Phần 24
Một tuần ư, một tuần để làm gì cơ chứ.
Hiền lại ra ghế đá công viên ngồi.
Sau khi bước từng bước khó khăn ra khỏi phòng khám, Hiền không biết cô đã đạp xe về đâu, nhưng bước chân cô lại chỉ nối về nơi này.
Hiền ngồi xuống ghế, như cô không còn sức lực nữa.
Sự đau đớn, đau khổ thất vọng đến uất hận.
Tất cả tại cô, tại mình hết lên mới xảy ra chuyện tồi tệ như này, Hiền nước mắt lại rơi, cô hối hận cho mình, hận mình quá sơ xuất, mình đã quá ngây thơ khi nghe lời thằng Tí.
Thằng Tí nó khỏe như vậy cơ mà, nó đang kỳ phát triển, tinh lực đang nhiều, thế mà cô cứ cho nó xuất vào bên trong.
Nó nói, nó còn nhỏ, nhỏ thì không thể có được.
Nhưng giờ thì sao, giờ đã có giọt máu của nó trong người cô, quá tàn ác, quá bi thảm, Hiền không thể tưởng tượng được.
Giờ cô phải làm sao, làm sao để đối diện với cái Hoa, cái Hồng đây.
Cô là người mẹ khốn nạn, người mẹ mất nhân tính, người mẹ lăng loàn…
Hiền gục mặt vào ghế đá, nơi vắng vẻ nhất của công viên.
Hiền nghĩ mình thật tồi tệ, chỉ vì cái ham muốn về thể xác, chỉ vì đam mê vào nhục dục, để rồi Hiền bị cuốn theo trò chơi tình dục của đứa con nhỏ, giờ hậu quả thật khôn lường.
Cô biết tìm đâu, tìm cái cớ gì, nếu mọi người biết được.
Hiền ngồi đó, suy nghĩ rất nhiều, khóc rất nhiều.
Có những ánh mắt đã nhìn cô, nhưng Hiền trả quan tâm, việc của Hiền giờ là quan trọng nhất.
8 giờ tối Hiền mới về nhà, cô đã bình tĩnh lại, sau 1 ngày suy nghĩ, Hiền nghĩ rồi cho ra là xong, rồi mình sẽ chấm dứt với thằng Tí.
Hiền cũng không ăn cơm, cô thay quần áo rồi đi nằm.
Cái Hồng và thằng Tí nhìn nhau.
Hai đứa thấy mẹ như vậy cũng đoán rằng mẹ có chuyện buồn.
– Anh đi hỏi mẹ xem nào. Để em rửa bát.
– Ừ… Để anh đi.
Tí bước nhẹ vào phòng, nó ngồi xuống cạnh mẹ nó.
Mẹ nó quay mặt vào bên trong.
– Mẹ… Mẹ có chuyện gì à, nói cho con nghe đi.
Hiền không quay ra.
– Không chuyện ở chợ thôi, mẹ hơi mệt.
– Con đi học bài rồi ngủ sớm đi.
Tí nó cũng không biết phải gạn hỏi mẹ như nào.
Nó nắm tay mẹ nó.
– Con luôn ở bên mẹ, có gì mẹ cứ tâm sự với con.
– Mẹ ngủ đi ạ.
Tí đi ra, cũng là lúc Hiền trào ra dòng nước mắt, cô không muốn vậy, nhưng nước mắt cứ ứa ra, nó như muốn chôn sống cô vậy.
Đêm nay Hồng ngủ bên cạnh mẹ, nó lại nghe thấy tiếng mẹ khóc, 2 đêm rồi cũng vậy, đêm nay là đêm thứ 3.
Hồng muốn hỏi mẹ nhưng nó không dám hỏi, nó nhỏ quá chưa hiểu chuyện gì mà.
Nó chỉ biết thương mẹ, luôn cầu mong mẹ nó sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng.
Thằng Tí thấy lo lo, mấy hôm nay mẹ nó khác lắm, mẹ nói ít, mặt buồn lắm, như kiểu xác không hồn vậy, nó đang nghi có chuyện lớn xảy ra với mẹ, mà mẹ không dám nói cho nó nghe.
Tối nay mẹ ăn 1 chút cơm, nhưng có vẻ vừa ăn mẹ vừa khóc.
Thằng Tí càng sốt ruột, nó nghĩ rồi đêm nay, nó sẽ hỏi mẹ nó thật rõ ràng.
12 giờ đêm, thằng Tí không ngủ được, nó bước sang phòng mẹ, ánh đèn ngủ vẫn mờ, mẹ vẫn nằm quay vào tường như mọi hôm. Cái mông của mẹ thật tròn, nó lại nổi hứng. Nó xoa mông mẹ, nó lay lay.
– Mẹ… Mẹ ngủ chưa, sang phòng con đi, con có chuyện muốn nói.
Hiền đâu có ngủ, Hiền chỉ nói.
– Về phòng đi, mẹ buồn ngủ lắm rồi.
– Hôm nào mẹ khỏe mình nói sau.
Tí nắm tay mẹ, nó muốn kéo Hiền dậy.
– Mẹ không dậy con làm luôn ở đây đấy.
Hiền tức giận nhưng cô cũng ngồi dậy, nhìn thằng Tí với ánh mắt tức giận.
– Đã nói không được rồi mà, về phòng đi.
Tí kéo tay mẹ nó, vừa đi nó vừa nói.
– Hôm nay mẹ không nói có chuyện gì, mẹ đừng mong ngủ được với con.
Hiền đã được Tí kéo sang phòng mình, nó đóng cửa lại, rồi để mẹ nó ngồi trên giường, nó đứng trước mặt mẹ nó.
– Mẹ… Giờ có 2 mẹ con thôi, mẹ nói cho con biết chuyện gì đi.
– Mẹ… đừng dấu con, nhìn ánh mắt của mẹ con biết.
Hiền không nói, cô không nhìn nó.
Hiền cũng đang đau lòng lắm chứ, cô biết nói gì bây giờ cơ chứ, nói như nào cho nó hiểu.
Tí nó không còn giữ được bình tĩnh nữa, nó lao vào, nó ôm lấy mẹ, nó đè mẹ nó xuống giường. Nó hôn lấy mẹ.
– Đừng… Không… Không được làm như thế nữa.
– Như thế đủ rồi.
Tí nó vẫn cố bóp vú mẹ nó, miệng nó hôn khắp má.
Hiền cố đẩy người Tí ra, cô giãy giụa, cô vùng vẫy. Chẳng biết sức mạnh từ đâu mà hôm nay Hiền khỏe thế, cô đẩy được thằng Tí ra khỏi người cô.
– Đã nói là không được rồi mà.
Hiền gắt lên, vẻ mặt giận giữ vô cùng. Thằng Tí vẫn lao vào đè mẹ nó.
– Bốp… á…
Hiền thẳng tay tát vào mặt thằng Tí, nó phải kêu lên.
Rồi Hiền òa lên khóc.
– Ông còn định hành tôi đến lúc nào nữa, tôi chết đi ông mới hả dạ à.
– Tôi đang muốn chết đấy.
Tí không hiểu sao mẹ nó nói vậy, nó đứng nhìn mẹ nó, nó muốn hỏi gì đó, nhưng không biết hỏi gì.
Nó đang lo cái câu mẹ nó vừa nói.
– Sao… Sao mẹ phải chết, mẹ còn có 3 chị em con mà.
– Con… Con đã làm gì mà mẹ tức giận như vậy chứ.
– Con… Con đâu làm gì đâu.
Hiền nhìn thằng Tí ánh mắt hình viên đạn. Cô không nói gì, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
Cô muốn dấu chuyện này, không để ai biết.
Căn phòng như im lặng, nhưng trong lòng cả 2 mẹ con đều có những con sóng lớn, nó đang đè nén cả 2 người. Hiền khóc, và khóc.
Thằng Tí giận giữ vì mẹ nó cứ im lặng, nó chưa đủ lớn để hiểu nguyên nhân vì sao mẹ nó lại thay đổi như vậy.
Hiền đứng lên, cô muốn về phòng, vì nơi đây cô không muốn ở lại lâu.
Mẹ nó vừa mới bước được vài bước, thằng Tí nó lao về phía mẹ nó, từ đằng sau nó kéo cái quần của mẹ nó xuống.
– Không nói, con không cho mẹ về…
Xoạc… 1 tiếng.
Chiếc áo mẹ nó mặc, cũng bị rách làm 2 mảnh.
Hiền không giữ được bình tĩnh nữa.
– Bốp…
1 cái tát nữa vào mặt Tí.
– Đồ khốn nạn, tôi sai lầm khi đẻ ra anh.
– Anh muốn biết chuyện gì chứ gì.
– Tôi có chửa rồi đấy, anh lên chức bố rồi đấy, anh sướng chưa.
Hiền nói xong, cô kéo cái quần lên, khóc nức nở Hiền chạy ra ngoài sân.
Tí nó như sét đánh ngang tai, mẹ nó vừa nói gì, nó đều nghe rõ, nhưng sao nó u mê như thế nhỉ.
Nghe chả hiểu gì hết vậy.
Nó ngồi sụp xuống đất. Nó chưa biết mình lên buồn hay vui nữa.
Tí chợt nhớ tới mẹ đang rất giận, nó sợ mẹ nó sẽ nghĩ quẩn, nó chạy ra tìm mẹ, thấy mẹ đang ngồi ở góc sân, nó cũng bớt sợ.
Nó bước lại gần.
– Mẹ… Mẹ nói sự thật sao.
– Nó là sự thật ư.
Hiền không nói gì.
Nhưng im lặng có nghĩ là mẹ nó xác nhận rồi.
Tí mơ hồ, nó quá nhỏ, nó chưa hiểu biết nhiều mà, mà cái này đến với nó quá vội vàng.
Nó lắp bắp.
– Mẹ… Giờ phải làm sao ạ.
Nó quỳ gần mẹ nó, thấy mẹ nó không nói gì, nó ôm chặt mẹ nó.
– Mẹ… Có con ở đây rồi, mẹ đừng chịu khổ đau 1 mình.
– Mẹ ơi…
Tí cũng khóc, nó chỉ biết khóc chứ biết làm gì bây giờ.
Hiền lặng im để thằng Tí ôm, giờ cô chỉ cần có 1 vòng tay ôm mình là đủ, sẽ là chỗ dựa cho cô bước tiếp.
Cả 2 đều ngừng khóc, nhưng giọt nước mắt vẫn chưa ngừng rơi.
Hiền giờ mới nói.
– Được 4 tuần rồi.
– Cho ra chứ giữ để đẻ chắc.
Tí nhìn mẹ, ở khoảng cách gần, nó mới thấy gương mặt mẹ nó sạm đi.
– Bỏ nó hả mẹ.
– Mẹ suy nghĩ kỹ chưa. Con… Con thấy…
Hiền lắc đầu.
– Không giữ được con à.
– Đó là sản phẩm của mối tình tội lỗi của 2 mẹ con mình.
– Để đẻ ra thì nó sẽ gọi con là gì.
– Mẹ biết đối diện với chị Hoa và cái Hồng ra sao.
Hiền ôm thằng Tí, cô chỉ muốn mình đưa ra quyết định đúng đắn nhất mà thôi.
– Mẹ… Mẹ suy nghĩ lại đi.
– Đó là 1 sinh mạng đó mẹ, tội lỗi lắm.
Hiền nghe mà như đứt từng khúc ruột, cô quá đau lòng, quá hối hận, để rồi giờ hậu quả to đùng như thế này.
Hai mẹ con im lặng, chẳng ai nói câu gì nữa, có thể đó là lúc cả 2 suy nghĩ nhiều hơn kỹ càng hơn.
Hiền cũng khá phân vân, khi nghe thằng Tí nói lên giữ cái thai lại, cô cũng hơi mềm lòng, giờ sự quyết tâm của Hiền không nhiều như trước nữa.
Cô cũng rất sợ chuyện bị vỡ nở ra, thì nó sẽ như thế nào.
Hiền cần phải suy nghĩ nhiều hơn đã.
Hiền nhìn Tí.
– Để mẹ suy nghĩ thêm đã.
Tí cũng bớt sốc rồi, giờ nó sờ bụng mẹ.
– Vâng mẹ cứ suy nghĩ kỹ đi ạ.
– Dù gì con cũng hy vọng mẹ giữ cái thai đó lại.
Hiền lắc đầu.
– Sự việc không dễ như con nghĩ đâu.
– Mẹ thật sự mệt mỏi lắm rồi.
Tí lại vỗ lưng mẹ.
– Vâng con biết.
– Hay mẹ nói với chị Hoa biết đi, con tin chị sẽ có ý kiến hay.
– Cái gì, nói với cái Hoa.
Hiền trợn mắt nhìn thằng Tí.
– Con điên rồi sao, nói với nó thì chết đi còn hơn, còn gì nhục bằng chuyện đó.
Tí lắc đầu.
– Không sao đâu ạ, mẹ cứ nói bố đứa bé là ai đó ạ.
– Con tin chị Hoa sẽ có lời khuyên tốt nhất cho mẹ.
– Ừ… Để tôi nghĩ đã.
Hiền đứng lên bước vào phòng của mình, nỗi buồn cũng vơi nhẹ đi.