Phần 247
Sương thở gấp gáp, cơn sướng đang làm cả người nàng bải hoải nhưng sướng, thoải mái vô cùng. Miệng nàng đang khẽ chạm vào miệng nó. Cả hai con người đang lịm đi trong cơn sướng. Bỗng Sương cảm giác như nó đang cười. Nàng còn chưa kịp định nghĩa điều đó nghĩa là gì thì hai chân bỗng bị đẩy mạnh gần như dính vào mặt. Con cặc nó hùng hổ dập từng phát mạnh mẽ vào lồn nàng. Sương trợn mắt lên, lồn nàng vẫn còn đang run rẩy đây, mà nó lại tiếp tục rồi. Mỗi lần nó đâm vào, Sương lại la lên. Cái lồn nàng như là cái cối còn chim nó là cái chày. Nó cứ dập như muốn nát lồn nàng. Nhưng người đàn bà tuổi đã xế chiều rồi, lồn đẹp để làm gì. Sương vừa thở vừa nhìn nó chằm chằm. Hai con người đang nhìn nhau, định nghĩa màu sắc trong mắt nhau, cảm nhận ngôn ngữ tình dục của nhau.
Nó không giã vào lồn nàng nữa mà nằm xuống. Nụ hôn điên cuồng cuốn chặt lưỡi nàng. Sương vòng tay qua ôm chặt cổ nó. Hai con người điên cuồng hôn nhau khi đã thấu hiểu tính dục nơi nhau. Con chim vẫn nhấp lia lịa vào cái lồn. Sương cứ thế, tay chân quấn chặt lấy nó. Nàng không muốn buông con đực này ra chút nào. Những tiếng rên rỉ cứ chốc lại vang lên. Hai con người thèm khát đang thỏa mãn nhau, hòa vào nhau trong đêm đông lạnh giá.
Tâm cứ vậy mà ở lại nhà dì. Dì không nói gì, nhưng hai con người cứ đến giờ là về nhà đều đặn. Sương luôn dậy đi chợ thật sớm, nàng ghi rõ muốn ăn món gì. Tâm chiều đi làm về là nấu nướng đợi Sương. Hai con người cứ quấn lấy nhau mỗi khi có dịp. Mà thực ra làm gì có cái gì gọi là dịp. Con chim và bướm cứ vờn nhau, người nọ vờn mời chào người kia. Hai con người cứ đắm chìm trong hoan lạc, trong cảm giác mới mẻ về tình dục về nhau.
Sương cứ lẫn lộn trong cảm giác hạnh phúc và buồn rầu. Hạnh phúc vì mỗi khi về nhà nàng lại được hưởng cái cảm giác lứa đôi, được quan tâm chăm sóc. Đêm đêm hai con người lại quấn chặt nhau, chim ngập trong lồn cho đến khi mệt nhoài. Cái cảm giác thoải mái, bình yên khi Tâm ôm lấy nàng cùng ngủ. Sáng sáng thức dậy lại là một màn hôn hít. Đôi lúc nó lại vật Sương ra mà hì hục thúc con chim trong lồn nàng. Sương đang trải qua tuần trăng mật thực sự của đời người.
Nhưng ngày qua ngày, không khí tết càng gần đến. Tâm sẽ về quê ăn tết, vậy là những ngày hạnh phúc sẽ trôi qua. Sương lăn tăn không biết ra tết sẽ ra sao. Liệu nàng có nên lại rủ rê nó tới ở cùng nữa không. Dù gì nó cũng có vợ con rồi, nàng giờ cũng có vai vế. Một già một trẻ ở chung sớm muộn cũng có người biết. Rồi đến tai con gái nàng thì sao. Sương sợ, nàng sợ con gái hiểu nhầm mình, sợ nó nghĩ mình đi mồi chài người nó thích. Sương cứ bần thần không biết xử lý sao.
Ngày Tâm về quê càng gần, Sương cứ bần thần không tập trung được vào công việc. Loan phải nhắc đi nhắc lại mấy lần nhưng nàng không nhập tâm được. Sương cuối cùng phải xin lỗi Loan rồi về trước. Nàng muốn nghỉ ngơi.
Sương về đến nhà thì Tâm chưa về. Sương lê bước lên phòng, vứt hết quần áo trên người rồi chui vào chăn. Nàng cuộn tròn người trong chăn, nước mắt khẽ tuôn. Sương nghiện nó rồi, nghiện cái cuộc sống thế này rồi. Chết mất, nhưng ngày qua ngày, Sương càng thêm quyến luyến nó, quyến luyến cái cuộc sống màu hồng này. Nàng biết mình phải dứt ra, nhưng một phần trong Sương không nỡ. Giá như… giá như mình trẻ thêm một chút. Giá như từ lúc nó xây khách sạn, mình chài nó luôn. Giá như… giá như nó và con gái nàng không đi quá xa…
Sương đang miên man nghĩ thì một nụ hôn chợt chạm vào môi nàng. Người Tâm khẽ đè lên người nàng. Nó mỉm cười hôn lên má, lên mắt nàng khẽ hỏi:
– Chuyện gì làm dì buồn phải khóc thế.
– Con, con làm dì khóc đó.
– Con? Con có làm gì đâu. Sáng nay lúc đi làm dì còn vui vẻ lắm mà.
– Chính con. Con bắt nạt dì.
– Con bắt nạt dì chỗ nào.
– Con làm dì mê muội. Làm gì thèm muốn cái cuộc sống thế này. Cuộc sống này vốn không dành cho dì. Con đầu độc đầu óc dì. Con làm dì đê mê trong dục vọng. Giờ con về quê, rồi ra tết thì sao. Dì biết sống sao. Dì không muốn trở lại cuộc sống lủi thủi trước kia.
Sương cuối cùng cũng nói ra hết được điều mình muốn. Nàng cứ thế khóc. Không phải buồn nữa mà vì nàng đã giải phóng được hết uất ức trong lòng.
Tâm sững người khi nghe Sương tuôn một tràng. Phải lúc sau nó mới ngấm hết điều nàng nói. Tâm trầm ngâm, quả thật nó cũng thích cuộc sống như vợ chồng với dì. Nhưng chính nó cũng không nghĩ xa xôi hơn, mà chỉ đơn giản muốn tận hưởng lạc thú bên dì. Nó quên mất nếu nó đi, thì dì lại bắt đầu lại với cuộc sống một mình, không có ai. Sáng đi, tối về thui thủi một mình.
Chú Tiến từ mấy tháng trước đã đi về quê. Cái bụng em vợ chú đã lớn. Chú chẹp chẹp miệng đành yên phận. Buổi cuối cùng chú và nó đã nhậu đến say quắc cần câu. Chú cứ nhắc đi nhắc lại nếu dì có việc gì phải gọi chú ngay. Nhưng gọi làm gì, điều dì cần thì chú không cho được nữa. Ít ra như trước kia chú còn ở bên dì, dì cũng đỡ cô quạnh. Giờ nó tự dưng bày trò vợ chồng với dì, nó đi rồi dì tính sao.
Tâm bạo gan nghĩ hay là kết nạp dì vào gia đình của nó, như Cẩm. Nhưng rồi nó bỏ qua ý đó. Nó vẫn nhớ tới Thảo Nguyên. Cái tính gai góc đó của nàng nếu biết nó và mẹ nàng làm chuyện đó thì không biết Thảo Nguyên xử lý sao. Chứ chưa nói giờ nó muốn rình dì về làm phòng nhì phòng tam. Sang năm nó xây nhà, rồi đón mẹ và mẹ con Cẩm vào rồi, cũng không thế này với dì mãi được. Tâm cũng đờ ra, nó rối quá, chưa biết nghĩ sao.
Nó còn đang mải nghĩ thì dì chợt cấu nó một cái. Dì phì cười nhìn cái mặt vẫn thộn ra cau có của nó.
– Dì nói chơi thôi. Con và dì bấy lâu nay ở vậy là dì vui lắm rồi. Ra tết nhiều việc lắm, không tối tối ngày ngày thế này được. Con lại về lán dì lại tập trung làm việc.
– Dì để con nghĩ xem có cách vẹn toàn không. Con xin lỗi đã không nghĩ cho dì.
– Nghĩ ngợi gì. Con và dì như bèo nước, gặp nhau vui vầy rồi lại tách ra. Giữ đó làm kỷ niệm cho vui là được.
– Nếu con nói con thích cái cuộc sống như vậy với dì thì dì có tin không. Con thích được ấp ôm thân thể này, được đè lên dì hàng đêm dì có tin không.
– Tin, dì tin. Dì cũng thích. Nhưng mà không được mà. Dì nghĩ rồi, mà nghĩ không ra.
Sương bật khóc. Nàng muốn nói lời gì đó làm mát lòng mát dạ nó để chia tay, mà thế nào tim phổi cứ phơi ra hết với nó. Nhưng cả nó và dì làm sao có cách gì vẹn toàn được.
Sương còn đang mải nghĩ thì chợt cái chăn đang cuộn bị kéo mạnh ra. Nó lại vồ lấy Sương. Hai tay nó kéo mạnh hai chân Sương lên, cái miệng há to mút chặt vào lồn nàng. Sương định đẩy nó ra nhưng lại thôi. Trước nó, nàng như buông thả, thể xác và trái tim đưa nó hết rồi còn gì mà cần giữ. Chính xác là cả trái tim nàng. Người đàn bà ở tuổi này rồi, chỉ khát khao bình yên hạnh phúc. Những ngày qua ở cùng Tâm, Sương đã nếm trọn được những cung bậc hạnh phúc nàng kiếm tìm. Chỉ đơn giản thế sao cả thanh xuân nàng không tìm thấy. Dường như ai trong mắt Sương đều có vấn đề gì đó, đều có chút khiếm khuyết gì đó. Phải chăng là vì Thảo Nguyên, nó là lý do Sương từ chối nhiều người, là vật cản khiến Sương không dám tiến tiếp. Sương cũng chả rõ, nhưng giờ Sương tìm được rồi, chỉ có điều nó không dành cho Sương.
Cái miệng Tâm cứ thế bú mút lồn Sương, làm nàng quằn quại vì sướng. Người đàn bà một khi động tình với ai, thì chỉ cần những kích thích nhỏ cũng dễ làm con người ta nổi hứng. Đằng này Tâm còn là một chuyên gia. Cái miệng và đôi bàn tay nó cứ thay nhau kích thích Sương. Sương nằm lim dim, đầu nàng dần trống rỗng. Có lẽ, đến đâu thì đến.
Tiếng điện thoại chợt vang. Tâm với điện thoại nơi đầu giường đưa cho Sương. Sương cầm điện thoại mà vô thức cầm nghe. Nàng chợt nhăn mặt lại khi con chim Tâm đâm vào trong lồn. Nó lại làm trò này nữa rồi. Lần trước đang làm đến cao trào mà điện thoại cứ mãi réo. Bất đắc dĩ Sương phải nghe máy. Là Loan gọi, việc cũng gấp thật. Nàng trả lời điện thoại mà cứ nhát gừng, vừa nói vừa thở. Vì thằng chết bầm kia cứ thúc liên tục vào lồn không ngưng nghỉ. Lần chơi đó sướng lạ, cái cảm giác Loan hỏi sao nàng thở gấp làm Sương phải nói dối đang tập thể dục. Giờ cũng là giờ tập thể dục đây, nó có vẻ thích trò vừa địt vừa nghe điện thoại.
– Alo, mẹ à. Giờ vẫn còn làm hay sao mà con gọi mãi không nghe.
– A… cái gì… aa… a Thảo Nguyên à… sao… sao… con gọi giờ này.
– Sao gì nữa. Con đang đi chọn đồ về tặng mẹ. Mẹ bật hình lên đi.
– Hình à… aaa… thôi… mẹ đang bận. Tí… mẹ gọi lại.
– Sao giọng mẹ lạ thế.
– Mẹ… à… mẹ… đang tập thể dục.
– Mẹ… mẹ có bao giờ tập thể dục đâu. Hạng lười như mẹ, có mà mẹ…
– Mẹ… mẹ đang bận, tí nữa nhé.
Tay Sương liên tiếp ra hiệu không cho làm tiếp nhưng thằng Tâm không nghe. Nó thúc cặc liên tục chọc vào cổ tử cung nàng. Cơn sướng dữ dội bùng lên làm Sương không kiểm soát được đầu óc mình nữa. Tay nàng cứ lả đi rồi thả xuống không ngăn nó nữa. Điện thoại lại réo, cực chẳng đã Sương ấn nghe tiếp.
– Alo… ai đấy.
– Con đây.
– A… Thảo Nguyên à… có chuyện gì nữa con.
– Mẹ đưa điện thoại cho anh Tâm đi.
– Ừ… a… hả… cái gì… con nói gì.
– Mẹ, mẹ đang làm chuyện đó đúng không. Cái giọng của mẹ. Không được chối.
Sương tỉnh hẳn lại. Thằng Tâm cũng dừng không địt nữa khi thấy thái độ của nàng. Sương nhìn Tâm, hít 1 hơi rồi trả lời:
– Con nói gì vậy. Chuyện đó là chuyện gì.
– Sex, làm tình. Cái giọng của mẹ chỉ như thế khi mẹ đang làm tình với ai đó. Con biết thừa. Con muốn hỏi mẹ đang làm chuyện đó với ai.
– Con bé này, mẹ đang… nấu cơm mà.
– Mẹ bật hình lên đi. Con nhìn con mới tin.
– Mẹ… đang bận. Tí nữa mẹ gọi lại cho.
– Mẹ mà không bật là mẹ thừa nhận. Chú Tiến về quê rồi còn gì. Mẹ làm chuyện đó với anh Tâm đúng không.
– Mẹ… sao con lại nghĩ thế. Mẹ và Tâm… làm gì có…
– Con sao không hiểu mẹ. Bao năm trời mẹ lả lơi với đàn ông khác. Có ai mẹ hôn đến 2 lần không, rồi còn nằm cùng giường nữa. Nếu ai có khả năng ngủ cùng mẹ chỉ có anh ấy thôi.
– Mẹ…
Sương chưa kịp trả lời thì điện thoại tắt phụt. Nàng ngơ ngẩn nhìn cái điện thoại rồi nhìn Tâm. Sự việc đột ngột quá, đầu óc Sương còn chưa kịp hiểu rõ gì cả. Nàng ngẩn một lúc lâu rồi chợt xị mặt ra nhìn Tâm:
– Nó biết rồi, làm sao bây giờ.
– Thảo Nguyên? Sao cô ấy lại biết được.
– Dì cũng không biết. Sao nó có thể đoán được. Làm sao bây giờ.
– Dì… con bảo này.
– ???
– Dì… làm vợ con nhé.
– Sao… cái gì… sao có thể.
Sương trợn tròn mắt nhìn nó. Đầu nàng như nổ tung, không tin được điều mình vừa nghe thấy. Nó khẽ gật đầu như xác nhận lại điều mình vừa nói. Sương nhìn nó, ánh mắt nó không có gì đùa cợt hay giả dối cả. Sương chợt bối rối. Nàng như lạc vào mê trận, không biết trả lời sao. Quả thật trước giờ Sương chưa từng nghĩ sẽ gắn bó vợ chồng với nó. Nàng chỉ nghĩ đây là một cuộc chơi, và nàng đang cố dứt ra mà thôi.
– Con đang đùa phải không.
– Con nói thật. Con cũng có tình cảm với dì. Con cũng muốn sống những ngày như vậy với dì mãi. Con không thể đảm bảo đêm nào cũng ở cạnh dì. Nhưng con sẽ cố hết sức để ở cạnh dì, cùng dì nấu ăn, ôm dì ngủ như thế này.
– Ý con là dì là vợ lẽ của con, chung chồng với những phụ nữ khác.
– Vâng.
Giọng nó xìu xuống buồn bã nhìn nàng. Sương hít một hơi thật sâu nhìn nó rồi chợt vỗ thật mạnh vào đùi nó:
– Con nghĩ hay nhỉ. Tham có vừa thôi. Dì cần thì thiếu gì đàn ông, mà phải chung chồng thế này.
– Con… con… đó là cách hay nhất con nghĩ ra được.
– Dì không thích. Dù con chưa có ai thì con và dì cũng không được.
– Vậy… dì và con… chỉ là vì tình dục thôi sao.
– Đúng vậy. Chứ con nghĩ sao.
– Vâng, có lẽ là con hiểu nhầm. Con xin lỗi dì.
Tâm rút chim ra khỏi lồn Sương. Nó có vẻ mệt mỏi, đứng dậy cầm quần áo đi ra khỏi cửa. Sương nằm đó cuộn chăn vào người. Nàng cứ thế ngửa mặt lên nhìn trần nhà. Tiếng cổng mở ra rồi nhè nhẹ khép lại. Sương chợt bật khóc. Nàng không biết sao phải khóc, nhưng nàng không kiềm lại được. Đây chỉ là một cuộc chơi, nàng phải tận hưởng vui thú chứ sao lại thế này.