Phần 20
Trung đi taxi về nhà. Lúc về tới cổng, cậu nhìn thấy bóng một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi nhà cậu. Chắc là bạn của cha, cậu nghĩ vậy.
Trung đi khập khiễng vào nhà. Cái chân vừa mới tháo bột đã đi lại nhiều như vậy khiến cậu hơi mỏi. Cậu thấy trong nhà tắt hết đèn, cả phòng của cha cậu cũng không còn mở đèn nữa, nghĩ là cha đi ngủ rồi nên cũng không gọi. Cậu cố gắng đi về phòng, cởi áo măng tô quăng sang một bên, rửa ráy tay chân sơ qua rồi lăn lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau, Thuyên tỉnh dậy bởi vì bị cơn đau đầu đánh thức. Anh ngồi trên giường, vỗ đầu một chút rồi bừng tỉnh. Hôm qua anh uống say quá, quên mất không đi đón Trung. Anh vội vàng chạy sang phòng con thì thở phào, thằng bé đã về rồi, còn đang ngủ. Anh bước vào, đỡ con nằm lại ngay ngắn, dém chăn cho cậu rồi ra ngoài.
Hôm qua, anh chỉ nhớ mình ra bờ sông uống bia, sau đó được một người lạ mặt đưa về. Ngoài những chuyện đó ra, anh chỉ nhớ mình được bế vào nhà, đặt lên giường, lại được một chiếc khăn lông ấm áp lau chùi sạch sẽ, còn lại anh không nhớ gì nữa hết.
Thuyên vào phòng, chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt thì nhìn thấy một mẩu giấy nhắn để trên tủ đầu giường.
“Tôi đặt chìa khóa nhà và chìa khóa xe trên bàn trà, sẽ khóa cửa trước khi đi. Trong bếp có canh giải rượu, anh hâm nóng lại rồi uống chút đi. Xin lỗi đã tự tiện dùng phòng bếp”.
Thuyên đọc tờ giấy nhắn, thoáng run lên. Nét chữ này… Nhưng mà, cậu ấy đâu có biết ngôn ngữ của mình, làm sao có thể viết lời nhắn trơn tru như vậy được. Đây… có lẽ là người lạ mặt nào đó có nét chữ hơi giống của cậu ấy thôi. Hẳn là không phải đâu…
…
Hôm nay cả nhà Lam cùng ngồi lại với nhau để họp gia đình ở nhà chính. Ông Phong và bà Xuân đã đi du lịch trở về, biết được chuyện của Thuyên nên vội vàng mở cuộc họp gia đình lớn. Thật ra chuyện đó cũng là phụ thôi, bây giờ trong nhà mấy đứa cháu đều có đôi có cặp, ông bà gặp mặt cháu rể là chuyện cần thiết.
Bà Xuân chuẩn bị xong trà nước thì ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc.
“Ba mẹ ơi, con về rồi”.
“Ninh hả con?” Bà Xuân gọi với ra “Vào đây bưng phụ mẹ cái này”.
“Con chào ba mẹ” Quân bước vào phòng bếp đỡ phụ bà Xuân cái khay. Từ hồi anh được ông Phong và bà Xuân đồng ý cho phép qua lại với Ninh, anh đã sửa miệng gọi họ là ba mẹ luôn rồi.
“Hai đứa tới sớm vậy? Đã ăn uống gì chưa?” Bà Xuân ân cần hỏi. Chồng bà hẹn mấy đứa nhỏ lúc 8 giờ, bây giờ mới có 7 giờ 30 mà hai đứa này đã tới rồi.
“Tụi con ăn rồi mới đi ạ. Ba mẹ ăn chưa?” Quân đáp, đặt cái khay lên bàn trà.
“Con mới nhận điện thoại của chị hai. Chị nói chị sắp tới rồi” Ninh lắc lắc cái điện thoại, nói với ba mẹ mình.
Ông Phong và bà Xuân cùng ngồi xuống ghế, hỏi han cặp Quân – Ninh về cuộc sống hàng ngày. Quân đã trưởng thành rồi, còn là giáo viên nên ông bà không quá lo lắng về sự chín chắn của anh. Có điều, Ninh vẫn còn con nít lắm. Cậu nhóc này năm nay mới lớp 12 thôi, đôi khi vẫn còn bốc đồng.
“Ba mẹ đừng lo ạ. Ninh tốt lắm. Con rất yêu em ấy” Quân cười, hôn hôn lên gương mặt người yêu.
Trong lúc nói chuyện, bà Xuân và ông Phong vẫn luôn vuốt ve nhau. Tay của bà Xuân dịu dàng xoa nắn con cặc của ông Phong còn bàn tay to lớn của ông mân mê mép lồn bà. Hai ông bà tuy đã vào tuổi trung niên, cũng đã hơn 60, gần 70 tuổi rồi, cặc lồn không còn sung sức như xưa nữa nhưng vẫn âu yếm nhau lắm.
Họ đang nói giữa chừng thì cửa nhà bật mở, gia đình Linh cuối cùng cũng tới. Lam và Linh đi trước, kế đó là cặp Huy – Vân, cặp Nhân – Vi. Theo thường lệ, họ vào nhà rồi cởi áo măng tô ra, treo lên mắc áo xong xuôi rồi mới ngồi xuống.
“Ba mẹ, tụi con về rồi”.
“Con chào ông ngoại, bà ngoại” Vân và Vi cùng đồng thanh.
“Hôm nay nhà đông vui quá. Lần đầu gặp nhau, việc nhà ai người đó tự giới thiệu, báo cáo xem nào” ông Phong cười.
Đáng lý theo thứ tự lớn nhỏ thì Lam phải nói chuyện về Thuyên và Trung cho mọi người trước nhưng Vân thấy ba mình im lặng đành lên tiếng trước.
“Dạ, đây là Huy, bạn cùng lớp và cũng là người yêu của con. Tụi con đang sống chung ở nhà ba mẹ ạ” Vân cười với ông bà mình, chỉ sang Huy.
“Dạ, con chào ông bà” Huy nở nụ cười thật tươi, mở miệng chào hỏi.
“Ừm… Đây là người yêu của con, Nhân. Anh ấy hiện đang là bác sĩ của phòng khám tư nhân và đang sống chung với con ở nhà ba mẹ. Anh ấy có hơi lớn tuổi, xin ông ngoại bà ngoại bỏ qua chi tiết này” Vi rụt rè nói. Nói chuyện với ông bà về người yêu lớn tuổi, cô cũng có chút ngại ngần.
“Con là Nhân ạ” Nhân gật đầu chào. Anh cũng không biết phải xưng hô thế nào cho phải.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về Lam. Anh định nhờ Linh nói về chuyện của Thuyên và Trung, nhưng cô không đồng ý. Anh mới chính là nhân vật chính trong chuyện này, dù cô rất muốn nói thay anh nhưng như vậy sẽ không chân thành bằng việc chính anh tự nói. Lam cảm thấy rất xấu hổ và có lỗi với ba mẹ vợ mình.
“Ba mẹ, con xin lỗi” Lam thở hắt ra, lên tiếng “Trung là con trai ruột của con, còn Thuyên là người đã sinh ra Trung. Chuyện xảy ra năm đó, hẳn ba mẹ đã nghe Linh kể rồi, không tiện nhắc lại ở đây. Dù sao một phần cũng có lỗi do con. Ba mẹ cứ trách, cứ mắng ạ. Con hứa sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nữa”.
Ông Phong im lặng nhìn Lam và Linh một lúc rồi mới nói “Ba mẹ không trách con chuyện này. Đây là chuyện ngoài ý muốn, mà nó cũng đã xảy ra rồi, có trách con cũng không làm được gì. Nếu gia đình mình đã chấp nhận việc Lam có con riêng bên ngoài thì mọi người cũng đừng nhắc đi nhắc lại chuyện này nhiều quá, tránh cho khó xử. Hôm nào hai đứa cho ba mẹ gặp Trung, ít ra ba mẹ cũng nên biết thằng bé trông như thế nào”.
“Con đã làm ba mẹ thất vọng một lần rồi, sẽ không xảy ra lần nữa đâu” Lam quả quyết nói “Có chuyện này…” anh nhìn sang Linh một chút “Con muốn thưa cùng ba mẹ”.
“Chuyện gì qua thì cho qua đi. Ba mẹ cũng không muốn nói nhiều đâu. Còn chuyện gì mới cần nói sao?” Bà Xuân mỉm cười hiền từ.
“Tụi con… ý con là con và Linh, dự định sẽ có thêm đứa nữa. Sắp tới con sẽ xin công ty nghỉ phép dài một chút, dẫn Linh đi du lịch. Có thể Linh sẽ uống thuốc trợ thai lúc đó, đợi cho bớt nghén mới trở về” Lam nói ra quyết định của anh và vợ.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn anh. Cả Vân và Vi cũng đưa mắt nhìn ba mẹ mình. Hai cô ngày nào cũng lượn lờ trong nhà, đâu có nghe ba mẹ nhắc gì tới chuyện này đâu.
“Nếu hai đứa đã quyết và có kế hoạch rồi thì cứ làm như vậy đi. Nhà có thêm con nít cũng vui” ông Phong gật đầu “Lâu lắm nhà mình mới có dịp tụ tập như vầy. Mấy đứa ngồi chơi, tâm sự, đụ đéo với nhau đi. Ba mẹ đi nghỉ một lát. Trưa mình cùng ra nhà hàng ăn” nói rồi ông đứng dậy, ôm bà Xuân lên lầu.
Mấy người trẻ tuổi còn ngồi lại dưới lầu, từ lúc vào nhà vừa trò chuyện, vừa vuốt ve nhau thì cặc, lồn đều đã rỉ nước cả rồi.
Lam quay sang ôm Linh, hôn lên môi cô. Lưỡi anh đưa vào khoang miệng cô, mút lấy cái lưỡi ngọt ngào của cô trong khi tay thụt ra thụt vào cái lồn đỏ mọng. Chuyện mang thai lần thứ hai được cho phép khiến anh có vẻ hưng phấn hơn bình thường, cả Linh cũng vậy.
Hai chị em Vân và Vi đang hôn nhau, hai cặp vú cọ xát vào nhau trong lúc Huy và Nhân chia nhau bú lồn hai người.
Cặp Ninh và Quân cũng nằm lại theo tư thế 69 mà bú cặc cho nhau, vừa bú vừa dùng tay khuếch trương tiểu huyệt của đối phương.
Kế đó, Linh ngồi lên người Lam mà cưỡi lên con cặc của anh, để nó đâm sâu vào lồn cô. Huy và Nhân đụ Vân và Vi từ phía sau trong khi hai cô gái ôm hôn nha. Còn Quân đụ Ninh theo kiểu truyền thống.
Cả tầng trệt vang đầy những tiếng la khoái cảm.
Sau khi bọn họ đạt cao trào, lúc đang nằm nghỉ thì có tiếng chuông cửa vang lên.
Lam lấy khăn giấy lau qua loa dâm thủy của Linh và tinh trùng trên người mình rồi đứng dậy ra mở cửa. Nhìn thấy người ngoài cửa, anh ngạc nhiên kêu lên “Ủa, Lâm?”
Bên ngoài là Lâm với vẻ mặt tiều tụy, hốc hác. Phía sau anh là một cặp nam nữ khoảng mười hai, mười ba tuổi, trên tay cô bé là đứa nhỏ bốn tuổi. Trong lòng Lâm còn một cái bọc nhỏ nữa, đứa bé này chắc khoảng sáu, bảy tháng.
“Vào nhà đi” Lam nhíu mày, mở rộng cửa đón bọn họ vào.
Trong lúc Lam đi mở cửa thì mấy người trong phòng cũng đã chỉnh lý lại bản thân. Trên người ai còn tinh dịch, dâm thủy đều lau đi hết rồi.
Thấy Lam dẫn mấy người nhà Lâm đi vào, mọi người đều ngồi nhích qua để chừa mấy chỗ trống. Lâm nhờ anh trai bế giúp đứa nhỏ, còn mình cởi áo măng tô giúp mấy đứa con lớn.
“Mẹ… à, Hồng đâu?” Linh nhìn Lâm, nhíu mày.
“… Hồng… mới mất cách đây sáu tháng” Lâm trầm mặc một chút rồi mới lên tiếng. Đó là người mà anh dành cả cuộc đời này để thương yêu nhưng đã bỏ anh mà đi trước.
“Tại sao?” Cả Lam và Linh đều đồng thanh hỏi, trên mặt hai người là sự ngỡ ngàng.
“Đây là mấy đứa con của em. Hạ Vân Phương, Hạ Vân Phúc là chị em song sinh, Hạ Vân Mai bốn tuổi, còn đứa mới sinh này là Hạ Vân Trang. Tuổi của Hồng không thích hợp để sinh thêm, sau khi sinh bé Mai em cũng không đồng ý cho Hồng uống thuốc trợ thai nữa. Đợt đó cô ấy lén uống thuốc trước, cuối cùng sinh được bé Trang nhưng lại khó sinh mà qua đời” Lâm vuốt mặt mình, kể lại. Từ khi rời đi cùng với mẹ và quyết định có con, anh và bà Hồng không bao giờ xưng hô là mẹ con nữa, nên anh gọi tên bà rất trơn tru.
Lam nhìn em trai mình, hỏi “Rồi bây giờ em tính thế nào?”
“Thời gian Hồng mới mất, em bối rối quá nên quên liên lạc với anh chị. Ngoài chuyện lo đám tang, em còn mấy đứa nhỏ phải lo nữa, bé Trang còn quá nhỏ, lại thiếu sữa mẹ. Em phải ở nhà chăm con, thời gian dài phải xin nghỉ làm nên công ty cho nghỉ luôn. Tiền trong tài khoản cũng đủ cho cả nhà mấy năm, nhưng có một mình em lo cho mấy đứa thì không xuể. Nên em mới quay về”.
“Việc học hành của mấy đứa nhỏ sao rồi?” Linh lên tiếng, đón lấy bé Mai ngồi vào lòng mình. Con bé có vẻ không sợ người lạ.
“Phương với Phúc năm nay lớp 8, học đụ rồi. Đợt này rời đi em mới xin bảo lưu cho mấy đứa thôi, đợi ổn định với tìm được trường trên này rồi mới rút học bạ. Hồi trước có gửi Mai đến trường mẫu giáo, nhưng mấy tháng nay em không rời nhà đưa đón con bé được nên đã nghỉ lâu rồi”.
Linh suy nghĩ một chút, nhìn Lam rồi quyết định. Dù sao ý kiến của cô là muốn tốt cho cả Lam và Lâm “Nhà anh chị xây lớn, trong nhà vẫn còn một nửa phòng chưa sử dụng. Thôi thì nhà em dọn vào ở chung với anh chị. Tốt xấu gì mình cũng là anh chị em trong nhà. Như vậy anh chị cũng giúp em chăm mấy đứa nhỏ tốt hơn. Chứ em ở một mình, cũng chẳng khác gì lúc ở dưới quê cả. Kiều Vân, Kiều Vi nhà chị lớn rồi, có thể để hai đứa nó phụ trông em. Tốt nghiệp xong hai đứa đều muốn tính tới chuyện hôn nhân, cứ coi như tập chăm con trước đi”.
Mọi người trao đổi với nhau xong, Lam dẫn Lâm đi lên một căn phòng trống, mấy đứa nhỏ để cho những người còn lại tiếp đón.
Lam ấn Lâm ngồi lên giường rồi mình cũng ngồi xuống, ôm lấy em trai vào lòng, vuốt ve tấm lưng trần rộng lớn, khẽ nói “Khóc đi”.
Lâm lặng người, gục đầu vào vai anh trai. Bờ vai Lam dần ướt đẫm nước mắt của Lâm. Ban đầu anh khóc không thành tiếng, càng lúc càng nức nở, to dần. Lam yên lặng vuốt lưng cho em. Em trai của anh đã phải gồng mình chịu đựng, không để cho mấy đứa nhỏ thấy sự suy sụp của mình. Hẳn là Lâm đã phải dồn nén rất nhiều, hơn sáu tháng chứ không ít gì.
Đợi cho tiếng khóc của em trai mình dần nhỏ lại, chỉ còn là những tiếng thút thít, Lam mới đẩy Lâm ra, hôn lên môi Lâm, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi anh mà mút.
Lúc buông ra, Lam khẽ khàng nói với Lâm, sửa cách gọi theo em trai “Hồng đã rất hạnh phúc khi được sống cùng em. Cô ấy đã khao khát có những đứa con với em. Việc cô ấy mang bé Trang đến thế giới này, hẳn là tâm nguyện của cô ấy. Anh chị sẽ giúp em nuôi dạy con của mình thật tốt để sau này gặp lại Hồng, em có thể tự hào kể với cô ấy con của chúng ta đã trưởng thành như thế nào”.
…
Ông Phong, bà Xuân ở trên phòng nghe tiếng chuông cửa thì cũng đi xuống dưới. Xuống tới nơi, ông bà nghe Linh thuật lại chuyện nhà của bà Hồng và Lâm, lặng người đi. Ông bà không ngờ, sau một thời gian không gặp, tới lúc nghe tin đã là âm dương cách biệt.
“Con quyết định như vậy cũng tốt. Mấy đứa đều là anh chị em trong nhà, phải thương yêu, nhường nhịn nhau” bà Xuân xoa đầu bé Mai, nói với hai cặp sinh đôi Vân – Vi, Phương – Phúc.
“Phương, Phúc, Mai” Linh ngồi đối diện mấy chị em, nói “Lam là anh trai của ba tụi con, tụi con gọi là bác Lam. Bác là Linh, bác gái của tụi con. Ông bà mà tụi con vừa thấy là ba mẹ của bác, tụi con có thể gọi là ông bà ngoại, còn không thích thì gọi là ông bà cũng được. Lam và Lâm là anh em trong nhà, tụi con cùng Lâm đến ở cùng hai bác thì cũng giống như con của hai bác. Người nhà của hai bác cũng là người nhà của các con”.
Linh cẩn thận quan sát bọn nhỏ sau khi nghe lời cô nói một chút rồi mới giới thiệu tiếp “Bên kia là Ninh, em trai của bác và Quân, người yêu của Ninh. Các con có thể gọi họ là chú. Đây là hai chị em sinh đôi, con gái của bác và Lam, Kiều Vân, Kiều Vi. Huy đây là người yêu của Vân, còn Nhân là người yêu của Vi. Vân và Vi đều đã 17, sắp 18 tuổi rồi, là chị cả trong nhà”.
“Con cảm ơn bác đã cho tụi con ở lại. Tụi con sẽ làm việc nhà để trả ơn cho bác” con bé Vân Phương kiên cường nói. Việc mẹ nó mất đã để lại cho nó cú sốc lớn.
“Cái gì mà trả ơn ở đây?” Linh cười “Cả Lâm và Hồng đều là người nhà của hai bác. Hai bác lo cho tụi con là chuyện đương nhiên. Việc nhà là nghĩa vụ của mỗi thành viên trong gia đình, hai chị sẽ phân công cho tụi con hợp lý. Đừng nghĩ rằng tụi con ăn nhờ ở đậu chỗ hai bác. Đây là điều mà trưởng bối phải làm cho tụi con”.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì cả. Mẹ con mà biết sẽ không vui đâu” Linh ngắt lời con bé “Lát trưa đi ăn cùng mọi người, sau đó bác đưa các con về nhà”.
…
Vốn dĩ buổi trưa cả nhà định đi ăn cùng nhau một bữa, nhưng có thêm khúc nhạc đệm gia đình Lâm – Hồng nên không ai vui vẻ nổi. Ông Phong bà Xuân thấy tình hình không ổn nên bảo con gái, con trai ra về, hôm khác vui vẻ hơn lại đi ăn cùng. Linh và Ninh thấy hợp lý nên đồng ý.
Nhà Linh và Lam cách nhà ông Phong, bà Xuân không xa, chừng ba con phố. Hơn nữa bọn họ đi đông người, không xe nào chứa hết nên cả nhà đều đi bộ cùng nhau, vừa đi vừa trò chuyện. Hai vợ chồng Lam và Linh khoác tay nhau đi trước, phía sau là Vân đang lôi kéo Phương, Phúc nói chuyện, còn Vi thì vừa bế bé Mai vừa đùa cho con bé cười khanh khách. Lâm bế bé Trang đi sau các con. Cuối cùng là Huy và Nhân, vừa đi vừa trao đổi một số chuyện liên quan đến hai chị em Vân, Vi. Một đoàn rồng rắn cùng đi về nhà.
Lúc trước, sau khi Linh tốt nghiệp đại học đi làm một thời gian, hai vợ chồng có đầu tư một khoản vào chứng khoán, bội thu liền rút ra. Số tiền thu được lúc đó họ dùng để mua một căn nhà lớn. Thời điểm đó ai cũng khuyên họ đừng mua nhà lớn như vậy, nhưng bây giờ lại rất thích hợp.
Nhà của Linh và Lam giống như hai ngôi nhà bình thường gộp lại, có 3 tầng lầu. Tầng trệt là phòng khách và nhà bếp, phòng ăn. Tầng một là phòng đọc sách và phòng ngủ dành cho khách. Tầng hai là phòng ngủ và phòng học của Kiều Vân, Kiều Vi. Tầng ba là phòng ngủ của vợ chồng Lam, Linh, Thuyên và phòng làm việc.
Trong nhà có 4 cái phòng ngủ dành cho khách. Lúc đầu Linh định phân cho Phương một phòng, Phúc một phòng, bé Mai một phòng, còn Lâm đương nhiên ngủ cùng bé Trang rồi. Dù vậy, Lâm không quá yên tâm về bé Mai, con bé mới 4 tuổi nên để hai đứa con nhỏ ngủ chung với anh. Còn hai chị em long phượng thai Phương – Phúc lại muốn ngủ cùng nhau. Vậy nên cuối cùng chỉ dùng có hai phòng.
Linh suy nghĩ một chút quyết định thông hai phòng dành cho khách lại với nhau thành một phòng ngủ lớn cho cặp sinh đôi Phương – Phúc. Hai phòng còn lại vẫn để nguyên, một phòng cho Lâm ở cùng hai đứa bé Mai, Trang. Phòng còn lại để trống, để sau này khi hai đứa nhỏ lớn hơn thì Lâm có thể tách ra ngủ riêng.
Sửasang phòng ốc xong, chỗ ngủ của các thành viên trong nhà cũng ổn định hơn. Tầng trệt vẫn là phòng khách, bếp và phòng ăn. Tầng 1 là phòng đọc sách và ba phòngngủ dành cho khách, phòng lớn của Phương – Phúc và một trong hai phòng nhỏ là chỗ ngủ cho Lâm, bé Mai và bé Trang. Tầng 2 là phòng học và phòng ngủ của hai cặp đôi Huy – Vân và Nhân – Vi. Tầng 3 vẫn là phòng ngủ của Lam – Linh và phòng làm việc của hai người.