Phần 16
Hôm nay Lam không đến công ty mà ghé vào quán cà phê của Nam và Việt. Hai người đang bận rộn với mớ cà phê vừa nhập hàng vào, nhìn thấy Lam tiến vào thì giật mình.
“Lam? Là em à?” Nam ngờ ngợ, hỏi.
“Chào hai thầy” anh gật đầu “Em tìm hai thầy có chút việc”.
“Sao em biết bọn thầy ở đây?” Việt ngạc nhiên hỏi.
“Con gái hai thầy là bạn cùng lớp của con gái em, nên em biết thôi”.
“Có chuyện gì sao?” Nam gật đầu, chuyện mấy đứa nhỏ cùng lớp thì anh biết, anh là người đi họp phụ huynh mà.
“Có chút việc riêng tư, mà hơi phiền chút. Hai thầy có thể dành thời gian cho em được không ạ?”
Nam và Việt đều nhận thấy sự nghiêm trọng trong ánh mắt của Lam, bèn ra hiệu cho Lam ngồi vào phòng riêng. Hai người kiểm kê lại hàng hóa một chút rồi đóng cửa tiệm, bưng cà phê vào cho Lam.
Lam nhận lấy tách cà phê từ tay hai thầy, nhấp một ngụm rồi bắt đầu mở lời “Hai thầy còn nhớ bác sĩ Nhân ở phòng y tế năm đó chứ?”
“Đương nhiên rồi” Nam cười cười, còn Việt thì nhướng mày nhìn vợ mình.
“Thật ra gần đây em mới biết chuyện này. Bác sĩ Nhân đang trong mối quan hệ yêu đương với con gái nhỏ của em”.
“Gì chứ?” Việt trố mắt.
“Chuyện này em cũng mới biết. Con gái em không dám nói, nhưng dạo gần đây nó bị phiền lòng nên mới cho em biết. Nó nói chuyện của nó và bác sĩ Nhân bị hiệu trưởng phát hiện. Hiệu trưởng lấy cớ học sinh và thầy giáo yêu đương sẽ phải ra hội đồng kỷ luật uy hiếp bác sĩ Nhân, bắt anh ta phải cho hiệu trưởng đụ. Bác sĩ Nhân vì lo cho tương lai của con gái em mà cam chịu, miễn cưỡng để cho hiệu trưởng đụ. Thú thật em cũng không muốn con gái em qua lại với người lớn tuổi, nhất là còn lớn hơn cả em nữa. Nhưng sự hy sinh của bác sĩ Nhân dành cho con bé khiến em không thể ngó lơ”.
Việt nhíu mày. Hiệu trưởng…
“Em nói… là Hùng sao?” Nam ngờ vực hỏi lại.
“Phải, con bé nhà em nói hiệu trưởng tên Hùng”.
“Sao vậy được? Thầy Hùng trước đây đâu có như vậy?” Nam thốt lên bất ngờ.
“Em yêu, em không biết về cậu ta nhiều lắm. Anh qua lại với cậu ta cũng chỉ bằng mặt thôi” Việt gằn giọng “Không nghĩ tới cậu ta còn có trò này… Nhưng bác sĩ Nhân cũng đâu phải thầy giáo, đâu bị ràng buộc”.
“Tay Hùng nói bác sĩ Nhân vẫn nhận lương và chính sách như giáo viên nên xem như giáo viên của trường”.
“Như vậy, chỉ cần Nhân không còn làm ở trường thì chuyện này xem như xong?” Việt nheo mắt.
“Em cũng nghĩ vậy, nhưng không biết làm thế nào mới đi hỏi thầy thử”.
“Được rồi. Thầy đã hiểu rồi. Thầy sẽ tìm hiểu thử rồi giúp một tay. Dù gì thì Nhân cũng xem như một người bạn cũ của thầy” Việt gật đầu, cho học trò cũ của mình một đáp án. Dù sao Lam cũng từng là trợ lý của anh một thời gian nên anh khá hiểu tính cách của Lam, chuyện nếu không có căn cứ Lam sẽ không nói.
Đợi cho Lam rời đi rồi, Nam mới lấy điện thoại ra gọi điện cho bé Liên. Con gái hai người cũng học ở trường, hẳn sẽ biết chuyện gì đó. Nam nói chuyện với bé Liên xong thì nói với Việt “Xem ra chuyện này là thật rồi, bé Liên cũng nhìn ra Nhân rất miễn cưỡng khi bị Hùng đụ”.
“Anh sẽ nghĩ cách. Chỉ cần đưa Nhân rời khỏi đó là được, Hùng sẽ không có cách gì chèn ép mấy người họ nữa”.
…
Việt giao lại quán cà phê cho Nam rồi đi tới trường THPT mà lúc trước anh làm hiệu trưởng. Anh đi thẳng lên phòng y tế, ghé tai ngoài cửa nghe tiếng động bên trong. Anh nghe được bên trong đang làm tình, mà giờ này là giờ học, hẳn không phải con bé con của Lam đâu. Việt nhíu mày, đẩy cửa vào. Đập vào mắt anh là cảnh tượng Nhân đang bị đè trên mặt đất còn Hùng thì đứng phía sau dập từng cú thật mạnh. Anh có thể thấy được dòng máu chảy ra hai bên đùi của Nhân.
Hùng giật mình nhìn ra cửa, nhận thấy là Việt bèn giả lả cười “Anh Việt mới đến à? Đợi em một chút nha”. Hắn nhanh chóng chạy nước rút rồi bắn tinh vào hậu huyệt của Nhân, xong xuôi hắn để anh nằm vật ra sàn nhà.
“Tôi đến tìm Nhân, bạn tôi. Cậu có thể cho chúng tôi thời gian nói chuyện không?” Việt nhướng mày nhìn Hùng. Gì chứ thằng nhóc này vẫn còn khá dè chừng với anh, do anh có quen biết và uy tín với mấy người trên sở giáo dục. Nếu để người ta biết hắn cưỡng ép làm tình dẫn đến bị thương, người chịu tội cũng chỉ có hắn.
“À, anh cứ tự nhiên” Hùng cười gượng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, trong đầu lôi cả nhà Việt ra chửi rủa.
Việt đưa tay khóa cửa lại, đi về phía Nhân đang nằm trên sàn. Người đàn ông này trạc tuổi anh nhưng đã lộ rõ vẻ mệt mỏi, chán chường. Gương mặt anh ta đầy vẻ miễn cưỡng, khó chịu, ẩn nhẫn. Việt đỡ Nhân nằm lên giường bệnh, dùng khăn mềm tẩm nước ấm, lau sạch tinh dịch và vết máu ở hạ thân.
“Anh định chịu đựng tới khi nào?” Việt cất tiếng hỏi.
Nhân giật mình, nhưng vẫn im lặng không nói.
“Đừng có nói với tôi là anh muốn để cho Hùng muốn đụ lúc nào cũng được. Hắn ta không có quyền cưỡng ép anh như vậy. Huống hồ là anh còn bị uy hiếp”.
“Sao… sao anh biết?” Nhân cất giọng khàn khàn, hỏi lại.
“Anh biết Hạ Kiều Vi chứ?” Nhận thấy sự thay đổi thần sắc trong đôi mắt Nhân, Việt tiếp lời “Ba của con bé từng là trợ lý của tôi, khá thân quen. Cậu ta đã tìm đến tôi để hỏi chuyện của anh và nhờ tôi giúp đỡ. Anh hiểu ý tôi chứ?”
“Tức là… gia đình của Vi đã biết chuyện chúng tôi…” Nhân hốt hoảng.
“Đúng. Họ biết rồi và đang cần anh phải chịu trách nhiệm với đau đớn mà con gái họ đang phải chịu đựng thời gian này. Con bé không muốn anh phải hy sinh vì nó thế này”.
“Nhưng… cũng không thể để em ấy bị đưa ra hội đồng kỷ luật”.
“Chuyện này thì sao? Chỉ cần anh không phải là thầy giáo, Hùng sẽ không còn cớ để bắt chẹt anh” Việt gằn giọng “Sao anh không nghĩ tới chuyện nghỉ việc khi chuyện này xảy ra? Anh cần công việc này tới thế à?”
Đồng tử của Nhân co rụt lại. Sao anh lại ngu như thế nhỉ? Chỉ cần nghỉ việc, không còn làm ở đây nữa thì tay Hùng cũng chẳng còn cớ để nói anh là giáo viên của trường. Nhưng…
“Nhưng tên Hùng dễ gì cho tôi nghỉ”.
“Anh không thể đi nhờ vả à? Đâu phải anh không biết tôi” Việt liếc mắt một cái “Từ ngày mai anh ở nhà đi, đừng đến trường nữa. Lấy lý do bệnh ấy”.
Việt nói xong liền rời đi. Anh cần nói chuyện với tên Hùng.
Việt vào phòng hiệu trưởng một lúc lâu. Tới lúc tan học anh mới rời khỏi đó, thuận tiện sang phòng y tế đem bác sĩ Nhân mang đi luôn.
Tên Hùng ngồi trong phòng hiệu trưởng, tức tối nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt. Hắn ta bị Việt uy hiếp ngược trở lại mà chẳng thể làm gì. Đúng là Nhân thực chất không phải giáo viên nên uy hiếp của hắn đối với anh chẳng có quá nhiều trọng lượng. Nhưng uy hiếp của Việt dành cho hắn thì khác. Việt có hình ảnh hắn đụ Nhân bị thương, chuyện này nếu thưa lên công an hắn sẽ bị phạt tù, bên sở giáo dục mà biết thì chức hiệu trưởng này của hắn xem như đi tong. Nơi đây muốn đụ ai cũng được, nhưng không được cưỡng ép, và không được làm người ta bị thương.
Bị Việt uy hiếp, hắn đành phải ký tên vào quyết định cắt đứt hợp đồng làm việc của Nhân và cả cam kết không được đi tìm Nhân hay bé Vi và những người liên quan. Hắn rất không cam lòng, nhưng không thể không làm như vậy.
…
Việt đưa Nhân rời khỏi trường cùng với vật dụng cá nhân của anh. Hai người trước đây từng học chung cấp 3, không mấy thân thiết, lên đại học lại học khác trường nên càng xa cách. Sau này hai người còn là tình địch của nhau, càng không gần gũi.
Việt biết gia đình Nhân bây giờ đã không còn ai, cha mẹ của Nhân đều đã qua đời rồi. Anh lúc này nếu đem Nhân đưa về nhà, có khi thằng bạn này của anh sẽ nằm bẹp dí ở nhà luôn không chừng. Việt đảo mắt suy nghĩ, nhắn tin cho Lam hỏi địa chỉ nhà rồi chạy xe hướng đến nhà của Lam.
Lam nhận được tin nhắn của Việt thì nhắn tin trả lời, vội vàng bàn giao công việc rồi rời đi, xin nghỉ luôn buổi chiều. Trên đường về anh cũng gọi điện cho vợ, báo là thầy Việt sắp đưa bác sĩ Nhân tới nhà.
“Anh đưa tôi tới đâu vậy?” Nhân ngạc nhiên nhìn ngôi nhà khang trang trước mặt, hỏi Việt đang đỡ mình từng bước đi vào.
“Vào trong rồi anh sẽ biết”.
Linh nghe tiếng gõ cửa liền đi ra mở cửa. Cô nhìn thấy thầy Việt, cũng nhìn thấy bác sĩ Nhân. Cô nhíu mày, chuyện gì đã xảy ra khiến bác sĩ Nhân trông mệt mỏi đến vậy. Cô mời hai người vào trong, rót nước mời khách. Hai người chưa ngồi được bao lâu thì Lam về tới.
Lam nhìn dáng vẻ tiều tụy của Nhân, nhăn mặt “Bác sĩ đã chịu đựng bao lâu rồi?”
“Hơn một tháng” Việt thấy Nhân không nói gì thì trả lời thay. Khi nãy nói chuyện với Hùng anh đã biết mọi chuyện.
“Cảm ơn bác sĩ đã nghĩ cho con gái tôi. Nhưng thật ra con bé không cần bác sĩ phải hy sinh vì nó như vậy. Thời gian này con gái tôi đã rất khổ sở” Lam thẳng thừng nói, chẳng chút nể tình.
Nhân kinh ngạc ngước mắt nhìn cặp vợ chồng trước mặt. Nói vậy… đây chính là ba mẹ của Vi?
“Chào bác sĩ, em là Linh, mẹ của bé Vi. Em đã từng học ở trường mình trước đây” Linh đưa tay khẽ vuốt sống lưng của Lam để anh giữ bình tĩnh, cất lời “Chúng em biết chuyện của bác sĩ và con bé nhà em cách đây không lâu, là do con bé tự mở miệng nói. Con bé hẳn đã suy nghĩ rất nhiều và đau khổ rất nhiều rồi mới bày tỏ chuyện này. Bác sĩ sai lầm một lần, nhưng do lo lắng cho con bé nhà chúng em mới làm như vậy, chúng em thật sự rất cảm động. Dù thế, hy vọng sau này bác sĩ đừng như vậy nữa, con gái chúng em buồn thì chúng em cũng đau lòng”.
“Cảm ơn hai người” Nhân trầm mặc một lúc rồi gật đầu.
Linh đứng dậy đi lên lầu gọi bé Vi xuống. Con bé mấy hôm nay xuống sắc thấy rõ, cả người chán nản, ủ rũ.
“Ai đến vậy mẹ?” Giọng con bé vang lên đầy chán chường.
Nhân nghe tiếng con bé, đứng phắt dậy nhìn về phía cầu thang. Nhưng do cử động mạnh, vết thương nơi hạ thân của anh liền rách ra khiến anh khuỵu hẳn, một đường máu uốn lượn chảy xuống.
Vi lúc này cũng đã nhìn thấy người trong phòng khách. Cô hốt hoảng gọi “Nhân!” Rồi phóng đến đỡ anh lên ghế. Cô nhìn thấy vết thương chảy máu của anh thì nhíu mày, vội vàng chạy lên phòng lấy lọ thuốc trị thương. Từ lần bôi thuốc cho anh cô đã cầm lọ thuốc này đi luôn, không trả lại chỗ cũ trong phòng y tế.
Nhân lúc này đã bị đau đến ngất đi, cộng thêm mấy ngày mệt mỏi, không chống đỡ nổi nữa. Vi lau sạch vết máu chỗ hạ thân của anh rồi bôi thuốc, cẩn thận không để anh chịu quá nhiều đau đớn.
“Làm tới bị thương. Hắn ta phải bị phạt tù chứ?” Lam nhíu mày nhìn nơi vẫn còn đang rỉ máu, hỏi Việt.
“Đúng là như vậy. Nhưng thầy đã dùng chuyện này để đổi lấy tự do cho Nhân nên chúng ta cũng đừng tận diệt hắn, kẻo chó cùng rứt giậu” Việt thở dài “Mọi chuyện tạm ổn rồi. Thầy về trước. Nếu tên Hùng có làm khó gì mọi người thì cứ liên hệ với thầy”.
Lam vừa tiễn Việt ra khỏi nhà vừa hỏi chút chuyện về Nhân rồi mới quay lại giúp Vi đỡ Nhân lên phòng con bé. Anh thẳng thắn nói với con bé là anh và Linh cho phép nó qua lại với Nhân. Tuy nhiên, anh cũng có điều kiện là trong thời gian ba năm Nhân phải cùng con bé ở trong căn nhà này. Sau đó anh và Linh sẽ quyết định xem có cho Nhân cưới Vi hay không. Nói chuyện với con bé xong thì anh về phòng, chừa không gian riêng tư lại cho Vi và Nhân.
Vi nhìn người đàn ông đang nằm trên giường của mình, xót xa. Người đàn ông của cô đã vì cô mà chịu nhiều đau đớn về thể xác, chịu nhiều nhục nhã. Anh ốm đi hẳn một vòng, cô có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cô dùng nước ấm lau người cho anh rồi leo lên giường nằm bên cạnh anh. Cô đã nghe ba nói về việc anh bị hủy hợp đồng, cũng không quá lo lắng. Cô biết hai người nhất định sẽ sống tốt.