Phần 58
Thời gian trôi nhanh, thấm thoát đã đến giữa hè. Ba công trình của Tâm cũng hòm hòm, nó để lại vài thợ hoàn thiện, còn nó phải về quê. Sắp đến giỗ bố, còn 2 người đang đợi nó ở nhà. Thợ còn lại thì gom vào cho anh Xuân quản lý, xây tiếp 1 biệt thự cho chủ ở khu Hà Phong.
Reng… reng… tiếng chuông điện thoại kêu. Tâm đang bắn nốt cái mái tôn lại phải dừng lại. Sau hôm nay nó sẽ về quê. Số lạ, Tâm cầm máy bật nghe:
– Vâng, tôi Tâm đây. Ai gọi đấy ạ.
– Cậu Tâm phải không? Cậu và tôi có gặp nhau 1 lần, dù chưa nói chuyện. Cậu có rảnh không, tôi muốn gặp cậu. Giọng nói của nữ, tầm 30 – 40 tuổi, giọng miền trung, khá là ngọt ngào.
– Chị là ai ạ. Em hình như không quen ai ở miền Trung.
– Cậu không biết là đúng. Cậu có nhớ năm ngoái cậu cứu 1 cô gái bên sông Hàn đúng không. Tôi là mẹ của cô gái đó.
– À… vâng. Cháu nhớ cô rồi. Có chuyện gì không cô.
– À thì cô muốn cảm ơn cháu thôi. Cháu có rảnh không, cô hẹn cháu ở quán cafe. Mà cháu ở HN chứ.
– Cháu ở HN, nhưng đang ở ngoại thành. Tầm chiều cháu được nghỉ, có gì chiều gặp được không cô.
Buổi chiều tháng 6, nắng như đổ lửa. Tâm đi trên con đường Phan Đình Phùng, cảm giác thật mát mẻ. Chả hiểu sao thành phố càng ngày càng ít cây. Chỉ có đi trên con đường này, Tâm mới cảm thấy như được về HN xưa, ít ra là cách đây gần chục năm HN không như thế này. Tâm dừng ở quán XX, định cầm điện thoại gọi. Thì 1 bàn tay giơ lên, làm nó chú ý. Phía ngoài quán đang ngồi có 1 người phụ nữ đeo kính đen, trông khá sành điệu. Tâm thấy quen quen, rồi nó nhớ ra đây là người phụ nữ năm ngoái đã hô hào cứu con gái bên bờ sông Hàn. Tâm dựng xe lại gần:
– Cháu chào cô, cháu là Tâm.
– Chào cháu, cô là Sương. Cô đưa tay ra bắt tay nó. Bàn tay thật mềm và mịn, các ngón tay không quá dài nhưng nhỏ nhắn.
Tâm ngồi xuống. Cô vẫy bồi bàn ra gọi đồ uống. Tâm chọn 1 ly nước dưa hấu cho mát. Cô Sương bỏ kính xuống, giờ Tâm mới có thể nhìn cô trọn vẹn. Cô năm nay chắc tầm hơn 40, vì cô gái Tâm cứu cũng tầm tuổi như Tâm. Nhưng trông cô trẻ lắm, chỉ tầm 30 là cùng. Khuôn mặt trái xoan sáng rạng ngời, đôi mắt to và sáng, cái mũi cao và thon, miệng trái tim, mái tóc nâu bồng bềnh đến giữa lưng. Đó là những ấn tượng đầu về cô. Cô mỉm cười khi Tâm nhìn cô. Có nhiều người lắm, ai cũng nhìn cô thèm khát, nhưng chàng trai trẻ này không có ánh nhìn vô lễ với cô, chỉ nhìn rồi thôi. Ở cái tuổi trẻ mà định lực thế là cũng hiếm.
– Cháu uống nước đi, đi đường chắc nóng lắm nhỉ.
– Vâng, cháu mời cô uống nước. Nóng cô ạ, nhưng cháu ở ngoài đường suốt lên cũng quen.
– Lần trước cháu cứu con bé nhà cô, mà cô không kịp cảm ơn, vì phải đưa nó vào viện. Đến khi con bé nó ổn mới nhớ tới cháu mà không biết đi đâu tìm. May quá cô nhớ tới anh cảnh sát có tới lấy lời khai, cô hỏi thì anh ý cũng đưa số và địa chỉ khách sạn cháu ở cho cô. Cô tới tìm thì cháu đi rồi. Cô cũng quá nhiều việc, giờ tiện ra HN có việc nên ghé thăm cháu.
– Vâng, cô ghé thăm thế này là cháu vui lắm rồi. Lúc đó cháu thấy bạn ý rơi xuống rồi cô la, cháu nhảy xuống theo bản năng thôi. Bạn ý không sao thì cháu khai với cảnh sát rồi về thôi. Thế bạn ý giờ sao rồi cô.
– À, thanh niên bồng bột ý mà. Giờ nó lại chơi bời thâu đêm rồi. Cô bảo nó ra HN với cô tiện cảm ơn cháu mà nó ngại. Cô cười với nó, người đẹp nụ cười cũng đẹp.
– Vâng, cháu cũng chả có gì đâu. Thế cô ra đây công tác ạ.
– Cô ra có chuyện làm ăn với bạn. Mà cháu nói qua điện thoại cháu ở ngoại thành, nhà cháu ở đó à.
– Không, cháu làm việc ở đó thôi cô. Bên Mê Linh, cô có biết không ạ.
– Cô chịu. Cô có ra HN mấy lần mà toàn ở quanh trung tâm. Thế cháu làm gì bên đấy, cháu còn đi học không.
– Cháu nghỉ học lâu rồi, giờ cháu làm thợ xây.
– À… Thế năm ngoái cháu đi Đà Nẵng là với người thân à.
– Vâng, với gia đình chú cháu.
– Tâm này, cô cũng nói luôn. Cô là người có ân báo ân, cháu cứu con gái cô, đây là cái ân vô cùng lớn với cô. Cả đời cô có mỗi nó là con, cháu cứu nó chính là cứu mạng cô. Cô ra đây ngoài cảm ơn ra thì cũng xem cháu muốn gì để đền đáp cháu. Cô từng nghĩ biếu cháu tiền, hay quà tặng to cho cháu. Nhưng nghe cháu nói thì cháu đang làm nghề đó có vẻ vất vả. Cô thì cũng chả phải đại gia gì, nhưng cũng có sản nghiệp trong Đà Nẵng. Cháu có muốn vào đó làm với cô không, làm phụ tá cho cô. Dù chưa gặp cháu nhiều, nhưng cô đánh giá cháu là người trung thực, cẩn trọng, cô đang rất cần người bên cạnh mình. Cháu xem… có muốn chuyển vào đó làm không. Chưa có kỹ năng hay kinh nghiệm thì đào tạo, miễn là trung thực, tận tụy bên cô là được.
– Cô Sương, cháu cảm ơn cô vì đã nghĩ tốt cho cháu cũng như muốn tạo việc làm cho cháu. Nhưng cháu đang có việc làm khá tốt cô ạ, và cháu cũng chưa muốn bỏ nó. Nên có lẽ cháu xin phép từ chối cô.
– Cháu có cần suy nghĩ lại không. Cô không rõ lương cháu bao nhiêu, nhưng cô nghĩ nếu cháu làm cho cô, lương có thể gấp 2 – 3 lần lương thợ xây bây giờ. Chưa kể cháu còn có khả năng thăng tiến sau này.
– À vâng. Nhưng ngoài làm thợ xây thì cháu cũng đang quản lý 2 tốp thợ nhận xây nhà. Lương cũng được, mà cháu tự làm chủ chính việc của mình. Cháu nghĩ thế tốt hơn.
– Ôi… ý cháu là cháu là chủ thầu xây dựng á. Cháu bao nhiêu tuổi rồi.
– Cháu mới 19 (Tâm cười). Nói chủ thầu thì ghê quá, chỉ có 2 tốp thợ hơn chục người, mà cũng không ràng buộc gì. Nếu cháu không kiếm được công trình nào thì lại phải giải tán thợ.
– Thế cháu xây được nhiều nhà chưa.
– Cháu vừa xây xong 3 căn, vừa nhận 1 căn, vậy là… tầm 9 nhà rồi cô à. Tâm cười tươi, lộ ra hàm răng trắng trên gương mặt sạm nâu vì nắng.
Cô nhìn nó, rồi lại suy nghĩ hồi lâu. Cô gõ gõ lên cái bàn gỗ nhỏ, ngón tay thon dài được sơn đỏ cẩn thận. Cô ngẩng đầu lên nhìn nó:
– Cháu làm cô khá bất ngờ. Cô không nghĩ tầm tuổi này cháu có thể làm được như vậy. Nhưng cô vẫn muốn đền đáp cháu. Cháu đã đến Đà Nẵng, nhưng cháu có biết 1 năm qua Đà Nẵng thay đổi thế nào không?
– Không, cháu cũng không xem đài báo nên không biết.
– Giờ Đà Nẵng sẽ là điểm đến hot của du lịch cả nước. Cô nói thật là cô đang định đầu tư xây 1 khách sạn. Vốn còn chần chừ vì nhiều lẽ, nhưng có cháu thì cô quyết định xây luôn. Cháu có muốn nhận công trình này không.
– Ôi… cháu… cháu mới xây nhà có 3 – 4 tầng, cháu chưa xây khách sạn bao giờ. Thế khách sạn có to không cô.
– Dự kiến 12 tầng cháu ạ. Mặt sàn tầm 500 m2. Ngoài ra bể bơi rồi sân vườn thành gần 3000 m2. Cô chỉ cần cháu xây dựng tốt, còn đâu các vấn đề khác cô sẽ cử kỹ sư giám sát đến giúp cháu. Cô làm thế này vừa là muốn đền đáp cháu, mà cũng là để giúp cô. Cô làm ăn trong đó cũng có kẻ ghét cô, nên cô không muốn lúc xây xảy ra trục trặc. Cháu nghĩ kỹ xem có được không.
– Bao giờ xây hả cô.
– Tầm tháng 10 năm nay. Tính ra vào đúng mùa bão, nhưng cô xem thầy thì thầy bảo gặp dữ hóa lành. Xây thời điểm đó mới tránh được nhiều thứ. Cô lăn tăn mấy cái đó, nhưng gặp cháu thì cô thấy có lẽ là điềm lành. Xây lúc đó chắc như thầy nói đó.
– Cô đưa ra đề nghị quá đột ngột. Cô có thể cho cháu 1 hôm để cháu xem xét không.
– Cái đó là đương nhiên. Nếu cháu đồng ý thì cô sẽ bảo người đưa cháu bản vẽ thiết kế, để cháu nghiên cứu trước. Tuy nhiên cô nói luôn, cô là người làm ăn. Vì thế nếu cháu đồng ý, thì cháu phải ký hợp đồng với cô. Và nếu cháu xây ẩu, cô sẽ theo hợp đồng xử phạt cháu.
– Vâng, cái đó là đương nhiên cô ạ.
– Ừ, cô nói trước cho đỡ mất lòng cô cháu. Còn giá cả cháu yên tâm, giá HN cháu đang xây sao giá Đà Nẵng y vậy.
Tâm trò chuyện với cô thêm một lát rồi ra về. Trời nóng như đổ lửa, nhưng nó lại lên cầu Long Biên ngồi phệt đít ngắm sông. Nó thực ra cũng chẳng suy nghĩ gì, cứ ngồi ngắm dong sông chảy, thi thoảng từng chiếc xà lan chở cát đi qua. Tâm vẫn còn choáng ngợp bởi đề nghị mà cô Sương đưa ra. Nếu nó đồng ý, thì đây là hợp đồng lớn nhất của nó.
Nó có làm vài năm ở Mê Linh cũng chưa chắc bằng 1 cái hợp đồng này. Nhưng dù sao nó vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm. Nó bỗng chợt nhớ ra chú nó. Nói đến kinh nghiệm sao nó không hỏi chú nhỉ. Nó phi xe như bay giữa trời nắng gắt. Tâm ùa vào nhà như cơn lốc, phòng khách trống không. Nó chưng hửng, đột nhiên mới phát hiện có lẽ giờ này chú nó không có nhà. Có tiếng chân lẹt quẹt đi xuống. Đó là cái Liên. Nó nhìn thấy Tâm thì hơi khựng lại.
– Anh mới đến à.
– Ừ, Liên à. Chú có nhà không.
– Bố đi đâu từ sáng đến giờ chưa về. Có mẹ ở nhà thôi. Anh có hỏi mẹ không để em gọi.
– Không… anh có việc gấp muốn gặp chú thôi.
– Tâm à, mới về hả cháu.
– Thím ạ, cháu vừa đi gặp bạn. Cháu định gặp chú có chút việc.
– Chú đi bàn chuyện từ sáng. Lúc nãy thím gọi chú bảo tối có về ăn cơm. Chắc tí nữa về thôi. Cháu uống gì để thím pha cho. Trời nắng thế này sao không đi lúc sớm ý.
Tâm tùy tiện trả lời thím. Nó để ý cái Liên mặt vẫn hằm hè nhìn nó. Tâm hơi chột dạ, nhưng mà nó có làm gì cái Liên đâu chứ. Tâm uống 1 cốc nước lọc rồi đi lên phòng, phòng của nó trên tầng 3 vẫn để đó. Tâm đặt lưng xuống chiếu, rồi nó ngủ lúc nào không hay. Dường như giấc ngủ mới giúp nó bớt căng thẳng, không còn suy nghĩ vẩn vơ nữa.