Phần 6: Huấn luyện đặc biệt
Cô gái xinh đẹp đã làm Tuấn và Chiến chú ý, cả hai nhanh chóng bị sắc đẹp và sự kiêu sa của nàng đánh gục. Tuấn còn non nên chết mê cũng không quá ngạc nhiên nhưng ngay cả giang hồ xóm chơi gái có tiếng như Chiến cũng phải xiêu lòng là đủ hiểu nàng ta đẹp đến mức nào.
Chiến đánh giá cô gái nàng còn xinh đẹp hơn cả Vân, và cái khí chất cao quý toát ra thì ăn đứt Vân mất rồi.
Không quan tâm biểu cảm hai người, người đàn ông mặc áo vest quay về hướng cô gái rồi cúi đầu: “Thưa tiểu thư, người đã tới rồi ạ.”
Cô gái được gọi là tiểu thư lúc này vẫn còn đang nhìn bộ dạng nhếch nhác của hai người kia, trong mắt nàng hiện rõ sự kinh thường.
Tên vệ sĩ thấy Chiến và Tuấn đứng đực ra thì đoán chắc là đã bị vẻ đẹp của tiểu thư hút hồn, hắn liền ho khan: “Hèm, đây là tiểu thư Vũ Ngọc Anh. Tiểu thư sẽ tiếp đón hai người, tôi xin phép.”
Tên vệ sĩ nói xong cúi đầu với cô gái tên Vũ Ngọc Anh rồi lùi ra phía sau mấy bước đứng chắp tay sau đít.
Ngọc Anh nhìn hai người một thanh niên một thiếu niên nhếch nhác trước mặt, nàng tỏ rõ sự không vừa ý nhưng vì do mẹ nàng giao trách nhiệm này cho nàng nên nàng cắn răng chấp nhận.
“Mời ngồi!” Giọng nói cao ngạo lạnh lùng vang lên, Ngọc Anh bước tới ngồi xuống ghế. Bộ đồ, nhan sắc cùng thần thái ngút trời rất phù hợp với khung cảnh đắt tiền này, bờ mông căng tròn nhẹ nhàng đặt lên chiếc ghế trị giá mấy trăm triệu.
Chiến đảo mắt vỗ vai Tuấn một cái sau đó cười nói: “Tiểu thư, cô mời bọn ta ngồi đấy nhé.”
Nói rồi Chiến ấn Tuấn ngồi xuống, ngay sau đó hắn cũng ngồi theo. Cảm giác ngồi trên chiếc ghế đắt đỏ nó khác hẳn chiếc ghế rách ở nhà.
Không khí trở nên căng thẳng, cả hai bên không biết bắt đầu từ đâu. Ngọc Anh không tình nguyện còn Tuấn không dám mở lời. Cuối cùng vẫn là Chiến lên tiếng, hắn nhìn cô tiểu thư xinh đẹp: “Tiểu thư, có một người nói tới đây tìm người tên Vũ Thị Dung, còn đặc biệt đón bọn tôi tới. Người thì cũng đã tới rồi, không có gì để nói hay sao?”
Đối phương đã mở lời gỡ bỏ sự căng thẳng, Ngọc Anh cũng lên tiếng: “Vũ Thị Dung là mẹ tôi, bà ấy ủy thác cho tôi tiếp đón hai người.”
Nói rồi nàng vỗ nhẹ tay, một tên vệ sĩ từ bên ngoài đi vào với một chiếc vali xách tay, hắn mở vali ra rồi xoay nó về phía Tuấn và Chiến.
Trong vali là một bộ đồ màu đen bóng như đồ thợ lặn được gấp gọn gàng, một chiếc mũ cùng một con dao găm giống dao găm của quân đội dài chừng 20cm, lưỡi dao sáng loáng tỏ rõ sự lạnh lẽo chết chóc.
Để Chiến và Tuấn tròn mắt nhìn mấy thứ đồ trong vali, Ngọc Anh nói tiếp: “Người bắt mẹ và em gái của hai người là một kẻ đáng sợ, quyền lực của hắn đứng đầu thành phố này. Hai người đừng nghĩ chúng tôi cùng một bọn với bọn chúng, chúng tôi là kẻ thù của nhau.”
Chiến nhếch mép: “Không cùng một bọn? Vậy hắn ta bảo bọn tôi tìm đến mẹ cô để làm gì? Chơi thôi à?”
Ngọc Anh là tiểu thư của nhà họ Vũ, nhan sắc và địa vị đều thuộc hàng đầu. Đàn ông muốn quỳ dưới váy nàng đếm mãi không hết, họ chỉ dám nói lời đường mật với nàng chứ không kẻ nào dám ăn nói hỗn hào như Chiến.
Trước thái độ của Chiến, Ngọc Anh muốn bảo vệ sĩ đập cho hắn một trận nhưng lại thôi. Đối với nàng, Chiến chỉ là tên nghèo tu 100 kiếp không với được nàng nên nàng không chấp.
“Giữa nhà tôi và nhà của kẻ đó có một giao dịch, hai bên sẽ tìm một kẻ để thực hiện giao dịch, kẻ đó chính là cậu nhóc kia. Để đảm bảo kẻ thực hiện giao dịch tuyệt đối hoàn thành giao dịch thì chúng tôi đã bắt cóc người nhà của kẻ thực hiện giao dịch làm con tin. Bây giờ thì hiểu vì sao chúng tôi không cùng một bọn với chúng rồi chứ!”
Chiến hiểu, tức là gia đình của Ngọc Anh cũng đã bắt cóc người thân của một đối tượng giống Tuấn như cách mẹ và em gái Tuấn bị bắt. Bọn họ thực ra là đang làm một giao dịch, mà giao dịch này lại liên lụy tới 2 gia đình không liên quan đến sự tranh đấu của họ.
Chiến tuy là giang hồ nhưng cũng hiểu được đạo lý đơn giản, hắn có thù với ai sẽ đi giải quyết kẻ đó và không làm hại những người xung quanh. Ấy thế mà hai gia đình có quyền lực này lại lôi 2 gia đình vô tội vào cuộc chơi của họ, khiến gia đình chia cách, khốn đốn giống như Tuấn bây giờ.
Chiến ban đầu vì gia đình này giàu nên có chút hảo cảm, nhan sắc của Ngọc Anh cũng làm hắn có chút mơ tưởng nhưng khi biết việc họ làm thì hắn lại cảm thấy chán ghét.
“Mấy người lôi người ngoài cuộc vào giao dịch của mình? Đạo lý ở đâu?” Chiến tỏ ra khó chịu.
Ngọc Anh cũng tỏ ra chán ghét, nàng hừ lạnh: “Đạo lý? Một tên giang hồ khố rách áo ôm đòi nói chuyện đạo lý. Nếu không phải vì cậu đi cùng cậu bé kia thì tôi đã bảo vệ sĩ đá cậu ra ngoài rồi.”
“Cô dám?” Chiến đập bàn.
Vệ sĩ đứng đó định tiến lên thì Ngọc Anh ra lệnh ngừng lại, nàng liếc mắt nhìn Chiến: “Tôi không đôi co với cậu nữa, đừng để tôi dùng biện pháp mạnh.”
Sau đó Ngọc Anh quay ra nói chuyện với Tuấn: “Cậu bé, nếu cậu muốn người nhà được an toàn thì hãy nghe lời tôi. Tôi sẽ giao cho cậu nhiệm vụ vào cậu phải thực hiện nó, nhiệm vụ là phải bắt buộc hoàn thành.”
“Nhiệm vụ là gì ạ?” Tuấn nắm chặt tay hỏi.
Ngọc Anh đáp: “Nhiệm vụ đầu tiên của cậu là ở lại đây 1 tuần, trải qua huấn luyện của chúng tôi. Nếu cậu vượt qua chúng tôi sẽ cho cậu nghe giọng của người thân.”
Chiến không chịu nổi đứng dậy đập bàn quát lên: “Con mẹ nó, mấy người đang ép người đấy à!”
Ngọc Anh cũng không chịu ngồi im cho Chiến lớn tiếng, nàng phất tay một cái tên vệ sĩ to cao kia lao tới nắm cổ áo Chiến rồi kéo mạnh sau đó ấn xuống nền nhà. Chiến nằm bẹp dưới nền nhà mặt méo đi vì lực ấn quá mạnh, hắn vùng vẫy như con vịt còi trong tay người chăn vịt.
Tuấn thấy thế liền muốn ra giải thoát Chiến thì tên vệ sĩ trầm giọng: “Cậu bé, nên biết điều gì là đúng.”
Giọng nói cùng sát khí của tên vệ sĩ làm Tuấn sợ đến phát run, hắn bủn rủn chân rồi ngồi sụp xuống.
“Con mẹ nó, thả tao ra tao liều mạng với mày.” Chiến vùng vẫy trong vô vọng bèn sử dụng võ mồm.
Tên vệ sĩ lôi Chiến ra ngoài, Ngọc Anh nói với Tuấn: “Đừng lo vệ sĩ của tôi không giết hắn ta đâu, cậu bé hãy suy nghĩ đi. Bây giờ an nguy của gia đình cậu đang trong tay của cậu hết.”
“Tại sao lại là em? Lại là gia đình em?” Tuấn run run.
Ngọc Anh đáp: “Có lẽ cậu sẽ tìm ra đáp án khi giao dịch thành công.”
“Được… em sẽ làm theo lời chị!” ” Tuấn siết chặt nắm tay, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh của mẹ và em gái. Hắn thề rằng phải làm mọi cách để họ được an toàn.
Chiến bị vệ sĩ lôi ra ngoài đường rồi phải tự về nhà. Cũng may Chiến đi ra khỏi khu nhà giàu và bắt được xe ôm. Không khó khăn để Chiến xác định nhà của Ngọc Anh trong gg map.
Chiến cũng tức thay cho Tuấn nhưng nghĩ lại, dẫu sao thằng bé cũng sẽ không gặp nguy hiểm khi ở căn nhà giàu sang đó trong 1 tuần.
Còn sau đó thì…
Chiến không dám nghĩ tới, hắn trở về nhà với gương mặt chán nản. Vân và Thảo ở nhà thấy hắn về một mình lo lắng hỏi về Tuấn.
Chiến cũng không nói thẳng nguyên nhân cụ thể, chỉ nói rằng Tuấn được họ giữ lại đó 1 tuần.
Quay trở lại với Tuấn, sau khi Chiến về thì hắn cũng được một vệ sĩ dẫn ra khỏi căn nhà để tới phía sau. Phía sau căn nhà còn rộng hơn phía trước, có một bãi đất trống lớn ở ngay sau tòa biệt phủ, kế đó có một khu nhà dài và thẳng diện tích còn rộng hơn cả căn biệt phủ phía trước. Vệ sĩ dẫn Tuấn đi vào khu nhà đó, bên trong là một nhà đa năng với đầy đủ các thiết bị tập luyện, hồ bơi, sàn đấm boxing…
“Cậu bé, thấy choáng ngợp chứ?” Vệ sĩ thấy Tuấn ngơ ngác nhìn thì hỏi.
Tuấn gật đầu, nhà đa năng này to gấp chục lần nhà đa năng ở trường hắn đang học. Hắn liên tưởng đến việc mình sẽ trải qua huấn luyện 1 tuần địa ngục tại nơi này.
Nhưng không phải, vệ sĩ lên tiếng: “Xem cho biết thôi, giờ anh sẽ dẫn nhóc tới nơi của nhóc.”
Tuấn ngạc nhiên, vậy hóa ra đây không phải nơi huấn luyện. Hắn tò mò: “Anh ơi, sau khi em hoàn thành huấn luyện thì sao ạ?”
Vệ sĩ cười gượng gạo: “Đến khi đó nhóc sẽ biết.”
Cả hai tới một khu nhà khác phía sau nhà đa năng, càng đi thì thì độ lớn của khu đất mà gia đình họ Vũ này càng lộ ra.
Phía sau nhà đa năng có một khu nhà nhỏ hơn nhưng Tuấn cũng không được tới đó mà vệ sĩ chỉ vào căn nhà gỗ nhỏ dưới gốc cây bồ đề cổ thụ nằm lẻ loi một mình một vị trí.
“Đây là… nơi huấn luyện của em sao ạ?”
Tuấn ngơ ngác.
Vệ sĩ gật đầu: “Đó sẽ là nơi nhóc sinh hoạt và huấn luyện trong thời gian tới.”
Trong căn nhà gỗ nhỏ, có 2 căn phòng 1 là phòng khách 2 là phòng ngủ, còn có thêm một phòng tắm. Trong phòng ngủ có treo vài bộ đồ giống nhau, quần đùi trắng và áo ngủ trắng.
Để con Tuấn làm quen với nơi ở mới, vệ sĩ giới thiệu sơ qua về quá trình huấn luyện: “Lát nữa sẽ có người tới huấn luyện nhóc, nhóc phải làm theo lời người huấn luyện, ta nghĩ nhóc sẽ thích quá trình huấn luyện này. Bài huấn luyện sẽ đánh vào sức chịu đựng của nhóc, hãy cố gắng không để bị kiệt sức trong quá trình huấn luyện.”
Tuấn nghe mơ hồ rồi gật đầu, vệ sĩ quay đi để lại Tuấn bơ vơ trong căn nhà gỗ. Trước khi đi vệ sĩ có nhắc đừng rời khỏi căn nhà vì khi cậu bước chân ra khỏi nhà thì sẽ bị tống về, sẽ không được gặp gia đình nữa. Thức ăn đồ uống sẽ có người mang tới tận nơi nên không phải lo gì.
Tuấn không có sự lựa chọn, sự an toàn của mẹ và em gái phụ thuộc vào quyết định của Tuấn. Hắn đi tắm, tắm cho thật sạch sẽ thơm tho, đứng trước tấm gương trong phòng tắm cơ thể gầy gò của Tuấn hiện ra. Ngoài việc có con cặc lý tưởng ra thì cơ thể Tuấn nhìn khá yếu ớt, mà quả thực cũng yếu thật cho đến khi bước ngoặt này xảy ra.
Gương mặt ưa nhìn không quá nổi bật, mái tóc có phần hơi dài và rối vì lười cắt. Tuấn đứng nhìn mình trong gương, quyết tâm có thể gặp được mẹ và em gái khắc sâu trong lòng.
Tuấn lấy khăn lau khô người, sau đó mặc lên người bộ đồ đã được chuẩn bị sẵn. Một bộ đồ thoáng mát dễ chịu, chiếc áo rộng cùng chiếc quần đùi thoải thoái. Ngoài ra không có quần sịp.
Vì bộ đồ màu trắng phản lại nước da hơi ngăm của Tuấn nên nhìn khá là dìm. Nhưng Tuấn chẳng quan tâm điều đó, hắn mặc quần áo xong đi ra phòng khách ngồi chờ người huấn luyện tới.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa. Tuấn ra mở cửa, xuất hiện trước mặt hắn là một cô gái xinh đẹp chừng 18 – 20 tuổi với mái tóc nhuộm vàng. Cao khoảng 1m65 với dáng người hấp dẫn trong bộ đồ nàng mặc, chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch sơ vin gọn gàng làm vòng eo thon thả lộ ra, phía trên là bộ ngực có kích thước trung bình tròn trịa. Bên dưới nàng mặc một chân váy đen ngắn ngang đùi bó sát, đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn nà được tô điểm bởi đôi guốc thấp.
Làn da nàng trắng sáng, đôi mắt to đen long lanh cùng đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười tỏa nắng. Mái tóc vàng được buộc gọn ra phía sau, cô gái trên tay bưng một khay bao gồm một xuất cơm và một chai nước lọc. Ngoài ra còn có một lọ thuốc nhỏ không rõ tác dụng.
“Chị là…” Tuấn ngơ ngác.
Cô gái đáp: “Chào em, chị là huấn luyện viên của em… chị tên Mai.”
Tuấn biết đó là huấn luyện viên của mình thì liền lễ phép chào sau đó mời nàng vào trong.
Mai đem những thứ nàng cầm theo đặt lên bàn, sau đó nàng ngồi xuống cặp chân dài vắt chéo thanh lịch mà đầy gợi cảm. Tuấn nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mà ngẩn ngơ, cũng phải thôi một cậu nhóc 15 tuổi đang tuổi tò mò về phụ nữ thì làm sao cưỡng lại được.
Mai biết điều đó, nàng mỉm cười rồi lên tiếng: “Chắc em đã được phổ biến về quá trình huấn luyện rồi nhỉ?”
“Vâng!” Tuấn đáp.
“Tốt, để giúp cho việc huấn luyện hiệu quả nhất thì chúng ta nên làm thân với nhau…”
Nói rồi Mai đứng dậy bắt đầu cởi áo ra, từng nút từng nút áo bung ra để lộ chiếc áo lót đen viền mỏng đang ôm lấy bộ ngực tròn trắng mịn bên trong.
“Ơ… chị… sao chị lại cởi đồ?” Tuấn giật bắn người, mặc dù thấy thích nhưng cũng hơi hoang mang.
Mai đã cởi áo vứt xuống ghế, nàng nghiêm túc nói: “Huấn luyện sức chịu đựng của em… em nói là được phổ biến rồi mà!”
Tuấn hoang mang: “Ơ… sức chịu đựng không phải là kiểm tra sức khỏe hay sao?”
Mai khẽ nhếch mép vì độ ngây thơ của Tuấn, nàng bước tới trước mặt cậu thiếu niên bằng phong thái quyến rũ rồi cúi người chống tay lên vai của Tuấn, cả hai nhìn nhau. Cặp ngực tròn tiến sát về phía Tuấn, hắn nửa muốn nửa sợ. Mai ghé sát vào tai Tuấn mà nói trong khi mùi thơm cơ thể của nàng làm cậu thiếu niên bị hấp dẫn: “Là sức chịu đựng của em khi ở trên giường đó!”