chàng lấp ló ngoài cửa, Phúc liền ra tiếp hỏi chuyện, thì ra họ mang tặng đoàn 4 chai rượu nếp. Phúc không từ chối, anh mời luôn 3 anh vào ăn chung và nhậu. Thùy Dương quan sát 3 người đàn ông này, khá quen mặt, đúng là có mặt trong đám khán giả vào buổi sáng. Cả ba người như một, cởi trần, mặt độc một chiếc quần cộc, vải sờn cũ, ngả màu, thân hình họ gầy ốm, không có tí mỡ thừa, cơ tay chân và ngực nổi lên thấy rất rõ, kết quả của việc bơi lặn mưu sinh hàng ngày. Người ngồi bên trái là Toàn, trùng tên với chồng nàng, giữa là Mộc, anh còn lại là Xuyên.
Cả ba người khá rụt rè, nhất là trước mặt 3 người phụ nữ đẹp. Đối với Trúc và Ngân, đã được chiêm ngưỡng thân thể không mảnh vải che thân của hai nàng, họ vẫn cảm thấy lúng túng khi bắt gặp ánh mắt hai cô nhìn mình. Còn đối với Thùy Dương, trong mắt họ, Thùy Dương chắc cũng là một người mẫu ảnh khác, nàng đẹp nổi bật hơn hai cô kia khá nhiều, ba anh thầm hy vọng có thể chứng kiến Thùy Dương chụp khỏa thân lần này. Nhưng khi nghe giới thiệu một vòng, ba người lộ vẻ mặt thất vọng thấy rõ khi biết Thùy Dương là vợ Thế Toàn. Không ai cho vợ mình đi chụp hình như vậy bao giờ, cả ba người chán nản kết luận.
Nhìn vẻ mặt của ba người, Thùy Dương loáng thoáng đoán ra suy nghĩ của họ. Họ cho mình là người mẫu khỏa thân ư? Buồn cười thật, nhưng mình không thể làm mẫu ảnh khỏa thân sao? Thùy Dương tự hỏi, mắt nàng nhìn chồng, anh đang nhăn tít khuôn mặt vì mới cưỡng ép cuống họng nuốt một ngụm rượu cay xè. Sau 5 tuần rượu, cả đám đàn ông đều đỏ mặt gay gắt, rượu miền biển mạnh hơn họ nghĩ nhiều.
Toàn sang một góc nằm xuống nghỉ, chưa được 2 phút, hơi thở của anh đã đều đều, nghe rõ từng tiếng. Sau đó là chú Đào, Thanh, Phương và Trúc Ngân đều lựa các góc xa để nghỉ ngơi. Ba người Toàn, Mộc và Xuyên sau khi chần chừ đành quyết định xin phép đi về.
Còn lại có mình Thùy Dương, Phúc. Thùy Dương quay lại nhìn chỗ trống kế bên chồng, nàng cũng định nhỏm người đứng dậy. Bất chợt bàn tay của Phúc ngồi kế bên đặt nhẹ lên đùi nàng ngăn lại, Thùy Dương ngạc nhiên trước hành động này của Phúc, nàng định đẩy tay Phúc ra, nhưng khi ánh mắt nàng và Phúc nhìn nhau, Thùy Dương chợt nhận ra một sự quen thuộc đến lạ.
– Anh…
Thùy Dương khẽ nói nhỏ, nàng đã nhận ra kẻ đã cùng nàng đêm đó.
– Anh xin lỗi… Dương à… anh không muốn nói ra, nhưng… em quá đẹp, anh không cưỡng lại được.
Phúc dừng một chút như để lấy hơi, anh nói tiếp:
– Kể từ lúc anh xem hình của em trong máy Toàn, anh không quên được, ngày đêm anh cũng không xua ra khỏi đầu anh được.
Phúc thú tội.
Thùy Dương không biết nó gì, nàng chỉ khẽ đẩy bàn tay Phúc ra khỏi đùi mình, nàng quay đầu lại nhìn lướt qua căn chòi, mọi người đã bắt đầu ngủ say.
– Em không nói gì với Toàn hết. Giữa chúng ta không hề xảy ra việc gì. – Thùy Dương nói kiên quyết.
– Nhưng… anh… anh không cam tâm, anh muốn cùng em. – Phúc nói, khi nói ra lời này, hắn đã sẵn sàng hy sinh tình bạn với Toàn.
Thùy Dương quay ngoắt đầu lại, nhìn vào ánh mắt của Phúc, nàng muốn kiên quyết hơn dập tắt hy vọng trong lòng Phúc, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành của anh, Thùy Dương hơi trùng lòng lại.
– Em không bao giờ phản bội chồng. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì đó chỉ là một chút cảm xúc nhất thời. Anh hiểu không?
Thùy Dương nói thật chậm mà chắc.
Phúc sững sờ, anh cúi đầu xuống, khi nói ra lời đó anh cũng không tin rằng mình thành công, nhưng khi nghe lời nói kiên quyết của Dương, anh vẫn thất vọng nhiều. Thùy Dương đã đứng lên, xoay lưng lại.
– Anh muốn chụp hình cho em. Lưu lại cho em thời khắc đẹp nhất của tuổi xuân. Em sẽ là tác phẩm vĩ đại nhất của đời anh. – Phúc nói.
Thùy Dương hơi sững người lại, nàng nhìn xuống chân Phúc đang ngồi đó như cầu khẩn. Thùy Dương im lặng, mặt quay đi, nàng đi ra ngoài.
Phúc nhăn trán suy nghĩ không biết Thùy Dương đang làm gì? Nàng không trả lời hắn, có đồng ý hay không? Nhưng lại đi ra ngoài, hay là… ánh mắt Phúc sáng lên, hắn đứng bật dậy, bao nhiêu rượu trong người bay sạch không còn chút gì. Hắn nhẹ nhàng chạy lại túi đồ rút vội chiếc máy ảnh ra, các vật dụng linh tinh văng ngổn ngang, hắn cũng không quan tâm, hắn đi nhẹ nhàng, nhưng khi ra đến ngoài cửa thì cắm đầu chạy thật nhanh về hướng Thùy Dương mất hút.
Phúc thấy bóng dáng Thùy Dương từ xa, nàng đứng trong rừng dương, tay nàng đang bóc nhẹ lớp vỏ cây như vô thức, mắt nàng nhìn xa ra đại dương xanh ngắt. Phúc đi chậm chậm tới sau lưng Thùy Dương, hắn cố gắng kiềm chế hơi thở của mình, như sợ bóng hình trước mắt có thể tan biến đi. Tim Phúc đập nhanh, hắn thở hổn hển như mới chạy hơn chục cây số, dù đoạn đường không hơn 300 mét. Chợt Thùy Dương thở dài, mặt nàng vẫn không xoay lại, nàng nói:
– Chuyện này anh không được nói với ai, hình chụp không được công bố, không ai khác ngoài anh và tôi xem nó. Tôi muốn bản sao của tất cả những tấm hình… và anh không được chạm vào người tôi. – Thùy Dương nói như đã chuẩn bị trước.
Phúc gật đầu lia lịa, tay hắn run run cầm chiếc máy ảnh mà cảm nhận thật nặng khác thường.
Thùy Dương vẫn đứng nguyên tại đó, hai tay nàng cởi nút vai chiếc váy dài, khi nàng buông tay, chiếc váy rơi thẳng xuống chân, phơi bày cơ thể trắng mịn, hừng hực sức sống của nàng. Thùy Dương có thể cảm nhận được tiếng hít thở nặng nề sau lưng nàng, tay nàng run rẩy, lạnh buốt. Thùy Dương vòng tay ra sau lưng, cởi chiếc áo nịt ngực, giũ cánh tay cho nó tuột xuống đất, sau đó nàng cuối xuống kéo tuột chiếc quần lót của mình. Chân nàng bước qua đống quần áo trên cát, nàng cứ thể bước thẳng ra khỏi rừng dương, nàng quên đi mình đang ở trong một xóm chài, nàng quên đi chồng đang ngủ trong căn nhà lá, nàng quên đi người đang hăng say chạy qua chạy lại xung quanh nàng chụp lia lịa.
Nàng bước thẳng xuống biển, nước biển thật ấm, như đã hấp thu đủ ánh nắng mặt trời của một ngày, chân Thùy Dương vô thức đá nước biển lên, nàng mỉm cười cảm giác như mình còn là con bé 3 tuổi lần đầu được cha mẹ cho đi biển, lạ lẫm nhưng đầy hưng phấn. Thùy Dương quỳ xuống, nước biển chấm ngang mông nàng, nàng vốc nước biển lên đùi, lên ngực mình, nàng xoa những hạt cát trắng trên cánh tay của mình, cảm giác nó vuốt ve làn da mình.
Thùy Dương đứng lên, đi sâu xuống dưới nước, nước tới đầu gối nàng, nàng vốc nước lên rửa mặt, cảm nhận vị mặn của nước biển dính trên môi. Nàng đứng thẳng lên vuốt tóc, lưỡi nàng quét qua giọt nước biển đọng trên môi. Nàng tới bên một tảng đá, bề mặt của nó ẩm ướt vì bị sóng biển tạt lên, nàng nằm lên trên nó, cảm nhận độ nhám và lạnh của nó truyền tới mông nàng, nàng ngã người hai cánh tay sõng xoài, buông thả, như thể cả thế giới này chỉ còn mình nàng.
Phúc chụp liên tục, Thùy Dương quá đẹp, nàng lại tự nhiên như không nhìn thấy hắn, nàng như một mẫu ảnh chuyên nghiệp, không chê được bất cứ góc độ nào. Phúc tì ống ngắm vào mắt, hắn siết mạnh đến nổi muốn bầm cả con mắt, nhưng hắn không đau, hắn say mê với thân thể không mảnh vải che thân của Thùy Dương. Thân thể nàng như không có thật, như một thiên thần, bất cứ ai cũng không thể sở hữu riêng.
Thùy Dương nằm trên tảng đá, mắt nàng nhắm nghiền, nhưng vẫn mơ hồ thấy ánh sáng mặt trời xuyên qua mí mắt có màu hồng hồng, nàng nghe tiếng sóng vỗ lên tảng đá, thật gần, lúc mạnh lúc yếu như vỗ về nhau.
Chợt Thùy Dương cảm thấy một hơi thở nóng và nặng nề rất gần mình, tiếng chụp hình không còn nữa, nàng mở mắt ra, thấy đôi mắt đỏ tia máu của Phúc đang gần sát bên. Thùy Dương hoảng hốt lăn người qua ngã xuống, nước biển bắn tung tóe lên tóc nàng và cả gương mặt của Phúc. Phúc như choàng tỉnh, hắn vội vuốt mặt, ánh mắt nhìn Thùy Dương tỏ vẻ xin lỗi. Thùy Dương không nói gì, chỉ đứng lên, nàng chạy nhanh về rừng dương, lấy váy áo mặc vội vào. Lúc này Phúc cũng về tới nơi, hai tay cầm chặt chiếc máy ảnh như của báu, hắn chần chừ một chút rồi nói:
– Anh xin lỗi, anh không muốn làm em sợ.
– Không có gì. Anh chỉ cần nhớ lời hứa với tôi là được. – Thùy Dương nói giọng nàng lạnh băng.
Khi Thùy Dương về đến căn nhà lá, mọi người đã tỉnh giấc. Toàn đang ngồi uống nước chữa cháy chiếc cổ khô rát vì rượu. Anh ngẩn đầu lên nhìn nàng, như dò hỏi.
– Em đi tắm biển chút. – Thùy Dương nói, dù gì tóc nàng dính cát và nước biển cũng không thể dấu chồng.
– Em tắm biển? Em không mang theo đồ bơi mà. – Toàn ngạc nhiên, giọng anh hơi to, đã thu hút một số người quan tâm.
– Em… em tắm truồng. – Thùy Dương nói nhỏ như muỗi kêu vào tai Toàn.
Mặt Toàn đỏ hồng lên, anh tưởng tượng tới cảnh Thùy Dương trần truồng tắm biển mà người cảm thất nhộn nhạo, khó chịu. Nhìn gương mặt Toàn, tuy không nghe được câu trả lời của Thùy Dương nhưng ai cũng đoán được, bắt đầu mỗi người tưởng tượng ra một cảnh thiên thai, hoang dã. Thùy Dương nhìn ánh mắt của mọi người nhìn mình, nàng đoán được họ đang nghĩ gì, nàng cúi đầu, che đi gương mặt đỏ rực của mình.
– Có ai thấy không? – Toàn không kềm được, hỏi nhỏ.
Thùy Dương nhìn chồng, anh đáng yêu quá, nàng muốn chọc anh một chút.
– Có chứ, cả làng ra xem em tắm. Họ còn xuống tắm chung nữa, vui lắm.
Thùy Dương nói câu đó xong, nhìn chiếc miệng há hốc của chồng. Không chịu được nữa, cười lăn. Mọi người nghe câu nói của nàng đều cười theo.
Thế Toàn ý thức được mình vừa bị vợ dắt mũi, mặt anh đỏ hồng. Anh bực tức nhảy chồm lên người vợ, hôn ngấu nghiến lấy môi nàng. Thùy Dương khẽ đẩy anh ra, lườm một cái, mắt liếc qua mọi người, ý trách anh không ý tứ.
Buổi chiều hôm đó, mọi người tiếp tục chụp hình, quan cảnh là trong căn nhà lá, rừng dương và chiếc thuyền thúng. Để chụp được cơ thể trần truồng của hai người con gái cuộn tròn nằm gọn trong chiếc thuyền thúng, bốn người đàn ông trong nhóm và ba anh chàng vui tính của làng chài phải hì hục lấy cây, cột chặt thành dàn giáo chịu được trọng lượng của một người, riêng công đoạn này mất gần 90 phút. Sau đó, anh em thay phiên nhau leo lên chụp. Thùy Dương rất ấn tượng với những pô hình này, nó trần trụi nhưng lại gần gũi như thuở lọt lòng mẹ, được ôm ấp trong hơi ấm của mẹ, của quê hương. Đó là cảm nhận của nàng, có thể không đúng ý tác giả, nhưng cảm nhận là quyền riêng của mỗi con người.
Cuối ngày, nhóm Thùy Dương ra về, trong nuối tiếc và tiễn đưa của dân làng, đặc biệt rất nhiều đàn ông.
Trên đường về, mọi người đều hăng hái, vui vẻ cười đùa, có lẽ vì hài lòng với những tác phẩm của mình, cũng có lẽ vì đường về của họ là đi xuống dốc ít vất vả hơn nhiều lúc đi. Nhưng Thùy Dương luôn cảm thấy có một ánh mắt tha thiết, soi vào gáy nàng, nàng biết Phúc luôn nhìn mình. Nàng mặc kệ. Nàng không muốn có bất cứ quan hệ gì nữa với Phúc, nhất là sau lưng Toàn. Gần Phúc, nàng có cảm giác như đang phản bội chồng.
– Tối nay anh ăn tối xong anh dẫn em ra bãi biển chơi nhé. – Tiếng Toàn bất chợt vang lên bên tai Thùy Dương.
– Ừm, nhưng mà tối lắm, em sợ… – Thùy Dương nói.
– Có sao đâu, càng tối càng thích chứ sao? Hai đứa mình tắm biển đêm, anh muốn biết em tắm biển khỏa thân như thế nào? – Toàn nói nhỏ.
Thùy Dương đỏ mặt, nghĩ đến chuyện lúc trưa, rồi nghĩ đến tối nay, hai vợ chồng âu yếm nhau trên bãi biển vắng, nghĩ tới đây nàng thích lắm. Nàng gật đầu nhẹ.
– Vậy mọi người làm gì anh? – Thùy Dương chợt tò mò hỏi.
– Ah… mọi người chắc đốt lửa nhậu ngoài biển, mà bãi biển bên đảo kia. – Toàn ấp úng nói.
– Oh, vậy mình tách ra có kỳ không? Hay là mình qua đó tham gia cho vui một chút rồi kiếm chỗ khác cho hai đứa thôi. – Thùy Dương ham vui, gợi ý.
– Không… không được đâu, kỳ lắm. – Toàn vội vàng bác bỏ ý tưởng của vợ.
– Sao kỳ? – Thùy Dương nhìn chồng dò hỏi – Anh có gì dấu em ah? – Nàng bỉu môi giận dỗi.
– Haizzz… rồi, được rồi mà. Anh nói – Toàn bó tay với biểu hiện của vợ, anh quả thật kém nhất trong vụ nói dối vợ.