Phần 254
Tâm đắp chăn cho mẹ. Nó đi ra thì thằng Tính cũng vừa đi đâu về. Anh Công thì đang nằm vật trên ghế dài. Có vẻ chiều nay anh cũng vừa trải qua một trận chiến say mềm người. Tâm ngồi uống nước trà cho tỉnh táo. Tâm thấy Thằng Tính lấy tai nghe ra nghe nhạc, nó chợt đứng dậy đi nhẹ xuống bếp. Nơi đó có một người phụ nữ đang mặc cái váy xanh đi chúc tết về vẫn chưa cởi ra. Tâm nhẹ nhàng tiến lại, khẽ ôm lên eo chị. Môi nó gặm nhẹ nơi vành tai chị. Chị khẽ ngửa cổ ra vì cổ nó cọ vào làm chị buồn…
– Ai thấy bây giờ đấy.
– Anh Công đang nằm ngủ rồi. Thằng Tính đang nghe nhạc.
– Mẹ thì sao.
– Mẹ bảo chị nấu cơm cho mẹ, mẹ cũng đang ngủ. Lúc nãy mẹ tiếp hộ em mấy chén rượu nên cũng say.
– Chị cũng say đây, chị cũng vừa uống mấy chén.
– Em cũng muốn say… em say chị.
Chị quay lại, mắt lườm yêu nó. Chị ngó ra ngoài, không có ai. Môi chị liền áp vào môi nó. Cái lưỡi thơm thò thè ra khẽ cọ vào răng nó, quyến rũ cái lưỡi nó đi ra đá đá cọ vào lưỡi chị. Tay nó để lên gáy chị, giữ chặt rồi phủ miệng nó lên miệng chị, đặt một nụ hôn thật sâu nơi môi chị. Chị và nó như đều lịm đi vì cơn say, vì nụ hôn điên dại đó. Tay chị chợt để ra sau làm điểm tựa, vô tình làm rơi cái thìa xuống đất. Tiếng thìa rơi chỉ làm cả hai hơi giật mình chút rồi lại lao vào nhau. Giờ ai nhìn cũng mặc, cả hai như thật sự lên cơn say rồi.
Bàn tay Tâm lùa vào trong chiếc váy xanh, vuốt ve đùi non của chị. Thanh giơ chân lên cao áp vào tay Tâm, mắt nàng đắm đuối nhưng đầy lửa nóng nhìn nó. Tay Tâm không dừng lại nơi đùi Thanh, nó vuốt dần đến bẹn nàng. Thanh trượt cho tay vào váy, tụt cái quần lót xuống. Bàn tay cầm quần lót vừa lôi ra thì bị Tâm chặn lại. Nó cầm lấy quần lót Thanh hít ngửi thật say mê. Thanh như bị kích thích mạnh, có người đàn bà nào không thấy thích thú khi người đàn ông mê mẩn mùi lồn của mình. Thanh vội ấn Tâm ngồi xuống. Nàng vén váy cao lên rồi áp bướm mình vào mặt Tâm.
– Chị cho đấy, em có thể ngửi hít nó thoải mái.
Tâm cũng chỉ cần có thể, nó dí mũi vào, hít một hơi thật sâu lồn chị. Cái lồn được tỉa tót thật gọn ghẽ, chỉ có chút lông mu còn đâu trơn nhẵn. Tâm đặt môi lên hôn nhẹ, khẽ kéo cái mép lồn nhỏ xinh của chị ra. Thanh khẽ rên lên, nàng ưỡn lồn ra như muốn dí nó vào mặt Tâm. Tâm há miệng thật to, đón nhận cái lồn đang ép vào mặt nó. Nó cứ thế liếm, mút rồi hôn chùn chụt lồn chị. Thanh ưỡn ẹo hông, rên rỉ khi nó liếm lồn nàng.
Tâm đưa tay vòng ra sau tìm cặp mông chắc gọn của chị mà bóp. Hai bàn tay nó bóp chặt lấy mông chị, cái lưỡi nhọn ra chọc thẳng vào lồn chị. Cứ vậy tay nó hẩy mông, lưỡi nó chọc vào ngoáy trong lồn Thanh. Thanh thở hộc nặng nề, lồn nàng co bóp liên hồi khi bị nó địt bằng lưỡi. Đôi lúc nàng theo đà tay nó đẩy mà ép chặt lồn vào miệng nó. Cái lồn ngoáy loạn khắp mặt, làm mặt Tâm ướt nhẹp toàn nước lồn Thanh và nước bọt nó.
Tâm cũng hơi ngộp, mùi lồn chị cứ xộc vào mũi, mặt chị cứ ép chặt vào làm nó cũng khó thở. Nó thôi không dùng lưỡi ngoáy lồn chị nữa, mà dùng ngón tay đi vào bên trong. Thanh giật người lên khi ngón tay nó thọc sâu vào trong lồn rồi rút ra. Lưỡi nó đá nhanh nơi hột le làm Thanh sướng điên lên được. Nhưng như nhớ ra điều gì đó, Thanh nuối tiếc rút tay nó ra.
– Sao vậy chị. Tâm hỏi.
– Hôm nay là ngày… rụng trứng của chị. Chị không muốn cho tay vào, sợ viêm nhiễm. Chị và anh Công đang cố có con.
Tâm nhìn chị. Chị Thanh có chút xấu hổ nhìn nó cười. Chị xinh quá, trông thế nào vẫn xinh. Nó ôm nhẹ chị, hít ngửi mùi thơm của chị.
– Em quý anh em, cũng quý chị. Em cũng muốn anh chị có con. Nhưng một phần trong em lại muốn chiếm lấy chị, để được yêu chị.
– Chị cũng muốn… hai chị em mình thật hư em nhỉ.
Chị nói rồi cười khúc khích. Nhưng sao Tâm thấy nơi khóe mắt chị có giọt lệ chực rơi. Nó lặng lẽ nắm tay chị đưa lên miệng rồi hôn nhẹ. Chị khẽ mím môi cười. Chị lại làm bếp, nó đi lên nhà.
Tối đó Tâm không về với Cẩm. Nó chỉ gọi điện cho Cẩm để thông báo. Cẩm cười bí hiểm khi chúc nó ngủ ngon. Tâm biết ý Cẩm là gì, nó cũng không biết có ngủ ngon được không vì mẹ nhất quyết không cho nó vào nằm cùng. Nó đành nằm trên giường nói chuyện với mẹ một lúc rồi đi ra ngoài. Thằng Tính đã ngáy ro ro, anh chị cũng vào phòng sớm, chắc chuẩn bị để có em bé.
Tâm nằm một lúc thì dậy. Nó rón rén định vào với mẹ nhưng cửa chốt mất rồi. Chắc mẹ thừa biết tính nó nên làm vậy đề phòng. Nó thấy mẹ thật khổ, mẹ muốn nhưng còn sợ thằng Tính biết. Tâm quay lại giường nằm nhưng thật khó ngủ. Cái trò không ngủ được thì mới đi đái. Mấy cốc bia ban tối giờ mới làm nó buồn đái. Tâm vác cu ra đi đái, đêm lạnh với không khí trong vườn làm nó thấy thật dễ chịu. Nó chợt thấy ánh đèn tầng 2 nhà chú thím vẫn sáng. Tâm chợt nhớ ra mình có cái hẹn với thím mà nó bận nên quên mất.
Tâm rón rén đi tới cửa sau nhà thím, cửa đóng chốt từ bên trong mất. Mẹ có khóa nhà thím nhưng giờ sao nó lấy được. Tâm định dùng viên đá ném nhẹ lên cửa chớp đánh động người trong nhà tắm. Nhưng rồi nó nghĩ lại, nhỡ đâu cửa vỡ rồi người trong đó là chú Khá thì sao. Nó đành lủi thủi đi về.
Tâm bước đến sân nhà thì dừng lại. Trong nhà tắm đang có người, tiếng giặt giũ vang lên nho nhỏ. Tâm nhẹ đi tới mở cửa, chị Thanh đang đứng giặt quần lót. Hai cái quần lót 1 cái trắng 1 cái hồng. Tâm đi nhẹ vào chị hé mắt qua nhìn rồi lại giặt tiếp. Tâm đứng sau lưng ôm chị, hít thở mùi thơm da thịt của chị lẫn với mùi bột giặt nơi quần áo.
– Sao chị chưa ngủ.
– Thế sao em chưa ngủ.
– Em khó ngủ.
– Em nhớ vợ à. Sao đêm nay không về với chị Cẩm.
– Em nhớ chị.
Chị đang giặt thì dừng lại. Rồi chị phát vào cái tay đang ôm bụng chị.
– Ai em cũng nói dối thế à.
– Em nói thật mà.
Tâm vừa nói vừa thở nhẹ bên tai chị. Môi nó nhẹ ngậm lấy tai chị mà mút. Chị khẽ rùng mình, dụi đầu vào đầu nó.
– Em có biết lời nói đáng sợ đến thế nào không. Nếu lời em là thật, thì cả đêm nay chị mất ngủ mất. Chị sẽ tương tư em, muốn được yêu em.
– Hay mình yêu nhau đi.
– Không được. Còn anh Công để đâu. Chị không thể ngoại tình được. Mình thế này đã vượt quá lằn ranh nhiều lắm rồi.
– Chị nghĩ mình có thể dừng lại không.
Chị chợt cứng người lại. Rồi chị quay lại nhìn nó. Chị bỗng tát nó thật mạnh. Tâm hơi sững người, nhưng nó chỉ nhìn chị, đợi câu trả lời.
– Em ác lắm. Em biết câu trả lời của chị mà còn hỏi. Em nghĩ người đàn bà nếu không có tình ý với em thì có thể như thế này không. Chị chỉ tìm một lý do để tự an ủi mình, nhưng em cố tình… em cố tình phải không.
– Em xin lỗi… em thật cũng muốn dừng lại. Em biết chị là của anh trai em… nhưng chỉ nhìn chị… được ở bên cạnh chị là em không kiềm chế được cái khát khao muốn chiếm lấy chị. Em thật muốn mình có thể say… để có thể tự cho mình cái quyền chiếm lấy chị.
– Vậy sao em… không say một lần.
– Em sợ… sợ chị buồn.
Thanh nước mắt như mưa, nàng biết trái tim mình đã ngoại tình mất rồi. Đôi môi hồng khẽ mím chặt lấy môi Tâm, hôn lấy hôn để. Hai người ghì siết lấy nhau, hôn nhau đắm đuối. Không có nhiều động tác, chỉ có đôi môi và cái lưỡi. Cái cả hai cần chính là sự gắn kết về tâm hồn thông qua nụ hôn, chứ không phải thể xác. Họ thế là cũng ngoại tình rồi.
Thanh dứt nụ hôn khi môi Tâm vẫn cố mơn trớn lưỡi nàng. Ánh mắt đẫm nước mắt khẽ cười. Thanh đẩy nó ra rồi chạy vào nhà. Nàng phải lấy hết sức lực và ý chí để làm một hành động tưởng như đơn giản. Tâm đứng đó, môi nó vẫn còn động lại vị ngọt nụ hôn của chị. Đôi khi không cần quan hệ thể xác, cái đó chỉ là hình thức xác thực cuối cùng. Nụ hôn đêm nay là câu trả lời chính xác về tình cảm của chị dành cho nó. Dù bắt đầu của tình cảm này là gì, thì bây giờ trái tim chị thực sự xung động vì nó.
Tâm đi tới cửa nhà, cánh cửa vẫn hé mở. Nó đi vào, mất 1 lúc mới quen với bóng tối. Thằng Tính vẫn ngáy ro ro, mẹ chắc vẫn đóng cửa ngủ rồi. Nó đi vào giường nhưng thật khó ngủ. Giờ có lẽ một thân hình ấm áp, một cửa động đời chờ nó lấp đầy thì sẽ thật dễ ngủ. Nhưng Cẩm cũng không ở đây, nàng có lẽ cũng ngủ rồi. Tâm như ma trơi lại đi ra ngoài vườn. Nó cứ lang thang đi trong bóng đêm. Sương đêm lạnh giá, cái áo khoác mỏng cũng dần không làm nó ấm được. Nó nhớ tới ánh mắt chị Thanh, tim nó chợt đau lòng. Dường như nó lại làm một người phụ nữ khác buồn vì nó. Tâm thấy mình thật tệ, nhưng chả hiểu sao nó thật sự như bị hút sâu vào chị. Cái đêm không trọn vẹn bên chiếc chõng tre làm nó và chị như dính vào nhau, thật khó dứt ra.
Chợt một bóng người như u linh nhẹ đi tới sau nó. Tâm định quay lại thì bóng đó đã ôm chặt lưng nó. Thật ấm. Tay nó dần vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn. Tâm dần xoay lại, hôn nhẹ lên trán người đó rồi ôm thật chặt.
– Người mẹ ấm quá.
– Sao con biết là mẹ.
– Chỉ cần mẹ ôm là con biết rồi.
– Sao giờ này không ngủ mà lại ở đây. Sương đêm lạnh lắm.
– Thế sao mẹ không ngủ.
– Có mẹ có ngủ mà. Xong rồi mẹ nghe tiếng lạch cạch mấy lần nên dậy xem.
– Chắc do con đấy. Con nằm mãi không ngủ được.
– Con đi làm suốt nằm một mình mãi có sao đâu. Hâm ghê, thôi về ngủ với mẹ.
– Mẹ không sợ thằng Tính nó biết sao.
– Có làm sao. Mẹ ngủ ôm con trai mẹ, có làm sao nào.
Tâm bật cười. Có lúc thì mẹ cứ trốn trốn tránh tránh. Có lúc thì lại thật bạo dạn. Nó quàng tay ôm mẹ về, hơi ấm của mẹ sưởi ấm cõi lòng nó. Tâm nhẹ ôm mẹ trên cái giường quen thuộc, hai mẹ con cứ nằm đó thủ thỉ những chuyện linh tinh. Không có sex, nhưng nó thấy thật thoải mái. Nhiều khi nó cũng chỉ cần như này, có ai đó tâm sự mọi chuyện, dù là nhỏ nhặt. Để có thể cho lòng nhẹ bớt.
Ngày hôm sau nó dậy thì đã sáng rõ. Tâm tỉnh dậy vì điện thoại của Cẩm.
– Anh vẫn chưa dậy cơ à.
– Chưa, hôm qua anh ngủ muộn.
– Đêm qua không có vợ, ngủ với mẹ thoải mái quá nhỉ.
– Không có gì mà. Mẹ không cho làm gì. Anh chỉ nói chuyện thôi.
– Cái chị này, muốn còn giữ kẽ. Hôm nay anh không cần về nhà đón em đâu. Em hôm nay đi chơi.
– Em đi đâu.
– Em đi chơi với chồng cũ, ghê không.
– Em với Hiền qua thăm chú ấy à. Thế hay anh qua đón thằng Thuận qua bên này nhé.
– Không cần, em đưa nó và cái Hiền qua từ nãy rồi. Bà mẹ chồng em ốm, đang không biết có nên đi viện không. Cả bố cái Hiền nữa cũng khật khừ. Em chắc hôm nay ở lại chăm bà xem thế nào.
– Vậy à, em có gì cần thì gọi cho anh. Mà giờ mẹ chồng em đang ở đây đấy nhé.
Cẩm nghe một lúc mới hiểu. Nàng ôm bụng cười sặc vì câu nói của nó.
– Rồi, em biết rồi. Anh là chồng mới, mẹ chồng cũng mới. Ở đây là chồng cũ, mẹ chồng cũ. Tí em chăm sóc chồng cũ, ôn lại tình cảm xem như thế nào.
– Em dám. Về nhà anh vỗ cho nát mông.
– Anh dám dọa em. Chồng cũ em là phó giám đốc trại giam đấy nhé. Thôi em đi xem thuốc sắc thế nào. Tạm biệt anh, chồng mới của em, chồng yêu của em.
Tiếng cười Cẩm giòn tan. Tâm đợi điện thoại tắt mà khẽ lắc đầu cười. Nó chả hề lo lắng cho Cẩm, ngay cả khi chồng cũ của nàng không bị sao. Với Cẩm, nó có một niềm tin sâu sắc nơi nàng. Nó vẫn nhớ ánh mắt Cẩm nhìn theo nó khi Tâm đi vào Đà Nẵng. Ánh mắt chứa chan tình cảm khi thấy nó về.
Tiếng cười nói bên ngoài nhà, có người tới chơi chúc tết nhà nó. Tâm định ra xem ai thì nó chợt khựng lại, tiếng nói nghe quen quen. Nó chợt ghé mắt ra, ra là anh Giáp ông anh họ chi dưới. Bên cạnh là chị Hồng vợ anh Giáp. Tại sao nó giật mình, vì nó nhận ra hai giọng nói này. Đó là hôm qua khi Tâm và mẹ ở gốc tre, hình như hai người lúc đó chính là anh chị. Tâm nhìn cái xe Wave ở sân, thôi đúng rồi. Đầu xe còn hơi xước chắc vì đổ và đâm vào xe nó. Hôm đó nó lúc bế mẹ lên thì xe đã đổ kềnh, xe wave đằng sau đâm vào xe nó. Nếu như bình thường nó phải xem chủ xe là ai, nhưng lúc đó nó chỉ tập trung đưa mẹ về thật nhanh không muốn ai thấy.
Anh chị vào nhà, anh Công vội vàng rót nước. Tâm cũng gật đầu chào, nó cũng chưa hiểu tại sao anh chị đến chơi nhà nó. Vì chi nhà anh chị cũng xa nhà nó, và hai chị cũng ít qua lại. Mọi năm tết nó ở nhà không thấy anh chị qua thì phải.
Anh Giáp ngồi uống nước, ngắm nhìn nhà nó. Chị Hồng ngồi bên, mắt nhìn tivi, lúc lại nhìn nó làm Tâm chột dạ. Anh Giáp hỏi han về mẹ nó, hóa ra mẹ đi chúc tết từ sáng chưa về. Mẹ về không hiểu có nhận ra giọng anh chị không nữa.
Chị Hồng bỗng cắt ngang mạch nói chuyện của hai người đàn ông mà quay qua hỏi nó:
– Chị nghe kể em lấy cô giáo Cẩm ngoài xã phải không.
– Vâng, đúng rồi chị.
– Thế vợ con đâu mà không đưa về.
– Hai mẹ con đi chúc tết rồi chị.
– Thế à. Xe máy ngoài kia là của em đúng không.
– Vâng… nhưng sao chị hỏi thế.
– Hôm qua chị đi qua đê, anh Giáp say quá lỡ đâm vào đít xe em. Sau anh Giáp xuống vệ đê nôn, lúc lên thì xe đi rồi. Chị nhìn sau đít xe với số xe mang máng nên chị nhớ. Thế có cần đi sửa không, chị thấy cũng móp phía sau. Để chị bù em chi phí.
– Không sao đâu chị ạ, chút thôi. Có gì lúc nào tiện em đi sửa.
Tâm toát mồ hôi hột, nó nhìn ánh mắt sắc lẹm của chị mà không hiểu chị có biết gì không. Cũng may anh Công hỏi anh Giáp chuyện khác nên nó tránh bị chị hỏi tiếp. Nhưng không bị hỏi không có nghĩa thoát nạn. Tâm như càng cảm thấy chị biết gì đó. Chị vẫn nhìn nó, càng ngày càng dạn dĩ hơn. Đôi môi mỏng của chị khẽ cười làm nó thấy bất an.
Tâm lấy cớ rồi đi ra phía sau nhà. Nó muốn tránh bà chị dâu họ này. Đồng thời cũng mong mẹ không về, không biết bà ý có biết gì không. Nhưng nó tránh mà người ta không tránh. Nó đang lang thang trong vườn thì nghe có tiếng chân bước lại. Chị Hồng thấy nó thì khẽ lúng liếng cười. Tâm thật ngại, nó chắc khó thoát kiếp này.
– Chị sao ra đây.
– Chị nghe chú Công bảo nhà có cây ớt sai lắm. Chị qua xin ít ớt, nhà chị hết rồi.
Tâm nhìn chị. Nó ngắm chị thật kỹ nào. Khuôn mặt chị cũng gọi là sắc nét với đuôi mắt dài, sống mũi gọn ghẽ với đôi môi mỏng. Ở chị nó thoáng nhận thấy nét dâm hiện rõ. Nó chợt nhớ tới lời anh Giáp hôm qua. Chả nhẽ giờ nó là thằng Ất nào đó, lọt tầm ngắm của chị.
Vì rõ ràng là thế, cây ở đi ra sau bếp là thấy rồi, đi gì tới tận đây. Chị rõ ràng đi tìm nó. Tâm ngó nghiêng không biết nên thoát thân thế nào. Rồi không hiểu chị có biết gì không nữa.
– Để em đưa chị đi lấy ớt. Đằng này không có ớt.
– Từ từ đã, chị còn muốn xem thứ khác.
– Ở đây toàn cây cối, có thứ gì khác đâu.
– Biết đâu đấy, để chị xem xem nào.
Chị Hồng vờ vờn quanh nó, tay để trên vai nó ngó nghiêng. Rồi bỗng chị áp người vào nó, bàn tay chợt ve vuốt nơi háng nó.
– Chị… chị Hồng…
– Chị đây, em cao to quá Tâm nhỉ. Cái gì cũng cao to phải không.
– Chị nói gì em không hiểu. Em đi lấy ớt cho chị nhé.
– Chị tìm thấy ớt rồi.
Tay chị chợt túm lấy chim nó. Chị áp mặt vào gần nó, đôi môi mỏng khẽ hờ hững gần môi nó.
– Chị ơi… em có vợ rồi… chúng ta không nên như vậy.
– Có vợ thì sao… chị nghĩ vợ em cũng không quản đâu. Hôm qua chị nhìn thấy hết rồi.
– Chị… chị nhìn thấy cái gì.
– Em bế một người phụ nữ. Chị không nhìn mặt nhưng đoán không phải cô giáo Cẩm. Con chị học cô Cẩm nên chị biết vóc dáng cô mà.
– Chắc chị nhìn nhầm, mà sao chị nhìn thấy em.
– Chị nói thật mà. Chị nhìn thấy, chị còn nghe thấy. Chị cũng ước được như người phụ nữ đó, nghe người phụ nữ đó rên 1 chút thôi không rõ, nhưng chị biết chỉ cực sướng mới có thể rên thế. Do cái cục to to này đúng không.
Chị Hồng vừa nói vừa xoa nắn làm chim nó cũng hơi cứng lên. Nhưng Tâm chủ yếu là muốn tìm cách thoát thân. Giờ mà mẹ nó về, chị Hồng nhìn ra mẹ nó là người phụ nữ kia thì mệt. Đúng là sướng con cu mù con mắt. Bỗng tiếng lá xào xạc, chị Hồng theo bản năng khẽ lui ra. Tâm nhìn theo hướng âm thanh, nó nhìn thấy cứu tinh đến.