Phần 75
Tâm sà vào ôm lấy mẹ. Mẹ khẽ đẩy nó ra, nhưng rồi lại để mặc nó ôm. Tâm cứ ấp ôm sờ soạng, nó hôn vào cổ vào vai mẹ. Mẹ buồn cười khúc khích rồi đẩy nó ra:
– Con á, chỉ thế là giỏi.
– Mẹ hết giận chưa.
– Giận, giận cái đầu anh. Mẹ thì có gì mà giận. Con có con, mẹ có cháu thì sao mà giận. Chuyện con với cô Cẩm mẹ có giận thì giận từ trước, giờ có gì mà giận. Giờ chỉ lo sao chăm sóc cô Cẩm cho cẩn thận, sáng nay vừa bị động thai nhẹ. Tầm tuổi này có con là rất là phải cẩn thận, hơn nữa 18 – 19 năm chưa có con rồi. Con phải năng qua chăm sóc, xem có gì nặng nhọc đừng bắt cô Cẩm làm. Để mai mẹ đi sắc ít thuốc dưỡng thai, con xem mẹ làm mà sắc cho cô uống, hết sức cẩn thận đấy.
– Vâng, con biết rồi.
– Mà giờ con có con với người ta, con xem nên chịu trách nhiệm thế nào.
– Trách nhiệm gì hả mẹ. Mẹ bảo con cưới Cẩm á.
– Ài… mẹ cũng không biết. Nhưng con nên làm cái gì đó.
– Con mà cưới thì con phải cưới mẹ trước chứ.
– Vớ vẩn, nói năng cái gì đấy.
– Chả thế à. Nếu không được con chả cưới ai. Về Cẩm con sẽ xem xét xem, mẹ để con nghĩ đã.
– Nhanh nhanh mà liệu đi. Đàn bà tầm thời gian này hay nghĩ linh tinh, con đừng để xảy ra điều gì không hay.
– Vâng con biết rồi.
Tâm lại ôm ghì lấy mẹ, nó đặt môi lên môi thơm của mẹ khẽ hôn. Mẹ hé miệng hôn lại nó, hai mẹ con mơn trớn nhau những nụ hôn. Căn phòng từ lúc có cái cửa nóng hẳn, Tâm có thể thấy mùi lồn mẹ bỗng xộc lên. Nó cho tay định sờ xuống thì mẹ gạt tay nó ra:
– Thôi, thằng Tính ngay ngoài kia. Để khi khác. Mai mẹ cũng phải dậy sớm đi lấy thuốc. Ông thầy lang này nổi tiếng lắm. Đi muộn đợi lâu lắm.
– Thế mai con đưa mẹ đi.
– Không, con sang với cô Cẩm đi. Xem cô ăn uống thế nào chăm sóc cẩn thận vào.
Từ hôm đó, Tâm cứ sáng là sang với Cẩm. Nó lăng xăng mua quà ăn sáng, lúc thì nấu bánh đa cho Cẩm, ngay cả đi chợ nhiều khi nó cũng giành với Cẩm. Cẩm ngồi đó, mắt nàng rạng lên vì hạnh phúc. Đã lâu rồi không ai chiều chuộng nàng, để nàng có cảm giác an toàn vui vẻ thế này. Nếu được mãi thế này thì vui lắm. Nhưng rồi Tâm cũng phải vào Đà nẵng, cái hiền cũng sắp về. Nghĩ đến đây Cẩm lại rối bời. Tâm đang xoa bóp chân cho Cẩm, bàn tay nó khẽ bóp bàn chân trắng như không xương của Cẩm, cái bắp chân tròn trắng mịn không một sợi lông, Tâm cứ vuốt ve nó mãi. Nó nhìn lên thì thấy Cẩm đang đăm chiêu, Tâm hỏi nhỏ:
– Em đang nghĩ việc gì à.
– Em đang nghĩ ngày kia cái Hiền về, giải thích ra sao đây.
– Để hôm đó anh lại đây, anh sẽ giải thích cùng em. Có gì anh chịu trách nhiệm.
– Nhỡ nó bắt anh cưới em thì sao.
– Thì cưới.
– Cưới? Anh nói thật không. Anh bảo anh không cưới ai cơ mà.
– Trước đây là thế. Giờ sắp có con phải khác. Nhưng có lẽ không phải bây giờ.
– Thế à, thế mà em cứ tưởng.
– Tưởng cái gì, tưởng con tưởng bở à.
– Anh… ái, cào cái gì vào chân em thế.
– Cái này này.
– Cái… này ở đâu ra thế.
Trước mắt Cẩm là một chiếc nhẫn kim cương. Tâm hôm qua sau khi buổi sáng mẹ nó đi lấy thuốc, ở nhà Cẩm về, nó bắt xe về HN. Thím đèo nó đến Ruby Plaza. Thím cứ hỏi nó sao lại muốn mua nhẫn, mà lại là nhẫn kim cương. Tâm cười cười bảo tí nữa biết. Cái chỗ này cơ man nào là cửa hàng kim cương đá quý. Tâm như nhà quê chả biết gì, chỉ có Lan là đến vài lần nên rành rỏi. Nàng đưa Tâm đến 1 cửa hàng ở tầng 2. Tâm và Lan châu đầu chọn nhẫn, làm nhân viên tưởng đây là cặp vợ chồng sắp cưới. Lan đỏ mặt khi bị hiểu nhầm, nhưng Tâm nắm tay Lan khẳng định luôn. Nhân viên vừa quay đi nghe điện thoại, Lan khẽ đấm Tâm 1 cái, mặt nàng đỏ ửng nhưng lại khá vui.
– Cháu chọn nhẫn làm gì thế.
– Thím chọn cho cháu đi, 3 kiểu thím thấy đẹp nhất. Thím chọn nhanh cháu còn bắt xe về cho kịp.
– Đây, 3 kiểu này. Thím nhìn nãy giờ rồi, ưng luôn 3 kiểu này. Chỉ là kim cương cháu định đặt cỡ nào.
Tâm lại ngồi nghe nhân viên tư vấn. Chốt xong là nó đặt 3 nhẫn mất gần 30 triệu kể cả công. Sau khi đóng tiền tạm ứng, Tâm nhờ Lan đèo ra bến xe. Mặc cho Lan gặng hỏi Tâm không nói. Nó hôn trộm Lan 1 cái rồi lên xe về quê luôn trong ngày.
Quay lại với Cẩm, Cẩm ngạc nhiên nhìn nhẫn kim cương rồi nhìn Tâm. Nàng cũng nhìn thấy kim cương trên tivi nhưng đây là lần đầu trông thấy nó. Những hạt kim cương liti được gắn trên nhẫn, ở giữa là 1 viên to hơn chút, sáng lấp lánh. Cẩm nhìn Tâm hỏi:
– Mấy cái viên đá này là thủy tinh hay pha lê hả Tâm.
Tâm á khẩu với câu hỏi kiểu này của Cẩm. Nó móc trong túi ra giấy chứng nhận với bảo hành của cửa hàng rồi đưa Cẩm. Cẩm cầm mấy tờ giấy xem rồi nhìn Tâm:
– Tại sao?
– Anh giờ chưa cưới em được, vì nhiều lý do. Nhưng anh muốn em biết, anh thực sự quan tâm em và con. Anh muốn gắn em và con vào đời anh. Cái nhẫn này coi như là vật đính ước của anh.
– Thế là sau này anh sẽ cưới em. Thế còn cưới ai khác không.
– Anh không biết, anh chưa từng nghĩ tới.
– Em không đồng ý cưới anh.
– Tại sao?
– Chả tại sao cả. Nhẫn thì em cầm vậy. Anh đeo cho em đi.
Cẩm giơ bàn tay trắng của nàng ra. Tâm cẩn thận đeo vào ngón áp út của nàng. Khá là vừa, Tâm đã nhìn tay Cẩm trước khi xuống HN mua. Tay Cẩm na ná tay thím Lan của nó.
– Em có thấy chật không?
– Không, hơi rộng 1 chút.
– Thế à. Anh đã tưởng là vừa.
– Không sao, đeo như này cũng không rơi được. Em đẻ xong còn béo lên cơ mà. Mấy cái hạt này nhìn giống pha lê nhỉ.
Cẩm lăng xăng bật đèn lên rồi giơ nhẫn lên ngắm. Trông Cẩm như một cô gái mới lớn vui thích khi được tặng nhẫn kim cương, chứ không phải 1 người đàn bà trung niên đã 1 đời chồng.
Cùng lúc đó cũng có 1 người đang giơ nhẫn lên ngắm, đó là Lan. Lan đang làm việc nhà như mọi khi, thì thằng Tâm gọi. Nó hỏi Lan có đến chỗ hẹn cũ được không. Khá đang đọc tài liệu gì đó trong phòng khách. Cái Liên và thằng Mạnh đều không có nhà. Lan nghĩ nghĩ rồi ra bảo Khá:
– Anh, tí cái Liên về anh bảo nó nấu cơm hộ em. Thức ăn em làm sẵn để tủ, chỉ việc hâm nóng lên thôi.
– Em đi đâu thế.
– À thằng Tâm vừa gọi điện. Nó bảo em đi lấy nhẫn với nó.
– Nhẫn, nó mua nhẫn làm gì. Ý em là mua nhẫn vàng à.
– Không, nhẫn kim cương. Tuần trước nó lên em có dẫn nó đi Ruby plaza đặt nhẫn. Giờ là lúc đến lấy nhẫn. Nó đang trên xe khách, chắc sắp xuống bến.
– Nhẫn kim cương à, hay nó đặt cho thằng Công.
– Em cũng không rõ. Lan chợt chùng xuống, thoáng buồn. Hóa ra nó đặt hộ anh trai. Nó lại lấy tay mình làm mẫu, làm mình cứ tưởng…
– Thế em đi đi. Tí nó có về đây không.
– Không, em có hỏi nó có ăn cơm không thì nó bảo tí lấy xong chắc về luôn.
Lan phi đến nhà Tâm thuê thì không thấy nó đâu. Lan mở cửa dắt xe vào. Đang định gọi xem nó ở đâu thì Lan bỗng bị ôm chầm từ phía sau.
– Thím… thím mặc áo dày thế này sao cháu vẫn ngửi thấy thím thơm quá.
– Cháu trốn ở đâu sao không ra mở cửa cho thím. Nào để thím cởi áo ra đã, nóng quá.
Tâm giúp thím cởi áo. Rồi mặc thím kêu oai oái, nó cởi sạch quần áo Lan ra, chỉ để lại quần lót. Tâm bế Lan lên tầng 2, nó đã bật sẵn điều hòa chở Lan. Tâm bế Lan lên giường, nó ngắm nhìn thím nó, nhân tình của nó, gần như trần trụi trước mắt nó. Lan đã gần 40 nhưng nàng chăm sóc cơ thể rất tốt. Da vẫn trắng mịn màng, mái tóc nhuộm nâu phủ qua vai.
Đôi mắt Lan đưa tình, câu dẫn mọi đàn ông nhìn nàng. Đôi môi đỏ thắm hơi hé lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, 2 cái má núm đồng tiền chúm chím. Bộ ngực Lan căng tròn, vươn cao qua lớp áo lót. Cái bụng hơi có mỡ, nhưng trông vẫn khá phẳng khi nằm, ở giữa là cái rốn tròn sâu sâu đầy gợi dục. Hai cặp chân Lan không dài, nhưng cân đối với cơ thể, bàn chân với những ngón chân thật xinh làm Tâm mê mẩn, cặp đùi tròn lẳn trắng mịn bao lần quặp chặt lấy Tâm. Ở giữa háng là cái quần silip mỏng che không hết cái lồn dâm dật bao lần khiến Tâm phải hao binh tổn tướng. Tâm nhìn mà thật muốn ôm ấp Lan hàng đêm, người phụ nữ luôn khiến nó thăng hoa về tình dục mọi lần thân mật.