Phần 8
Một buổi tối khi tôi vừa trở về từ ngoại ô thì thằng Nam nói:
– Mày có thư. Tao để trên bàn kìa!
Tôi giở ra xem, là của em. Trong thư chẳng nói gì cả, em gửi chỉ để nói rằng em sắp phải đi xa và mong tôi đừng lo lắng mà đi tìm em. Em sẽ trở về sớm thôi. Lòng tôi bồn chồn cứ thấp thỏm không yên. Sớm là khi nào? Là ngày mai hay là ngày mốt, hay là tận một ngày nào đó ở tít đằng xa? Cách nói úp mở của em làm tôi lo lắng, tôi quay sang hỏi thằng Nam:
– Thư ai đưa tới vậy mày?
Thằng Nam nhìn vẻ mặt của tôi thì cũng đã biết có chuyện chẳng lành liền sốt sắng nói:
– Khi nãy con bé Phương nó đưa tới rồi nó về rồi. Mà có chuyện gì vậy mày?
Tôi lấy áo khoác mặc vào rồi lấy xe chạy sang nhà em để tìm em, hy vọng là không quá muộn. Tôi bước ra ngồi, khép cửa lại rồi nói với thằng Nam:
– Không có gì đâu. Mày ở nhà coi ăn cơm trước đi không cần đợi tao.
Rồi tôi đóng cửa lại mà lên xe chạy theo con đường quen thuộc hướng đến nhà em. Nhưng tôi chưa kịp đến nhà em thì đã chứng kiến Bình, người yêu em đang đi cùng người con gái khác. Từ trước đến nay tôi luôn nghĩ Bình là người đàng hoàng, hoặc tôi mong là thế. Lúc đó tôi cũng chỉ nghĩ là người thân rồi định đi tiếp, nhưng việc tiếp theo mà hắn làm khiến tôi không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ được nữa, máu nóng tôi như dồn hết lên đầu. Hắn ôm hôn người con gái đó! Tôi bước tới đó, nói với Bình:
– Tôi muốn nói chuyện với anh.
– Chuyện gì vậy? – Thấy tôi Bình thoáng chột dạ nhưng vẫn sớm lấy lại vẻ bình tĩnh.
Tôi đáp, thú thật là đến giờ tôi không biết vì sao lúc đó tôi còn bình tĩnh để nói chuyện như vậy được:
– Ở đây không tiện…
Bình hất hàm:
– Mày muốn nói với tao chuyện gì?
Tôi co nắm đấm:
– Chuyện của Phương. – Tôi hừ mũi – Mày đang bỏ rơi Phương để chạy theo người con gái khác! Khốn nạn! Mày là thằng sở khanh! Tao không cho phép mày làm như vậy!
Bình nghiến răng:
– Đủ rồi! Mày dám nói tao như vậy hả? Tao nhắc cho mày nhớ, tao yêu ai, đó là chuyện của tao! Chuyện của tao, mày rõ chưa!
– Mày yêu ai tao không cần biết, nhưng mày không được đối xử như thế với Phương!
Bình hừ mũi, giọng đểu cáng:
– À, mày quan tâm nó đến thế cơ hả? Thế thì mày đi mà yêu nó! Tao nhường lại cho mày đó!
Mắt tôi bỗng dưng hoa lên, tay tôi nắm chặt lại. Một sự phẫn nộ khủng khiếp dâng trào lên trong tôi. Trong cơn giận đó, tôi giáng thẳng nắm đấm vào mặt Bình. Bị đánh một cú bất ngờ, Bình ngã ra đất. Tôi thừa thế xông lên, đấm túi bụi vào mặt hắn, vừa đấm tôi vừa gào trong đau khổ:
– Thằng khốn nạn! Tại sao mày có thể nói ra những lời như vậy? Mày có biết là Phương yêu mày nhiều lắm không?
Nhưng Bình không phải dạng vừa, chịu đòn một hồi hắn co giò đạp vào bụng tôi. Bình lao vào tôi. Một cú đấm trúng quai hàm khiến tôi ngã lăn ra bãi cỏ. Nhưng tôi chẳng thấy sợ, cũng chẳng thấy đau. Nỗi căm giận giúp tôi thêm sức mạnh. Tôi lồm cồm bò dậy và tiếp tục lao vào hắn. Chúng tôi quần nhau không biết bao lâu, tôi cũng chẳng biết sẽ phải đánh nhau trong bao lâu nữa nếu như hắn không chơi bẩn. Bình tìm đâu ra được một cái cây rồi giáng vào vai tôi. Trận đấu kết thúc bằng cảnh tôi nằm bẹp dí trên cỏ, thở hổn hển, cả người bầm tím.
Bình lếch thếch đi lại xe rồi chạy đi mất, trước khi đi khuất cũng kịp quăng lại một câu:
– Mày coi chừng tao đó!
Nhìn bộ dạng xơ xác của nó, tôi đoán nó cũng đau không kém gì tôi. Bất giác tôi thở dài và cảm thấy mình thật là điên. Lúc đó tôi như hóa rồ mà không kiểm soát được hành động của mình. Liệu tất cả những chuyện vừa xảy ra có đem lại cho em điều gì tốt đẹp?
Một lát sau tôi lồm cồm bò dậy, cố gắng leo lên xe để trở về phòng. Thấy tôi trở về người đầy thương tích thằng Nam sốt sắng chạy lại đỡ tôi lên giường. Nó hỏi:
– Mày nói đi tìm con Phương mà sao lại đi đánh nhau với đứa nào đây?
Tôi tặc lưỡi:
– Chuyện dài lắm! Có gì sau này tao kể sau. Mày có dầu không cho tao xin miếng.
Thằng Nam lắc đầu:
– Cái thằng! Đi đánh nhau đi rồi về làm khổ bạn. Đi tắm nổi không? Để tao đỡ vô đó xối cái đi cho sạch, chứ người mày cát bụi không xức lên cũng vậy.
Tôi bước vào nhà tắm xối lên mình từng ca nước. Nước mát lạnh khiến lòng tôi bỗng chốc trở nên thư thái mặc dù các vết thương đang dần nhức nhối. Tôi nhìn vào mặt nước đang run lên để mong được trong một phút, trong một giây, cõi lòng tôi được nhẹ nhàng lênh đênh trên lớp sóng kia.