Phần 215
Sáng sớm, Tâm ôm thằng Thuận còn Cẩm bón cháo cho con ăn. Mọi thứ thật êm đềm trong một gia đình hạnh phúc. Người chồng còn khá trẻ nhưng nét mặt phong trần, người vợ trông hơi nhừ nhưng nét xuân sắc vẫn còn khá rõ. Tâm hạnh phúc ngắm nhìn Cẩm cho con ăn. Nó nghĩ, có lẽ gia đình thế là hạnh phúc rồi.
Tiếng giầy lộp cộp nơi cầu thang. Thằng Thuận đang ngồi trong lòng Tâm thấy chị thì tuột xuống, chập chững chạy ra chân cầu thang. Hiền bế em vào lòng đi ra phía mẹ và Tâm. Tâm nhìn Hiền, nàng đang mặc 1 áo sơ mi trắng có điểm hoa cộc tay với phần gần vai bồng lên, quần bò xanh và đôi giày gót tầm 5cm. Trông nhẹ nhàng vậy nhưng trông Hiền thật xinh. Hiền khẽ cười khi thấy nó nhìn Hiền. Tâm hơi bối rối, nó vội né đi hướng khác. Nó không biết rằng Cẩm vẫn đang quan sát mọi thứ. Nàng gật đầu với Hiền rồi đón thằng Thuận vào tay mình.
Con đường đến nhà thầy thuốc đúng là khó đi. Đường đất với những vết bánh xe tải chở gỗ hằn lõm. Rồi đến những đoạn đường võng xuống rồi lại chồ lên, những ổ voi khó phát hiện. Tâm lái xe mà thấy căng thẳng. Thẩn nào Hiền bảo nó đưa đi. Nó bỗng chợt phát hiện người Hiền như dán vào nó. Nó có thể cảm nhận… sự mềm mai của ngực nàng nơi lưng nó. Đó là do con đường, làm Hiền bị trôi vào lưng nó. Hiền thấy nó nhìn thì ửng đỏ mặt.
– Em xin lỗi. Em cứ bị trôi người… Em đã lui ra rồi lại…
– Anh biết. Em cứ kệ đi. Đằng trước vẫn đầy đoạn như vậy.
– Em sợ anh khó lái.
– Khó chứ… ngồi sau cô gái đẹp như em khó tập trung được.
– Anh này… giờ em mới biết anh dẻo mồm thế.
– Anh dẻo mồm chứ. Thế mới tán được mẹ em.
– Cái này thì chưa chắc. Hồi trước có một chú nói chuyện hay lắm. Em thấy các bà các cô ai cũng thích. Chú ý cũng đẹp trai ga lăng nữa, ở thuê gần nhà em. Chú ý tán mẹ mãi mà chả đổ, sau chú bực mình đi chỗ khác.
– Sao lạ vậy. Hay chú ý có gì Cẩm không thích.
– Sau em có hỏi mẹ rồi. Mẹ bảo không có cảm xúc với chú ấy, dù chú ấy cũng có vẻ tốt. Nên chắc mẹ phải có cảm xúc với anh, thì mới chấp nhận làm vợ anh.
– Vậy thì tính ra anh tốt số thật. Được làm chồng của mẹ em.
– Tất nhiên. Anh lấy được mẹ em hơi bị tuyệt đấy. Em không phải con của mẹ nên khen đâu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chắc anh cũng rất… được. Mẹ bảo em mà lấy được người như anh thì mẹ rất yên tâm.
– Em làm anh thấy ngượng quá.
– Em nói thật mà. Em là con mẹ, em hiểu mẹ. Em có lẽ… cũng đồng ý với mẹ. Em cũng muốn lấy một người đàn ông như anh.
Tâm phanh kít xe lại tránh cái ổ voi. Nó bị lời Hiền nói làm phân tâm không phát hiện kịp để tránh. Nó nhìn qua gương xe, Hiền cũng đang đỏ mặt nhìn nó. Tâm chợt phát hiện tay Hiền đang ôm eo nó. Có lẽ do cú phanh xe vừa rồi. Hiển ghé mắt hướng nhìn phía bên và nó lại tập trung nhìn đường phía trước. Hai bàn tay như đan vào nhau, vẫn ôm hờ nơi bụng nó.
…
Quá trình lấy thuốc cũng thuận lợi. Tâm trả tiền xong thì hai đứa đi về. Con đường về có vẻ dễ thở hơn. Nhưng từ lúc nào đôi tay Hiền vẫn đặt khẽ trên bụng Tâm. Tâm cũng đành kệ, nó cũng không biết nên nói sao. Nó chả có lý do gì bảo Hiền bỏ ra cả. Tâm tập trung lái xe để về cho nhanh, nó cũng ngán cái cung đường đất này lắm rồi.
Cơn mưa mùa hạ chợt tới chợt đi không ai biết trước. Cơn mưa ào xuống, Tâm dừng khẩn cấp ven đường mặc áo mưa mà vẫn ướt gần hết. Nó nhìn nó và Hiền đang trong 2 cái áo mưa giấy mỏng manh, mà trời thì mưa sầm sập. Tâm mở cốp ra, bên trong là một chiếc áo mưa dày. Nó quyết định mặc áo đó, chứ áo mưa giấy gặp trời mưa to thế này thì vẫn ướt hết. Đường về còn xa lắm.
Nó mặc trước rồi lên xe. Hiền ngồi lên rồi chui đầu vào sau. Đến lúc khởi hành, nó chợt phát hiện Hiền chỉ che được đầu, còn hông và lưng vẫn bị gió tạt vào.
– Mưa to lắm, hay em mặc thêm áo mưa giấy vào.
– Em vừa cởi ra xong. Thôi kệ, che đầu khỏi ốm là được. Về rồi em tắm.
– Mưa to lắm, nó ngấm vào ốm đấy.
– Không sao, em ngại mặc vào mặc ra lắm. Với lại chui đầu rồi, mặc áo mưa giấy vào khó chịu lắm.
– Ừ, em nói cũng phải. Vậy thôi, em ngồi sát vào anh.
– Có được không, em ướt nhẹp rồi. Ngồi sát… không tiện.
– Thôi… em cứ ngồi đi. Có gì anh chịu trách nhiệm.
– Anh nhớ câu ý đấy. Không được quên.
Hiền nói xong thì ngồi xích lại nó. Tay nàng vòng qua ôm lấy bụng nó, bộ ngực ấm áp dính trên cái lưng ẩm ướt của nó. Tâm chợt hơi hoảng với câu nói của Hiền. Nhưng cơn mưa làm nó không thể suy nghĩ tiếp, Tâm vội lái xe nhanh, trước khi mưa làm đường lầy lội.
Những cú vê ga mạnh, chiếc xe phi như điên chạy đua với cơn mưa. Khi gần đến đoạn đường tỉnh được trải nhựa thì xe bị lầy. Cũng may cơn mưa đã dứt. Hiền phải ra khỏi áo mưa để Tâm rồ ga qua vũng lầy. Cái ổ voi to quá, bùn làm bánh xe lún sâu khó thoát ra. Hiền phải chạy tới đẩy đằng sau phụ. Xe rồ mạnh ga, thoát khỏi vũng bùn. Tâm vui mừng quay lại, thì thấy Hiền đang nằm ngã dưới đất. Nó vội chạy lại đỡ nàng. Hiền định đứng dậy thì chợt nhăn mặt:
– Em bị trẹo chân rồi hay sao ý.
– Đâu, để anh xem.
– Ở cổ chân, lúc nãy đẩy xe anh vê ga xong, xe bốc đi, em mất đà, cái giày làm em bị trẹo chân sang một bên.
– Giờ thế này, có lẽ em phải cố chịu. Để anh đèo em về rồi xử lý sau. Giờ giữa đường, mưa gió bẩn thỉu thế này.
Tâm dìu Hiền ra xe, đặt nàng ngồi lên xe. Nó định đi thì chợt phát hiện không thấy tay Hiền đâu.
– Sao em không ôm vào bụng anh.
– Tay em đầy đất.
– Vớ vẩn, giờ là lúc nào còn ngại bẩn. Em ôm chặt vào, để anh tập trung lái. Có gì mà ngại.
– Vâng.
Hiền nhẹ nhàng ôm lấy bụng Tâm. Bàn tay không hờ nơi bụng nữa mà siết vào bụng nó. Ngực nàng dán chặt vào lưng nó, làm tim Tâm chợt đập bình bịch. Nó phải hít vài hơi cho bình tĩnh rồi tập trung lái xe. Ra đến đường to, mưa tạnh, mọi việc êm xuôi. Tâm chở Hiền về thì đã gần 12h trưa, do cơn mưa và đường xấu làm mọi việc chậm trễ. Cẩm lại đi đâu rồi. Tâm gọi thì hóa ra Cẩm qua nhà nó. Mẹ nó đi đã giao việc cho Tâm cho lợn gà ăn, mà chính nó phần vì đi lấy thuốc, phần vì quên bỏ đói lợn gà. Cẩm đang cho thằng Thuận ăn trưa thì mẹ nó gọi. Cẩm cho con ăn nốt rồi hai mẹ con đi qua bên nhà cho lợn gà ăn. Có mấy bịch thức ăn chăn nuôi để sẵn cho bọn lợn và bịch thóc và ngô mẹ để sẵn cho gà. Nếu mẹ ở nhà thì mẹ sẽ thái thân chuối nấu cám cho lợn cho tiết kiệm chứ không cho ăn thức ăn chăn nuôi thế này tốn kém.