Phần 219
Sáng hôm sau Tâm dậy muộn. Cẩm vẫn trần truồng ôm lấy nó. Đêm và gần sáng nó đã làm Cẩm lên đỉnh 3 lần. Nhìn người đàn bà nằm trong vòng tay mình, nó hơi giận nhưng lại thương. Nó xâu chuỗi lại không hiểu có phải hôm qua Cẩm cố tình để Hiền nằm bên nó không. Nó có đôi chút tăm tia Hiền, nhưng nó cũng không định có gì với Hiền. Giờ nó đồng ý thử tiến tới, đưa Hiền vào đời nó. Tâm vò đầu, nó như bị mọi người dẫn dắt. Mẹ nó cũng biết sao không nói gì với nó.
Tâm đắp qua chăn ngang bụng cho Cẩm, nó mặc quần áo rồi đánh răng rửa mặt. Dưới nhà không có ai, Hiền và thằng Thuận đi đâu rồi. Tâm ngâm bánh đa nấu bát bánh đa thịt băm với cà chua cho Cẩm. Có đủ mùi, hành, bát bánh đa thơm phức.
Tiếng cửa sắt kéo ra, chắc Hiền về. Nàng vừa đi chợ về, tay dắt thằng Thuận tay túi thức ăn. Hiền nhìn thấy Tâm, nàng đỏ bừng mặt. Tâm tiến lại, xoa nhẹ đầu thằng Thuận còn đang ngậm cái bánh ăn dặm.
– Em vừa đi chợ về.
– Vâng, em mua con cá về rán ăn, còn đâu nấu dấm.
– Hiền… tí mình nói chuyện nhé.
– Vâng.
Hiền thẹn thùng cúi đầu, mặt nàng đỏ rần hết cả. Tâm bưng bát bánh đa lên cho Cẩm. Nàng vẫn ngáy nhè nhẹ, nét thỏa mãn vẫn hiện lên khuôn mặt người đàn bà đêm qua còn khóc mếu. Tâm đặt bát bánh đa ở bàn, nó tiến lại, cắn nhẹ lên vú Cẩm. Bàn tay cho 2 ngón vào móc vào trong lồn Cẩm. Cẩm ú ớ cựa mình:
– Đừng, để em ngủ. Em buồn ngủ quá.
– Anh qua nhà nhé. Thím Lan vừa xuống bảo anh đi chơi.
– Đâu… anh nói cái gì… cái Lan á.
Cẩm đang mơ màng bỗng vụt dậy, mắt dáo dác hỏi nó. Tâm bật cười, từ đêm qua là nó biết người đàn bà này hay ghen rồi, mẹ nó cũng thế, có vẻ đàn bà ai cũng thế. Tâm cốc nhẹ lên trán Cẩm, tay nó kéo Cẩm vào trong lòng mình:
– Dậy thôi, người đàn bà phức tạp của anh. Anh nấu bánh đa rồi, em dậy ăn cho đỡ trương. Muộn lắm rồi đấy.
– Anh sắp đi à.
– Không, anh trêu em thôi. Tí anh định đi ra ngoài… cùng Hiền. Có được không.
– Không được. Anh định làm gì con gái em.
– Không phải em bảo anh và Hiền thử một cơ hội à.
– Thử gì cũng trước mặt em luôn đi. Em ghen rồi đấy.
– Cho em ghen. Ai bảo em khơi mào.
– Tối em xử lý anh. Giờ em ăn bánh đa chồng em nấu.
– Em không đánh răng à.
– Không, ăn luôn cho ngon. Chồng em cứ quan tâm em thế này thì không bao giờ em ghen cả.
– Chịu em.
Cẩm ăn xong thì tung tẩy như con chim nhảy nhót khắp nhà… không quần áo. Nàng đánh răng rửa mặt mặc quần áo mất… nưa tiếng. Tâm chợt nghĩ nếu sau này mấy người đều là vợ mình sẽ ra sao. Nó hơi sờ sợ.
Cẩm xong xuôi thì quấn lấy thằng Thuận. Nàng vạch ti ra cho nó bú, tay cầm ipad đọc báo, tay đuổi nó và Hiền đi. Tâm dắt xe máy ra, Hiền líu ríu đi đằng sau ngượng nghịu. Tâm lên xe máy, đang định xem Hiền sao chưa lên thì chợt bụng nó bị ghì chặt bởi đôi tay Hiền, lưng nó bị ngực Hiền dính chặt. Nó chợt cảm giác Hiền không mặc áo lót. Đầu Hiền giấu sau vai nên nó không nhìn được gì cả.
Tâm đèo Hiền ra bờ đê. Nó kiếm một gốc tre to cho hai người. Hiền nhẹ ngồi xuống cạnh nó. Hai người cứ nhìn bờ sông chảy mà không nói câu nào.
– Em có biết bơi không.
– Em không. Trước lũ bạn có rủ đi ra ao bơi, mà em dát quá không biết bơi.
– Anh theo lũ bạn đi bơi từ rất sớm. 10 tuổi anh đã bơi thạo và rất giỏi. Năm đó anh 11 tuổi, anh vẫn nhớ lần đó anh và mấy đứa ra sông thi bơi. Vì muốn thắng nên anh đã rất cố sức. Khi bơi quay lại thì chợt anh bị chuột rút. Anh chới với, đau nhói, cố sức gọi đứa bạn. Hai đứa quay lại dìu anh, nhưng chúng nó cũng nhanh đuối sức. Anh cố đẩy chúng nó vào rồi cứ dần chìm. Không hiểu từ lúc nào mẹ anh đã đến chỗ bọn anh tắm, mẹ nhào xuống rồi lôi anh vào. Khi anh vào bờ thì đã uống một đống nước. Nói thật buồn cười, có lẽ nụ hôn đầu của anh là với mẹ. Mẹ hô hấp nhân tạo cho anh, cứu anh khỏi cái chết.
– Sao bác Thương lại biết anh bị chuột rút, tình cờ quá nhỉ.
– Không tình cờ chút nào. Sau anh hỏi thì mẹ bảo đang ở nhà mà tự dưng thấy nóng ruột, cảm giác bất an. Mẹ chạy đi tìm anh trai anh đang chơi ngoài ngõ, thì biết anh đi bơi. Mẹ chở anh trai anh đến đoạn sông bọn anh hay bơi, nên mới kịp cứu anh.
– Thế là như có giác quan thứ 6 ý anh nhỉ.
– Anh không biết, có lẽ vậy. Hồi trước khi sinh thằng Thuận, có đợt Cẩm và mẹ vào Đà Nẵng thăm anh. Sau đó không lâu anh bị thương nặng. Trong cơn mơ anh thấy tất cả những người mình thân thuộc, anh gọi, gọi mãi nhưng không ai nghe thấy, trừ mẹ. Mẹ có thể nghe thấy tiếng anh nói, cảm giác được anh. Giữa anh và mẹ như có một sợi dây vô hình gắn kết vậy. Chuyện của anh và mẹ có lẽ mẹ em nói cho em biết rồi. Anh cũng không nói lại. Anh chỉ muốn biết quan điểm của em ra sao.
– Em… em cũng không biết. Lúc mẹ nói cho em, em hơi shock. Nhưng rồi nghe mẹ nói, em thấy thương bác lắm. Từ nhỏ em đã thấy bác và mẹ em thân thiết bên nhau. Mẹ em phải cô đơn ra sao, chắc bác cũng thế. Gần đây em thấy bác vui và xinh ra, hóa ra là do anh. Em cũng tưởng bác có ai đó, không ngờ đó lại là anh.
– Vậy em có khinh ghét hay cảm thấy ghê anh và mẹ anh không.
– Cũng không phải. Em chỉ không nghĩ hai mẹ con có thể làm người yêu của nhau. Anh có biết không, hồi xưa có lần em nghĩ nếu em là con trai, em sẽ yêu mẹ, sưởi ấm cho mẹ để hàng đêm không nghe tiếng thở than, đôi lúc rấm rứt khóc của mẹ nữa. Em hiểu đàn bà không có ai bên cạnh cũng khổ lắm. Nên em nghĩ chuyện giữa anh và bác cũng không có gì ghê gớm quá cả.
– Cảm ơn em. Anh thực không nghĩ em có thể nghĩ như vậy. Mẹ và Cẩm luôn bắt anh lấy vợ mới. Nhưng anh không chịu. Một trong nguyên nhân là sẽ chả cô gái nào chấp nhận chung chồng, chứ chưa nói gì biết chồng mình có mối quan hệ loạn luân với mẹ đẻ cả. Anh tham lam, muốn giữ cả mẹ và Cẩm bên mình. Nên anh không muốn kết hôn nữa, cứ vậy sống với mẹ và Cẩm. Anh đã mua đất trong Đà Nẵng rồi, dự định qua năm sẽ xây nhà rồi đón cả hai vào.
– Thế mỗi lần em muốn gặp mẹ phải vào đó à.
– Thì có sao. Đi máy bay cũng nhanh và tiện mà. Mà không phải em định lấy anh cơ mà. Em không vào đấy với anh à.
– Cái anh này. Ai định lấy anh cơ chứ.
– Haha. Vậy sao mẹ em bảo em có cảm tình với anh. Vậy là Cẩm nói dối à.
– Không… thực ra… đúng là em có cảm tình với anh. Nói chung em quan sát anh, thấy anh rất được. Anh dám cưới mẹ em, dám nhận trách nhiệm làm bố thằng Thuận là em thấy được rồi. Hơn nữa, có lẽ phải nói lý do em chấp nhận muốn tiến tới với anh, và cả việc em suy nghĩ khác trong mối quan hệ của anh với bác Thương là do mẹ em. Từ bé em đã không hay gặp bố, 1 năm có 1 – 2 tuần gì đấy. Em chủ yếu sống với mẹ. Hai mẹ con cứ nương tựa nhau mà sống. Mẹ là một phần cuộc đời em. Mẹ không muốn xa em, em cũng không muốn sống xa mẹ. Từ bé mẹ bảo gì em luôn cho là đúng và nghe theo. Vì em tin mẹ em, cả trong chuyện này.
– Vậy em chọn anh chủ yếu vì mẹ em bảo thế.
– Nó có yếu tố khiến em quyết định. Nhưng trên căn bản… em cũng thích anh. Em cũng có bạn trai rồi, nhưng cảm giác nó mờ nhạt lắm. Có lẽ vì anh ấy hay quan tâm giúp đỡ, nên em có cảm giác ỷ lại. Nhưng ở anh nó khác, em như bị hấp dẫn. Không biết có phải hấp dẫn giởi tính không, nhưng em cũng cảm thấy tim đập thình thịch khi anh cười, khi anh chạm vào người em. Thực ra, tối hôm qua… mẹ em…
– Anh biết rồi. Không phải lỗi của em.
– Không, thực ra… nếu lúc đó anh có làm, em cũng… cho anh. Em cũng… thích… chỉ là… em đã thấy anh và mẹ làm chuyện đó… của anh to lắm… em sợ… đau…
– Trời, chắc do anh và Cẩm làm lộ liễu quá để em nhìn thấy à.
– Cũng có phần. Nhưng hồi xưa chưa có thằng Thuận, em cũng nhìn thấy rồi.
– Vậy là em nhìn trộm anh.
– Có mà mơ. Anh và mẹ làm mà cứ ầm ầm. Em ghé tai vào nghe xem có chuyện gì thôi.
– Haha… mà Hiền này…
– Vâng, sao anh?
– Anh luôn cảm thấy… nếu anh và em tiến tới xa hơn, thì em là người chịu thiệt. Vì em phải chia sẻ với hai người đàn bà nữa. Anh thấy em rất tốt, lại xinh. Nếu em phải cùng người khác chung chồng… anh cảm thấy không đáng. Anh nghĩ em xứng đáng có cuộc sống tốt hơn, có người chồng chỉ yêu một mình em mà thôi.
– Em cũng nghĩ kỹ rồi. Em muốn thử. Một phần do em, một phần vì mẹ, em tin tưởng mẹ em.
– Vậy… mình cùng thử nhé. Xem có thể cùng nhau tiến xa không.
– Vâng.
Tâm nhìn Hiền, nó thấy sự kiên định trong mắt nàng. Tâm mỉm cười, cầm nhẹ tay Hiền, dắt nàng đi lên bờ đê. Nắng hè vẫn chói chang, nhưng hai con người như không để ý. Tâm lên xe, Hiền bám nhẹ vào vai Tâm leo lên. Hai bàn tay đan chéo vào nhau nơi bụng Tâm, bộ ngực sữa dính chặt vào lưng Tâm. Tâm lái xe, nó để tay vuốt ve nhẹ bàn tay mịn màng của Hiền. Hai con người đến với nhau bằng mong muốn của Cẩm, nhưng ban đầu đã có sự gắn kết, cảm thông cho nhau. Liệu có thể tiến xa hơn không?