Phần 11
Bùm Bùm Bùm…
Từng nhát búa sắt đập vào những tảng đá khổng lồ, cứng rắn những mảnh đá nát bắn tung tóe.
Những vết rộp ở tay khiến chàng thư sinh đau rát, nhưng cán búa vẫn chắc chắn nện từng nhát một.
Lực phản trấn khiến xương cánh tay như rã rời, việc dùng búa đập đá như thế này không biết tốn sức hơn đập mấy cái lốp xe bao nhiêu lần.
Đầu tiên hắn chỉ dùng lực của cánh tay, sau đó là bả vai, cuối cùng khi đã thật sự mỏi mệt hắn dùng sức toàn thân mình mà vung búa.
Muốn trả thù thì không thể yếu mềm được.
…
“Hộc… Hộc…”
Tiếng thở nặng nhọc vang lên giữa trời đêm tĩnh lặng.
Hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt hòn đá trước ngực. Chân nhấc lên từng bước trên con đường không thấy điểm kết thúc.
Cả người dã rời, hắn không biết mình đã chạy bao lâu. Nhưng hắn biết một điều là hắn không thể dừng lại. Chạy bộ là phương pháp tập luyện toàn thân hữu hiệu nhất.
Muốn vượt qua người khác phải không ngừng tiến lên.
…
Aaaaaaaa.
Đôi chân trần cố gắng tìm điểm tựa, đôi bàn tay đầy chầy sát cố gắng bám chặt mọi mép đá nhô ra.
Vũ Phong cúi mặt xuống, chiếc balo mà hắn vứt dưới đất bây giờ chỉ to bằng quyển vở. Với độ cao này nếu ngã xuống không chết thì cũng gãy xương.
Hắn cố gắng tiếp tục vươn người lên, hắn không được sợ hãi. Hắn không thể quay xuống nữa rồi, chỉ còn một cách là tiếp tục leo lên mà thôi.
Việc leo núi đá mà không có đồ bảo hộ này không phải ai cũng dám làm, nhưng đối với Vũ Phong hắn…
Muốn đạt được hiệu quả càng cao thì cố gắng phải càng nhiều.
…
5h30 Sáng, khu trọ bình dân.
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên khiến người đàn ông trên giường tỉnh giấc.
Thân thể gầy gò thư sinh giờ đây đầy những vết trầy xước, đôi bàn tay nhìn thật là thảm. Những vết rộp khiến hắn đau rát, bàn tay tuy đã được rửa sạch sẽ nhưng vẫn hiện lên nhưng vết thương mới tinh.
Vũ Phong tắt báo thức, hắn ngồi dậy chống hai tay lên đùi.
Cảm nhận toàn thân đau nhức mà hắn chỉ biết cười khổ. Hôm qua sau khi tập luyện một cách điên cuồng thì hơn 12h hắn mới về đến nhà. Nếu tính ra thì thời gian hắn được nghỉ ngơi chỉ là 5 tiếng đồng hồ. Thật là quá ít nếu so với nhiều người.
Vũ Phong lết thân hình tàn tạ của mình vào bếp. Hắn phải nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng, 10km chạy bộ vẫn còn đang chờ. Vũ Phong bắt buộc phải đẩy nhanh tốc độ.
…
Một khuôn mặt xinh xắn, bộ ngực mới nhú đầy sức sống, bộ mông căng tràn vểnh lên. Thanh Thủy với bộ áo ngủ hồng phấn đứng ngắm mình trước gương. Môi cô mỉm cười để lộ hàm răng trắng tinh khôi.
“Hừ… Sao hai đứa kia suốt ngày lại chê mình béo. Mình chỉ hơi lười vận động một xíu thôi.”
Bàn tay búp măng xoa nhẹ lên chiếc nhỏ nhắn.
“Bụng cũng đâu có mỡ thừa, chỉ to hơn Bích Diệp một xíu thôi mà? Không được, từ nay mình phải tập thể thao để không ai chê nữa. Mình phải quyết tâm, hay giờ đi chạy luôn?”
Bích Diệp ngước nhìn đồng hồ, mới có hơn 5 rưỡi một xíu.
“OK đi luôn.”
Nói rồi nàng chạy ngay xuống lầu chuẩn bị giày và quần áo.
Nhà của nàng là một căn biệt thự xa hoa, nằm ở phía Đông thành phố. Tuy nhiên căn nhà rộng lớn này lại chỉ có hai mẹ con nàng sinh sống.
Trước đây nhà Bích Diệp rất nghèo, nhưng với cố gắng của mẹ nàng gia đình đã sở hữu một shop quần áo lớn nhất nhì khu Đông. Và một điều khiến nàng càng tự hào đó là Bích Hồng – mẹ nàng, là một người mẹ đơn thân.
Bích Hồng từng là một mỹ nhân khiến bao kẻ phải ngước nhìn. Nhưng trong một tai nạn nàng đã lỡ mang thai khi chưa lấy chồng. Điều đó với một gia đình cổ hủ mà “lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó” trở thành châm ngôn là không thể chấp nhận.
Nàng chỉ còn cách bộc phải ra đi. Cố gắng nuôi dưỡng cốt nhục mình mang nặng đẻ đau.
…
Cộc… cộc… cộc…
Tiếng gõ cửa vang lên đánh tan giấc mộng của người thiếu phụ.
Cửa mở ra, Bích Diệp bước vào phòng.
“Hihi mẹ ơi! Sáng rồi dậy đi thôi.”
Bích Diệp hớn hở nói. Nàng quyết tâm phải giảm cân, nhưng lại ngại phải chạy một mình. Vậy nên mẹ nàng là bạn chạy vô cùng lý tưởng.
“Ài, mẹ đang buồn ngủ mà.”
Thiếu phụ lười biếng nói, nàng vùi đầu vào trăn như một con mèo nhỏ vậy.
“Mẹ, đi mà. Con muốn tập chạy. Đi mà!!”
Bích Diệp nũng nịu tiến tới, bàn tay xinh xắn kéo tấm chăn ra khỏi giường.
“Ây, đừng mà mẹ muốn ngủ. Trả chăn mẹ đây!”
Bích Hồng vươn người đứng dậy muốn giật lại chiếc chăn.
“Ao!! Mẹ ơi mẹ thật xinh đẹp!”
Bích Diệp ngơ ngác…
Thật là đẹp a…
Mái tóc rối bời, vẻ mặt liu diu buồn ngủ khiến người đối diện chỉ muốn ôm vào lòng mà nâng niu.
Chiếc váy ngủ mỏng manh không thể che đậy nổi thân hình hoàn mỹ.
Cặp vú khổng lồ không có áo ngực che chắn như muốn nhảy sổ ra ngoài.
Chiếc eo nhỏ nhắn như của thiếu nữ khiến nhiều người phải mơ ước.
Bộ mông vĩ đại vểnh lên như chờ người đến vỗ.
Nối với ngã ba huyền bí là cặp trường túc dài miên man khiến người đối diện chì muốn vuốt ve.
“Cái con bé này nói linh tinh gì đấy!”
Bích Hồng gắt, khuôn mặt khiến bao người mê đắm đỏ ửng. Nàng vội vàng giật lại chiếc chăn che đi cảnh xuân mới lộ.
“Đẹp mà, sao mẹ phải che. Mà sao ngực mẹ to vậy?”
Bích Diệp tò mò ngồi lại giường. Đôi tay không tự chủ được mà đưa lên sờ thử.
Thật là mềm! Thật là to!
Đôi tay nhỏ nhắn không thể ôm trọn cặp núi khổng lồ, ngón tay mảnh khảnh như lún vào thật sâu.
Thật là sướng!
“Cái con bé này làm trò gì đấy.”
Bích Hồng gặt tay con gái ra, chăn che lên tận cổ kín như bưng.
“Mẹ cho con sờ thử một lúc đi! Đi mà!”
Bích Diệp nũng nịu, bàn tay nàng cầm tay mẹ mà lắc qua lắc lại.
“Hừ sờ cái gì mà sờ, có phải trẻ con nữa đâu.”
“Mẹ à, một lần thôi chỉ một lần thôi. Cho con sờ thử đi.”
Bích Diệp vẫn chưa hề bỏ cuộc. Nàng thật nhớ cảm giác vừa rồi, mềm mịn êm ái, cảm giác thoải mái khiến người ta chỉ muốn sờ thêm lần nữa.
“Bảo đi chạy cơ mà, sao không đi đi.”
Thấy con gái như kẻ háo sắc khiến Bích Hồng không còn cách nào khác phải đổi chủ đề.
“Thì cho con sờ một cái rồi con đi.”
Cô con gái vẫn chưa hề bỏ cuộc.
“Nếu mà dám sờ thì từ nay mẹ cắt tiền tiêu vặt.”
Thấy mềm không được Bích Hồng chỉ còn cách đổi sang cứng.
“Ấy mẹ, đừng thế mà. Con đi ngay, con đi ngay.”
Bích Hồng giãy nảy, Chạy cấp tốc ra khỏi phòng. Cắt tiền tiêu vặt trả khác gì cắt mất đường sống của nàng. Không có tiền thì lấy đâu ra quần áo mới, lấy đâu ra tiền mua son.
Nhìn con gái chạy trối chết mà Bích Hồng chỉ biết cười khổ. Tay bóp thử bộ ngực mà tự hỏi. “Ngực to bóp sướng đến vậy à?”
Xin lỗi vì mấy hôm trước mình bận việc.
Vậy nên đến hôm nay mới có phần mới cho anh em.
Mong anh em thông cảm.
…
Còn tiếp…