Tiếng vỗ tay nhiệt liệt của tập thể các thầy cô giáo khi thầy Khoa lên nhận bằng khen về thành tích xuất sắc trong công tác dạy học của trường. Thầy điềm tĩnh, ánh mắt rạng ngời niềm vui sướng vì đây là tấm giấy khen danh giá bậc nhất mà các thầy cô ai ai cũng mong nhận được nó. Một bữa tiệc nho nhỏ được tổ chức cho đúng với cái tính chất của ngành giáo dục. Mọi người nâng ly chúc thầy Khoa công tác tốt.
Thầy Khoa vốn là dân Hà Nội gốc, thầy là con một gia đình nông dân nhưng có gốc nho học. Thầy giỏi từ bé, học lúc nào cũng đứng nhất lớp. Thầy cao ráo, da hơi ngâm ngâm nhẹ và một mái tóc bồng bềnh.
Yêu cái nghề gõ đầu trẻ, thầy thi vào trường sư phạm và đạt thủ khoa. 4 năm đại học thầy luôn đạt những thành tích cao trong học tập và những sáng chế về cách dạy được các giáo sư đánh giá cao. Đẹp trai, học giỏi và đặc biệt thầy có một giọng trầm ấm nghe rất dễ chịu. Vì thế, thầy Khoa có khá nhiều người thầm thương trộm nhớ. Thế mà, thầy Khoa vẫn như một con chim trên cành cao, thầy chỉ ham học và những dự định cao cả ở phía trước mà quên đi tình cảm trai gái thời xinh đẹp nhất của con người.
Thầy từ chối ở lại trường và học cao học mà quyết tâm đi dạy. Thầy Khoa được bổ nhiệm vào một trường lớn trong thành phố nhưng rồi thầy xin ra một trường vùng ven vì ở đó học sinh còn nghèo và trình độ của thầy trở nên cần thiết hơn nhiều. Thầy có một giọng nói truyền cảm và đặc biệt là một khả năng dẫn dắt kỳ tài khiến ai cũng phải xuôi theo.
Thầy về công tác hai năm thì có bạn gái. Người yêu thầy là một cô giáo trẻ khá xinh đẹp. Ai cũng bảo hai người đẹp đôi, mà thầy cô đẹp thật. Một đám cưới nhỏ diễn ra sau đó một năm và hai thầy cô dọn về sống tại một căn nhà sở đặc cách cấp cho.
Rồi thêm hai năm nữa, thầy bắt đầu đạt được những danh hiệu cao quý về giáo dục khi những phát minh của thầy được ứng dụng rất cao trong học tập và giảng dạy. Ai ai cũng yêu quý và kính trọng thầy Khoa duy chỉ có vợ thầy là không. Cô luôn tỏ ra khó chịu và hay trách móc vì thầy bận bịu quá, có khi quên cả sinh nhật vợ. Nhưng đó chỉ là bề ngoài, còn tận trong tâm hồn là cái sự không con của thầy, vì hai năm không kế hoạch vẫn chưa có tin vui. Cô đi khám và kết quả bình thường còn thầy Khoa thì không chịu đi.
Thầy vẫn đi về cùng những dự án, những bài giảng, những kế hoạch phát triển giáo dục. Những buổi ân ái qua loa cho có lệ khiến cô phải khóc thầm. Thầy cô trở nên lặng lẽ trong căn nhà uyên ươn dù ngoài xã hội cả hai luôn là những giáo viên xuất sắc.
Rồi như giọt nước tràn ly khi thầy Khoa đi công tác xa nhà nhiều ngày. Cô vợ xinh đẹp không chịu được cảnh chăn đơn gối chiếc hay đúng hơn cái cảnh tình có như không. Cô bắt đầu có quan hệ ngoài luồng với một người đàn ông đáng tuổi chú và có danh có vọng trong nghề.
Thầy Khoa đặt cái cặp lên ghế, thầy về nhà sau hai tuần đi học ở nước ngoài từ dự án của sở. Thật ra thầy phải đi hai chục ngày nhưng mẹ của thầy giáo đi cùng mất nên cả hai về sớm. Thầy ghé vô thắp nhang cho gia quyến người bạn rồi về nhà chuẩn bị thực hiện những điều mình học tập được ở xứ Chuột Túi.
Ngỡ vợ đi đâu đó vì giờ là buổi trưa. Nhưng khi bước đến cửa, thầy giật mình vì có đôi giày lạ. Thầy nhìn kỹ rồi lặng lẽ mở cửa một cách nhẹ nhàng. Vào nhà, đập vào tai thầy là tiếng động của cái giường sắt không chịu được lực nhún nên kêu lên cạch cạch. Tiếng người phụ nữ kêu lên ư ư như con thú hoang vào thời kỳ phát dục. Tiếng gầm gừ, tiếng trò chuyện đầy dâm dục. Thầy Khoa đứng nép vào tường, nhìn vào cái cửa chỉ khép nhẹ chứng tỏ đôi tình nhân khá vội vàng để vào cuộc ái ân. Diễn ra trước mắt thầy là cô vợ xinh đẹp đang nằm co chân rên ư ử và bên trên không ai khác là ông thầy hiệu trưởng gần 50 với mái tóc muối tiêu. Ông ta nhấp rất mạnh vào háng vợ thầy làm cái giường kêu lên khổ sở và tiếng da thịt va chạm nghe bạch bạch.
– Ư ư ư… Mạnh lên anh, mạnh lên anh….Ư ư ư, em sướng…Ư ư ư
– Ồ Ồ Ồ…HỪ HỪ HỪ lồn em địt sướng quá Ngân ạ, thế mà thằng Khoa không biết dùng
– Thì mới có để anh dùng đấy. – chị ta cười đĩ đượi
– Ha ha ha…để anh địt cho sướng nhé
– Anh chơi dai thật, chị ta lại tắm tắt khen
– Chứ sao, thằng Khoa bất lực thì để anh cho em đứa con.
– Ok luôn – chị ta cười nhất trí… – Anh yên tâm, em không khai ra đâu.
– Thế nhở thằng Khoa biết thì sao?
– Thì li dị chứ sao, em cần con. – Chị ta nói chắc nịch… – Sau này thèm thì cứ bảo, em cho. Chị ta nói như một con điếm
– Thơm ngon thế này ai chả thích, dại gì chả chơi.
Thầy Khoa lặng lẽ bước ra cửa. Con chó liếm liếm chủ. Thầy cầm cái cặp bước ra sân, tiếng rên ư ử vang vang bên tai.
Thầy Khoa bỏ đi thật xa, thầy lên một tỉnh miền núi. Thầy nộp hồ sơ vào một trường trung học tuy không đầy đủ nhưng là trường vùng cao nên họ châm chước. Sau một thời gian ổn định tinh thần thầy viết đơn ly dị gửi về cho vợ kèm dòng chữ ngắn ngủi “Tôi biết hết cả rồi, tôi không còn buồn giận gì ai nữa, đơn tôi đã ký trước rồi đó. Chúc em hạnh phúc”
Thời gian dần trôi, những dự án, những bài giảng, những hoạch định giáo dục và những phần thưởng đã chiếm hết tâm trí của thầy và người vợ xinh đẹp nhưng lăng loàn trắc nết kia cũng không còn trong tâm trí thầy.
Với lối giảng bài thu hút, giọng nói truyền cảm cùng một kho kiến thức uyên bác thầy Khoa tiếp bước cho từng thế hệ học sinh từ yếu kém lên khá giỏi. Những lớp có thầy đứng lớp trở nên sôi động, học sinh năng nổ và bài học trở thành một món ăn ngon chứ không còn là những con chữ khô khan nữa. Khả năng truyền cảm xúc, thuyết phục người khác được thầy Khoa vận dụng linh hoạt trong giao tiếp và giảng dạy nên thầy được trò mến, đồng nghiệp yêu thương. Vì thế, những ý tưởng của thầy ai ai cũng ủng hộ nhiệt tình cả.
Bài học được chia thành hai phần. Một phần trong lớp và một phần ra ngoài. Thiên nhiên hoang dã, cảnh sắc cùng chim muông giúp các em tiếp thu nhanh. Thầy Khoa khá đa tài, giỏi nhiều môn nên hầu như thầy dạy được tất cả từ xã hội đến tự nhiên. Vài cô giáo trẻ từ miền xuôi Hà Nội lên thầm thương người thầy giỏi giang ấy. Thế nhưng thầy Khoa lặng lẽ chối từ hết những cơ hội, hình ảnh người vợ trần như nhộng hì hục cùng tình nhân vẫn hằn sâu trong tâm trí thầy.
Gió thổi những cơn lạnh tê tái luồn sâu vào những tấm áo làm cho người ta phải run lên vì lạnh. Thầy Khoa quay lại trường khi màn đêm đã buông xuống, những tia nắng mặt trời cuối những dãy núi đã khuất hẳn. Những con chim vội vã bay về tổ cùng đàn con thân yêu. Những chú dơi ăn đêm bay phập phập và đâu đó tiếng một chú chim lợn kêu éc éc nghe rờn rợn.
Đẩy cổng đi vào vì ông bảo vệ chỉ trực ngày. Thầy Khoa bước nhanh về lớp mà lúc chiều thầy dạy để lấy cuốn sổ trong ngăn bàn mà thầy quên. Ánh trăng ngày rằm sáng vằng vặt làm cái lạnh thêm rét mướt. Thầy Khoa bước vào lớp, thầy thoáng giật mình vì trước mắt thầy là một tấm lưng trắng ngần
– Ai ở đây vào giờ này, lại còn thay đồ. – Thầy thầm nghĩ
Thầy Khoa nhẹ nhàng bước lại gần hơn. Có lẽ là một học sinh, có lẽ vậy. Cơ thể trắng ngần từ đầu đến chân, cô bé lúi húi thay quần áo. Chờ cô gái thay đồ xong thầy lùi ra cửa khẻ đằng hắng một cái.
– Ừ hừ…
Cô gái giật mình quay lại, mặt khá hốt hoảng thầy liền nhận ra là ai nên thầy nhẹ giọng…
– Sao Ngân còn ở đây giờ này.
– Dạ…dạ em…em ngủ quên ạ.
– Lúc chiều em không về à.
– Dạ có nhưng em quay lại đây nằm vì vì.
– Vì sao…
Cô bé líu ríu nói…
– Nhà em không có người nên em sợ ở nhà một mình.
– Thế bố mẹ em đâu.
– Dạ bố mẹ vào rẫy rồi ạ.
Hai thầy trò đạp xe qua con phố nhỏ của trường Huyện, rẽ vào một lối nhỏ rồi đến căn nhà khuất sau rặn tre. Căn nhà nhỏ cùng mảnh vườn cũng nho nhỏ của thầy Khoa. Thầy bắc nước rồi giục cô học trò nhỏ đi tắm, thầy ngồi trầm ngâm suy nghĩ cho đến khi con bé ra mới giật mình. Hai thầy trò ăn cơm cùng nhau, bé Ngân dọn chén bát đi rửa còn thầy lấy bài ra chấm. Ngân là cô bé con nhà nghèo, học khá giỏi. Con bé phải đạp xe hơn chục km đường để đến được trường. Nhà có ba chị em, hai em còn nhỏ theo ba mẹ chỉ có mình Ngân tự ăn tự học.
Ngân giúp thầy chấm bài, ánh mắt người thầy cao cả lâu lâu lại đậu vào gương mặt xinh xắn của cô bé học trò vừa tròn 15. Bờ vai đầy đặn, khuôn ngực nhỏ nhắn nhưng bắt đầu hây hây như gió xuân tràn đến bên cửa báo hiệu xuân vui tươi sắp về. Con bé vào tuổi dậy thì, dáng chưa là con gái nhưng cũng chả phải con nít. Những thớ thịt, làn da bắt đầu căng ra gọi mời tuổi xuân về. Vẻ đẹp cùng sự nảy nở của con bé khiến đôi mắt người thầy đã ngoài 30 không thể đứng đắn hơn được nữa.
Một sợi tóc tuột khỏi mái tóc dài đen nháy đậu lên bờ vai và kéo dài lên cái ngực áo đang bắt đầu căng tròn vì bên trong là một cái gò đồi đẹp đẽ đang dần lớn lên. Thầy Khoa đưa tay nhặt sợi tóc kèm lời khen rất bộc phát
– Em xinh quá
Lời khen làm bé Ngân ngượng đỏ mặt, con bé không nói gì và tay nó không thể viết được nữa. Nhìn con bé lúng túng thầy cười hiền, rồi một thứ cảm xúc gì đó chạy ngược từ chân lên não, chạy xuống ngực làm tim thầy đập mạnh và tiếp tục chạy xuống làm chính thầy cũng ngượng ngùng vì sự trỗi dậy bất ngờ của bản năng.
Gió mùa này lạnh lắm, từng cơn gió lạnh thổi vi vu ngoài cửa sổ. Thầy nhặt thêm ít que củi cho vào cái lò đang bốc chày tỏa ra một làn hơi nóng dịu dịu. Mùi thơm của những cây gỗ thoang thoảng cùng làn gió. Mùi tóc ai đó đưa qua làm những kẻ lãng tình phiêu diêu trong cảnh tiên.
Thầy Khoa hít một hơi dài cho cái lạnh tỏa ra trong cơ thể, làm nguội lạnh cái cảm giác nóng bỏng như có lửa. Căn nhà vẫn im ắng, tiếng lách tách của những thanh củi trong lửa đỏ, tiếng nhịp tim vẫn đập thình thịch thình thịch.
Bé Ngân lén nhìn thầy, một gương mặt thanh tú với cái trán cao cao, mái tóc bồng bềnh, những sợi râu làm cho thầy thêm nam tính. Thầy Khoa vốn dĩ là thần tượng và cũng là những ước mơ bé nhỏ của các cô gái đang vào tuổi dậy thì. Ngân cũng không ngoại lệ, tuy con bé chưa hình dung ra cái cảm giác trong trái tim non của mình là gì nhưng nó vẫn cứ say mê với niềm yêu thương vô hình ấy.
Ánh mắt thầy Khoa lại lướt mắt lên người Ngân và đậu lại nơi ngực áo đang căng lên nhè nhẹ vì trong đó có một thứ huyền bí mà người đàn ông nào cũng muốn khám phá. Ngân chợt nhìn lên và họ chạm ánh mắt nhau, thẹn thùng quá Ngân lại lúi húi đánh dấu sai đúng trong những bài kiểm tra đang nhòe đi vì hơi lạnh hay một thứ mơ hồ nào đó.
Tình yêu chăng? Không ai biết, Ngân không biết và thầy Khoa cũng không biết. Chỉ có gió vẫn thổi trên những tán lá vi vu vi vu. Không gian trầm lắng và mơ hồ tự cõi tiên. Thầy Khoa không còn kìm chế được bản năng của mình nữa rồi. Thầy kéo bé Ngân lại và ôm chặt. Ngân không phản ứng gì chỉ lặng im áp mặt vào lồng ngực thầy nghe con tim thổn thức tuổi mới lớn.
– Em đẹp quá.
Thầy lại khen và chính thầy cũng không nhận ra bàn tay thầy đang vuốt ve gò má bầu bỉnh lạnh như kem của con bé. Gió lạnh nhưng rất nóng, thầy Khoa thấy cơ thể mình nóng hổi và làn da con bé cũng bắt đầu ấm lên. Thầy nghĩ vậy vì làn da dưới tay thấy đang khá ấm đến khi thầy nhận ra không phải nó ấm mà tay thầy đã đi quá sâu vào cổ áo cô học trò nhỏ của mình.
Nhận ra điều đó khiến thầy toan rụt tay lại nhưng con bé Ngân ngồi im, nó khẽ tựa lưng vào thành ghế, hai tay nắm chặt mép bàn và không có bất kỳ một phản ứng hay lời nói gì cả. Chính điều đó khiến bàn tay ma quỷ của thầy trở nên bất trị hơn, nó tiếp tục mân mê lên cái gò đồi mà thầy chỉ tưởng tượng. Thật mềm mại, cái hạt ti nhỏ xíu cứng cứng khiến thầy không còn là chính mình nữa rồi.
Thầy Khoa vồ lấy Ngân, hôn lên đôi môi đỏ au nhưng đã nhạt đi vì lạnh. Con bé dại đi và không có bất kỳ một phản xạ dù có điều kiện hay không có điều kiện. Cái áo bị vén lên và cái đầu ti bé nhỏ nhanh chóng nằm gọn trong đôi môi thầy. Bàn tay thầy tìm đến cái lưng quần rồi khuất vào trong đó làm con bé vừa ngượng, vừa sợ và vừa thích thú lạ kỳ.
Thầy vùi con bé vào đống chăn rồi vồ vập lấy bầu ngực non nớt của con bé. Ánh trăng sáng rực làm bầu ngực bé Ngân trở nên đẹp một cách lung linh như hạt sương trong gió. Thầy Khoa ném cái áo của Ngân sang một bên và chiếm trọn hai bầu ngực tuyệt vời của tạo hóa. Thoáng lưỡng lự khi bàn tay thầy nắm lấy sợi thun quần cô học trò. Đạo đức nghề nghiệp nhanh chóng tan theo mây khói, hình ảnh hai con người rất đạo đức quấn lấy nhau trong một trò chơi ngoại tình khiến thầy mạnh dạn hơn. Với cái suy nghĩ về đạo đức, về thầy trò và về những thứ rào cản vô hình nào đó khiến người ta phải uốn nắn bản thân và khi vứt được nó con người trở nên kỳ lạ hơn và điên hơn.
– Đẹp… đẹp… đẹp thật…
Thầy Khoa phải thốt lên rõ to khi cái tam giác quý giá của cô bé hiện ra lồ lộ trước mắt thầy. Có lẽ quá ngon nên thầy vục mặt vào đó hít hà mùi trinh nữ. Những sợi cỏ non lưa thưa trên cái gò cao càng làm thầy kích thích. Thầy liếm vào cái khe theo một cách bản năng nhất, điều đó làm bé Ngân phải kêu lên vì cảm giác lạ
– Ôi ôi ôi….
Thầy cởi quần áo ra, gió thổi làm lưng thầy lạnh buốt, thế nhưng tấm thân nóng bỏng đang nằm dưới giường làm cho thầy phấn khích hơn và nóng hơn. Thầy Khoa cầm dương vật mình lên nhìn và tự tấm tắc khen
– To thật…
Mà đúng là dương vật thầy to thật. Khi cưới vợ thầy cũng phải trầm trồ vì điều đó. Vốn dĩ khá sung mãn nên hai vợ chồng làm tình suốt. Thế nhưng, thời gian trôi đi mà kết quả là đứa con vẫn không có nên tình cảm phai dần. Nhiều khi làm tình mà dương vật không thể cương lên hết mức. Nhưng giờ nó thật cứng, cứng đơ như ngày đầu cưới vợ vậy. Thầy Khoa thấy thế vui lắm, đã quá lâu rồi thầy không dùng đến nó. Tưởng như hoang phế ai ngờ chính cô học trò cưng đã đánh thức ham muốn rất đàn ông của thầy.
Thầy Khoa cầm dương vật đặt vào khe của cô bé Ngân. Nước nhờn đã ứa ra nhiều ngay lúc thầy dùng lưỡi kích thích dục tính của con bé. Thầy ấn mạnh cái đầu to tròn của thầy vào cái khe nhỏ xíu, cái khe phình to ra nuốt dần cái đầu tròn lù lù ấy. Cái lỗ âm đạo tí xíu giờ như cái miệng con rắn lục cố nuốt cho được con chuột to lớn. Thầy cúi xuống hôn lên môi cô bé rồi thì thầm
– Thầy yêu em…cảm ơn em rất nhiều. Em đã giúp thầy nhận ra đạo đức chỉ là thứ vớ vẩn. Từ hôm nay sẽ là một thầy Khoa rất khác nhé bé Ngân ạ.
Thầy cắn môi con bé và ấn mạnh khiến con bé nấc lên rồi nước mắt chảy ra giàn dụa.
– Em đau quá thầy ơi
Tiếng con bé chìm sâu trong tiếng gầm gừ như con hổ đói vớ được con nai bé nhỏ, nó ngấu nghiến mớ thịt thơm ngon vì nhiêu đó thịt không đủ làm nó no, nó phải nhai luôn cả xương cho đỡ thèm và đỡ đói. Thầy Khoa hùng hục đẩy dương vật to lớn vào sâu trong âm đạo con bé, 15cm chiều dài khiến âm đạo con bé mới dậy thì bị giãn ra hết cỡ vẫn không sao chịu nổi. Cái đầu khấc cứ thùn thụt vào cửa tử cung làm con bé thốn lắm. Vết rách ở màn trinh gần như không là gì so với cảm giác tức tức trong bụng của Ngân khiến con bé rất mệt mỏi.
Thầy đẩy hai chân Ngân sang hai bên, nhẹ nhàng kéo đẩy thầy say sưa nhìn cái dương vật vẫn cứ ra vô bên trong cơ thể cô học trò bé bỏng. Ngân không khóc, chỉ có nước mắt ứa ra hai bờ mi vì tình yêu đầu đời đã đưa em vào cõi tình, em đã là đàn bà và em không biết như thế là đúng hay sai nữa.
Ngân… Cái tên đã đến với thầy thật kỳ diệu. Chính vì tình yêu say đắm mà anh thầy giáo trẻ đã bỏ qua những đức tính xấu của cô giáo xinh đẹp tên Ngân. Cô Ngân có hai bộ mặt khác biệt. Khi lên bục giảng hay ngoài xã hội cô khá nhu mì nhưng nhanh nhẹn và rất thông minh. Thế nhưng cô lại là người đa dâm và rất cọc cằn trong gia đình. Cuối cùng thì thầy Khoa cũng nhìn ra và cuộc trốn chạy cũng chính là sự giải thoát.
Dù vậy, chính cô lại dạy cho thầy một đức tính khác, đó là khả năng che dấu những gì xấu xa trong con người mình để phô diễn những điều tốt đẹp cho người khác xem. Nếu xưa kia thầy luôn đề cao tính nhân văn, sự đạo đức thì sau cuộc hôn nhân thầy trở nên khác hơn hay nói chính xác là đểu giả hơn. Chính cuộc làm tình với cô học trò là một ví dụ cho điều đó,.
Mặc kệ sự khác biệt về tuổi tác và vị trí thầy trò. Thầy Khoa đang cố thỏa mãn cái thú vui tình dục mà thầy che dấu đã nhiều năm. Thầy vẫn nhấp rất mạnh, Ngân run bắn lên vì tình dục thật sự khác xa với cảm giác yêu mà em vẫn mong chờ. Tình yêu sẽ như thế nào, Ngân không biết, chỉ biết ngay bây giờ, trong giây phút này âm đạo cô đang gồng lên chịu những cái thúc rất mạnh của khúc thịt to lớn ấy. Ngân cắn môi đến bật máu cho một cuộc hoang lạc mà chỉ có một bên thật sự sung sướng.
Rồi cái phút giây ấy cũng đến, lần đầu tiên trong đời. Ngân đã biết được cảm giác làm tình và cũng là lần đầu tiên Ngân biết được cái đó của đàn ông như thế nào. Âm đạo cô nóng hổi và tràn ngập thứ dịch trắng đục ấy. Chúng cứ thi nhau bắn vào tử cung cô bé. Thầy cố gắn ép họng súng thật chặt và ra sức bắn phá âm đạo cô học trò nhỏ đang dại đi vì cơn mệt cứ lan tỏa trong em.
Ngân cố tìm trong ánh mắt thầy một tình yêu nhưng tuyệt nhiên không có. Cô bé lớp 9 vẫn chờ đợi cho dù những buổi giảng cũng bình thường như thế. Thầy Khoa không tỏ ra quan tâm hay hỏi han gì cô bé, cái lần đầu tiên ấy đã qua được hơn 2 tuần mà Ngân chưa nhận được một tình yêu từ thầy như cô vẫn mong ước.
Thầy dịu dàng với tất cả những học trò nữ và tình cảm non nớt lại càng nẩy nở ở những cô bé gái. Một tỉnh lẽ với công nghệ thô sơ thì cái cảm giác yêu càng lạ lùng hơn thành thị. Các bé gái nhận rất ít sự chăm sóc từ cha mẹ thì cảm giác yêu và được yêu khiến các em càng mong chờ hơn. Nắm bắt được cái mong muốn bé nhỏ ấy thầy Khoa mặc sức đưa các bé vào thiên đường tình yêu một cách lén lút.
Trong khi Ngân vẫn đang mong chờ thì thầy bắt đầu đến một cô bạn khác của Ngân là Giang. Giang cũng là một cô bé xinh xắn nhưng khác Ngân, Giang có một làn da bánh mật. Khác với nhiều bạn nữ Giang có một bộ ngực khá to nên nhìn em như một thiếu nữ 18. Thầy Khoa rất ấn tượng với cô bé này.
– Dạo này em học hơi yếu đấy nhé Giang. – Thầy Khoa bắt đầu câu chuyện như thế khi yêu cầu Giang ở lại sau tiết học
– Dạ…tại. – Giang lúng túng
– Để thầy xem kèm thêm cho.
– Dạ…
Từ đó thầy Khoa hay đến nhà kiểm tra xem Giang học tập thế nào. Chẳng ai nghi ngờ gì, còn cái xóm nghèo ấy ai cũng bán mặt cho những cánh đồng nên không biết đến sự có mặt của thầy Khoa trong căn nhà lá nhỏ xíu ở góc đường. Và vài lần như thế thầy Khoa bắt đầu thực hiện công việc mà thầy đã vạch sẵn.
– Thầy yêu em…
– Thầy… thầy…
Thầy Khoa vòng tay ôm Giang mặc cho cô bé cố gắng thoát ra khỏi vòng tay thầy. Không phải Giang không thích thầy mà vì con bé hơi ngại và một chút bản năng con gái là như thế. Thế nhưng, vòng tay rắn chắc ấy đã trói chặt cô bé. Đôi môi thầy lướt lên vành tai làm da Giang cứ nổi lên những cái gai khiến cô bé rờn rợn một cảm giác sợ hãi pha lẫn thích thú.
Bàn tay thầy đã len được vào trong áo và bầu vú to tròn của cô bé đã nằm gọn trong tay thầy. Giang đã không còn đủ sức để phản kháng, cô bé vẫn nắm chặt tay thầy nhưng không thể ngăn bàn tay ấy xoa bóp hết vú này đến vú khác của cô bé.
Chiếc áo ngực rớt xuống nền cũng là lúc Giang theo thầy trôi vào cuộc yêu cháy bỏng đầy chất đàn bà. Giang rít từng hơi thở như người ta hút thuốc lá vì đầu vú hồng hồng của em đang nằm gọn trong miệng thầy và cái lưỡi gai góc kia đang khiến con bé bật lên những tiếng rên vô thức.
Ánh mặt trời giữa trưa sáng rực nhưng vẫn không đốt được những cơn gió lạnh có chăng nó làm cho không khí lạnh bớt lạnh hơn đôi chút. Thầy Khoa cởi áo Giang ra rồi len lỏi cởi quần mặc cho cô bé cố gắng ghì mông không cho cởi. Cái gò mu cao vút căng lên, làn da chổ ấy trắng hơn hẳn so với làn da nâu nâu của con bé. Những sợi lông loăn xoăn trên cái mu cao nhìn như mái tóc xoăn xoăn tự nhiên của bé Giang. Thầy Khoa xoa xoa lên tóc rồi xoa lên mu thích thú vì sự giống nhau ấy.
Thầy vục mặt vào liếm để cảm nhận cái sự thơm tho của một cô gái trinh nguyên. Điều mà vợ thầy, người vợ đoan trang đã mất từ lâu, mất không biết bao nhiêu lần và với bao nhiêu thằng. Ai cũng có hai mặt và giờ thầy cũng sống như thế, sống với cái góc tối trong con người mình.
– Thầy …Ư Ư Ư
Giang phản ứng khá mạnh với nụ hôn vào âm đạo của thầy. Con bé quằn quại một cách khổ sở khi lưỡi thầy tung hoành bên trong cơ thể. Thầy Khoa lấy làm thích thú nhưng pha lẫn một chút nghi ngờ vì con bé giống vợ thầy đêm tân hôn.
– Em còn trinh không?
– Là sao thầy? Con bé ngơ ngác khi thầy hỏi
– Là em cho ai làm tình chưa…có ai đưa cái này vào bướm em chưa?
– Dạ…dạ chưa ạ.
– Ừ…vậy để thầy.
Âm hộ Giang khá to, thầy mỉm cười khi sự giống nhau giữa khuôn mặt tròn tròn của Giang và cái âm hộ cũng tròn tròn như thế. Thầy Khoa đặt dương vật vào cái khe rồi đẩy vào. Giang gồng người, con bé đẩy thầy ra nhưng không thể. Dương vật thầy lút dần vào âm đạo nó và nó bắt đầu khóc. Thầy tỏ ra không mấy quan tâm chỉ nhịp nhịp cho lút hết vào trong rồi nằm phủ lên ngực con bé tận hưởng sự nóng nảy của máu trinh đang chảy ra một lần duy nhất trong đời con gái.
Cái giường gỗ cũ run lên cạch cạch, đầu giường tì vào vách làm cái vách tre cũng run lên theo nhịp nắc mạnh. Khi cho đi trinh tiết cô gái nào cũng muốn một sự nhẹ nhàng. Nhưng cũng như Ngân, Giang không nhận được điều đó, chỉ có những cái nắc như búa bổ vào âm đạo con bé.
Cũng như Ngân, Giang đón nhận tình dục đầu đời trong sự đau đớn và mệt mỏi. Con bé vẫn chịu đựng cho đến khi thầy xuất tinh vào âm đạo nó. Cuộc đời và cuộc tình với những cô bé mới lớn sao đau như thế. Tình yêu vụng dại cho đi và chỉ nhận lại tình dục mà chỉ có một người sung sướng.
Hết đông rồi đến xuân và bắt đầu sang hè. Lần lượt những bé Thu, Thảo… với những chiêu bài khác nhau thầy Khoa đã lập một kỷ lục khi kịp phá trinh 11 trong tổng số 20 nữ mà thầy làm chủ nhiệm. Chỉ có 9 cô bé kịp chạy ra trường cấp ba tỉnh với cái âm đạo còn trinh nguyên. Mà đặc biệt trong 11 bé gái bị phá trinh thầy Khoa không làm tình lại một lần thứ hai nào với bất kỳ cô bé nào.
6 năm làm chủ nhiệm số bé gái lên giường với thầy nhiều không đếm xuể và hầu hết các bé chỉ im lặng sau lần vụng dại ấy, cộng với tuổi mới lớn các em nhanh chóng quên đi cuộc hoang lạc vì những cuộc vui mới đang chào đón.
Rồi thầy Khoa yêu, thật sự bản thân thầy cũng không tin được là thầy lại yêu. Mà thầy yêu ai? Một cô giáo xinh đẹp chăng?. Không! Thầy yêu một cô bé học sinh và rất bé. Một cô bé 12 tuổi mới học lớp 7 và cả hai yêu nhau thực sự. Cô bé ấy chuyển đến trường này vì gia đình vừa chuyển nhà đến đây. Cô bé rất xinh, xinh tới mức thầy phải xao xuyến dù biết tuổi cô bé quá nhỏ. Thầy Khoa bắt đầu tán tỉnh và cô bé đổ trong một thời gian rất ngắn. Cả hai yêu nhau như những đôi trai gái yêu nhau trong những truyện cổ tích thời xa xưa. Đó là cô bé Trúc…!
Trúc thường nán lại gặp thầy mỗi khi có tiết của thầy Khoa. Tình yêu mong manh trắng ngần trong tâm hồn cô bé cứ thế sâu đậm dần. Thầy Khoa cũng tỏ ra yêu chiều cô bé nhiều hơn, đặc biệt hơn dù bề ngoài thầy dấu rất kín. Họ thường lén lút hẹn nhau ngoài công viên, khi Trúc đến nhà thầy với lý do hỏi bài, có khi thầy ghé nhà con bé để hướng dẫn một phần nào đó mà bé yếu kém.
Thầy Khoa cũng yêu Trúc bằng một tình yêu nam nữ, nhưng với thầy tình dục vẫn là một thứ gí vị không thể thiếu trong cuộc sống. Yêu hay không thì đối với thầy việc làm tình là điều trước tiên, nó đảm bảo cho một sự chiếm hữu chắc chắn rằng dù có ra sao thì thầy vẫn lợi nhất.
Và khi cô bé đến nhà, tình cảm chín mùi và thời điểm đã đến. Thầy chuẩn bị cho một cuộc yêu say đắm. Như những lần trước, thầy nâng lấy Trúc và say sưa hôn vào đôi môi non tơ thơm thơm mùi con gái. Thầy lần tay cởi lấy từng cúc áo, bé Trúc như biết được cái kết quả của tình yêu nên cô bé không chống đối gì mà chỉ lặng im mặc cho thầy Khoa cởi phăng chiếc áo che chắn cơ thể cô bé.
Bầu vú chỉ mới nhú lên bé xíu, ngực cô bé còn khá non và xương của cái tuổi chớm dậy thì. Cái bụng phẳng cùng làn da mịn màng non tơ làm thầy kích thích lắm. Thầy lướt đôi môi lên làn da thơm mát của cô bé và lần tay cởi quần.
Âm đạo nhô cao khá to nhưng trắng ngần sạch sẽ thể hiện sự non tơ đến khó chịu. Dù thế thầy Khoa vẫn vục mặt vào đó mà liếm, mà mút. Cái khe âm đạo trơn tuột làm thầy thích lắm, thầy liếm lấy liếm để giọt nước ngọc ngà chảy ra từ khe thần tiên của cô học trò bé bỏng.
Thầy cởi quần áo ra, cầm dương vật đặt vào khe âm đạo cô bé, nước nhờn đã thấm mềm hai mép, nước miếng thầy làm cho cái âm hộ cô bé nhớp nhúa trông kích thích tính dâm dục lên cao độ. Thầy vổ vổ lên gò má hồng hào của cô bé và ấn vào. Trúc run lên vì đau, cô bé kêu nho nhỏ
– Em đau thầy ơi
– Không sao…thầy yêu em
– Em cũng yêu thầy. – cô bé ngọng ngịu đáp lại
– Vậy thầy đưa vô nhé
– Dạ…nhưng…nhưng nhẹ thôi nghen thầy
– Ừ… thầy yêu em mà.
Tiếng kêu của cô bé hòa vào gió trời lồng lộng thổi trên những tán lá. Bé Trúc gồng người chịu đựng những nhịp kéo đẩy của người tình. Cô bé non quá nên âm đạo chặt làm thầy vô cùng vất vả mới làm tình được. Dù yêu hay không thì khi làm tình là phải sướng. Những cô bé khác cũng vậy và Trúc cũng không ngoại lệ. Nghĩ vậy nên thầy Khoa ra sức nhịp rầm rầm mặc cho cô người tình nhỏ đang run lên vì cơn đau. Công cuộc làm đàn bà của cô nữ sinh lớp 7 khá khó khăn. Trúc bám lấy tay thầy để chịu đựng cơn đau đang rất đau từ cái âm đạo bé nhỏ mà giờ này cô đã biết dùng để làm gì ngoài việc đi đái.
Thầy cắn môi cô học trò và gồng người xuất tinh vào âm đạo non tơ của cô học trò, cô tình nhân nhỏ mà thật sự từ đáy lòng thầy vẫn rất yêu. Trúc nằm thở hổn hển vì mệt, vì cơ thể cao lớn của thầy đè lên cơ thể nhỏ nhắn của cô và âm đạo cô thì liên tục nhận những cú thúc tận tử cung. Cả hai ôm lấy nhau âu yếm yêu thương dù đâu đó sự nguy hiểm đang trực chờ.
Rồi một tháng sau, lần đầu tiên thầy Khoa làm tình lần hai với cùng một bé gái. Trúc lần này không khóc chỉ nhăn nhó và hai tay giữ chặt tay thầy báo hiệu sự sẵn sàng cho tình yêu lớn hơn. Rồi liên tiếp những lần sau nữa. Trong một năm không biết bao nhiêu lần Trúc cho thầy hưởng thụ cơ thể con gái non tơ của mình với tình yêu tuyệt vời.
Thầy Khoa bị bắt vì tội giao cấu với trẻ em. Trong cái ngày định mệnh ấy. Thầy Khoa làm tình với Trúc ngay tại nhà cô bé và bị bắt. Dù kết quả màn trinh rách đã cũ nhưng Trúc nhất quyết khai chỉ quan hệ với thầy đúng một lần trong hôm đó và cô bé đã 13. Thầy Khoa bị kết án 3 năm tù vì tội giao cấu với trẻ em, tình tiết giảm nhẹ là Trúc là một cô bé mất trinh từ lâu với ai cô bé không nhớ và với thầy Khoa cô bé hoàn toàn tự nguyện.
Trong ba năm ở tù Trúc vẫn thường xuyên đến thăm thầy rồi thầy Khoa mãn hạn tù. Trúc đã là cô bé 16, Trúc vẫn một mực yêu thầy mặc cho gia đình ngăn cấm. Mưa lâu thì đất cằn cũng thấm. Gia đình không thể làm căng vì sợ cô bé làm bậy. Và tình yêu của họ được chấp nhận với những khuôn khổ mà gia đình cô bé đặt ra. Thầy Khoa bị buộc phải vào Sài Gòn lập nghiệp, Trúc vẫn đi học và hè lại vào ở với thầy như hai vợ chồng. Có lẽ một đám cưới sẽ đến trong nay mai, không ai tin một tình yêu như thế lại vững bền như thế và… Có ai tin rằng trong cuộc sống không có những điều bất ngờ, bất ngờ trong chính chúng ta mà ra và chính bản năng khiến cuộc sống thêm sinh động, thú vị hoặc thất bại thảm hại.
— Hết —