Phần 9
Ngày hôm sau, Linh tỉnh dậy và cảm thấy cơ thể mình thật mệt mỏi, còn buồn nôn. Cô liên tục vào nhà vệ sinh nôn khan, không thể đi học được.
Bà Xuân nhìn thấy thì thở dài. Bà nhắn tin qua cho chồng bảo là chuyện bé Linh mang thai đã chắc đến 80%, con bé bắt đầu nghén rồi. Bà sẽ đi mua que thử thai để kiểm chứng lần nữa còn ông Phong cứ lên kế hoạch xử lý vấn đề đi.
Linh nhận que thử thai từ mẹ mình, vẻ mặt buồn cười cứ như mẹ cô đang nói chuyện đùa nhưng cũng nghe lời đi vào nhà vệ sinh thử. Nhìn kết quả hiện lên trên que thử thai, cô như không tin vào mắt mình. Kết quả là dương tính! Cô có thai!
Bà Xuân xác nhận lần nữa với chồng rồi dẫn Linh qua nhà bà Hồng.
Đợi Lam và Linh ngồi yên vị rồi, bà Xuân mới nói “Hai đứa nghe mẹ hỏi, hôm qua diễn kịch, có phải sau khi uống nước con thật sự đau bụng, chóng mặt không Linh?”
“Dạ. Sao mẹ biết?” Cô ngơ ngác hỏi lại.
“Nhìn mặt con là mẹ biết con đau thật rồi. Chuyện mà mẹ và Hồng nghi đã thành sự thật rồi. Thứ nước mà con uống hôm qua, không phải nước mà là thuốc trợ thai thật” bà Xuân quăng ra một trái bom cho đôi trẻ.
“Sao có thể? Không phải mẹ và ba Phong đã nói với Linh là uống thuốc trợ thai sẽ làm tình suốt cả tuần sao?” Lam bất ngờ kêu lên.
“Đúng là như vậy, nhưng chỉ với thuốc chất lượng 100% thôi. Còn thuốc mà Linh uống hôm qua, chỉ tầm 20% trở xuống. Thời gian chịu đau và thời gian hứng tình của thuốc 20% rất thấp, như hôm qua là nhiều rồi đó” bà Hồng xác nhận.
“Nói vậy…” Lam ngơ ngác quay sang nhìn chằm chằm vào bụng Linh.
“Linh nó mang thai rồi” bà Xuân thở dài. Cái bà lo lắng là chuyện Linh còn quá nhỏ mà đã mang thai. Cả hai đứa chỉ mới học lớp 10, còn chưa có công ăn việc làm gì mà đã có con, làm sao lo được cho đứa nhỏ.
Lam sững sờ, một lúc sau mới vui mừng vuốt ve bụng Linh “Vậy là tụi con có con rồi hả mẹ?” Cậu vẫn không dám tin.
“Ừ. Thuốc Linh dùng chỉ có 20% thôi nên giai đoạn đầu khá nguy hiểm với thai nhi. Trong hai tháng đầu mấy đứa không được đụ nhau, Linh cũng nên nghỉ ở nhà để dưỡng thai” bà Hồng gật đầu.
“Chuyện tại sao con lại uống thuốc trợ thai ba con sẽ điều tra. Con và Lam cứ yên tâm lo cho đứa nhỏ. Linh sẽ tạm thời bảo lưu không đi học nữa để mang thai và sinh con. Còn Lam, con cứ đi học bình thường, nhưng đừng nói với ai là Linh mang thai, chuyện này sẽ do ba Phong của con lo. Hết năm học này ba mẹ sẽ cho hai đứa tới vùng cho kết hôn sớm làm lễ kết hôn. Đợi tới đủ tuổi thì mấy đứa đi lấy giấy hôn thú. Có chuyện gì nhớ nói với ba mẹ, biết chưa?”
“Vâng. Con cảm ơn ba mẹ” Lam mừng rỡ nói. Cậu sắp có con với người cậu yêu thương rồi!
“Ừ. Hai đứa nói chuyện với nhau đi, Linh có vẻ sốc lắm”.
…
Ông Phong nhận được tin nhắn xác nhận từ vợ mình thì nhíu mày. Ông không nghĩ là đội kịch của con gái sẽ cho con bé uống thuốc trợ thai, phải biết là cho vị thành niên uống thuốc này chính là phạm pháp. Như vậy hẳn có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Ông cần phải đi đến trường của Linh một chuyến.
“Tôi có thể giúp gì cho anh?” Thầy Nam nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi.
“Chào thầy, tôi là ba của Phùng Giang Linh lớp 10A. Tôi có chút chuyện cần nhờ sự giúp đỡ của nhà trường” ông Phong nhìn thẳng vào mắt thầy chủ nhiệm, nghiêm túc nói.
“Anh cứ nói đi”.
“Tôi được biết vở kịch trong lễ hội trường bọn nhỏ diễn là do thầy chọn và xét duyệt cho lớp bọn nhỏ. Vậy thầy có biết về nước mà Linh con tôi uống trong phân đoạn Nhan vương uống thuốc trợ thai không?”
“Bọn tôi đều cùng thống nhất dùng nước lọc để giả làm thuốc. Có vấn đề gì sao?” Thầy Nam nghi hoặc hỏi lại.
“Đúng, có vấn đề” ông Phong gật đầu, trước cái nhíu mày của thầy Nam, ông nói tiếp “Tôi hôm nay đến đây trước là nói với thầy vấn đề này, sau là làm thủ tục cho bé Linh con tôi được bảo lưu kết quả học tập”.
“Vấn đề gì vậy?” Thầy Nam càng nhíu mày chặt hơn. Vấn đề này hẳn phải lớn lắm mới khiến con bé tạm nghỉ học.
“Thầy vui lòng giữ bí mật giúp chúng tôi, con bé còn có tương lai của nó nữa. Tôi hy vọng nhà trường có thể giúp điều tra ai đã động tay động chân vào chén nước đó. Nó đã bị tráo thành thuốc trợ thai thật có chất lượng thấp. Trên sân khấu ngày hôm qua chính là màn chịu tác dụng phụ và hứng tình của thuốc trợ thai thật. Và kết quả có rồi, bé Linh có thai” ông Phong thản nhiên quăng ra một quả bom cho thầy Nam.
“Cái gì?” Thầy Nam trợn tròn mắt “Anh nói… Thuốc đó là thật?”
Ông Phong gật đầu, không nói gì thêm.
“Vậy…” thầy Nam suy nghĩ một chút, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh “Lát nữa tôi sẽ đến lớp hỏi bọn nhỏ về chén nước. Tôi tin học trò mình sẽ không sử dụng bừa bãi thuốc trợ thai. Có được xác nhận của bọn nhỏ rồi, tôi sẽ nói chuyện với hiệu trưởng để xin xét duyệt mở camera an ninh”.
“Như vậy cảm ơn thầy nhiều” ông Phong gật đầu.
Giờ ra chơi, thầy Nam vội vàng đi đến phòng học hỏi chuyện mấy đứa nhỏ trong lớp. Đứa nào cũng đều nói là chén đó đựng nước, không một đứa nào mảy may nghĩ là trong đó đựng thuốc trợ thai thật. Thầy tin học trò của mình nên nhanh chóng đi tới phòng hiệu trưởng để nói chuyện.
“Nam, có chuyện gì sao? Không phải giờ này em có tiết à?” Thầy hiệu trưởng, Việt, ngạc nhiên hỏi khi thấy người yêu mở cửa phòng làm việc của mình.
“Chuyện nghiêm trọng, em nhờ người dạy thay rồi” thầy Nam gấp gáp nói, cố gắng lấy lại hơi thở của mình. Đi nhanh quá nên có chút hụt hơi.
“Chuyện gì vậy?” Việt nhíu mày, đứng lên đi tới vuốt ngực cho người yêu thuận hơi “Chuyện gì khiến người yêu của anh gấp gáp tới như vậy?”
“Mở camera an ninh chỗ cánh gà sân khấu cho em xem đi. Thời điểm là lễ hội hôm qua lúc gần tới lớp em diễn. Có chuyện lớn rồi”.
Việt thấy người yêu mình sốt ruột liền làm theo ngay. Anh mở camera an ninh trên máy tính, ngồi xuống ghế, thuận thế kéo người yêu ngồi lên đùi mình để cùng xem.
Nam mặc kệ Việt, mắt nhìn chăm chú vào màn hình. Đoạn ghi hình chiếu được một hồi, Nam vội vàng bật dậy ấn nút tạm dừng làm Việt giật mình “Làm sao vậy?”
“Vở kịch hôm qua của lớp em… Nữ sinh diễn vai Nhan vương đã uống thuốc trợ thai thật, bị người ta tráo với chén nước đạo cụ ban đầu. Cô bé… có thai rồi” Nam nhăn nhó nhìn người yêu, không biết phải xử lý thế nào.
“Gì chứ? Sao lại…” Việt cũng giật mình hoảng hốt. Nữ sinh trong trường mình có thai trước tuổi như vậy không phải là chuyện vẻ vang gì. Huống chi còn là do bị người khác chuốc thuốc.
“Anh xem đi” Nam nói rồi ngồi nhích qua một bên để Việt tiện nhìn màn hình.
Việt xem lại đoạn ghi hình, nhìn rõ mồn một cô nữ sinh lợi dụng lúc các học sinh lớp 10A quay đi chỗ khác cho vào chén nước đạo cụ của họ một ít bột. Khỏi cần nói cũng biết đó là thuốc trợ thai thật đã được nghiền thành bột. Việt biết cô nữ sinh kia. Đó là một nữ sinh khá ưu tú của khối 10 năm nay. Không ngờ lòng dạ lại hiểm độc như vậy. Nữ sinh diễn vai Nhan vương nếu bị lộ ra ngoài là mang thai lúc 16 tuổi thì cuộc đời của cô coi như xong, không ai dám chấp nhận một người bị cho là “hư hỏng” như vậy được.
“Chuyện này phải giải quyết sao đây anh? Ba của Phùng Giang Linh vẫn đang đợi em ở văn phòng”.
“Mời ông ấy đến đây một chuyến, chúng ta sẽ cùng giải quyết việc này. Em không cần phải lo, anh giải quyết được mà” Việt hôn má người yêu một cái, tay thì xoa nắn con cặc của người yêu để trấn an.
Nam gật đầu rồi rời khỏi phòng Việt, đến văn phòng của mình để mời ông Phong. Trong khi đó, Việt nhấc điện thoại bàn gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của cô nữ sinh hại bạn trong băng ghi hình.
“Thầy Việt ạ? Thầy gọi tôi có gì không? Đang trong giờ học mà?” Giọng nữ trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia.
“Cô Lan, làm phiền cô về lớp chủ nhiệm của mình, mời em Khánh đến phòng làm việc của tôi một chút. Sắp tới có một học bổng tôi muốn đề cử cho Khánh, mời cô và Khánh đến để trao đổi thêm” Việt nói. Anh phải nói như vậy để Khánh không đề phòng, chứ hơi đâu tự nhiên khi không hiệu trưởng lại cho mời. Lỡ con bé này khôn lỏi trốn mất thì mệt.
Việt vừa nói chuyện điện thoại với cô giáo kia xong không bao lâu thì Nam đã dẫn ông Phong đến.
“Chào anh, tôi là Việt, hiệu trưởng. Mời anh ngồi” Việt chỉ tay vào chỗ bàn tiếp khách, mời ông Phong ngồi xuống cùng nói chuyện “Tôi đã nghe thầy Nam trình bày vấn đề của gia đình anh. Rất xin lỗi anh và gia đình vì chuyện quản lý học sinh của chúng tôi chưa thật sự kỹ lưỡng và chu đáo như chúng tôi vẫn tưởng. Chúng tôi đã tìm được người động tay vào chén nước đạo cụ. Anh có thể chờ một chút đợi cho người đó tới được không?”
“Cảm ơn thầy đã tận tâm với gia đình chúng tôi. Tôi có thể chờ cả ngày cũng được” ông Phong cười, nụ cười không hề có độ ấm.
Một lát sau, cô giáo Lan dẫn cô nữ sinh tên Khánh đến phòng Việt. Khánh bước vào, tưởng ông Phong là nhà tài trợ học bổng liền lễ phép chào ông, còn nở nụ cười thật tươi. Được thầy hiệu trưởng cho phép ngồi, Khánh còn cố ý ngồi sát bên cạnh ông Phong, tay cố ý hay vô tình chạm vào đùi ông.
“Anh Phong, giới thiệu với anh, đây là Khánh, nữ sinh mà chúng tôi muốn nói tới” Việt nói với ông Phong rồi quay sang nữ sinh trường mình “Khánh, giới thiệu với em. Đây là ông Phong” ngừng một chút rồi quăng ra một quả bom “Ông Phong là ba của Phùng Giang Linh lớp 10A”.
Nụ cười trên gương mặt Khánh nhất thời cứng lại. Mặt cô nháy mắt trở nên xanh xao, trắng bệch.
Ông Phong nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng.
“Em đã làm gì để hôm nay được gọi tới đây vậy Khánh? Có thể nói cho thầy nghe không?” Việt tủm tỉm cười nhìn cô nàng đang run bần bật. Vừa nhìn đã biết chính cô nàng này là thủ phạm, chẳng cần phải tra khảo gì cả.
“Em… em… có làm… gì đâu…” Khánh cố gắng để giọng mình không run nhưng tất cả đều là vô dụng.
“Gì thế Khánh? Em đã học rất tốt và đụ rất giỏi mà, thế mới được xét học bổng. Sao lại nói là không làm gì?” Cô Lan ngạc nhiên nói, hiển nhiên không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
“Khánh thế mà không biết em đã làm gì sao? Em…” Việt dừng một chút, đưa tay ngắt mạnh đầu vú Khánh “Em đã cho bạn cùng trường của mình uống thuốc trợ thai, không phải sao?”
Cô Lan sững sờ nhìn học trò của mình, không biết nói gì.
“Em đừng nghĩ em có thể qua mặt được thầy. Thầy đã có đủ bằng chứng rồi nên mới gọi em đến, đừng tưởng trường học thoáng thì em muốn làm gì cũng được” Việt nghiêm mặt lại, giọng đanh thép.
“Thầy ơi, thầy… Em xin thầy… Em trót dại một lần này thôi, thầy…” Khánh vội vàng quỳ xuống đất cầu xin thầy hiệu trưởng.
Việt không thèm nhìn cô nàng, quay sang nói với ông Phong “Để đền bù tổn thất tinh thần cho em Phùng Giang Linh, nhà trường sẽ hỗ trợ toàn bộ học phí của em ấy trong năm học này. Về việc hỗ trợ như thế nào, lát nữa chúng ta sẽ bàn thêm” anh không muốn nhắc tới chuyện bảo lưu để Khánh không đoán được Linh đã mang thai “Còn về Khánh… Em có muốn nói tại sao lại làm như vậy không?”
“Tại vì Linh là bạn gái của Lam. Em thích Lam, nhưng Lam lại không chịu mà cứ một mực ở bên con nhỏ đó. Lam chắc chắn sẽ không chấp nhận một đứa con gái hư hỏng có thai trước tuổi” Khánh dữ tợn nói.
“Ừ. Nhưng em cũng quên một điều, nếu như Linh có thai, cái thai đó sẽ là của Lam. Vì người làm tình cùng Linh là Lam” Việt thản nhiên nói rồi quay sang chủ nhiệm của cô nàng “Cô Lan, cô nghe hết và hiểu rồi đó. Ngay chiều nay, cô mời phụ huynh em Khánh lên trường làm việc với tôi. Tôi nghĩ là em Khánh không phù hợp với ngôi trường này của chúng ta. Bây giờ làm phiền cô dẫn em Khánh về lớp, tôi phải tiếp khách”.
Cô Lan không dám chần chừ, vội vàng đứng lên kéo con nhỏ đã đờ đẫn ra khỏi cửa.
Việt suy nghĩ một chút rồi nói với ông Phong “Chuyện của Giang Linh, anh cứ để cho con bé ở nhà tĩnh dưỡng. Năm học này cứ bảo lưu. Năm sau nếu con bé quay lại, chúng tôi sẽ hỗ trợ 100% học phí cả năm. Nếu con bé chuyển sang trường khác, chúng tôi sẽ hỗ trợ 100% học phí học kỳ đầu. Chúng tôi hy vọng gia đình anh giữ bí mật chuyện này. Tôi biết là không phải khi nói thế này nhưng xin anh chấp nhận. Tôi nghĩ là anh cũng không muốn chuyện này bị phanh phui”.
“Thầy nói phải. Tôi cũng không muốn làm lớn chuyện. Thầy giải quyết thế này là được rồi. Trong thời gian này, Linh sẽ ở nhà tĩnh dưỡng. Còn ba của đứa bé, Lam, thằng bé sẽ tiếp tục đi học. Gia đình chúng tôi đã dự định cho hai đứa nó kết hôn rồi, chuyện này xảy ra có chút ngoài ý muốn nhưng không sao. Hy vọng trong các tiết thực hành sắp tới các thầy đừng để Lam làm trái quy tắc vợ chồng. Hơn nữa, nếu có thể, mong các thầy giúp cho Lam con đường hướng nghiệp sớm một chút để nó có thể lo cho gia đình” ông Phong thấy mọi chuyện đã ổn thỏa thì gật đầu.
“Được, chúng tôi sẽ để ý chuyện này. Cảm ơn anh đã đến tìm chúng tôi” Việt đứng lên, tiễn ông Phong ra khỏi phòng.