Phần 18
Chưa bao giờ tôi ngủ một giấc dài như thế này. Tôi không nhớ là đêm qua đi ngủ lúc mấy giờ nữa, chìm đắm trong ma men khiến tôi nôn khan rất khó chịu. Tôi gọi điện thoại tới công ty báo ôm và nằm ườn trên giường. Mọi thứ giờ đây đối với tôi đều không quan trọng. Nằm suy nghĩ về bản thân, về vợ và với toàn bộ mối quan hệ này. Tại sao lại trở nên như vậy? Tôi là một người đàn ông tốt, yêu thương vợ con, nhưng lại có sở thích tình dục quái đản.
Rồi tôi lại cảm thấy ghét, ghê tởm chính bản thân mình. Mình đã trở nên xấu xa, tồi tệ. Con người tôi đã bị biến đổi quá nhiều. Không biết là tôi đang bị bệnh hay Có lẽ tâm lý của tôi bị trục trặc gì đó rồi. Tôi tự hỏi, mình có yêu vợ không? Có, mình yêu vợ. Nhưng mà yêu theo kiểu thích nhìn vợ sung sướng bên người khác. Tôi nhớ vợ, nhớ những lúc vẫn còn bên nhau mặn nồng hạnh phúc, nhớ mỗi cái ôm, cái nắm tay và nhớ tới những tình cảm và những thứ chúng tôi giành cho nhau.
Tôi tự hỏi? Thảo có yêu mình không? Nếu còn yêu mình, tại sao cô ấy lại làm vậy? Tại sao lại lừa dối bố con tôi, tại sao lại bỏ đi như vậy? Nàng không tiếc thương gì gia đình này sao? Nàng muốn yêu thương và ở bên cạnh thằng Hoàng như vậy sao?
Suy nghĩ một hồi tôi cầm điện thoại lên gọi cho Thảo. Lúc này tôi thèm được nghe tiếng Thảo, thèm được tâm sự giãi bày tất cả những tâm sự của tôi suốt mấy ngày hôm qua nhưng liên lạc mãi mà không thấy nàng hồi âm. Tôi gặm nhấm nỗi buồn và cô đơn bằng những điếu thuốc. Tôi không muốn nghĩ tới người phụ nữ bội bạc này nữa nhưng trong đầu tôi không thôi nghĩ về nàng. Tôi vẫn quan tâm và tò mò tự hỏi giờ này Thảo đang làm gì? Có nhớ tôi không?
Tuy nhiên Thảo không cho tôi một chút hy vọng nào bằng cách bặt vô âm tín còn thằng Hoàng tiếp tục dội vào đầu tôi những dòng tin nhắn và hình ảnh mang tính sát thương cực cao…
– Ông có ở đó không? Chắc giờ này ông đang nhớ vợ lắm phải không? Tôi gửi cho ông mấy tấm hình Thảo đang vào bếp nấu nướng. Nhìn cô ấy trần chuồng nấu ăn trong bếp nứng lắm phải không? Hy vọng những tấm hình này sẽ giúp ông đỡ nhớ vợ hơn và có tư liệu để quay tay nhé. Chào ông…
Cầm điện thoại trên tay, lần đầu tiên cơ thể tôi run lên khi nhìn thấy bàn tay của người khác vuốt ve, sờ mó trên cơ thể lõa lồ của vợ mình. Thảo đứng đó nấu ăn để mặc hắn tự do nghịch ngợm cơ thể lõa lồ của nàng. Mặc dù rất xấu hổ nhưng tôi phải thừa nhận rằng chứng kiến kẻ khác sờ mó cơ thể vợ mình mang lại cho tôi cảm giác khoan khoái lạ thường mà cảm giác đó mang lại cho tôi.
– Đêm qua tuyệt vời lắm ông ah. Nói để cho ông thêm phần hưng phấn là từ đêm qua đến giờ Thảo đã lên đỉnh tổng 4 lần. Lần nào cô ấy cũng rên rỉ trong sung sướng. Ông tự hỏi bản thân nếu ở với ông thì liệu Thảo có được như thế không?
Nhìn kỹ những bức ảnh quả thật là Thảo đang sướng thật, nhìn nàng quan hệ tình dục với một người đàn ông khác. Cơ thể nàng đón nhận cái dương vật khác từ gã không phải là chồng mình. Trông nàng rất thỏa mãn, vẻ mặt nàng không có gì là hối hận hay cảm thấy có lỗi gì cả thậm chí vẻ mặt nàng còn biểu hiện ra lúc nàng đang đạt cực khoái với trai lạ nữa kìa…
Lúc này tôi muốn Thảo từ bỏ ý định muốn ở cùng với Hoàng, muốn lấy Hoàng mà bỏ chồng con. Tôi muốn cuộc sống trở lại như trước, Thảo chỉ quan hệ với một mình tôi thôi, sống một vợ một chồng, tôi vẫn còn yêu Thảo nhiều lắm nhưng tôi đâu thể làm gì trước những lời hăm dọa của thằng Hoàng…
– Nếu như ông cố tình tìm cách phá hoại hạnh phúc của tôi và vợ ông thì ông biết hậu quả rồi đấy. Tôi sẽ công khai chuyện vợ ông đến với tôi và tôi sẽ nói cho tất cả mọi người đều biết, kể cả bố mẹ Thảo và bạn bè của ông rằng ông là một thằng chồng có lối sống bệnh hoạn khi thích nhìn thằng khác địt vợ mình. Ông nhớ lấy lời tôi đấy…
Nhưng rồi tôi nhận ra vấn đề nó vẫn còn đó. Thằng Hoàng đang chiếm hữu lấy vợ tôi. Và tôi không trở thành một chỗ dựa vững chắc cho Thảo được, còn Thảo thì giờ đây chỉ muốn đắm chìm trong khoái lạc mà Hoàng đen lại…
Tôi không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi không thể khuyên can hay dừng việc đó lại được. Liệu tôi sẽ mất vợ không?
Những dòng trạng thái buồn liên tục xuất hiện khiến tâm trạng của tôi không thể vui lên được. Tôi mở tủ lạnh cầm mấy chai bia lạnh, bật nắp đưa lên miệng rồi ngửa cổ lên. Tu liền mấy chai bia làm đầu óc tôi hơi chếnh, mất thăng bằng tôi ngồi phịch xuống đất 2 hàng nước mắt lăn dài trên má. Lúc này tôi thật sự rất mỏng manh, rất yếu đuối. Nhận liên hoàn những cú sốc vào những ngày sau làm tôi không gượng dậy được nhưng điều sốc hơn là Thảo đã gọi điện cho tôi. Thảo vừa nói vừa khóc…
– Em xin lỗi vì ra đi mà không nói gì với anh. Em biết nói ra những điều này sẽ làm anh đau lòng nhưng phận làm vợ em vẫn phải nói. Em thật sự yêu anh Hoàng. Ở bên cạnh anh ấy em thật sự cảm thấy rất hạnh phúc. Anh ấy luôn đưa em tới tột đỉnh thăng hoa hằng ngày. Đó chính là lý do em yêu anh ấy. Em sẽ làm đám cưới với anh ấy nên em mong anh hãy hợp tác cho chúng em và em mong anh hãy quên em đi…
– Em không nhớ những gì anh đã dặn khi tiến tới mối quan hệ này sao? Em bỏ rơi anh và các con sao. Chỉ vì chút rung cảm nhất thời mà em lỡ bỏ anh sao…
– Em xin lỗi nhưng chuyện đã đành rồi. Chúng em sẽ công khai chuyện tình cảm này và hôm qua em cũng về ra mắt mẹ anh Hoàng rồi…
– Em muốn sống với nó cả đời à?
– Chúng em yêu nhau nên việc sống với nhau cả đời là lẽ thường tình…
– Anh sẽ không ký vào đơn ly dị đâu…
– Anh không cần ký đâu vì chúng em tổ chức đám cưới mà không cần giấy đăng ký kết hôn…
– Nếu em đã quyết tâm như vậy thì anh cũng không cản nữa. Chỉ mong em cút khỏi cuộc đời của anh và các con thôi. Cúttttt…
Đó là những lời mà tôi nghe được từ chính người vợ yêu dấu của mình, người mà hằng ngày vẫn đầu ấp tay gối với tôi để giờ em lại muốn lấy người khác làm chồng. Suy cho cùng lỗi tất cả cũng tại tôi hết. Tại tôi đã lôi vợ vào cuộc chơi cuckold, tôi đã quá dễ dãi khi để vợ quen và sống chung với thằng Hoàng như vợ chồng trong chính căn nhà của mình. Và tất nhiên khi vợ tôi tiếp xúc với con đực mạnh mẽ như vậy thì việc em có tình cảm, yêu người ta và muốn cưới người ta làm chồng là điều hoàn toàn dễ hiểu. Và tôi mất vợ…
– Ông đã nghe thấy Thảo bảo gì rồi chứ? Vừa lòng ông chưa? Tôi mong ông sớm buông tha cho cô ấy…
– Tao sẽ kiện chúng mày ra toà…
– Ông nói như trẻ con vậy. Ông đòi kiện ai. Nên nhớ chính ông là người tự nguyện dâng vợ cho tôi, không phải tôi cướp cô ấy. Cho dù có kiện thì ông vẫn là kẻ thua mà thôi bởi ông là người tự dâng vợ cho người khác chứ tôi đâu có cưỡng ép ông đâu…
– Chúng mày được lắm. Tao sẽ chống mắt xem chúng mày hạnh phúc được bao lâu…
Tôi giận giữ tắt nguồn điện thoại sau khi buông những lời cay nhiệt về phía thằng Hoàng. Tôi mở tủ lạnh ra cầm chai bia tu ừng ực cho tới khi say mềm và ngủ thiếp đi cho tới sáng hôm sau. Việc đầu tiên tôi làm là đi tắm rửa rồi đi ăn sáng, tôi cố gắng cuộc sống khi không có vợ ở bên.
Ra quán bún đầu phố tôi gọi cho mình một bát bún riêu cua bò giò mà mình yêu thích. Đang thưởng thức bát bún thì từ đằng sau vang lên tiếng của cậu em làm cùng công ty…
– Anh Nam sao hôm nay lại đi ăn một mình thế này…
– Thế cần 2 mình thì mới đi ăn sáng được à…
– Không. Em hỏi đùa anh chút thôi…
Nó quay ra gọi bát bún xong quay về phía tôi với vẻ mặt thăm dò rồi hỏi nhỏ…
– Thế anh với chị Thảo ly dị rồi à…
Tôi giật mình khi thấy nó hỏi thế nhưng vẫn cố hỏi lại…
– Sao chú lại hỏi anh thế?
– À tại tối hôm trước em đi bar vô tình có gặp chị Thảo ở quán bar trên phố lò đúc. Chị ấy đi cùng một người đàn ông lạ, tay chị khoác tay anh kia khá tình tứ. Và khi em tới làm quen thì người đàn ông ki giới thiệu là người yêu và sắp làm đám cưới nên em mới hỏi anh…
Tôi thoáng xấu hổ khi cậu em hỏi. Nó hỏi vậy chắc cũng biết vợ tôi ngoại tình rồi. Sợ nó bép xép nên tôi bảo nó luôn…
– Đúng là đợt này anh với chị Thảo đang có chuyện. Nhưng anh vẫn làm chủ được tình hình. Chú đừng nói cho ai biết được không?
– Vâng. Em se không nói với ai đâu…
– Cảm ơn chú em nhé. Thôi anh ăn xong rồi anh đi về trước đây…
Tôi đứng dậy trả luôn tiền bát bún cho thằng em rồi ra xe đi về. Về tới nhà tôi cầm điện thoại mở nguồn lên thì thấy người lạ nhắn tin cho tôi qua zalo. Mở ra đọc thì tôi thấy hốt hoảng…
– Chồng ơi cứu vợ – tin nhắn kèm theo định vị…
Tôi không hiểu là người ta có gửi nhầm cho tôi không nhưng tôi cũng nhắn lại…
– Xin lỗi chị có nhầm tôi với ai không ạ?
Ngồi đợi 15 phút không thấy người đó trả lời tôi sốt ruột và nghĩ liệu có phải vợ tôi đang cầu cứu không. Hay là mình cứ đi theo tới chỗ đó xem sao, nếu nhầm thì cũng chẳng sao cả. Thế là tôi lại ra xe phóng theo vị trí mà người đó gửi cho tôi…